Đại Dã Kiên hoạt động hai cánh tay một chút, duỗi lưng một cái, sau đó cất bước đi về phía đống lửa, khoảng thời gian ngắn ngủi đen tối nhất trước khi trời sáng này là thời gian giết chóc tốt nhất.
Khi hắn ta đi đến đống lửa thì nhìn thấy hai người kia đứng lên, cho nên Đại Dã Kiên cười cười. Hai người kia quả nhiên cả đêm không ngủ chờ hắn đến, bọn họ đã bôn ba chém giết liên tục một ngày một đêm không nghỉ ngơi, cho dù hai người bọn họ võ nghệ cũng miễn cưỡng đập vào mắt thì có thể thế nào, trong trạng thái như vậy, bất kể là ai trong số bọn họ cũng không đỡ được một đao của mình.
Hắn ta biết thời cơ tốt nhất thật ra là đêm hôm qua tập kích từng người một, người Ninh không có khả năng phòng bị được, nhưng hắn ta cũng cần nghỉ ngơi, hắn ta phải đảm bảo mình có thể còn sống trở về.
"Ta từng nghe nói về các ngươi."
Đại Dã Kiên đi đến chỗ cách đống lửa không xa, ánh lửa không chiếu tới cho nên hắn ta vẫn ở trong bóng đêm.
"Ta từng nghe nói về cái thiết thiên đó của ngươi. Thời gian ở Trường An ta thích hỏi thăm các câu chuyện về người Ninh, chuyện của ngươi cũng có trong đó. Hắc Nhãn của Lưu Vân Hội ám đạo thành Trường An đúng không? Người Ninh nói ngươi thành một hảo hán giang hồ, thật ra là tay sai của triều đình Ninh."
Hắn ta lại nhìn đạo nhân cả người dính máu kia: "Ngươi là người của Phụng Ninh Quán, phán đoán từ tuổi tác thì ngươi là Nhị Bản đạo nhân. Trong Phụng Ninh quán chỉ có vài người như vậy, ngươi là chính là người trẻ tuổi nhất."
Sau khi nói xong, hắn ta đi về phía trước, từ bóng tối đi vào ánh sáng, đặt mình dưới ánh lửa chiếu rọi.
Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân đứng kề vai nhau, hai người nhìn kẻ kia, chờ trận chém giết cuối cùng đến. Hai người bọn họ không ai trả lời, căn bản không cần thiết phải nói nhiều với kẻ địch. Bọn họ không phải kẻ biến thái, cũng không thích nói chuyện với kẻ biến thái, người Lâu Nhiên đứng đối diện kia mới là kẻ biến thái.
Đại Dã Kiên nhìn chung quanh: "Hóa ra đều đi rồi, chỉ còn lại hai người các ngươi."
Tất cả thám báo bên cạnh Hắc Nhãn bọn họ đều đã đi rồi, đi từng nhóm một, mỗi nhóm hai người, ở đây quả thật chỉ còn lại Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân.
Đại Dã Kiên rút loan đao ra khỏi vỏ đao: "Người Ninh các ngươi chính là thích làm chuyện như vậy, nhìn có vẻ rất tráng liệt, bản thân mình chịu chết sau đó để cho người khác sống. Ta rất ghê tởm lựa chọn như vậy, nhưng ta cũng rất khâm phục, khâm phục từ đáy lòng. Nếu người Lâu Nhiên cũng có thể như người Ninh, Lâu Nhiên làm sao có thể không cường đại?"
Hắn ta cắm loan đao xuống đất, không ngờ lại chắp hai tay khom người vái lạy: "Nói một lời cảm ơn trước khi giết các ngươi, cảm ơn những người Ninh các ngươi, nếu không đi Ninh quốc thì ta sẽ không học được nhiều thứ như vậy, các ngươi là thầy của ta."
Sau khi nói xong, hắn ta đứng thẳng lên: "Có phải đang đợi ta ra tay không?"
