Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1022 - Chương 1022: Ta Đi Giết Một Người

Chương 1022: Ta đi giết một người Chương 1022: Ta đi giết một người

Lạc Xạ giơ tay đẩy Nhiếp Dã từ trên lưng ngựa xuống, quay đầu lại hô một tiếng "thiên bạn đi đi", sau đó nhấc tay lên rút mũi tên cắm trên vai mình. Hắn ta không có binh khí, mũi tên này chính là binh khí của hắn ta. Nắm chặt mũi tên dính máu, hắn ta lao thẳng về phía kỵ binh Thổ Phiên phía đối diện.

Hắn ta dẫn một đội năm người đi đến chỗ rẽ ở sườn núi này, bỗng nhiên mũi tên từ bên cạnh bắn nhanh đến, mấy người không hề có phản ứng nào đã bị kẻ thù bắn rơi từ trên lưng ngựa. Có hai gã thám báo bị bắn chết tại chỗ, mấy người còn lại chưa kịp phát ra tín hiệu cảnh báo đã bị người ta ấn xuống.

Đó là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục mà hắn ta cho rằng không thể rửa sạch được.

Giờ khắc này, người trẻ tuổi này đã không còn ý nghĩ nào khác trong đầu. Đội năm người đi theo hắn ta đều chết hết rồi, hắn ta không thể sống một mình, hắn ta không muốn sống một mình.

Người Thổ Phiên phía đối diện nhìn thấy người Ninh kia thúc ngựa xông đến giống như điên, thế mà lại lao thẳng sang đầu đối đầu như vậy. Bọn họ vội vàng kéo ngựa muốn tránh đi nhưng đâu còn tránh được nữa, Lạc Xạ thúc ngựa trực tiếp va vào người tên kỵ binh Thổ Phiên ở phía trước nhất. Khoảnh khắc hai con ngựa đụng vào nhau, tiếng hí của chiến mã lập tức vang lên, Lạc Xạ bay về phía trước theo quán tính, mũi tên trong tay hung hăng cắm vào cổ người Thổ Phiên phía đối diện, xuyên từ qua trái qua phải.

Thuận tay đoạt lấy loan đao của người Thổ Phiên, Lạc Xạ khàn giọng hô một tiếng: "Chiến binh Đại Ninh, xông lên!"

Sau đó hắn ta từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên, lại đập một tên thám báo người Thổ Phiên xuống ngựa, vó ngựa lao vụt qua bên cạnh hai người, Lạc Xạ một đao chém đứt cổ người Thổ Phiên, vừa mới đứng dậy đã bị một con chiến mã từ phía sau chạy đến đánh bay đi. Sau khi rơi xuống đất hắn ta chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, gắng gượng đứng lên, một thanh loan đao từ phía trên bổ xuống, chém vào bả vai hắn ta phập một tiếng. Lạc Xạ dồn sức nhấc tay trái lên túm lấy loan đao, người Thổ Phiên ở trên lưng ngựa bị kéo xuống theo, hắn ta một đao chém đứt cổ của kỵ binh Thổ Phiên.

Tránh né chiến mã từ phía sau lao đến, Lạc Xạ một đao nữa chặt đứt vó ngựa, chiến mã gục xuống mặt đất, người Thổ Phiên trên lưng ngựa ngã văng về phía trước, Lạc Xạ bổ nhào qua chém từng đao từng đao xuống, sau vài đao thì mặt của tên kỵ binh Thổ Phiên kia đã bị chém nát.

"Lão tử không thiệt!"

Lạc Xạ đứng thẳng người lên gào thét một tiếng.

Hắn ta xoay người nhìn về phía người Thổ Phiên ở đằng sau, loan đao bay ra đánh chết kỵ binh đang lao thẳng đến. Trong tình huống này mà hắn ta vẫn có thể túm lấy dây cương của con chiến mã kia rồi leo lên ngựa, thúc ngựa lao sang bên cạnh. Một đám người Thổ Phiên bị hắn ta chọc giận, thúc ngựa xoay người theo đuổi hắn ta không bỏ. Trên vai Lạc Xạ máu chảy như suối, vừa phóng ngựa vừa xé một mảnh áo trên người xuống, dùng miệng cắn một đầu, tay cầm một đầu quấn loạn lên vai rồi buộc lại.

