Đại Dã Kiên không cam lòng, hắn ta cho rằng điều mình nhìn thấy tuyệt đối không phải là toàn bộ, hắn ta không tin mỗi một người Ninh đều như vậy, vì thế hắn ta lập tức kéo cung bắn tên. Mũi tên thứ hai giống như bay đi sao, tới trong khoảnh khắc, bắn trúng một gã thám báo Đại Ninh đi cuối cùng. Trong khoảnh khắc đó Đại Dã Kiên lập tức giơ tay lên chỉ: "Bắt người về!"
Nhưng câu nói này còn chưa kết thúc, chiến binh Đại Ninh trúng tên rơi xuống đất kêu to: "Ta là Ngô Vũ Đồng, người thành Kim Lăng, Đông Thục đạo Đại Ninh!"
Sau khi hô xong, gã ta nhấc hoành đao lên cứa qua cổ mình, lưỡi hoành đao xẹt qua cổ, cắt ra một dòng máu.
Thi thể từ trên sườn núi gục xuống, trượt xuống, sau đó yên lặng bất động.
Cạch một tiếng.
Cung cứng trong tay Đại Dã Kiên rơi xuống đất nhưng hắn ta cũng không biết.
Lại một người nữa ư?
Lại một người nữa!
Tại sao những người Ninh này ai ai cũng như vậy?
Hắn ta nổi giận. Hắn ta cho là mình không nên nổi giận như vậy nhưng lại không thể nào khống chế, rõ ràng là hắn ta giết người Ninh nhưng lại giống như bị người Ninh sỉ nhục. Hai gã thám báo chiến binh Đại Ninh kia dùng cái chết để nói cho hắn ta biết, suy nghĩ của ngươi đã sai rồi, hoàn toàn sai.
Trong cơn giận dữ, Đại Dã Kiên muốn bắn thêm mấy người nữa, sau đó mới phát hiện không biết cung cứng trong tay đã rơi xuống đất từ khi nào. Hắn ta lập tức cúi người nhặt cung lên, nhưng những kẻ người Ninh kia đã phóng ngựa lao ra khỏi vòng vây. Người Ninh xuống đến dưới chân núi liền hô vang từng tiếng.
"Vương Vĩnh Cương huyện Hậu Ngạnh Liên Sơn đạo!"
"Ngô Vũ Đồng thành Kim Lăng Đông Thục đạo!"
Từng tiếng hô vang giống như nổ tung bầu trời dần dần đi xa. Có người nói, đó là chiến binh còn sống sót đang chiêu hồn đồng bào chết ở sa trường, hô to từng tiếng có thể khiến cho chiến hồn của đồng bào đi theo trở về Đại Ninh. Còn có người nói làm vậy là để không quên, không quên người chết trận tên là gì, nhà ở đâu, là để sau này có thể về nhà tận hiếu đạo thay người đã chết trận.
Bàn tay cung cứng của Đại Dã Kiên run rẩy, hắn ta đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, giơ tay kéo kỵ binh ở bên cạnh từ trên lưng ngựa xuống. Hắn ta nhảy lên chiến mã, hét to một tiếng, chiến mã hí lên một tiếng rồi lao về phía trước, nhưng kỵ binh Lâu Nhiên ở trên núi còn chưa kịp xuống căn bản là không thể đuổi theo hắn ta. Đại bộ phận mọi người vẫn còn ở trên sườn núi, bọn họ không ngừng hô hào nhưng Đại Dã Kiên lại không để ý, một mình đuổi theo bọn họ Hắc Nhãn.
Khi Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân bọn họ thoát thân trong cuộc đuổi giết, Nhiếp Dã dẫn theo hơn mười gã thám báo còn lại cũng dùng chiến thuật giống y như Hắc Nhãn bọn họ để thoát thân. Địa thế của nơi này kỳ lạ, không có núi cao, đều là những ngọn núi đồi nhấp nhô bất định, có lớn có nhỏ. Lạc Xạ bọn họ cũng chịu thiệt bởi vì địa thế như vậy, trúng mai phục của người Thổ Phiên. Mà lúc này bọn họ lại mượn địa thế này để thoát khỏi cuộc đuổi giết của người Thổ Phiên.
