Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1021 - Chương 1021: Gia Đến Đây!

Chương 1021: Gia đến đây! Chương 1021: Gia đến đây!

Người Thổ Phiên sẽ không biết, ở trước mặt bọn họ cách hai mươi mấy dặm còn có một đội thám báo quân Ninh. Tất nhiên quân Ninh cũng không biết người Thổ Phiên ở cách đó không bao xa. Đây vốn là một vùng đất trống trải, không thuộc về Mạc Địch Áo, cũng không thuộc về Nhã Thập, bọn họ chính là thám báo, cho nên khi không có ai trước người bọn họ thì bất kể địch ta đều giống nhau. Ban đêm đã được định sẵn là yên tĩnh, nhưng khi ban ngày đến thì không một ai xác định sẽ phát sinh chuyện gì.

Ban ngày đến nhanh hơn ban đêm, cho dù không ngủ cũng sẽ có cảm giác như vậy, trừ phi là người tâm sự nặng nề, bất kể là trời sáng hay đêm đen đều dài đằng đẵng.

Khi Nhị Bản đạo nhân thức dậy thì Nhiếp Dã đã rèn luyện được hơn hai khắc, hơi đổ mồ hôi cho nên người cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít. Nhị Bản cũng muốn hoạt động một chút nhưng Nhiếp Dã đã hạ lệnh cho đội ngũ xuất phát, vì thế gã hơi ảo não, cảm giác mình còn cách một quân nhân chân chính rất xa.

"Chia làm ba đội."

Nhiếp Dã nhìn về phía người trẻ tuổi tên là Lạc Xạ kia: "Mang một đội năm người ở phía trước mở đường."

"Vâng!"

Lạc Xạ lên tiếng, vẫy tay dẫn một đội năm người rời khỏi đội ngũ xuất phát trước, không bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nhiếp Dã đưa cho Nhị Bản đạo nhân một bình nước: "Gần đây các ngươi quá mệt mỏi rồi, cho nên lúc ta dậy đã không gọi các ngươi."

Nhị Bản cười cười tỏ ý cảm ơn, nhận nước uống một ngụm: "Nếu ta cũng kỷ luật giống ngươi thì sẽ không có chuyện không dậy được."

Nhiếp Dã cười nói: "Ngươi cũng không phải quân nhân, hà tất phải kỷ luật như vậy."

"Ta đang ở trên chiến trường."

Nhị Bản đặt bình nước ở trước người, thò tay ra tháo túi lương khô xuống, lấy một vốc cơm rang nhét vào miệng, thứ này nhai không khác ăn đá là bao nhiêu, nhai lâu một chút còn đau cả quai hàm. Cũng may là Nhị Bản đã quen rồi, nhai nhộn nhạo mấy miếng, không đợi yết hầu kịp phản ứng đã uống một ngụm nước vào bất kể như thế nào, thứ này cũng chống đói được.

"Ngươi ở trong Phụng Ninh Quán mỗi ngày đều làm gì?" Nhiếp Dã rất tò mò hỏi một câu.

Nhị Bản nhún vai: "Đọc sách, luyện công..."

Sau khi nói xong hai việc này lại hơi đỏ mặt lên: "Không phải là chủ yếu, phần lớn thời gian cùng sư phụ, sư thúc, sư gia tán dóc chuyện trên trời dưới đất, thi thoảng sẽ leo lên tường nhìn các cô nương đi qua đường có đẹp không. Nếu sư phụ còn sống..."

Gã cười khổ một tiếng, dường như vẫn chưa thích ứng với cuộc sống không còn sư phụ.

"Nếu sư phụ còn thì ông ấy sẽ huýt sáo với những cô nương xinh đẹp đó, sau đó một cước đạp ta từ trên tường xuống."

Nhiếp Dã cười cười, nhưng gã nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt Nhị Bản.

"Sư phụ nói ta nhát gan."

