Trong khoảnh khắc đó Nhị Bản đạo nhân liền trợn tròn mắt, lúc nãy Nguyên Cảm Đang mới tách ra được bao lâu? Một người đang yên lành bây giờ nhìn thấy đã biến thành một cái đầu máu me nhầy nhụa bị người ta xách về. Nhìn từng giọt từng giọt máu rỏ xuống, giống như từng đao từng đao đâm vào ngực Nhị Bản.
Nói cách khác, ba người Nguyên Cảm Đang bọn họ mới tới sườn núi kia đã bị giết, ngay cả tiếng cảnh báo cũng không kịp phát ra, mà Nhị Bản bọn họ đều bên bờ sông uống nước, không ai ngờ nhanh như vậy mà người Lâu Nhiên đã đuổi kịp rồi.
"Các ngươi."
Đại Dã Kiên giơ đầu người trong tay lên, máu rỏ xuống trước mặt hắn ta.
"Đã nhìn thấy chưa?"
Khóe miệng Đại Dã Kiên gợi lên một nụ cười u ám: "Người Ninh không khó giết đến như vậy. Đừng nói là các ngươi, cho dù những kẻ được gọi là các tướng quân tinh anh thế hệ trẻ tuổi Ninh quốc, lúc giao thủ với bọn họ, trong mắt ta nhìn thấy đều là những người chết. Nếu ta muốn, lúc ở Trường An ta đã có thể giết hết tất cả bọn họ, nhìn như kiêu ngạo, thực ra đều là phế vật, mỗi người đều đầy sơ hở. Nếu ta có ý định muốn giết bọn họ, chỉ đơn giản giống như là nghiền chết một con kiến."
Nhị Bản xông lên, Hắc Nhãn lo còn có phục binh cho nên kéo Nhị Bản lại.
"Ai da."
Đại Dã Kiên lui về sau một bước, đầu người trong tay rơi xuống đất.
"Ngươi xem, ngươi làm sợ ta rồi."
Đại Dã Kiên nhìn cái đầu người bên chân: "Sợ tới mức ta đã làm rơi đồng bào của các ngươi rồi."
Hắn ta ngồi xổm xuống nhìn đầu của Nguyên Cảm Đang hỏi: "Có đau không vậy?"
Hắn ta ngồi xổm ở đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Nhị Bản bọn họ, nụ cười đó giống như ma quỷ.
"Chắc chắn là hắn không đau, ta quên là hắn đã chết rồi."
Đại Dã Kiên đứng lên, nhưng bất ngờ không đi tới chỗ Nhị Bản bọn họ. Hắn ta một cước đá đầu người về phía Nhị Bản bọn họ: "Mau nhận lấy, vẫn còn nóng đấy. Bây giờ các ngươi hãy nghiêm túc nghe ta nói, ta muốn chơi một trò chơi với các ngươi. Nếu bây giờ ta cứ trực tiếp giết hết các ngươi như vậy thì sẽ rất vô vị, chi bằng như thế này, các ngươi chạy trước?"
Hắn ta làm một dấu tay mời: "Mau chạy đi."
Mắt của Nhị Bản đạo nhân giống như có thể rỏ ra máu nhưng Hắc Nhãn lại giữ chặt gã. Không phải sợ, mà Hắc Nhãn lo đây là cái bẫy của người Lâu Nhiên kia, một khi bọn họ xông lên thì có thể bị phục kích. Nếu lúc này chỉ có một mình Hắc Nhãn thì gã đã sớm xông lên rồi. Gã còn nóng tính hơn Nhị Bản đạo nhân nhiều, nhưng cũng bình tĩnh hơn Nhị Bản đạo nhân nhiều.
Bên cạnh gã còn có mười mấy huynh đệ thám báo, gã có thể chết trận tại đây, nhưng gã nhất định phải đưa người sống trở về.
"Ủa?" Đại Dã Kiên nhìn thấy Nhị Bản bọn họ không xoay người bỏ chạy, dường như cảm thấy hưng phấn: "Có phải các người sợ ta nói không giữ lời không? Như vậy đi... Ta đi trước."
Hắn ta vừa nói vừa lui về sau, lui ra ngoài một bước, đồng thời nhấc chân đá một cái đầu người khác về phía Nhị Bản bọn họ: "Mang theo đồng bạn của các ngươi, sau khi ta giết hết các ngươi sẽ chôn các ngươi cùng nhau. Người Ninh thích nói đoàn tụ, thích nói nhập thổ vi an, vậy thì đoàn tụ, nhập thổ vi an."
