Nói ra thì đó là một ngọn núi, nếu là đứa trẻ đồng bằng chưa từng tới vùng núi lần đầu tiên thấy sườn đất lớn như vậy sẽ còn tán thưởng một tiếng nhìn kìa, đó là núi!
Xa xa thoạt nhìn hình dạng của ngọn núi đó có chút khó miêu tả, dù sao còn rất trơn nhẵn.
Hắc Nhãn dẫn theo hơn mười gã thám báo và Nhị Bản đạo nhân cưỡi ngựa lên núi, độ dốc của triền núi không quá lớn nhưng ngựa cũng không chạy nổi, miễn cưỡng có thể cưỡi ngựa đi. Lúc đi lên ngựa mệt đến nỗi không đi được, người ngồi ở trên lưng ngựa cũng mệt, nhưng chắc chắn không mệt bằng ngựa, cho nên người con thật sự là một sinh vật rất lười nhác.
Sau khi lên đến đỉnh núi quay lại nhìn phía sau, liếc mắt đã thấy truy binh ở ngay cách đó không xa.
"Treo chiến kỳ lên." Hắc Nhãn hô một tiếng.
Nhưng mười mấy thám báo không ai có chiến kỳ cả, mọi người nhìn nhau, sau đó mờ mịt nhìn về phía Hắc Nhãn. Hắc Nhãn cười ngượng, nghĩ lúc Lãnh Tử hô treo chiến kỳ Đại Ninh lên dáng vẻ thật đẹp trai.
Hắc Nhãn nghĩ nghĩ, xé một mảnh áo dính máu trên người xuống, bẻ một cành cây cắm trên đỉnh núi, miếng vải máu kia bị gió thổi bay phấp phới, tuy nhỏ nhưng màu sắc giống với chiến kỳ Đại Ninh.
Một chiến kỳ đỏ sẫm nho nhỏ tung bay trên đỉnh núi nhưng kỵ binh Lâu Nhiên ở dưới chân núi lại thấy rất rõ ràng. Sau khi tới đây bọn họ dừng lại, tất cả người trên lưng ngựa đều ngẩng đầu nhìn. Những kỵ binh do Đại Dã Kiên tuyển chọn kỹ lưỡng trong cấm quân của Lâu Nhiên vương này dường như cũng có chút không hiểu, người Ninh không chạy nữa, đây là muốn tử chiến một trận?
"Muốn chết thể diện một chút?"
Đại Dã Kiên nhìn lên trên núi. Ngọn núi đó quả thật không cao, cũng không hiểm trở.
"Có chút thú vị."
Đại Dã Kiên vốn còn cười giờ bỗng nhiên nhíu mày lại: "Biết mượn địa thế, là một người biết lãnh binh."
Hắn ta nhìn ra được, nhưng chỉ là nhìn ra được. Trong tình huống thế này cho dù dưới trướng có mấy trăm tinh nhuệ, nhưng cũng không thể phá chiến thuật của Hắc Nhãn. Nếu muốn giết người thì chỉ có thể xông lên, liên nỏ trong tay người Ninh sắc bén, phòng ngự từ trên cao nhìn xuống, sát thương mấy chục người cũng không thành vấn đề. Mà người Lâu Nhiên bị tấn công, bất kể là cưỡi ngựa hay đi bộ, tốc độ đi lên đều khó có thể nhanh được.
Bọn họ leo núi, lúc sắp sửa xông lên thì người Ninh dùng liên nỏ giết một trận, sau đó lên ngựa lao thẳng xuống, mấy trăm người này không ngăn chặn được, ít nhất là không có khả năng chặn được tất cả.
Đây chính là mượn địa thế.
Ngay cách đây không lâu khi Hắc Nhãn và Thẩm Lãnh trò chuyện đã từng hỏi qua. Gã hỏi Thẩm Lãnh, ngươi nhiều lần lấy ít thắng nhiều là đánh như thế nào. Thẩm Lãnh trả lời lần nào cũng có thể thắng, đầu tiên là bởi vì người của Đại Ninh đều có tín niệm tất thắng, đó là sự tự tin của chiến binh có được sau từng trận chiến. Sự tự tin này, quân đội của các quốc gia khác đều không bằng Đại Ninh.
Đây là điểm quan trọng nhất khi tác chiến, là con người.
Tiếp theo chính là thiên thời địa lợi, lấy ít thắng nhiều, lấy người làm gốc, mượn thiên thời địa lợi.
Còn có một câu Thẩm Lãnh nói mà không biết xấu hổ, câu này nói ra thì là... Ta khá lợi hại.