Người Thổ Phiên ở phía sau không ngừng bắn tên, Lạc Xạ buộc vết thương sau đó cúi người nằm sấp trên lưng ngựa, từng mũi tên bay qua lưng hắn ta, tiếng xé gió vang lên ngay bên người.

Ngay cả Lạc Xạ cũng không ngờ mình còn có thể chạy đi, vốn đã ôm suy nghĩ tất phải chết, lúc này sau khi giết ra khỏi trùng vây cũng không thể hình dung được tâm trạng của mình. Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía đồng bào, bởi vì hắn ta gây rối loạn đội ngũ kỵ binh của người Thổ Phiên nên đồng bào đã rút đi một khoảng cách. Lạc Xạ cười lớn ha ha, tiếng cười vô cùng tùy ý.

"Lão tử vẫn chưa chết!"

Hắn ta gào lên một tiếng.

Đúng lúc này một mũi thiết vũ tiễn bay tới, mũi tên đó không phải hướng tới hắn ta mà là bắn vào ngựa, thiết vũ tiễn to nặng hơn mũi tên bình thường, đầu mũi tên lớn gấp đôi đầu mũi tên bình thường, mũi tên giống như lưỡi dao, một mũi tên này bắn thủng bụng chiến mã. Chiến mã hí lên một tiếng rồi ngã nhào về phía trước, Lạc Xạ không giữ vững cơ thể từ trên lưng ngựa ngã văng ra ngoài, lăn lộn nhiều vòng mới dừng lại.

Một con chiến mã đứng ở bên cạnh Lạc Xạ, Lạc Xạ mơ mơ màng màng vừa mới ngoi ngóp đứng lên, một cây thiết thương đâm vào ngực hắn ta.

Phập một tiếng, mũi thương đâm ra khỏi lưng Lạc Xạ.

Hắn ta máy móc ngẩng đầu lên nhìn, trên lưng ngựa là một tướng quân Thổ Phiên mặc thiết giáp, người nọ nhìn hắn ta bằng một ánh mắt thù địch. Giây phút Lạc Xạ ngẩng đầu lên, Thiết Khang rút thương ra khỏi ngực Lạc Xạ. Mũi thương kia dài hơn một thước, dài hơn mũi thương bình thường nhiều, giống như trường sóc của Đại Ninh hơn.

Sau khi hắn ta rút thiết thương ra lại lia ngang mũi thương, trên cổ Lạc Xạ lập tức rách ra một đường máu.

"Người Ninh."

Thiết Khang hừ một tiếng, thúc ngựa xoay người, dùng thiết thương chỉ về bên phía Nhiếp Dã: "Đừng để chạy mất."

Mấy trăm kỵ binh Thổ Phiên tăng tốc đuổi qua. Ngay cả Thổ Phiên vương cũng từng nói nếu trận chiến với Đại Ninh lúc trước mà dẫn theo quân đội của đại tướng quân Nhã Thập thì không đến nỗi thua thảm như vậy. Nhã Thập luyện binh giống như luyện ra những cỗ máy giết chóc vậy. Quân đội do y chiêu mộ có tỉ lệ thương vong cực cao, rõ ràng không có bao nhiêu chiến sự nhưng nếu chiêu mộ một vạn tân binh thì cuối cùng không đến một nửa số người có thể ở lại, hơn một nửa đều là chết trong lúc luyện binh.

Những thám báo dưới trướng Thiết Khang này lại càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đội Thổ Phiên quốc, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng là thực lực tương đương với thám báo chiến binh Đại Ninh. Nhưng dù sao nhân số cũng nhiều hơn Nhiếp Dã bọn họ gần gấp mười lần cho nên chiếm hết ưu thế.

