Nhị Bản đạo nhân không chịu nổi sự sỉ nhục của kẻ thù đã xoay người giết trở về, Hắc Nhãn kinh hãi cũng lập tức thúc ngựa, hai người một trước một sau lao về phía người trẻ tuổi kia. Nhưng đúng lúc này hơn mười thám báo đi theo bọn họ chạy nhanh lên, dẫn đầu là đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang trong lúc phóng ngựa đã kéo dây cương của Nhị Bản đạo nhân lại, cố sức kéo chiến mã chuyển hướng sang một bên.
"Đạo trưởng, không phải lúc kích động."
Nguyên Cảm Đang kéo dây cương của Nhị Bản đạo nhân, hai chân không ngừng đá chiến mã. Chiến mã của gã ta đang ngồi cũng cảm nhận được sự cấp bách của chủ nhân, kêu lên hai tiếng sau đó tung bốn vó chạy như điên về phía trước.
Hắc Nhãn thấy Nhị Bản đạo nhân bị kéo lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Gã hô một tiếng các ngươi ở phía trước, sau đó hơi giảm tốc độ đi đến phía sau đội ngũ mười mấy người.
Người trẻ tuổi đuổi tới được kia chính là Lâu Nhiên Đại Dã Kiên. Hắn ta từng đến Trường An muốn xin vào thư viện Tứ Hải Các học, nhưng bị phó viện trưởng chủ trì thư viện Tứ Hải Các từ chối. Hắn ta không cam lòng rời đi như vậy cho nên ở lại Trường An làm công, khiêu chiến rất nhiều tân duệ tướng quân của Đại Ninh, đánh bại từng người một, lại bởi vì đêm hôm đó Thẩm Lãnh đến cửa tiệm bánh bao, khí thế của hắn ta hoàn toàn không còn, đành phải rút đi.
"Người Ninh các ngươi ngay cả chiến một trận cũng không dám sao?"
Đại Dã Kiên hướng về phía trước hô một tiếng, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường và cười nhạo, nhưng không có người nào để ý tới.
Hắn ta vốn cho là ít nhất có thể giết mấy người để phóng thích thù hận oán niệm đối với người Ninh trong lòng một chút. Kẻ có dáng vẻ đạo nhân kia đã chạy qua, hắn ta cảm thấy mình đã sắp ngửi được mùi máu của đạo nhân kia vị, thế nhưng lại bị thám báo người Ninh kéo về.
Hắn ta vươn tay ra lấy cung: "Tuy rằng bắn chết như vậy thì vô vị, nhưng cũng tốt hơn là không giết."
Một mũi tên bắn ra.
Hắc Nhãn cố ý tụt xuống phía cuối đội ngũ, gã ở trên lưng ngựa xoay người cưỡi chiến mã ngược, mũi tên ở phía sau bay tới, thiết thiên của gã chém ra, đánh rớt mũi tên.
Đại Dã Kiên nhìn thấy mũi tên kia lại bị chặn được liền khẽ nhíu mày, thò tay ra lấy ba mũi tên, bốn ngón tay kẹp ba mũi tên, dây cung vang một tiếng, ba mũi tên phá không bay ra.
Ba mũi tên này bay thẳng phía trước, một mũi tên bắn thẳng đến Hắc Nhãn, hai mũi tên khác bay qua hai bên người Hắc Nhãn bắn đến thám báo quân Ninh ở phía trước. Hắc Nhãn nhìn ba mũi tên bay tới, nếu muốn đồng thời chặn cả ba mũi tên là nói dễ hơn làm, gã chỉ có hai cánh tay, muốn tự bảo vệ mình thì không có khả năng chặn được tất cả ba mũi tên.
"Xem ngươi chặn như thế nào."
Đại Dã Kiên lẩm bẩm một tiếng.
Trên lưng ngựa, trong khoảnh khắc đó Hắc Nhãn đưa ra quyết định, hai cánh tay của gã đồng thời đánh ra, tay trái cầm roi ngựa tay phải cầm thiết thiên. Trong thời khắc này, tiềm năng của gã dường như cũng bị ép bộc phát ra, tay trái cầm roi ngựa cuốn bay một mũi tên, tay phải cầm thiết thiên đánh rơi một mũi tên khác, mà gã còn có thể điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhất tâm tam dung, đưa mũi tên bắn về phía mình nhắm trúng miếng hộ tâm trên người, keng một tiếng, mũi tên trúng giữa miếng hộ tâm. Trong khoảnh khắc đó Hắc Nhãn lập tức nghiêng người, mũi tên va vào miếng hộ tâm bắn ra một chuỗi đốm lửa, trên miếng hộ tâm lập tức lưu lại một vết rạch.