Sau hơn một canh giờ chạy như điên thì rõ ràng chiến mã đã không còn sức lực nữa, đã quá lâu không nghỉ ngơi, người còn miễn cưỡng gắng gượng được, nhưng ngựa đã không có khả năng tiếp tục chạy nữa. Không một ai biết dưới sự thúc giục như thế, khi nào chiến mã sẽ đột nhiên ngã xuống rồi không đứng lên nổi nữa.
"Phía trước!"
Nhiếp Dã thò tay ra chỉ về phía trước, phía trước có một ngọn núi thấp, nếu nói độ cao thì cũng chỉ chừng ba mươi trượng, dốc dài dưới 2 – 3 dặm. Cho dù là nghỉ ngơi cũng nhất định phải tìm nơi như vậy mới được, địa thế đủ cao để có thể nhìn thấy truy binh phía sau, cho dù bị bao vây lần nữa thì vẫn có thể lao ra.
Dùng chút sức lực cuối cùng leo lên dốc, khi đội ngũ dừng lại, tất cả mọi người đều ngã xuống đất thở dốc từng hơi từng hơi. Lúc lên dốc đã không phải là người cưỡi ngựa nữa, mà là người kéo ngựa lên, người ngã xuống, ngựa gần như cũng không đứng nổi. Nhiếp Dã nằm trên sườn núi không ngừng hít thở sâu, lần sờ bình nước bên hông tháo xuống uống một ngụm, sau đó ép bản thân xoay người nhìn về hướng vừa chạy tới, trong cự ly tầm mắt có thể nhìn thấy không có truy binh.
"Tất cả nghỉ một lát, ta theo dõi."
Nhiếp Dã căn dặn một tiếng, giờ khắc này ngay cả sức lực nhấc tay lên dường như cũng không còn, gã lại nghỉ một chút mới lấy thiên lý nhãn ra, nằm sấp ở đó nhìn về phía sau, dường như người Thổ Phiên đã từ bỏ rồi. Ở độ cao này có thể nhìn đi rất xa, nhưng không một ai có thể xác định một giây sau người Thổ Phiên có xuất hiện từ phía sau một ngọn núi nào đó ở bên kia hay không.
"Đều có lương khô chứ?"
"Có!"
Các binh sĩ trả lời một tiếng, nhưng đã mệt đến mức độ này, ngay cả lương khô cũng không ăn nổi.
"Mau chóng giải quyết, chỉ có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau xuất phát, mình ăn no, cũng cho ngựa ăn nữa."
Một gã binh lính quân Ninh bò đến bên cạnh chiến mã đang nằm dưới đất, đổ nước trong bình vào lòng bàn tay bên kia đút cho chiến mã uống nửa bình nước, sau đó tháo túi lương khô xuống, đổ ra một vốc cơm rang lớn, đút cho ngựa ăn trước.
"Huynh đệ à, ngươi vất vả rồi."
Chờ chiến mã ăn cơm rang trong tay xong, gã ta giơ tay lên vuốt mặt ngựa: "Nghỉ ngơi một lát, lát nữa vẫn phải chạy."
Gã ta lại bò sang một bên, dùng chủy thủ cắt một ít cỏ dại trên sườn núi, chất ở bên cạnh ngựa, lúc này mới nằm xuống uống một ngụm nước, ăn từng vốc từng vốc cơm rang còn lại.
Các thám báo đều biết ngươi đối tốt với chiến mã bao nhiêu, chiến mã sẽ đối tốt với ngươi bấy nhiêu.
"Không biết các huynh đệ khác có giết ra ngoài không."
Một gã đình úy nhìn Nhiếp Dã một cái. Lần này tổn thất lớn nhất là người của phủ Đình Úy, bởi vì bọn họ luôn ở phía trước nhất. Lúc đi Nhiếp Dã đã thông báo, lần này ra ngoài không thể để các huynh đệ thám báo bảo vệ chúng ta, chúng ta bảo vệ bọn họ mới đúng. Ở nơi Lạc Xạ bọn họ bị tập kích cũng là đội mười người của phủ Đình Úy tiến lên trước xem xét cho nên tổn thất mới nặng nhất.
"Chắc là có."