Nhiếp Dã bị Lạc Xạ đẩy xuống khỏi lưng ngựa, đình úy bên cạnh lập tức giơ tay kéo gã lên. Gã quay đầu lại nhìn về phía Lạc Xạ, thiếu niên kia đã đâm đầu vào trong đội ngũ kỵ binh của người Thổ Phiên. Mắt Nhiếp Dã đỏ lên, cũng biết là không thể cứu viện nữa, nhưng ngay khi gã chỉ vừa mới dẫn người chạy đi không bao lâu đã nghe một tiếng cười điên cuồng ở phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Xạ đã bất ngờ xông ra ngoài, cất tiếng cười to. Nhiếp Dã nhịn không được nữa cũng gào thét một tiếng, tiếng gào thét ấy như xé rách mây trời.

Nhưng mà một giây sau, mũi thiết vũ tiễn đó đã bắn ngã Lạc Xạ.

Biểu cảm trên mặt Nhiếp Dã đọng lại, dần dần cứng ngắc.

Trong một rừng cây cách nơi này không đến hai dặm, một đám đích kỵ binh mặc áo đen che mặt đứng ở đó, một người trẻ tuổi cầm đầu ngồi trên chạc cây cười khẩy nhìn người Ninh và người Thổ Phiên chém giết. Khi hắn ta nhìn thấy binh lính quân Ninh kia giết ra trùng vây, mặt không khỏi biến sắc, sau đó liền thở dài một tiếng: "Quân Ninh như vậy, qua bao lâu nữa Lâu Nhiên mới có thể quang minh chính đại đánh bại?"

Hắn ta liếc mắt nhìn những quân Ninh rút khỏi chiến trường, lại nhìn người Thổ Phiên đuổi theo phía sau không bỏ, thò tay ra chỉ về phía trước: "Đi giúp những người Thổ Phiên kia một tay, chặn người Ninh lại."

Kỵ binh áo đen che mặt dưới trướng gào thét xông ra, cũng có mấy trăm người, những kỵ binh này lao thẳng qua chặn ngang đường. Thám báo Đại Ninh vốn đang chạy nhanh đột nhiên nhìn thấy phía trước lại có phục binh giết ra, lập tức thúc ngựa chạy né đi, nhưng người đối diện chặn ngang, tốc độ nhanh hơn bọn họ.

"Ta đi!"

Hắc Nhãn gào thét một tiếng, dẫn theo hơn mười thám báo thủ hạ giết qua đội ngũ mấy trăm người áo đen che mặt kia.

"Nhị Bản, các ngươi đi đi!"

Hắc Nhãn quay đầu lại hô một tiếng.

Đường về phía bắc của bọn họ đã bị người Thổ Phiên chặn, đường đi về phía trước lại bị một đám kỵ binh không rõ lai lịch chặn, nhất thời không có đường tiến lui.

Hắc Nhãn hô xong liền tăng tốc lao về phía những kỵ binh kia, còn Nhị Bản đạo nhân thì thúc ngựa lao đến không chút do dự: "Các ngươi đi bảo vệ Nhiếp thiên bạn!"

Hắc Nhãn quay đầu lại nói với Nhị Bản đạo nhân: "Quay lại!"

"Ta không!"

Nhị Bản đạo nhân thúc ngựa đuổi theo: "Đừng hòng bảo ta đi."

Hắc Nhãn giận dữ quát một tiếng nhưng Nhị Bản hoàn toàn không để ý tới gã, hai người dẫn theo hơn mười thám báo giết qua, thế nhưng bất ngờ là những kỵ binh áo đen kia lại không có ý định đánh với bọn họ, lượn một vòng sau đó bỏ đi. Có điều bị cản trở như vậy, người của Hắc Nhãn và Nhị Bản đã chậm lại, quay đầu lại nhìn thì thấy kỵ binh của người Thổ Phiên đã ở đằng sau không bao xa.

Trong rừng cây, người trẻ tuổi kia từ trên cây nhảy xuống vừa kéo đáp lên lưng chiến mã của hắn ta. Hắn ta thò tay ra, thân tín bên cạnh lập tức đưa cung cứng cho hắn ta. Hắn ta cầm cung ra, rút hai mũi tên ra nhắm bắn, dây cung vang lên một tiếng, hai mũi tên bay ngang đi. Sau giây lát, Hắc Nhãn lao nhanh về phía trước chỉ cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trước mắt, lập tức nghiêng người theo bản năng, mũi tên kia không thể bắn thủng cổ của gã nhưng lại đâm xuyên bả vai gã.