Hắn ta lui về phía sau, dang hai cánh tay ra: "Có phải là ta nhân từ không? Khi đó ta rời khỏi Trường An, Thẩm Lãnh cũng rất nhân từ với ta. Hắn nói ngươi đi đi, còn cho ta một chút bạc, ta vẫn nhớ, chưa từng quên, cho nên ta tốt với các ngươi. Hắn tha cho ta một lần, ta cũng tha cho các ngươi một lần..."
Hắn ta bỗng như nhớ tới điều gì đó, lấy từ trong ngực ra một nắm vàng vụn, ném cho Nhị Bản bọn họ: "Cầm đi tiêu trên đường, nếu trên đường không tiêu được, vậy thì tiêu trên đường xuống hoàng tuyền."
Sau khi nói xong hắn ta cười lớn ha ha, dang hai cánh tay ra rồi lui về, trong tràn nụ cười đó tràn ngập sự khinh thường và dữ tợn.
Hắc Nhãn buông tay Nhị Bản đạo nhân ra, tay của gã cũng vô lực buông thõng xuống.
"Hóa ra lãnh binh khó như vậy."
Hắc Nhãn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Gã từng cảm thấy mình có thể lăn lộn trên ám đạo phong sinh thủy khởi, có vạn phu lực, có kỹ thuật giết người, cho nên dù trở thành một quân nhân thì tất nhiên cũng sẽ là đến tướng quân. Giờ khắc này gã chỉ cảm thấy mình là một phế nhân.
Nhị Bản đạo nhân đi qua nhặt ba cái đầu người lên, ba cái đầu người chết không nhắm mắt.
"Hắn có thật sự chỉ là một mình đuổi theo không?"
Hắc Nhãn lẩm bẩm nói một câu.
Gã nhìn về phía Nhị Bản: "Cho nên hắn rất ngông cuồng đứng ở đó thị uy, nhưng lại không tới gần, bởi vì hắn không nắm chắc."
Nhị Bản lắc đầu: "Bây giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì?"
Hắc Nhãn càng thêm suy sụp, và cũng tự trách.
Bọn họ không biết thực lực của đối thủ. Giờ khắc này trên người gã toàn là vết thương, trên người Nhị Bản đạo nhân toàn là vết thương, cho dù đối phương thật sự chỉ có một người thì bọn họ cũng không chắc chắn có thể giết chết đối phương mà quân của mình không chết một người nào. Hắc Nhãn không muốn nhìn thấy thêm người chết nữa, bên cạnh chỉ còn lại mười mấy đồng bào, nơi này cách doanh địa chỉ còn lộ trình ít nhất nửa ngày, mà tất cả bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt.
Nhị Bản đạo nhân nhặt ba cái đầu người về, đào đất chôn đi, sau đó đứng ở một bên chắp tay trước ngực miệng không ngừng nhẩm đọc gì đó, nhưng bản thân gã rất rõ ràng, đọc gì cũng không có nghĩa, người chết thì cũng đã chết rồi.
Hắc Nhãn nhìn sắc trời một chút, một ngày sắp kết thúc, ban đêm sẽ nhanh chóng buông xuống mặt đất, mà tên ác ma kia đang ở ngay chỗ kín đáo cách đó không xa nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Tách ra đi."
Hắc Nhãn kéo Nhị Bản đạo nhân một cái: "Phải mau chóng trở về nói tin tức cho Lãnh Tử biết. Những người này tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ tới, bảo Lãnh Tử cẩn thận một chút, nhất là phải cẩn thận bên Mạc Địch Áo. Bây thậm chí giờ ta còn nghi ngờ những người này có thể đến chỗ đây là do Mạc Địch Áo đồng ý. Chỗ này vẫn là phong địa của Mạc Địch Á, đến bây giờ chúng ta cũng không gặp một đội du kỵ binh tuần tra nào của Mạc Địch Áo."
Nhị Bản đạo nhân ngẩn ra: "Ý của ngươi là Mạc Địch Áo cố ý tỏ ra rất yếu đuối? Mục đích của hắn chính là tiếp cận chúng ta, tiếp cận Lãnh Tử, sau đó nói tình báo cho người Thổ Phiên khác. Mục tiêu của hắn căn bản không phải Thổ Phiên vương gì đó, mà là dụ dỗ chiến binh của Đại Ninh chúng ta vào, cuối cùng vây chết chúng ta ở đây?"
