Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1028 - Chương 1028: Không Oan Uổng

Chương 1028: Không oan uổng Chương 1028: Không oan uổng

Du kỵ binh Thổ Phiên Vây quanh đám người Nhiếp Dã còn chưa kịp bắn mũi tên trong tay ra, một cơn mưa mũi tên từ sau lưng bay tới. Sau âm thanh từng đợt mũi tên đâm thủng bì giáp và thịt người, du kỵ binh Thổ Phiên từ trên lưng ngựa rơi xuống từng người một. Tên giáo úy dẫn đầu hai tay ôm cổ, máu vẫn đang phun ra từ giữa kẽ tay, nhưng con chiến mã hắn ta đang ngồi lại không cảm thấy có gì không ổn, vẫn cúi đầu gặm cỏ dại trên mặt đất.

Thi thể từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngã ở bên cạnh chiến mã. Chiến mã giật mình, lúc này nó mới nhìn thấy là chủ nhân rơi xuống, đi qua dùng miệng ủi ủi chủ nhân, nhưng người đã dần dần mất đi sự sống. Trên miệng chiến mã dính chút máu, nó liếm liếm theo bản năng, có lẽ đây là lần đầu tiên biết máu người có mùi vị gì.

Một con kiến bị giọt máu bao trùm, nó không bò ra được, mặc kệ nhìn hướng nào cũng là màu đỏ, cho nên có thể nó cảm thấy ngày tận thế đã đến.

Ninh kỵ chạy như bay đến, người dẫn đầu là Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm phóng ngựa đến gần, khi nhìn thấy Nhiếp Dã, sắc mặt gã liền thay đổi: "Chỉ thấy người của chúng ta bị bao vây, thế mà lại là các ngươi."

Gã từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Có sao không?"

"Ta không sao."

Nhiếp Dã lắc đầu: "Nhưng lần này đã tổn thất không ít huynh đệ."

Trần Nhiễm vỗ vai Nhiếp Dã, quay đầu lại căn dặn: "Cắt đầu người."

Chiến binh Đại Ninh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, từng người từng người một đều rút hoành đao ra, chân giẫm vào người Thổ Phiên dưới đất, một tay túm tóc một tay cắt cổ. Bất kể là người đã chết hay là người chưa chết, chung quy đều là kết cục giống nhau.

Không bao lâu sau, trên dưới một trăm cái đầu người đã bị cắt bỏ, mỗi một cái đầu người đều đang rỏ máu.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Nhiễm hỏi.

Nhiếp Dã nói lại đại khái chuyện gặp phải người Thổ Phiên nói một lần, hai người vừa đi trở về vừa nói chuyện. Sau khi nghe Nhiếp Dã nói xong, Trần Nhiễm thở dài nói: "Huynh đệ thám báo ngươi phái trở về báo tin, một người cùng không trở lại. Người của Hắc Nhãn và Nhị Bản phái về thì lục tục trở lại, mỗi lần hai người, tách ra đi, hiện tại cũng chỉ còn hai người bọn họ vẫn chưa về. Đại tướng quân đã phân công người ra ngoài tìm kiếm, ta đã chờ hai canh giờ thật sự không chờ tiếp đi được, nói với đại tướng quân một tiếng rồi dẫn người ra ngoài, đúng lúc gặp được các ngươi."

Gã cúi đầu nhìn những cỗ thi thể không đầu kia, có thi thể còn đeo hoành đao chế thức của Đại Ninh.

"Người Thổ Phiên tại muốn chết."

Khóe miệng Trần Nhiễm khẽ giật một cái, đó là cơn phẫn nộ đã cố hết sức áp chế.

"Đại tướng quân đâu?" Nhiếp Dã hỏi.

"Hắn ở trong đại doanh của Mạc Địch Áo. Lúc nãy Mạc Địch Áo phái người đến mời hắn qua đó."

"Có thể là Mạc Địch Áo không yên lòng."

Nhiếp Dã liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Ta nghi ngờ người mà chúng ta gặp phải có liên quan tới Mạc Địch Áo. Lần này Mạc Địch Áo mời chúng ta tới có lẽ cũng là một cái bẫy."

Trần Nhiễm gật đầu: "Đại tướng quân không sao, yên tâm đi."

"Các ngươi đi về trước."