Nhiếp Dã nghỉ ngơi chốc lát sức lực đã khôi phục lại một chút, đứng lên giơ thiên lý nhãn lên nhìn chung quanh, bốn phía mênh mông, không nhìn thấy truy binh của Thổ Phiên, cũng không nhìn thấy đồng bào của bọn họ, không thể xác định Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân bọn họ là đã an toàn hay chưa. Nhưng mà không nhìn thấy, ít nhất cũng chứng minh vẫn có khả năng còn sống.
Đội thám báo Thổ Phiên đột ngột xuất hiện đó ai ai cũng thiện chiến, những người này hiển nhiên không chỉ là đến tìm hiểu tin tức. Nếu như bọn họ cũng chỉ vì tìm hiểu tin tức thì không cần phải xuất động một đội ngũ kỵ binh mấy trăm người. Mục tiêu lớn như vậy chẳng lẽ không sợ bị phát hiện?
Nhiếp Dã giao thiên lý nhãn cho thủ hạ theo dõi phía sau, gã ngồi xuống uống một ngụm nước, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
Đội ngũ thám báo với quy mô lớn như vậy đã bị bọn họ bắt gặp, nếu không gặp, khi tới gần doanh địa Đại Ninh hơn tất nhiên sẽ tách ra, những người Thổ Phiên này vô cùng có khả năng sẽ trà trộn vào. Muốn trà trộn vào quân doanh Đại Ninh không dễ dàng, nhưng muốn trà trộn vào trong đội ngũ của Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo thì không khó như vậy. Có thể bọn họ sẽ phân tán thành mấy nhóm người, tìm cơ hội thiêu hủy lương thảo của đại quân, hoặc là ám sát.
Đây là một đội cảm tử, không phải đội thám báo.
Sau khi nghĩ đến đây, Nhiếp Dã lập tức ngồi thẳng người dậy: "Nhất định phải mau chóng trở về."
Gã không chỉ lo về những tử sĩ Thổ Phiên đã gặp này, nếu còn có nhiều người hơn nữa thì có lẽ đã lẩn trốn trong đội ngũ của Mạc Địch Áo. Một những người đó khi bắt đầu phá hoại, đại quân có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nói không chừng sẽ còn có tướng lĩnh trong quân bị ám sát.
"Nhưng mà đại nhân, chúng ta chịu đựng được thì ngựa cũng không chịu nổi."
Thủ hạ nhìn Nhiếp Dã, lại nhìn về phía chiến mã, tất cả hơn mười con chiến mã kia đều nằm dưới đất, ngay cả ăn cỏ cũng không muốn đứng lên.
Nhiếp Dã nhíu mày: "Nếu đợi chiến mã khôi phục thể lực rồi mới đi thì chắc chắn không được. Như thế này đi... Nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó một nửa người đi trước, một người hai ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất trở về bẩm báo tin tức cho đại tướng quân, bảo hắn cẩn thận bên Mạc Địch Áo có vấn đề. Những người còn lại..."
Nhiếp Dã nuốt nước bọt: "Cùng ta đi bộ trở về."
"Ta ở lại!"
"Ta ở lại!"
"Ta lưu lại!"
Tất cả mọi người đều đứng lên, mỗi một người đều nhìn Nhiếp Dã, không ai chịu cưỡi ngựa đi trước.
"Rút thăm đi."
Nhiếp Dã liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Vẫn là biện pháp cũ, rút thăm quyết định, bất kể ai rút được thăm đi trước đều không được đổi ý, đây là công bằng. Người đi trước để lại hộp nỏ và lương khô, nước lại."
Gã bẻ một ít nhánh cây nhỏ bên cạnh, một nửa dài một nửa ngắn, gã quay lưng lại sắp xếp một chút, nắm đấm nắm chặt cành cây, phần lộ ra đều dài giống nhau. Sau khi xếp xong gã xoay người lại, nhìn về phía các huynh đệ thủ hạ: "Đã nói rồi, ai rút được thăm đi trước đều không được đổi ý. Đều là nam nhân, nói phải giữ lời."
Tất cả mọi người tới gần gã, không ai lùi bước.
"Đừng chen nhau."
Nhiếp Dã liếc mắt nhìn: "Người của phủ Đình Úy đừng vội, để cho các huynh đệ thám báo chọn trước."