Chính bởi vì nghĩ tới những lời đó mà Hắc Nhãn mới lập tức nghĩ ra được, địa thế của nơi này hoàn toàn có thể lợi dụng, trừ phi người Lâu Nhiên không có ý định tấn công lên trên mà chỉ ở dưới chân núi canh chừng. Nhưng bọn họ và bên quân Ninh đều không mang theo bao nhiêu lương khô, muốn trông mong quân Ninh chết đói cũng không hiện thực. Huống chi đây không phải Lâu Nhiên mà là Thổ Phiên, dây dưa 2 – 3 ngày, người Lâu Nhiên cũng không dám xác định đội chi viện tới trước là người Thổ Phiên hay kỵ binh Đại Ninh. Với lại cho dù người tới là người Thổ Phiên thì cũng chưa chắc đã hoan nghênh người Lâu Nhiên bọn họ.
Mấy trăm người này tuy cường tráng nhưng bị viện quân Đại Ninh vây khốn thì cũng chỉ có thể chờ chết.
Cho nên mới đầu Đại Dã Kiên tưởng là người Ninh muốn chết có thể diện một chút, cố thủ trên đỉnh núi quyết chiến một trận sống mái, có thể giết thêm vài người thì giết thêm vài người, mang theo cái gọi là tôn nghiêm của chiến binh Đại Ninh mà chết.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta đã nhìn ra chuyện không đơn giản như vậy. Chiến thuật của người Ninh hợp lý đến mức không chê vào đâu được, quả thật hắn ta không thể nào dây dưa, cho nên hoặc là rút đi hoặc là tiến công, nhưng người Ninh có thể không xuống. Bởi vì ngoài người Lâu Nhiên ra, đội ngũ thám báo của Thổ Phiên quốc kia cũng chỉ có vài trăm người, chiến thuật này cũng thích hợp để nhằm vào người Thổ Phiên. Dây dưa vài ba ngày thì người Ninh không sợ, lương khô của bọn họ có thể cầm cự được, mà vài ba ngày sau viện quân quân Ninh tất sẽ đến, có lẽ căn bản là không cần đến vài ba ngày.
Chỉ cần đội ngũ thám báo người Ninh này không đưa tin tức về đúng hạn, quân Ninh của Thẩm Lãnh sẽ lập tức phái kỵ binh tới đây tìm kiếm.
Nghĩ đến Thẩm Lãnh, Đại Dã Kiên liền nhíu mày lại.
Đó là một ngày mà hắn ta vĩnh viễn cũng không bằng lòng nhớ lại, một người vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại. Hắn ta đánh trận nào thắng trận nấy, sĩ khí như cầu vồng. Cho dù cúi người làm việc cho một tiệm bánh bao nho nhỏ, nhưng hắn ta lại cảm thấy mình đã đứng ở đỉnh cao, sự tự tin sau khi thắng liên tiếp khiến cho khí chất của hắn ta cũng trở nên khác hơn, cho đến khi... Thẩm Lãnh đứng ở cửa tiệm bánh bao.
Khi ở trước mặt Thẩm Lãnh, khí chất mà Đại Dã Kiên tự cho là vô song đó chỉ giống như một trò cười. Lúc nhìn Thẩm Lãnh, trong lòng hắn ta nảy sinh cảm giác tự ti không thể ức chế được, cảm thấy so với Thẩm Lãnh thì mình tựa như là một tiểu nhân vật chưa từng thấy sự đời, bởi vì kiếm được mấy lượng bạc mà đắc chí cho rằng mình đã là phú hào, nhưng phú hào chân chính đang đứng ở trước mặt hắn ta, rõ ràng không cố ý thể hiện khí thế ra ngoài như hắn ta nhưng khí thế lại vượt xa hắn ta.
Trong một khắc đó, Thẩm Lãnh không động thủ nhưng vẫn đả thương nặng Đại Dã Kiên, còn nghiêm trọng hơn cả đả thương nặng cơ thể của hắn ta, bởi vì thứ bị thương nặng chính là tâm cảnh của Đại Dã Kiên.
Hắn ta cảm thấy mình rất thê thảm, như là một người bị xem thường nhưng lại không thể không rời khỏi Trường An trước ánh mắt soi mói của người khác. Lúc hắn ta đi trong tay nải có một túi lương khô và một ít ngân phiếu, hắn ta đoán được đó là Thẩm Lãnh cho hắn ta. Hắn ta muốn vứt đi, bởi vì lòng tự trọng nói với hắn ta rằng đây là bố thí, nhưng mà để sống sót, hắn ta đã đá văng lòng tự ái của mình.
Hắn ta không cho rằng đó là thiện ý của Thẩm Lãnh, hắn ta chỉ cảm thấy đó là sỉ nhục.