Trần Nhiễm vẫy tay: "Chia một đội người hộ tống Nhiếp thiên bạn bọn họ về đại doanh, những người khác theo ta tiếp tục đi."

Đến bây giờ Hắc Nhãn và Nhị Bản vẫn chưa về, Trần Nhiễm đâu còn ngồi yên được.

Đúng lúc này xa xa có một đội kỵ binh chạy tới, nghe thấy người gọi, Trần Nhiễm giơ thiên lý nhãn lên nhìn, sắc mặt lập tức giãn ra: "Về rồi."

Mấy trăm kỵ binh Đại Ninh bảo vệ Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân trở về. Lúc đội kỵ binh này đang tìm kiếm thì gặp hai người bọn họ, lập tức chạy về, chỉ chậm hơn Nhiếp Dã bọn họ một chút. Hai người bọn họ là sau khi trời sáng mới trở về, mà Nhiếp Dã bọn họ thì đi bộ suốt một đêm và nửa ngày.

Cùng lúc đó, đại doanh quân Thổ Phiên.

Quân trướng của Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo rất lớn, lớn đến mức giống như một đại điện vậy. Quý tộc Thổ Phiên đều rất thích phô trương, Mạc Địch Áo cho dù không đắc thế đến mức nào thì cũng là Hữu Hiền Vương, lều lớn này cho dù chứa hai trăm người cũng sẽ không có vẻ quá chật chội, nhưng giờ phút này, chỉ có vài người ngồi trong căn lều vải khổng lồ này. Người ngồi trên chủ vị là Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo, ngồi trên ghế của khách là Thẩm Lãnh.

Mạc Địch Áo giơ chén rượu lên: "Lúc trước quả thật tâm trạng của bổn vương không tốt lắm cho nên có chút chậm trễ đối với tướng quân, có chút vô lễ về thái độ, lúc này bổn vương tạ lỗi với tướng quân. Tướng quân dẫn binh không ngại vất vả đến đây là để giúp bổn vương, nhưng bổn vương lại bởi vì một vài chuyện vụn vặt mà đã quên nặng nhẹ, đáng phạt."

Y đứng lên, uống cạn một chén rượu: "Đại tướng quân, xin nhận lời xin lỗi của ta."

Thẩm Lãnh cười cười: "Con người ta rộng lượng, không muốn nhớ chuyện không vui lắm, hơn nữa ta cũng rất lạc quan và còn dễ thỏa mãn, dễ đến mức chỉ cần có thể ăn no mặc ấm là đã cảm thấy rất tốt đẹp rồi. Vương gia phái người đưa rất nhiều lương thảo vật tư tới, bởi vì thỏa mãn cho nên ta cũng đã quên trước đó từng xảy ra chuyện gì rồi."

Mạc Địch Áo lại rót một chén rượu: "Ta tự phạt thêm một chén, tướng quân khoan dung độ lượng, tướng quân nhân hậu, sau này còn có quá nhiều chỗ cần dựa vào tướng quân."

Sau khi nói xong lại uống một ngụm cạn chén rượu, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Sao tướng quân không uống?"

"Ồ." Thẩm Lãnh nhìn chén rượu: "Vương gia ngươi uống rượu của ngươi, ta nhìn ngươi uống là được."

Mạc Địch Áo nói: "Chớ không phải là tướng quân còn đang trách tội bổn vương? Nếu như là vậy, bổn vương tự phạt thêm một chén nữa. Rượu này chính là chuẩn bị cho tướng quân, nếu tướng quân uống một chén coi như là đã tha thứ cho sự lỗ mãng đường đột của bổn vương lúc trước. Tướng quân không uống, bổn vương vẫn nghĩ rằng là tướng quân còn đang tức giận."

"Không tức giận."

Thẩm Lãnh nói: "Cũng không uống."

"Tướng quân cảm thấy rượu này không ngon?"

"Không phải."

"Vậy..." Mạc Địch Áo nhíu mày: "Là bổn vương chiêu đãi không chu toàn?"

"Cũng không phải."

Thẩm Lãnh nói với ngữ khí bình tĩnh: "Ta đã nói rồi, ngươi uống rượu của ngươi."