Trước đó Nhị Bản đạo nhân cũng bị một mũi tên bắn trúng, mũi tên đó lại có thể xuyên thủng miếng hộ tâm rất dày rất chắc chắn, cho nên ngay khi bị bắn trúng là Hắc Nhãn nghiêng người, mũi tên lập tức sượt qua.
Đại Dã Kiên bắn ba mũi tên mà lại không thể giết người, lông mày nhíu lại càng sâu hơn.
"Ngươi muốn bảo vệ người khác?"
Đại Dã Kiên thò tay ra, lại rút ra ba mũi tên, lần này không phải bắn ra ba mũi tên cùng một lúc mà là kéo dây cung ba lần với tốc độ cực nhanh, ba mũi tên nối đuôi nhau bắn ra. Ba mũi tên này vừa mới bay đi, Đại Dã Kiên lại rút ra ba mũi tên nữa, vẫn bắn ra như ba mũi tên trước, cả thảy sáu mũi tên xé gió bay tới.
Hắc Nhãn nheo mắt lại, thời khắc đó đồng tử dường như cũng đang co lại.
Một mình gã chặn ở phía sau đội ngũ, chỉ cần gã còn có khả năng thì không muốn để cho các huynh đệ bị thương.
Tránh né sáu mũi tên này cũng không khó, Hắc Nhãn chỉ cần treo người ở một bên chiến mã là có thể né được, nhưng gã tránh né thì phía sau sẽ có đồng bào bị trúng tên.
"Nằm xuống!"
Nhưng trong lúc đang phóng nhanh này, tiếng gió gào thét bên tai, người phía trước chưa chắc có thể nghe được gã nói gì.
Hắc Nhãn gào thét một tiếng, trong khoảnh khắc đó, trong thân thể gã dường như bộc phát ra một sức mạnh trước kia chưa từng có. Gã lại bất ngờ nhảy lên đứng trên chiến mã đang phóng nhanh, tay trái cầm roi ngựa, tay phải cầm thiết thiên, hai chân đá liên hoàn, trong giây lát đã chặn được năm mũi tên bay tới... Còn một mũi tên nữa thật sự không đánh bay được, vì thế Hắc Nhãn liền không thu cái chân đã đá ra lại, dùng cẳng chân chặn mũi tên kia. Phập một tiếng, mũi tên xuyên thủng bắp chân của gã từ trước ra sau.
Người Hắc Nhãn nghiêng một cái đứng không vững, lúc ngã xuống liền giơ tay túm lấy yên ngựa, dồn sức kéo lên trên một cái lại leo về lưng ngựa, cúi đầu nhìn, mũi tên trên bắp chân còn đang rung rung.
Đại Dã Kiên lắc đầu thở dài, nghĩ thầm những người Ninh này quả nhiên đều rất khác.
Nhưng hắn ta lại không thể đuổi theo nữa. Ở phía sau người của hắn ta đã giao thủ với người Thổ Phiên. Không phải hắn ta đến chém giết với người Thổ Phiên cho nên thúc ngựa trở về, hô to một tiếng, người của hắn ta lập tức lập tức rút khỏi chiến đoàn. Lúc rút đi, Đại Dã Kiên liếc mắt nhìn tướng quân Thổ Phiên kia, trong ánh mắt có một chút tán thưởng. Người nọ võ nghệ phi phàm, nhìn thực lực cũng không kém hắn ta bao nhiêu, từ tốc độ, lực độ ra tay đến kỹ thuật giết người, dường như đều rất mạnh.
"Chúng ta không phải kẻ thù, ta là Đại Dã Kiên, người Lâu Nhiên."
Đại Dã Kiên hướng về phía Thiết Khang hô một tiếng: "Ngươi muốn săn giết người Ninh, ta cũng muốn săn giết người Ninh. Những thám báo người Ninh kia nếu muốn trốn về ít nhất phải phóng ngựa hết một ngày. Chúng ta hãy dùng thời gian ngày này tỷ thí một chút thì thế nào? Xem ai nhanh hơn."