Đại Dã Kiên bỗng nhiên cười, sau đó lui từng bước một về phía sau, người trở lại trong bóng tối một lần nữa, bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng.
Giọng nói của hắn ta từ xa truyền đến: "Từ nơi này đến doanh địa của các ngươi chỉ có lộ trình nửa đêm, mà bây giờ đã qua một đêm rồi, nếu viện binh của các ngươi còn chưa tới mới là lạ. Ta tới đây chỉ muốn nói với các ngươi một tiếng, ta đều nhìn thấu tất cả các ngươi, muốn làm mồi đến dụ dỗ ta, sau đó giết ta, ha ha ha ha..."
Tiếng cười biến mất.
Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân nhìn nhau, hai người đều có chút ngơ ngẩn.
"Chớ không phải là một tên ngốc chứ?"
Hắc Nhãn có chút mờ mịt nói một câu.
"Có thể là..."
Nhị Bản đạo nhân nới lỏng trường kiếm cầm trong tay, gã đã chuẩn bị quyết tử, cho dù cùng với Hắc Nhãn hai người liều mạng cái mạng này thì cũng phải giết kẻ người Lâu Nhiên kia. Không phải là Hắc Nhãn cũng giống nhau ư?
Thật sự không có viện binh.
Nói về thời gian thì viện binh có thể tới nơi, nhưng đây chỉ là chuyện trên lý thuyết. Nếu như là ban ngày, viện binh tìm được Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân sẽ nhẹ nhàng một chút, nhưng ban đêm thế này, cho dù đốt một đống lửa thì cũng không dễ tìm kiếm. Ban đêm tối đen như mực, trong phạm vi lớn như vậy, muốn tìm được người một cách chuẩn xác quả thật chỉ là chuyện trên lý thuyết. Trên thực tế cho dù là thám báo Đại Ninh đủ tiêu chuẩn nhất, cường hãn nhất cũng không thể tìm được phương hướng về đại doanh trong ban đêm một cách chuẩn xác, bởi vì trước đó bọn họ đã chạy suốt một ngày một đêm, đây không phải nơi mà bọn họ quen thuộc. Cũng may trên bản đồ Thẩm Lãnh cho bọn họ đã đánh dấu ra vị trí rõ ràng để phán đoán, nhưng mà đây là ban đêm, không phải ban ngày, ban đêm không nhìn thấy nơi được đánh dấu.
Hắc Nhãn đưa bản đồ cho thám báo, nơi này địa thế nhấp nhô không bằng phẳng, từng ngọn núi nối tiếp nhau sẽ che khuất tầm nhìn, làm sao có thể nhìn rõ người ở chỗ nào.
Nhưng mà Đại Dã Kiên lại rút đi, bởi vì hắn ta không dám đánh cược.
Ngay giây phút hắn ta tiến vào phạm vi ánh sáng, dường như hắn ta đã nhìn thấy có một đôi mắt ở một chỗ trong bóng tối đang nhìn hắn ta. Cũng không biết tại sao trong một khắc đó hắn ta lại nghĩ tới Thẩm Lãnh, cho nên lập tức rút đi.
Nhưng mà Thẩm Lãnh thật sự không ở đây. Thẩm Lãnh là đại tướng quân, đại tướng quân không có khả năng đến chỉ vì một đội thám báo xuất phát đi tìm hiểu tin tức, hơn nữa thám báo đi ra cho dù hai ngày không gửi tin tức về cũng là tình huống bình thường. Trên thế giới này không phải chỉ có một mình Thẩm Lãnh, cũng không phải khi mỗi người gặp nguy hiểm là Thẩm Lãnh đều sẽ đến.
Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân lại liếc nhìn nhau một cái, hai người vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Hình như đây không phải cục diện bình thường nên xuất hiện, việc Đại Dã Kiên rút đi nhất thời khiến hai người bọn họ cũng không biết nên làm gì tiếp theo, có lẽ bọn họ khó có thể hiểu được tâm ma của Đại Dã Kiên. Lúc này hai người đang trong trạng thái bị thương, cho dù liên thủ cũng không đánh lại một mình đối phương, nhưng trong lòng kẻ kia có một bóng ma. Hắn ta nghi ngờ Thẩm Lãnh ẩn nấp ở cách đó không xa, lẳng lặng chờ hắn ta đi qua, sau đó một đao chém chết hắn ta.