Gã tay phải nắm những cành cây kia, tay trái cầm hai đoạn: "Nhìn cho rõ, như thế này là dài, như thế này là ngắn. Tất cả những người rút được que dài đi trước, tất cả những người rút được qua ngắn lưu lại cùng ta."
"Vâng!"
Người của phủ Đình Úy lên tiếng, lui về sau lui.
6 – 7 thám báo vây quanh Nhiếp Dã rút thăm, từng người từng người một rút ra, sau đó trên mặt mỗi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì tất cả que bọn họ rút ra đều là dài, 6 – 7 người còn lại của phủ Đình Úy không rút thăm. Nhiếp Dã buông lỏng tay ném hết cành cây đi: "Không cần phải tiếp tục rút nữa, các huynh đệ thám báo vận khí kém, tất cả đều rút phải que dài, bọn họ đi trước."
"Thế này không đúng!"
"Chuyện này không thể nào!"
"Thiên bạn đại nhân, có phải ngài động tay động chân không?"
Nhiếp Dã lắc đầu: "Đây là ý trời, tin ta đi. Ta là thiên bạn, ta sẽ công bằng."
Gã khoát tay: "Người của phủ Đình Úy đều ở lại cùng ta, giao ngựa cho các huynh đệ thám báo, giữ lại hộp nỏ, lương khô và nước của huynh đệ thám báo. Ta nói lại lần nữa, ai cũng không được giành, đây là chuyện rút thăm quyết định."
Gã ngồi xuống: "Tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nửa canh giờ sau xuất phát."
Cùng lúc đó, cách chỗ Nhiếp Dã bọn họ khoảng 30 – 40 dặm, chiến mã của Hắc Nhãn bọn họ cũng đều đã đến cực hạn, quay đầu lại nhìn không thấy kỵ binh Lâu Nhiên, đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang giơ tay lên quơ quơ, mọi người lập tức dừng chiến mã lại.
"Hai người cùng ta ra phía sau đề phòng, những người khác tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ăn cơm."
Nguyên Cảm Đang hô một tiếng, lúc từ trên lưng ngựa nhảy xuống chân đã mềm nhũn, nhưng lại vịn vào ngựa đứng vững. Gã ta vẫy tay mang theo hai gã thám báo chạy về, rõ ràng đã rất suy yếu mỏi mệt những vẫn chạy một mạch lên trên sườn núi quan sát tình hình quân địch phía sau.
Những người còn lại đều xuống ngựa nghỉ ngơi, cũng may cách đó không xa chính là một dòng suối nhỏ, thoạt nhìn nước vô cùng trong, cả người lẫn ngựa đều đến bên dòng suối nhỏ uống nước. Vốc nước mát uống mấy ngụm, cả người như lập tức khôi phục lại một ít tinh thần trong nháy mắt.
Hắc Nhãn liếc mắt nhìn Nhị Bản một cái: "Thế nào rồi?"
Nhị Bản lắc đầu: "Không sao."
"Nghỉ ngơi một lát, còn khoảng nửa ngày lộ trình nữa là về doanh rồi."
Hắc Nhãn mở bản đồ ra nhìn, bản đồ của Thẩm Lãnh vẽ cho bọn họ rất rõ ràng, hơn nữa còn đặc biệt đánh dấu vị trí núi sông.
"Đại doanh của chúng ta ở đây."
Hắc Nhãn chỉ: "Nhiều nhất là nửa ngày."
Gã vừa mới nói xong thì nghe thấy có người kinh hô một tiếng, Hắc Nhãn lập tức xoay người lại nhìn, xa xa có một người áo đen đi bộ đến, trong tay xách ba cái đầu người còn đang không ngừng rỏ máu. Đó là đầu của ba người đội chính thám báo Nguyên Cảm Đang bọn họ.
Đại Dã Kiên từ trên sườn núi đi nhanh xuống, tay trái xách đầu người, tay phải cầm đao.
"Giết..."
Hắn ta lẩm bẩm một chữ, ánh mắt như ma quỷ.
"Giết người, giết hết tất cả."
Hắn ta vừa đi vừa nói, giống như đã bị ác ma nhập thể.