Hắn ta chỉ sang hai bên, một bên là đội ngũ mười mấy người của Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân, một bên là đội ngũ mười mấy người của Nhiếp Dã.
"Ngươi chọn bên nào?"
Thiết Khang nhìn hắn ta một cái: "Đây là quốc nội Thổ Phiên ta, người Lâu Nhiên các ngươi lén lút vào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Chờ sau khi giết những kẻ người Ninh kia, ta tất sẽ đến tìm ngươi tính sổ."
Sau khi nói xong, hắn ta dẫn kỵ binh của mình đuổi theo phương hướng Nhiếp Dã rút đi. Đại Dã Kiên không nhịn cười được liền cười, thầm nghĩ lại là một kẻ ngu ngốc. Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho đội ngũ đi theo, đuổi theo hướng Hắc Nhãn và Nhị Bản rút lui.
Hơn một canh giờ sau.
Nhị Bản đạo nhân quay lại liếc nhìn, phát hiện phía sau đã không thấy bóng dáng truy binh nữa, gã lập tức ghìm chiến mã lại: "Xử lý vết thương một chút trước đã."
Gã nhảy xuống chiến mã sau đó đi nhanh qua, đỡ Hắc Nhãn từ trên lưng ngựa xuống. Vết thương của Nhị Bản đạo nhân nằm ở ngực, mũi tên bị gã trực tiếp rút ra dính một chút huyết nhục. Vết thương của Hắc Nhãn nhiều hơn gã, trên vai có một mũi tên xuyên thấu, một mũi tên ở trên bắp chân cũng vậy. Gã đỡ Hắc Nhãn ngồi xuống, rút chủy thủ ra chém đứt đầu mũi tên, sau đó rút mũi tên ra. Giây phút mũi tên rời khỏi cơ thể, máu lập tức phun ra.
Rút mũi tên ra, Nhị Bản xé áo của Hắc Nhãn, dùng rượu thuốc rửa vết thương, sau đó đắp thuốc trị thương lên, lục tìm thấy băng vải vẫn còn, quấn quanh vết thương từng vòng băng bó lại.
Trong đội thám báo đi theo bọn họ cũng có rất nhiều người bị thương, bọn họ tranh thủ thời gian xử lý vết thương, giúp đỡ nhau, sau khi xử lý xong lại tranh thủ thời gian cắt chút cỏ dại ở chung quanh cho chiến mã.
"Người đó võ nghệ rất mạnh."
Hắc Nhãn xử lý vết thương thế xong lại giúp Nhị Bản bôi thuốc: "Ta từng tỷ thí với Lãnh Tử không chỉ một lần. Lãnh Tử giao thủ với ta có giữ lực nên ta không quá nhìn thấu, nhưng trong thời khắc lúc nãy, ta lại cảm thấy thực lực của kẻ đó tương xứng với Lãnh Tử."
Nhị Bản gật đầu: "Mũi tên bay từ xa như vậy vẫn có thể xuyên thủng miếng hộ tâm của ta, quả thật rất lợi hại. Hơn nữa ta còn nhìn ra được dường như hắn có thù hận với Đại Ninh chúng ta, cho nên hắn sẽ không từ bỏ việc đuổi giết chúng ta. Đường về doanh hướng bắc của chúng ta bị chặn đứt, muốn về thì phải tìm đường mới."
Gã nhìn chung quanh. Nơi bị phục kích trước đó là một ngọn núi thấp, không quá cao, nhìn từ xa giống như một cái bánh màn thầu xanh biếc, sang bên này cũng có núi nhấp nhô nhưng không phải kiểu núi sâu có thể ẩn thân.
Nếu Lãnh Tử ở đây, hắn sẽ sắp xếp như thế nào?
Nhị Bản đạo nhân không ngừng suy ngẫm nhưng lại phát hiện trong đầu mình rỗng tuếch. Địa hình ở ngay trong mắt nhưng gã không biết sắp xếp chiến thuật như thế nào.
"Nếu như là Lãnh Tử, hắn sẽ làm thế nào?" Nhị Bản hỏi Hắc Nhãn.
"Ta không biết." Hắc Nhãn lắc đầu.