Nhị Bản đạo nhân nhìn bầu trời: "Ông ấy nói ông ấy huýt sáo không phải vì ông ấy muốn giở trò lưu manh, mà là vì muốn xem thử có thể thúc đẩy một mối nhân duyên cho ta hay không. Mỗi lần đạp ta xong là ông ấy đều sẽ hỏi ta, thế nào, có cô nương nào để mắt đến con không? Kiểu làm quen với cô nương nhà người ta thế này, đâu có ai sẽ để ý ta, nhưng ông ấy vẫn nghĩ là mình rất thông minh. Ông ấy nói nếu có cô nương nào để ý ta, lập tức làm thủ tục rời Phụng Ninh Quán cho ta..."

Nhiếp Dã biết trong lòng Nhị Bản buồn bã, vỗ vai Nhị Bản: "Ta cũng nhát gan. Ta thích một cô nương nhưng không dám nói, vẫn là Trần Nhiễm chạy đi làm mối cho ta."

Gã hỏi Nhị Bản: "Vậy rốt cuộc ngươi có thích cô nương nào không?"

Trong đầu Nhị Bản đạo nhân hiện lên một bóng người, sau đó lắc đầu: "Không có."

Đội ngũ xuất phát, đoàn ngựa do mười mấy tên thám báo tạo thành tuy rằng quy mô không lớn nhưng khí thế bừng bưng. Lúc đoàn ngựa phóng nhanh về phía trước, mặt đất sâu dày đến mấy dường như cũng sẽ run sợ dưới chân bọn họ.

Đi về phía trước khoảng 5 – 6 dặm đường, Nhiếp Dã giơ tay lên quơ quơ, mọi người lập tức dừng lại. Gã ngồi ở trên lưng ngựa nhìn bốn phía một hồi lâu, lông mày nhíu lại càng lúc càng sâu.

"Đề phòng."

Gã ra lệnh một tiếng, tất cả thám báo và đình úy đồng thời tháo liên nỏ xuống.

Nhị Bản đạo nhân và Hắc Nhãn liếc nhìn nhau một cái. Nhị Bản không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng kinh nghiệm của Hắc Nhãn phong phú hơn gã nhiều, tháo liên nỏ xuống sau đó nói với Nhị Bản: "Dấu chân ngựa của tiền đội chúng ta không bình thường, hơn nữa lúc nãy trên đường đi cũng không nhìn thấy để lại ký hiệu gì."

Gã thò tay chỉ về phía trước, vết chân ngựa trên mặt đất phía trước rất hỗn loạn, ngoại trừ dấu chân ngựa ra còn có một vài dấu vết khác gì đó, giống như là có người từng đánh nhau, cho dù không ai đánh nhau thì cũng có người rơi xuống. Đó là chỗ rẽ của một sườn núi, vừa rẽ sang là có thể nhìn thấy, nếu không dừng lại được mà lao lên thêm hai mươi trượng là sẽ đến vị trí đó, có lẽ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.

"Các ngươi đi phía sau."

Nhiếp Dã nói với Nhị Bản và Hắc Nhãn một câu, gã giơ liên nỏ lên chĩa về phía trước, không căng thẳng nhưng có chút lo lắng. Đội năm người do Lạc Xạ dẫn đi trước đó ngay cả tín hiệu cảnh báo cũng không phát ra, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì có thể thấy được số lượng kẻ thù không ít, có ít nhất mấy chục mũi tên đồng thời bắn qua mới có thể khiến một đội thám báo năm người có kinh nghiệm phong phú cùng trúng chiêu. Khả năng ứng biến của những thám báo biên quân này mạnh cỡ nào? Có thể tập kích được bọn họ đủ để thấy thực lực của kẻ thù tuyệt đối không yếu hơn bọn họ, số lượng cũng nhiều hơn bọn họ nhiều.

Nhiếp Dã bảo Nhị Bản và Hắc Nhãn đi phía sau, gã chỉ về phía trước, một đội đình úy mười người bắt đầu song song chậm rãi tiến về phía trước.