Sỉ nhục, đối với một người như hắn ta mà nói cũng giống như một cái rằm đâm vào tim, vẫn không nhổ ra được, không suy nghĩ nhưng lại từng giờ từng phút nhớ tới, mỗi một lần nhớ tới đều sẽ nhói đau.
"Nếu cứ để các ngươi đi như vậy, đó là chuyện khiến người ta rất xấu hổ."
Đại Dã Kiên thở ra một hơi thật dài, với sự thông minh tài trí của hắn ta, với sự hiểu biết binh pháp chiến trận của hắn ta, chỉ mất thời gian rất ngắn là nhìn ra được chiến thuật của Hắc Nhãn nhưng mà không thể phá, đây là chỗ khiến người ta tức giận. Nếu binh lực dưới trướng hắn ta nhiều hơn gấp đôi, nếu có một ngàn người thì hắn ta đã không cần phiền não, tất cả những người Ninh này đều sẽ bị hắn ta băm thành thịt nát.
"Công."
Đại Dã Kiên bỗng nhiên hạ lệnh.
Cho dù hắn ta biết sẽ tổn thất thảm trọng nhưng vẫn không muốn từ bỏ việc giết chết những người Ninh này, dù sao... hắn ta cũng không quan tâm những kỵ binh Lâu Nhiên này.
Sau khi hắn ta ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên kỵ binh Lâu Nhiên bắt đầu phóng ngựa lên núi. Triền núi dù sao vẫn là triền núi, dù không dốc đứng thì chiến mã cũng không thể như đi trên đất bằng, tốc độ leo lên trên của chiến mã cũng không nhanh, mấy trăm người men theo triền núi tiến công lên trên. Mặc dù mấy trăm người không nhiều lắm, nhưng cảnh tượng nhìn vẫn có vẻ đông đúc dày đặc.
"Chuẩn bị xong chưa các huynh đệ?"
Hắc Nhãn kiểm tra liên nỏ của mình một chút, hộp nỏ đã thay. Đây là liên nỏ của Đại Ninh Võ Công Phường tinh công tạo ra, cho dù thi thoảng kẻ thù sẽ cướp được một cái mang về tháo ra nghiên cứu thì cũng rất ít người có thể chế tạo ra lượng lớn. Bởi vì tuyệt đại bộ phận các quốc gia đều không đạt được trình độ chế tạo công nghệ lượng lớn, cho dù là hoàn toàn dựa theo cấu tạo của liên nỏ Đại Ninh để tạo ra. Bởi vì phụ kiện không đủ độ chuẩn xác, tốc độ bắn và độ chuẩn xác vẫn không bằng cái do Đại Ninh làm ra. Nếu như muốn đạt tới độ chuẩn xác như vậy thì số lượng chế tác đã ít lại càng ít. Quy trình phức tạp, thợ lại không nhiều, nếu như muốn tạo ra lượng lớn như Đại Ninh, bọn họ không có khả năng.
Đây chính là biểu hiện của quốc lực.
Ngoài ra khi Đại Ninh giao thủ với người Tây Vực cũng không sợ binh đao, bởi vì người Tây Vực thiếu thốn đồ sắt, chất lượng chiến đao của bọn họ kém xa hoành đao chế thức của Đại Ninh. Đừng nói hắc tuyến đao trăm dặm mới tìm được một, cho dù là hoành đao bình thường thì bọn họ cũng không đấu lại.
Đại Ninh đều dẫn đầu thiên hạ này ở các phương diện mới có thể thể hiện ra sự cường đại tuyệt đối.
Người Thổ Phiên bắt đầu tiến công lên trên, bọn họ tận lực không đi theo đường thẳng để tránh liên nỏ của thám báo Đại Ninh, nhưng mà lên dốc thì có thể linh hoạt được đến đâu?
Hắc Nhãn nhìn người Thổ Phiên tiến vào tầm bắn, vừa định hạ lệnh thì đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang cản lại: "Để thêm chút nữa!"
Từ khoảng cách chừng mười lăm trượng, để cho đi vào khoảng chừng mười trượng, Hắc Nhãn liếc mắt nhìn Nguyên Cảm Đang một cái, Nguyên Cảm Đang vẫn lắc đầu. Hắc Nhãn có chút sốt ruột, nhưng gã biết nếu bàn về kinh nghiệm tác chiến thì Nguyên Cảm Đang kinh nghiệm phong phú hơn gã nhiều.
Đợi khi kẻ thù tới gần khoảng cách chừng 7 – 8 trượng và bắt đầu tăng tốc, Nguyên Cảm Đang ra lệnh một tiếng: "Bắn!"