"Đại nhân, đạo trưởng."
Đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang trầm mặc một lúc rồi nói: "Chúng ta phụng mệnh bảo vệ hai vị, nhìn tình huống hiện tại, ti chức nhất định phải bình tĩnh đưa ra phán đoán, lựa chọn tốt nhất lúc này... Lát nữa kẻ thù lên, ta dẫn thám báo thủ hạ tiếp tục đi về hướng đông bắc dụ kẻ thù truy kích, hai vị sẽ ẩn thân ở đó."
Gã ta vươn tay chỉ một ngọn núi nhỏ cách đó không xa. Tuy rằng núi không cao, rừng cũng không rậm, nhưng giấu hai người cũng không có vấn đề lớn.
"Sau khi chúng ta dẫn kẻ thù đi, đại nhân cùng đạo trưởng hai người lập tức đi về hướng bắc."
Sau khi nghe Nguyên Cảm Đang nói xong, Hắc Nhãn lắc đầu: "Lúc nãy Nhị Bản hỏi ta nếu như Lãnh Tử ở đây thì sẽ làm thế nào. Ta không biết, bởi vì ta không phải Lãnh Tử, không phải đại tướng quân thân kinh bách chiến. Trong một khắc vừa rồi ta cảm thấy mình rất bất tài, ta hoàn toàn không biết làm sao để ứng phó với cục diện như vậy, nhưng cũng trong khoảnh khắc vừa rồi ta đã xác định một chuyện. Ta không biết đối địch như thế nào, nhưng ta biết nếu Lãnh Tử ở đây, hắn sẽ không bỏ lại bất cứ người nào, hắn sẽ càng không để cho các huynh đệ dẫn kẻ thù đi còn mình thì chạy trốn."
Hắc Nhãn hít sâu liên tục mấy hơi.
"Truy binh của kẻ thù có mấy trăm người, chúng ta có... mười sáu người."
Gã nhìn các đồng bào bên cạnh: "Nếu trận chiến này không thể không chết, ta hy vọng mọi người có thể làm đồng bạn, cho nên đừng nói các ngươi dụ đi kẻ thù nữa. Mọi người là huynh đệ, huynh đệ trải qua sinh tử. Tuy rằng ta không phải là quân nhân chân chính, nhưng cũng biết chiến binh Đại Ninh trước giờ đều sẽ không làm chuyện hy sinh đồng bào để mình được sống."
Gã quay lại liếc nhìn ngọn núi không cao kia, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
"Tuy rằng truy binh của kẻ thù nhiều hơn chúng ta hơn hai mươi, nhưng cũng chỉ là vài trăm người..."
Trong đầu gã bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: "Ta sẽ dẫn các ngươi giết ra ngoài."
Sau khi nói xong câu đó, Hắc Nhãn chỉ lên triền núi kia: "Đi lên đó!"
Đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang ngẩn ra: "Đại nhân, nếu lên núi, đỉnh núi không có vật cản, kẻ thù liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chúng ta ở đó, chúng ta sẽ bị bọn chúng chặn ở trên đỉnh núi."
"Bọn chúng chỉ có vài trăm người, không chặn được."
Hắc Nhãn cười cười: "Ta nghĩ ra một biện pháp, các ngươi hãy tin ta, theo ta lên đó. Núi kia tuy không lớn nhưng vài trăm người muốn bao vây chân núi cũng không có khả năng. Lãnh Tử từng nói, tác chiến với quân địch, nếu là địch đông ta ít, muốn đột phá tình thế nguy hiểm, nhân lực đã cực hạn, vậy thì mượn thiên thời, mượn địa lợi. Ngọn núi này chính là địa lợi của chúng ta... Nếu nhân lực đã cạn, thiên thời địa lợi lại không thể dùng, vậy thì quyết tử."
"Chúng ta đã có lòng quyết tử. Đó đã là kết quả xấu nhất, còn lo lắng gì nữa?"
Gã leo lên lưng ngựa: "Tin tưởng ta, theo ta lên núi."
Mười mấy người gật đầu. Giờ khắc này, kết quả xấu nhất là mọi người cùng chết. Đối với bọn họ mà nói, nếu chết, mọi người cùng nhau chết là cách bầu bạn tốt nhất, bầu bạn đến cùng.