Mạc Địch Áo ngẩn ra, cười ngượng: "Cũng được, nếu hôm nay tướng quân không có hứng uống rượu, vậy thì không uống... Lần này mời tướng quân tới đây, bổn vương muốn hỏi xem khi nào xuất binh? Thám báo tìm hiểu được tin tức, các lộ đại quân do bên vương đình triệu tập đã hội tụ về bên này, nếu còn chờ đợi thêm nữa, sợ là địch đông ta ít. Nếu lúc này nhất cử công phá vương đình, quân đội từ địa phương khác tới cũng không thể xoay chuyển, chỉ có thể chấp nhận số phận."

Trên mặt Thẩm Lãnh vẫn luôn nở nụ cười rất hòa khí, nhưng Mạc Địch Áo không quen nụ cười kiểu này, cho nên y tưởng là Thẩm Lãnh thật sự rất hòa khí. Nếu là người quen Thẩm Lãnh nhìn thấy nụ cười kiểu này thì sẽ biết giờ khắc này tâm trạng của Thẩm Lãnh nhất định không hòa khí một chút nào, bởi vì Hắc Nhãn, Nhị Bản và cả Nhiếp Dã bọn họ vẫn chưa trở lại.

"Ồ." Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Mạc Địch Áo một cái: "Xuất binh sao?"

Hắn tựa người về phía sau, thoạt nhìn có chút lười nhác.

"Cũng không phải là không thể xuất binh, vương gia nói tốc chiến tốc thắng cũng không phải là vấn đề, chỉ là..."

Thẩm Lãnh dừng lại một chút rồi nói: "Chỉ là dường như vương gia vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ai mới là kẻ địch của ta."

"Hả..." Ánh mắt Mạc Địch Áo lóe lên một cái: "Ý của tướng quân là...?"

Thẩm Lãnh vừa muốn nói thì bên ngoài có người tranh cãi hai câu, ngay sau đó có hai người từ bên ngoài lều lớn bay vào trong, ngã xuống đất còn không ngừng rên rỉ. Trần Nhiễm dẫn theo vài gã thân binh đi vào, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Thẩm Lãnh.

Vẻ mặt vốn đang cười của Thẩm Lãnh từ từ đọng lại, đương nhiên hắn nghĩ đến chắc chắn Mạc Địch Áo tâm tư không đơn thuần. Bảo Thẩm Lãnh tin tưởng người Thổ Phiên, hắn thà tin tưởng người Hắc Vũ còn hơn. Nếu giờ khắc này quân đội của Già Lạc Khắc Lược phái tới không ở trong Thổ Phiên quốc mới là lạ. Không chỉ là người An Tức, nếu liên quân các nước Tây Vực không điều động quân đội vào Thổ Phiên mới là lạ.

Nhưng Mạc Địch Áo chưa từng nhắc đến chuyện này, lúc y thương nghị với Thẩm Lãnh vẫn chỉ nói là Tả Hiền Vương Đa Địch Áo có bao nhiêu quân đội ở vương đình. Y cũng không chỉ từng nói một lần, chỉ cần quân đội của Đại Ninh đánh bại nhân mã của Đa Địch Áo, vậy thì có thể dễ dàng khống chế được vương đình.

Thẩm Lãnh còn lâu mới tin y hoàn toàn không biết rõ tình hình.

Cho nên Thẩm Lãnh cũng luôn chỉ diễn kịch với Mạc Địch Áo thôi, lương thảo nên đòi thì đòi, lợi ích nên có thì vẫn có, Mạc Địch Áo muốn diễn kịch thế nào thì diễn như thế.

Nhưng sau khi nghe Trần Nhiễm nói xong, nụ cười của Thẩm Lãnh đọng lại trên mặt.

"Người đâu?"

"Về rồi, nhưng tổn thất hơn một nửa."

"Ừm."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đầu người đâu?"

"Ở bên ngoài."

Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên, nhìn chén rượu trước mặt, bưng lên nhìn một lát. Sắc mặt của Mạc Địch Áo hơi khó coi, y không biết người kia đã nói những gì với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nói không uống rượu nhưng lại đột nhiên bưng chén rượu lên, phản ứng này khiến y cảm thấy không bình thường.

Một lát sau, Thẩm Lãnh đổ rượu trong chén xuống đất.

Hắn đặt chén rượu xuống, nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Vương gia, hỏi ngươi một chuyện."

Mạc Địch Áo vội vàng nói: "Tướng quân cứ việc hỏi, bổn vương biết sẽ không giấu."