Liên nỏ trong tay mười mấy người đồng thời phát ra lửa giận, một loạt mũi tên nỏ bắn ra với tốc độ cực nhanh. Nhờ sự tinh công chế tạo của Đại Ninh Võ Công Phường, liên nỏ có thể bắn hết mười hai mũi tên trong thời gian rất ngắn rất ngắn.
Một lượt bắn đồng loạt, hai mươi mấy tên kỵ binh Lâu Nhiên ở phía trước nhất bị bắn ngã, người từ trên lưng ngựa ngã xuống, lại cản trở tốc độ đi lên của kỵ binh phía sau.
"Đổi!"
Nguyên Cảm Đang ra lệnh một tiếng.
Các thám báo nhanh chóng đổi hộp nỏ mới, sau đó lượt tên nỏ thứ hai đồng loạt bắn đi, người Lâu Nhiên từ phía sau đi lên vẫn không có cách nào ngăn cản. Trước mặt không có vật chắn, bọn họ lại là ở bên dưới, chiếm hết thế bất lợi.
Đợt tên nỏ thứ hai lại bắn gục ít nhất mười mấy hai mươi kỵ binh Lâu Nhiên. Hắc Nhãn leo lên chiến mã, thu thiết thiên lại, thay một thanh hoành đao chế thức: "Theo ta giết ra ngoài!"
Đầu tàu gương mẫu!
Mười mấy người lên ngựa từ trên đỉnh núi lao xuống, một lát sau tốc độ đã tăng lên lên, đội ngũ trực tiếp lao vào trong đám người Lâu Nhiên. Hắc Nhãn ở phía trước nhất, bên trái là Nguyên Cảm Đang, bên phải là Nhị Bản đạo nhân, ba người giống như mũi đao, hung hăng xé rách đội ngũ của người Lâu Nhiên. Kẻ thù đang lên núi, để giảm bớt thương vong nên không thể nào tụ tập đội ngũ lại một chỗ, phải phân tán ra mới có thể giảm bớt tối đa mức thương vong do tên nỏ của quân Ninh mang đến, nhưng sự phân tán này chính là cơ hội mà Hắc Nhãn bọn họ cần.
Từ trên cao lao xuống, không ai ham chiến, thậm chí không cần đâm chém, cứ việc xông về phía trước, có ba người ở phía trước chém từng đao từng đao mở đường cũng đã đủ rồi.
Chỉ trong chốc lát, mười mấy người đã giết tan đội ngũ kỵ binh mấy trăm người kia, lao thẳng một mạch xuống triền núi.
Tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của song phương. Ngay từ đầu Đại Dã Kiên đã biết đánh như vậy là không cản được người Ninh, bất kể ai cũng ngăn không được, trừ phi binh lực nhiều hơn mới được, cho dù hắn ta tự nhận võ nghệ phi phàm thì cũng không có cách nào. Bởi vì cho dù hắn ta lấy tư thái lên núi thì cũng không cản được người dựa thế xung phong mà chém xuống.
Nhưng hắn ta lại không muốn từ bỏ.
Đại Dã Kiên vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này đến lập tức kéo cung bắn tên, một mũi tên bắn ngã một gã thám báo Đại Ninh trên lưng ngựa. Thám báo rơi xuống đất còn chưa chết, lăn lộn một hồi lâu mới dừng lại, sắc mặt gã ta trắng bệch nhìn mũi tên trên ngực mình, lại quay đầu lại liếc nhìn người Lâu Nhiên đã đuổi tới, gã ta biết nếu mình rơi vào tay kẻ thù thì nhất định cũng sẽ chết. Gã ta hít sâu, nhìn trước mặt đã có đồng bạn đang ra sức ghìm chặt chiến mã, ngóc cằm lên nói to một tiếng: "Nhớ ta tên là Vương Vĩnh Cương, người huyện Hậu Ngạnh, Liên Sơn đạo Đại Ninh, người còn sống, giúp ta tận hiếu!"
Gã ta đâm một đao vào ngực mình, thi thể chậm rãi ngã xuống.
Đại Dã Kiên liền nhíu mày.
Đây là cách mà hắn ta nghĩ đến, hắn ta có thể bắn trúng vài tên binh lính quân Ninh rồi giữ người lại, những kẻ người Ninh tự xưng là sẽ không bỏ rơi đồng bào kia sẽ ngốc nghếch quay lại cứu người.
Thật ra Người Ninh có rất nhiều nhược điểm có thể lợi dụng, còn xa mới vững chắc không thể đánh bại như vẻ bề ngoài.
Vậy nhưng khi tên thám báo trúng tên kia tự đâm một đao vào ngực mình, hình như trong lòng Đại Dã Kiên cũng nhói đau, sau đó là sợ hãi.