Một mũi tên khác bắn vào giữa ngực Nhị Bản, keng một tiếng, miếng hộ tâm trước ngực Nhị Bản bị mũi tên này bắn thủng, nhưng cũng là may miếng hộ tâm đủ dày và đủ cứng nên đã cản trở phần lớn lực độ. Mũi tên đâm xuyên qua miếng hộ tâm, toàn bộ mũi nhọn lại cắm vào cơ thể gã, gần như chạm đến tim.

Nhị Bản đau đớn kêu lên một tiếng, giơ tay rút mũi tên ra, trên mũi tên có dính huyết nhục.

Người ở trong rừng cây khẽ nhíu mày, nghĩ thế mà lại không thể bắn chết một người nào, lập tức có chút tức giận.

"Những này người Ninh thật mạng lớn."

Hắn ta lại rút một mũi tên trong ống tên ra, nhắm vào kỵ sĩ Ninh đang chạy nhanh ở một bên khác, một mũi tên bay ra, phập một tiếng, mũi tên bắn thủng cổ gã đình úy đã cứu Nhiếp Dã. Mũi tên bay qua đầu Nhiếp Dã cắm vào cổ thủ hạ của gã, gã cảm thấy sau gáy mát lạnh, sau đó lại là một luồng ấm nóng. Nhiếp Dã quay đầu lại, đình úy ngồi ở phía sau gã cứng đờ từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Người trẻ tuổi bắn tên lại nhíu mày, thầm nghĩ những người Ninh này thật sự có cái gì đó phù hộ sao? Hắn ta bắn liền ba mũi tên nhưng lại chỉ bắn chết một gã đình úy không quan trọng gì, điều này làm cho cơn tức trong lòng hắn ta càng lớn hơn nữa.

"Ta đi giết một người."

Hắn ta thúc ngựa tiến lên: "Giết người Ninh, luôn có cảm giác thành tựu hơi khác. Lúc bọn họ ép ta ra khỏi Trường An hẳn là không nghĩ đến sẽ có một ngày bị ta săn giết ở trên chiến trường. Đây chỉ là mới bắt đầu, bắt đầu cuộc săn giết."

Khi chạy về phía Hắc Nhãn và Nhị Bản trên mặt hắn ta luôn mỉm cười, cười những người Ninh đó lúc trước đã không cho hắn ta cơ hội, rốt cục vẫn có một ngày rơi vào tay hắn ta.

"Này!" Hắn ta hướng tới phía Hắc Nhãn hô: "Hai người các ngươi đến đánh với ta, ta sẽ không để cho người khác nhúng tay vào, một mình ta đánh hai người các ngươi."

Thiết Khang từ phía sau đuổi tới cũng ngây người ra khi nhìn thấy một đám kỵ binh áo đen che mặt xuất hiện, đây là cảnh nội của Thổ Phiên hắn ta, những kỵ binh này từ đâu tới? Hơn nữa thám báo tinh nhuệ của hắn ta lại không hề phát hiện ra?

"Ngươi là ai?"

Thiết Khang đột nhiên thúc ngựa, dẫn theo thủ hạ thám báo không truy kích Nhiếp Dã nữa mà chạy tới bên này.

Người trẻ tuổi trên lưng ngựa quay lại liếc nhìn, nhíu mày: "Phiền phức."

Hắn ta quay đầu lại chỉ chỉ: "Đi chặn hắn lại."

Mấy trăm kỵ binh áo đen che mặt kia lập tức lao tới đội ngũ của Thiết Khang. Hắn ta thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước: "Hai người các ngươi chỉ biết chạy trốn sao? Không phải là người Ninh ở trên chiến trường không bao giờ lui về phía sau sao? Hay là các ngươi chỉ biết nói suông, thực ra là một đám nhu nhược!"

Trên ngực Nhị Bản đạo nhân còn đang chảy máu nhưng lại quay người lao về: "Người Ninh không bao giờ lùi bước!"

Hắc Nhãn cả kinh, cũng lập tức quay chiến mã chạy về.

Bình Luận (0)
Comment