Mặc dù có chút khó hiểu, cũng có chút không thể tin được nhưng Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân không ngốc, kẻ người Lâu Nhiên kia đã chạy, bọn họ cũng chạy, cũng may là hai người vẫn còn ngựa.
Ba canh giờ sau, cách đại doanh không đến 4 – 5 dặm, Nhiếp Dã cùng với 6 – 7 gã thủ hạ của phủ Đình Úy dọc đường đi bộ về tới. Vận khí của bọn họ không tệ, bất ngờ là đội thám báo Thổ Phiên mấy trăm người kia lại không đuổi theo, có lẽ là vì lo lắng chỗ này đã cách đại doanh không quá xa cho nên không dám mạo hiểm. Lộ trình cưỡi ngựa chạy nửa ngày, bọn họ đi đến hiện tại, trên đường còn tốn công đi vòng mất mấy dặm đường.
"Thiên bạn đại nhân."
Một gã đình úy ngẩng đầu nhìn, đã có thể nhìn thấy hình dáng đại doanh từ xa.
"Cuối cùng cũng đã về rồi."
Hắn ta thở ra một hơi thật dài: "Nhưng sao thấy không đúng lắm?"
Nhiếp Dã cũng biết là không ổn, rất không ổn.
Người của gã cũng đã trở lại đại doanh trước khi trời tối, mà bọn họ đi đi dừng dừng cả một đêm, lúc này đã giữa trưa nhưng lại không gặp đội ngũ đi ra đón bọn họ. Theo lý mà nói 6 – 7 thám báo đi trước báo tin hẳn là đã về tới doanh địa từ lâu mới đúng.
"Đứng lại!"
Đúng lúc này từ phía sau một sườn núi có người hô một tiếng, ngay sau đó một đội kỵ binh người Thổ Phiên lao tới. Bọn họ giương cờ hiệu của Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo, không phải đội kỵ binh Thổ Phiên truy kích Nhiếp Dã bọn họ.
"Các ngươi là ai?"
Giáo úy Thổ Phiên dẫn đầu hô một tiếng, hắn ta khoát tay, hơn trăm kỵ binh bao vây Nhiếp Dã bọn họ lại. Đây là du kỵ binh dưới trướng Mạc Địch Áo, bọn họ phụ trách qua lại tuần tra ở bên ngoài đại doanh.
Nhiếp Dã chắp tay: "Chúng ta là đội ngũ thám báo của Đại Ninh, vừa mới đi tìm hiểu tin tức trở về."
"Ha ha."
Tên giáo úy kia thản nhiên cười cười, ngồi ở trên lưng ngựa cúi người nhìn Nhiếp Dã: "Nhìn có vẻ rất thê thảm nhỉ, thế này là gặp phải người nào rồi?"
Nhiếp Dã nói: "Kẻ địch của các ngươi, đội ngũ của tướng quân Thổ Phiên Nhã Thập. Mời các ngươi tránh ra, chúng ta còn có quân tình khẩn cấp đi bẩm báo đại tướng quân."
"Quân tình khẩn cấp à."
Giáo úy Thổ Phiên cười càng ngông cuồng hơn: "Ngươi nói tướng quân Nhã Thập là kẻ thù của chúng ta? Sai rồi... Cho dù thân vương điện hạ của chúng ta và tướng quân Nhã Thập không đi trên cùng một con đường, nhưng ông ta và chúng ta đều là người Thổ Phiên, mà các ngươi là người Ninh. Người Thổ Phiên không phải là kẻ thù của người Thổ Phiên, nhưng người Ninh vĩnh viễn đều là kẻ thù của người Thổ Phiên."
Nhiếp Dã nhíu mày: "Lá gan của các ngươi không nhỏ."