"Vây chết thì không nhất định, Lãnh Tử vừa vào trong thành đã hạ lệnh chiếm cứ tường thành cổng thành. Bây giờ ta mới tỉnh ngộ lại, sở dĩ Mạc Địch Áo tức giận chính là bởi vì như vậy thì đại quân có đường lui, bọn họ không thể nào bao vây hết tất cả chúng ta ở đây, cho nên hắn mới phẫn nộ như vậy. Nếu hắn thật sự tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, muốn mời chúng ta giúp hắn lên làm Thổ Phiên vương, hắn hoàn toàn không cần phải tỏ ra tức giận, hắn sẽ làm bộ như không sao cả... Hắn phẫn nộ là vì vô hình trung Lãnh Tử đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ?"
Nghe Hắc Nhãn nói xong, trong lòng Nhị Bản càng lo lắng hơn.
"Ta chợt nhớ tới ba vệ chiến binh của chúng ta giết vào Hậu Khuyết quốc, cũng là bị vây nhốt."
Hắc Nhãn nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: "Nếu kẻ thù lập lại chiêu cũ..."
"Hẳn là Lãnh Tử sẽ nghĩ tới."
Nhị Bản đạo nhân nhìn Hắc Nhãn nói, nhưng trong giọng nói lại không tự tin lắm.
"Chuyện mà chúng ta cũng có thể nghĩ ra được, làm sao Lãnh Tử có thể không thể nghĩ tới được."
"Lãnh Tử không phải thần, nếu cái gì Lãnh Tử cũng có thể tính được thì chúng ta sẽ không có tình thế nguy hiểm như bây giờ. Chỉ là Lãnh Tử nghĩ nhiều hơn chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là không hề có sơ hở. Cho dù hắn nghĩ tới, chúng ta cũng phải trở về nhắc nhở hắn."
Hắc Nhãn nhìn Nhị Bản nói rất nghiêm túc: "Cho nên hiện tại nhất định phải đưa ra lựa chọn, ngươi đi về trước, ta đoạn hậu."
"Ngươi lại muốn ném bỏ ta?"
Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía hơn mười thám báo ở phía sau: "Bất cứ người nào trong số bọn họ trở về đều sẽ nhanh hơn chúng ta, bởi vì bọn họ biết nên làm như thế nào hơn chúng ta, hai người chúng ta cũng biết nên làm như thế nào. Sở trường của chúng ta không phải truyền đạt tình báo, sở trường của chúng ta là chuyện trên giang hồ, là đánh nhau."
Một khắc sau, trong bóng đêm, hai gã thám báo bị Hắc Nhãn ép buộc rời đi, bọn họ lặng lẽ lui vào trong đêm tối, không lập tức lên ngựa ngay, xé áo xuống bọc chân ngựa lại, yên tĩnh chờ đợi trong bóng đêm một lát rồi mới đi.
"Điểm một đống lửa lên."
Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía Hắc Nhãn: "Không thích bóng tối lắm."
Hắc Nhãn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có chút ánh sáng cũng tốt."
"Liệu đống lửa có dẫn kẻ địch lại đây không?"
"Nhất định có."
"Vậy thì đốt cháy to một chút."
"Được, vậy thì đốt cháy to một chút."
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Nhị Bản đạo nhân nhặt được không ít củi ở chung quanh trở lại, đốt một đống lửa, ngồi bên cạnh nhìn ngọn lửa dần cháy to lên, cảm thấy giống như trong thoáng chốc đã có chỗ dựa. Không có bao nhiêu người thật sự thích bóng tối, cho dù là người trong lòng tối tăm.
Ngay trên sườn núi nơi ba người Nguyên Cảm Đang bọn họ bị giết, nhìn thấy người Ninh lại còn đốt lửa, Đại Dã Kiên không nhịn được khẽ nhíu mày. Trong nháy mắt hắn ta liền hiểu người Ninh đang nghĩ gì, nhưng hắn ta cũng không vội đi chặn ai. Ban đêm như vậy, tối đen như vậy, hắn ta không thể không để một người nào chạy thoát được, cho hắn ta cường đại đến mấy thì cũng không thể một mình chặn được người Ninh tách ra đi.
Hắn ta chỉ cần theo dõi những người còn lại là được, vốn chỉ là đến để giết người, cũng không phải là vì chiến cuộc gì.