"Tướng quân phụ trách chỉ huy du kỵ binh dưới trướng ngươi là ai?"

"Hả?"

Mạc Địch Áo ngây người ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn trả lời: "Là ái tướng Cát Nhật Đồ dưới trướng bổn vương."

"Có thể mời hắn tới gặp ta một chút không? Ta muốn mời hắn một chén rượu."

"Được, không thành vấn đề."

Mạc Địch Áo vội vàng căn dặn một tiếng: "Đi gọi tướng quân Cát Nhật Đồ tới đây, cứ nói Thẩm tướng quân muốn uống rượu cùng hắn."

Thủ hạ của y vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu sau tướng quân Thổ Phiên Cát Nhật Đồ từ bên ngoài bước nhanh vào. Hắn ta hành lễ với Mạc Địch Áo trước, tuy rằng không tình nguyện nhưng lại quay sang Thẩm Lãnh thi lễ một cái. Thẩm Lãnh khẽ gật đầu xem như đáp lễ, sau đó bưng bình rượu lên rót một chén rượu: "Ta nghe nói du kỵ binh ở ngoài đại doanh đều là tướng quân phụ trách sắp xếp. Tướng quân đã khổ cực, vất vả vì sự an nguy của đại doanh."

Cát Nhật Đồ cười cười nói: "Chuyện này không tính là gì."

Thẩm Lãnh đứng dậy, đưa chén rượu kia cho Cát Nhật Đồ: "Ta muốn hỏi tướng quân một câu... Ta nhớ khi đó ta còn nhỏ, cho nên phán đoán về thị phi không chính xác. Khi làm công ở tiệm tơ lụa đã gặp một chuyện, có một lô hàng giao cho người của nhà thuyền vận chuyển, kết quả là những người điều khiển thuyền đó thấy hàng hóa rất đắt tiền, vì thế bàn nhau giết người của chủ hàng rồi cướp hàng hóa bán đi. Tất cả những người này đều chạy trốn, vì thế chủ hàng tìm đến lão đại của nhà thuyền, bảo hắn chịu trách nhiệm. Lão đại của nhà thuyền có thể không biết chuyện này, cũng có thể biết, nhưng hắn cảm thấy mình oan uổng vì người cũng không phải hắn giết. Ngươi nói hắn oan uổng không?"

Cát Nhật Đồ ngây người ra, thầm nghĩ đây là chuyện gì, đâu có liên quan gì tới ta?

Nhưng hắn ta suy nghĩ sau đó vẫn nghiêm túc trả lời: "Tất nhiên không oan uổng, người của nhà thuyền phạm tội, bọn họ chạy trốn, đương nhiên là lão đại của nhà thuyền gánh vác trách nhiệm."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Nếu như đám người giúp việc chạy trốn đó bị bắt trở lại, nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế, vẫn truy cứu trách nhiệm của lão đại nhà thuyền, hắn có oan uổng không?"

Cát Nhật Đồ lắc đầu: "Hẳn là cũng không quá oan uổng."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Không oan uổng là được."

Hắn bỗng nhiên giơ tay lên bóp cổ Cát Nhật Đồ, một cánh tay nhấc Cát Nhật Đồ lên. Cát Nhật Đồ cũng được coi như là một viên dũng tướng dưới trướng Mạc Địch Áo, nhưng ngay cả phản ứng cũng không có, sau khi bị Thẩm Lãnh nhấc lên vừa muốn giãy giụa thì Thẩm Lãnh liền quăng hắn ta xuống đất. Cát Nhật Đồ đau đớn kêu thảm một tiếng, thân thủ phản ứng không đủ nhanh nhưng chửi một câu theo bản năng thì vẫn rất nhanh.

Thẩm Lãnh giơ tay ra, Trần Nhiễm rút hắc tuyến đao ra đưa cho hắn.

Nhận lấy đao, Thẩm Lãnh một cước đạp Cát Nhật Đồ vừa mới đứng lên ngã xuống đất, hắc tuyến đao trong tay hung hăng chém xuống. Phập một tiếng, đao cắt đứt cổ, đầu người lăn sang một bên.

Thẩm Lãnh đưa đao cho Trần Nhiễm: "Ta cũng không thấy oan uổng."

Bình Luận (0)
Comment