Tên giáo úy Thổ Phiên kia vẫy tay, kỵ binh chung quanh lập tức chĩa cung tiễn vào Nhiếp Dã bọn họ, còn có người rút đao ra.
Nhiếp Dã nhìn người Thổ Phiên trước mặt. Lúc tên giáo úy này rút đao ra, gã lờ mờ nhìn thấy vết máu trên loan đao, sau đó Nhiếp Dã lại nhìn thấy trên lưng tên giáo úy kia đeo một thanh hoành đao chế thức Đại Ninh. Tuy rằng chỉ lộ ra một cái chuôi đao nhưng Nhiếp Dã cũng nhận được rõ ràng.
Trong đêm qua, 6 – 7 gã thám báo về trước cũng bị chặn lại ở đây, cũng là tên này. Sau khi chặn 6 – 7 người Đại Ninh lại, giáo úy cầm đầu tỏ rõ mình là binh lính thủ hạ của Mạc Địch Áo, sau khi nghe thám báo Đại Ninh nói xong liền giả vờ nói ta phái người hộ tống các ngươi về, nhưng chờ thám báo của Đại Ninh mới đi qua, hắn ta lập tức hạ lệnh loạn tiễn bắn qua. 6 – 7 thám báo về trước liền chết ở nơi cách đại doanh đã không còn quá xa.
Sau khi giết 6 – 7 thám báo Đại Ninh, tên giáo úy Thổ Phiên này chú ý tới người Ninh là một người hai ngựa, hắn ta kết luận còn có một nhóm người ở phía sau đã nhường ngựa lại, cho nên hắn ta không dẫn người đi mà tiếp tục chờ ở đây, quả nhiên hắn ta đã chờ được.
Thổ Phiên thám báo thò tay ra chỉ vào Nhiếp Dã: "Tên này chức quan lớn, còn là một thiên bạn, giết hắn cũng không khác giết một tướng quân quân Ninh là bao... Nói cho các ngươi biết một chuyện, người của các ngươi trở lại trong đêm qua cũng là ta giết, ta cũng nhìn thấy các ngươi bị người khác đuổi giết. Ta dẫn đội ngũ của ta đã thấy từ xa, nhưng ta không muốn quan tâm, du kỵ binh của ta sẽ không cứu người Ninh khỏi đao của người Thổ Phiên. Hôm qua sau khi nhìn thấy ta đã dẫn đội ngũ trở lại đây chờ, cho dù người của Nhã Thập không giết các ngươi, ta cũng nhất định sẽ giết các ngươi. Nói cho ngươi biết thêm một chuyện... trận chiến Thổ Phiên và Ninh mấy năm trước là các ngươi đánh thắng, giết hơn mười vạn người của chúng ta, đệ đệ của ta nằm trong số đó."
Hắn ta kéo chiến mã, chiến mã chậm rãi lui về phía sau, du kỵ binh Thổ Phiên ở chung quanh đi lên, cung đã kéo căng.
"Tiễn bọn chúng lên đường!"
Giáo úy Thổ Phiên hét to một tiếng.
Nhiếp Dã hít sâu một hơi, không sợ hãi, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối.
Chỉ còn một chút như vậy là đã mang các huynh đệ còn sống trở về rồi, nhưng một chút này lại không bước qua được.
Gã rút hắc tuyến đao ra căn dặn một tiếng: "Cho dù chết cũng phải một mạng đổi một mạng."
Các đình úy đồng thời gật đầu, tay trái cầm liên nỏ, tay phải cầm hoành đao.
Vù!
Một mũi tên bay tới.
Phập một tiếng, trong cổ tên giáo úy Thổ Phiên kia xuất hiện một mũi tên, cổ bắn xuyên qua từ phía sau, hắn ta giơ tay lên ôm cổ theo bản năng, máu ồ ạt trào ra từ kẽ hở ngón tay.
Phía sau bọn họ, một đội kỵ binh quân Ninh chạy như bay đến.