Đúng lúc này trên sườn núi ở một bên bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động lạ, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều nhìn lên trên sườn núi, nhìn thấy mấy người lăn lộn từ trên rơi xuống, mặc trên người chiến phục của thám báo Đại Ninh.

"Người của chúng ta."

Đình úy ở hàng đầu lập tức thúc ngựa tiến lên muốn đi kiểm tra xem người còn sống không. Mấy người mới đi qua, những người lăn xuống kia lại đột nhiên đứng dậy, liên nỏ trong tay không ngừng bắn tên về phía người của phủ Đình Úy. Đội mười người đình úy ở hàng đầu trong giây lát đã bị bắn ngã 6 – 7 người, không kịp đề phòng, người từ trên lưng ngựa ngã xuống. Mấy người mặc chiến phục thám báo Đại Ninh đó căn bản không phải quân Ninh, mà là người Thổ Phiên.

Một đoàn ngựa từ một bên triền núi khác xông đến, 5 – 6 con ngựa phía trước nhất rất kỳ quái. Thám báo quân Ninh lập tức muốn đánh trả kỵ binh đang xông đến, liên nỏ đều đã nhắm chuẩn rồi nhưng căn bản không thể nào bắn ra.

Trên 5 – 6 con ngựa chạy ở phía trước nhất đều là hai người, núp ở phía sau là người Thổ Phiên, mà ở phía trước chính là thám báo Đại Ninh bị phục kích trước đó. Trên người bọn họ đều không còn bì giáp, chỉ có một bộ áo ngắn, nếu liên nỏ ở bên này bắn qua, bọn họ đều sẽ bị bắn chết trong nháy mắt. Có lẽ bọn họ đã chết, nhưng không một ai có thể bắn tên.

Người Thổ Phiên nấp ở phía sau thám báo quân Ninh thì lại nghiêng người dùng tên nỏ tập kích quân Ninh. Nhiếp Dã vỗ chiến mã xông lên, nghiêng người treo thân trên chiến mã, mấy mũi tên bay sượt qua người gã. Lao thẳng vào trong đoàn ngựa của kẻ thù, Nhiếp Dã từ dưới bụng ngựa vòng qua bên kia, hắc tuyến đao trong tay đâm một tên kỵ binh Thổ Phiên từ trên lưng ngựa rơi xuống.

Vù một tiếng, một mũi thiết vũ tiễn từ chỗ cao bay tới. Tầm bắn của thiết vũ tiễn xa hơn, sức mạnh lớn hơn, nhưng tiếng xé gió cực lớn. Sau khi Nhiếp Dã nghe được tiếng gió lập tức cúi người, một mũi thiết vũ tiễn sượt qua lưng gã, đâm xuống mặt đất phập một tiếng, một nửa mũi tên cắm sâu vào lòng đất.

Cùng lúc đó, Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân vốn lui về phía sau cũng đã xông lên, võ nghệ của ba người đều rất mạnh, chém ngã 5 – 6 người Thổ Phiên trong số đó. Thám báo người Ninh trên lưng ngựa cũng có người còn sống, chỉ là đều bị thương, bị người trói chặt cứng, miệng cũng bị bịt lại.

Nhiếp Dã không kịp cứu người nhiều như vậy, vươn tay ra kéo một người từ trên lưng ngựa xuống, nhìn lại thì là Lạc Xạ. Trên vai hắn ta trúng một mũi tên, trên đùi trúng một mũi tên, hơn nữa hai cánh tay đã bị bẻ quặt, hai mũi tên còn cắm trên người hắn ta. Miệng hắn ta phát ra âm thanh ú ớ, nhưng miệng bị bịt chặt nên cũng không biết hắn ta đang nói gì.

Nhiếp Dã cưỡi ngựa mang theo Lạc Xạ chạy về, cởi mảnh vải trên miệng Lạc Xạ ra. Lạc Xạ hô một tiếng: "Bọn chúng vòng đến phía sau, có ít nhất vài trăm người!"