Đại Dã Kiên không phải đến để lãnh quân tác chiến, thậm chí hắn ta không phải được mệnh lệnh mà đến. Lâu Nhiên quốc điều động đội ngũ khoảng năm vạn lính tinh nhuệ nhất vào Thổ Phiên, đó là mệnh lệnh của hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược. Lâu Nhiên vương sợ Già Lạc Khắc Lược, cho nên sau khi Già Lạc Khắc Lược hạ lệnh là Lâu Nhiên vương không hề do dự gì liền đáp ứng, điều năm vạn người đánh giỏi nhất trong cấm quân, bao gồm cả hắn ta vào Thổ Phiên. Tướng quân lãnh binh cũng không phải Đại Dã Kiên, hắn ta vẫn chưa có tư cách đó, huống hồ sau khi từ Đại Ninh đi ra hắn ta về Lâu Nhiên, hắn ta nương tựa vào Thổ Phiên.
Mấy trăm tinh kỵ dưới trướng Đại Dã Kiên này là hắn ta xin về. Hắn ta đã tìm đến người lãnh binh của Lâu Nhiên lần này là tướng quân Gia Sắt, nói với Gia Sắt là hắn ta muốn mang một đội thám báo đi tìm hiểu tin tức của quân Ninh, đương nhiên Gia Sắt sẽ không từ chối, điều động thân binh của y và một phần binh lính cấm quân. Mấy trăm người này là mấy trăm binh lính đánh giỏi nhất trong quân đội Lâu Nhiên, nhưng Đại Dã Kiên không nghĩ là tới tìm hiểu tình báo gì cả, hắn ta chỉ muốn giết người Ninh.
Bởi vì lòng cảnh giác của vương đình Thổ Phiên đối tướng quân Nhã Thập, thậm chí Tả Hiền Vương Đa Địch Áo đã tuyên bố Nhã Thập là phản tặc, cho nên đương nhiên sẽ không để lộ kế hoạch cho Nhã Thập biết, thế nên người của Nhã Thập cũng không rõ rốt cuộc hiện tại quốc nội phức tạp cỡ nào, còn có rất nhiều chuyện mà y không biết. Ví dụ như không những Lâu Nhiên điều động quân đội năm vạn tới đây, các nước Tây Vực đều điều động quân lực, mục tiêu của bọn họ chính là quân Ninh tiến vào Thổ Phiên lần này.
Già Lạc Khắc Lược nói Thẩm Lãnh khiến cho người An Tức và người Tây Vực đều vấp phải một tảng đá hai lần, vậy thì gậy ông đập lưng ông, cũng làm cho người Ninh vấp phải một tảng đá hai lần.
Lúc trước ba vệ quân Ninh bị vây nhốt ở Hậu Khuyết quốc, lần này vẫn sẽ khiến quân Ninh bị nhốt.
Cho nên Thiết Khang mới rất kinh ngạc khi nhìn thấy người Lâu Nhiên, bởi vì căn bản là hắn ta không biết rốt cuộc thế cục đã phát triển đến mức độ nào.
Đại Dã Kiên cũng không quan tâm thế cục đến mức nào, hắn ta chỉ quan tâm mình có thể giết thêm nhiều người Ninh hơn không. Sau khi giải quyết hận thù cá nhân này, hắn ta mới suy nghĩ xem làm thế nào để trở lại Lâu Nhiên thay đổi gia viên nghèo khó lạc hậu lại khiến người chán ghét kia.
Hắn ta cảm thấy những người Ninh đó không có gì đáng sợ, cũng không có nhiều người Ninh đáng sợ, cho nên hắn ta rất tự tin ngủ một giấc, bởi vì hắn ta biết hai gã người Ninh ngồi ở cạnh đống lửa kia sẽ không chạy trốn. Bọn họ sẽ luôn ngồi ở đó thu hút sự chú ý của hắn ta, bọn họ muốn cho người khác chạy trốn trước.
Người Ninh luôn là như vậy.
Sau khi thức dậy, Đại Dã Kiên dụi mắt, nhìn về phía đống lửa, quả nhiên hai người kia vẫn còn ở đó.
Trời đã sắp sáng rồi, lúc này là thời điểm tối tăm nhất.
Hai người kia trên người toàn vết thương và cả một đêm không ngủ, vẫn lo lắng đề phòng.
Đại Dã Kiên chậm rãi đứng dậy, hắn ta biết, đây là thời gian săn giết tốt nhất.