Ánh mắt của Nhiếp Dã trở nên nghiêm túc, gã đã nhìn thấy, bụi mù nổi lên ở phía sau đội ngũ, một đội kỵ binh người Thổ Phiên đang vây bọc tấn công.

Gã một tay giữa ngựa, tay còn lại giúp Lạc Xạ đưa cánh tay trở về.

"Dẫn người chia nhau đi!"

Nhiếp Dã hô một tiếng, một tay ấn người trên của Lạc Xạ xuống, mũi tên bay qua sát bên người.

Ba người Nhị Bản, Hắc Nhãn, Nhiếp Dã chia nhau dẫn một đội người chạy về các phương hướng khác nhau. Đối phương nhân số vượt xa bọn họ nhiều, hơn nữa chiến lực lại không thua thám báo Đại Ninh. Ở Tây Vực cũng không thường thấy kẻ thù như vậy, ngược lại thì người Hắc Vũ ở bắc cương có không ít.

Nếu bọn họ không tách nhau ra đi, có thể một người cũng không thoát được.

Trên sườn núi, Thiết Khang buông thiên lý nhãn xuống hừ một tiếng: "Chẳng qua chỉ như vậy."

Hắn ta chỉ xuống dưới: "Tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết hết thì lột y phục của bọn chúng, còn dùng được."

Mà cùng lúc đó, ở trong một khu rừng cách nơi này không quá hai dặm, một nhóm người khác đang giương mắt đứng nhìn. Cầm đầu là một người trẻ tuổi, ngồi ở trên chạc cây giơ thiên lý nhãn chăm chú nhìn sang bên này, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Hóa ra người Thổ Phiên cũng có có thể đánh nhau."

Hắn ta buông thiên lý nhãn, khoát tay: "Trước hết đừng hành động, xem kịch."

Ba người Nhiếp Dã bọn họ cùng đội ngũ tách ra phá vây, mấy trăm thám báo của Thổ Phiên quốc cũng lập tức chia thành ba đội qua chặn đường, trên sườn núi còn không ngừng có mũi tên bắn xuống. Nếu không phải thám báo Đại Ninh ai nấy đều có kinh nghiệm sa trường, những mũi tên này cũng đủ để lấy mạng của bọn họ rồi.

"Các ngươi đi trước."

Nhiếp Dã hướng tới Nhị Bản và Hắc Nhãn hô một tiếng, sau đó vẫy tay một cái: "Đình úy đâu?!"

Hơn mười đình úy còn lại đồng thanh đáp một tiếng: "Có đình úy!"

"Theo ta giết đi qua, tranh thủ chút thời gian cho các huynh đệ."

Gã thúc ngựa lao về phía kỵ binh Thổ Phiên đang đuổi tới, hơn mười đình úy không hề do dự cùng gã xoay người giết trở về. Đối diện là mấy trăm thiết kỵ, mà bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, không ai sợ hãi, không phải không sẽ biết sợ, mà là đã thích ứng với nỗi sợ hãi.

Người trẻ tuổi cầm đầu đội ngũ ở trong rừng cây kia giơ thiên lý nhãn lên nhìn, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Tác phong người Ninh điển hình, nhìn thật ghê tởm, có phải là bọn họ cảm thấy làm như vậy rất lợi hại không?"

Nhưng đúng thời khắc này, Lạc Xạ ngồi ở trước người Nhiếp Dã bỗng nhiên quay người lại dùng hai tay đẩy ngực Nhiếp Dã. Nhiếp Dã không kịp đề phòng, trực tiếp bị hắn ta đẩy từ trên lưng ngựa xuống. Lạc Xạ ngồi nhích về phía sau, quay đầu lại hướng phía Nhiếp Dã rơi xuống đất, hô một tiếng: "Thiên bạn đại nhân, đi!"

Trong tay hắn ta không có binh khí, giơ tay lên rút mũi tên cắm trên vai ra, một dòng máu phun ra. Cầm mũi tên kia, Lạc Xạ nhếch môi cười: "Gia đến đây!"

Bình Luận (0)
Comment