Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1029 - Chương 1029: Gấp Mười Lần

Chương 1029: Gấp mười lần Chương 1029: Gấp mười lần

Mạc Địch Áo hoàn toàn không hiểu chuyện là thế nào đã nhìn thấy đầu của ái tướng thủ hạ Cát Nhật Đồ lăn sang một bên. Y đứng bật dậy căm tức nhìn Thẩm Lãnh, thân vệ bên cạnh cũng lập tức rút loan đao ra, bên ngoài có không ít binh lính tràn vào trong lều lớn, nhất thời không ít liên nỏ cũng chĩa vào Thẩm Lãnh bọn họ.

"Tướng quân."

Mạc Địch Áo nhìn Thẩm Lãnh nói với sắc mặt âm trầm: "Cho dù ngươi là khách do ta mời đến, nhưng ngươi làm như vậy cũng quá đáng rồi. Nếu không có một lời giải thích hợp lý, hôm nay ta không thể nào để ngươi đi ra khỏi căn lều lớn này."

Thẩm Lãnh đưa hắc tuyến đao cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhận đao nhưng không cho vào vỏ.

Thẩm Lãnh cũng không có trả lời Mạc Địch Áo, mà rất nghiêm túc hỏi y một câu.

"Câu chuyện vừa rồi ta kể cho tướng quân Cát Nhật Đồ, thân vương điện hạ nghe rõ không?"

Mạc Địch Áo ngẩn ra: "Ngươi có ý gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Nếu ngươi đã nghe rõ, vậy thì ta hỏi lại ngươi một lần nữa, kẻ giết người cướp hàng hóa là người giúp việc của nhà thuyền, lão đại của nhà thuyền có nên chịu trách nhiệm không?"

Mạc Địch Áo giận dữ nói: "Ta không muốn nói chuyện này với ngươi, bây giờ ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích. Giết đại tướng thủ hạ của ta ở trước mặt ta, nếu không có một lời giải thích thì ngươi cũng đừng hòng còn sống mà ra ngoài."

"Muốn giải thích?"

Thẩm Lãnh bước từng bước một về phía Mạc Địch Áo, thân vệ bên cạnh Mạc Địch Áo lập tức trở nên khẩn trương. Bọn họ cầm loan đao trong tay chắn ở trước mặt Mạc Địch Áo, nhưng ai cũng không dám xông lên.

"Người của ta bị du kỵ binh của các ngươi giết."

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Mạc Địch Áo: "Cho nên ta giết Cát Nhật Đồ. Mặc kệ hắn có biết hay không, du kỵ binh cũng là hắn sắp xếp, nhưng... hắn không phải lão đại của nhà thuyền, hắn cũng chỉ là một người giúp việc, ngươi mới là."

Mạc Địch Áo nghe được câu này cơn giận lập tức tan, đừng nói là cơn giận, dũng khí cũng tan, thay vào đó chính là sợ hãi.

"Không... Không thể nào."

Mạc Địch Áo khó nhọc nuốt nước bọt một cái: "Du kỵ binh của ta không thể nào xuống tay với người của tướng quân. Ta đã nghiêm lệnh bọn họ không được có xung đột với đội ngũ của tướng quân, kẻ trái lệnh chém!"

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn thi thể trên mặt đất: "Cho nên đã chém rồi."

Mạc Địch Áo lui về sau theo bản năng: "Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, chỉ cần điều tra rõ rồi ta nhất định cho tướng quân một lời giải thích. Cát Nhật Đồ... Cát Nhật Đồ trị hạ không nghiêm, hắn... hắn đáng chết. Tướng quân giết hắn thì cũng đã giết rồi, cho dù ngươi không giết hắn thì ta cũng sẽ giết hắn để cho binh lính Đại Ninh đã chết một lời giải thích."

Trước đó y còn đòi Thẩm Lãnh một lời giải thích, lúc này lại vội vàng nói sẽ cho các binh lính Đại Ninh đã chết một lời giải thích.

"Tại sao người Lâu Nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài?"

Thẩm Lãnh lại bước lên, Mạc Địch Áo lại lui về phía sau, nhưng lưng đã chạm vào tường vây của lều lớn.

"Giao thông yếu đạo từ đây về phía tây đều do người của ngươi khống chế ở, nhất là Ma Sơn Quan. Nếu người của ngươi không cho người vào, nơi chỉ có một con đường ra vào này, người Lâu Nhiên vào bằng cách nào?"

"Ta..."

Mạc Địch Áo liếc nhìn mắt Thẩm Lãnh một cái, sau đó trong lòng lo lắng.

"Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn là thủ tướng Nguyệt Mộc Thác của Ma Sơn Quan lơ là nhiệm vụ, nhất định là như vậy."

Lúc này bên cạnh y có bốn gã thân vệ chắn trước người y, nhưng bên cạnh có bốn người mà lại không có một chút cảm giác an toàn nào. Bên kia lều lớn, các binh sĩ xông vào lại không dám dễ dàng bắn tên, hơn nữa đương nhiên Mạc Địch Áo tin Thẩm Lãnh còn lâu mới để thân vương Thổ Phiên quốc như y vào mắt. Ở Thổ Phiên, thân phận thân vương là thẻ bài có thể ngăn cản rất nhiều chuyện, nhưng trong mắt người Ninh thì không đáng một đồng.

"Nếu ngươi đã nói là người bên Ma Sơn Quan lơ là nhiệm vụ, điều người từ Ma Sơn Quan về đây đại khái cần ba ngày. Từ Ma Sơn Quan đi về phía tây bắc là thành Quân Nha, cũng là con đường tất phải đi qua. Nếu điều thủ tướng của thành Quân Nha về cần năm ngày. Từ Ma Sơn Quan về hướng đông là thành Can Thư, điều thủ tướng thành Can Thư về đây cần phải đi một ngày rưỡi. Mấy trăm người Lâu Nhiên kia có thể qua thành Quân Nha, qua Ma Sơn Quan rồi qua thành Can Thư mới có thể đến chỗ này, cho nên có thể ngươi đã nói thiếu rồi. Cho dù là người của ngươi lơ là nhiệm vụ, cũng không phải người của một thành, một nơi lơ là nhiệm vụ."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ra lều lớn thổi tù và, truyền lệnh cho đại quân chuẩn bị tác chiến."

"Vâng!"

Trần Nhiễm lên tiếng, xoay người đi ra ngoài lều lớn.

"Đừng đừng đừng!"

Sắc mặt của Mạc Địch Áo lập tức thay đổi, vội vàng hô: "Tướng quân, tướng quân ngươi nói đúng, tuyệt đối không phải người của một thành trên nơi Ma Sơn Quan xảy ra vấn đề, ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng, tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ một người nào có lỗi với tướng quân."

"Điều tra? Không cần ngươi điều tra."

Thẩm Lãnh lớn tiếng căn dặn: "Trần Nhiễm, điều một vạn người đến đây, chia đại doanh của bọn họ làm ba phần, tất cả mọi người không được ra vào, người nào làm trái quân lệnh của ta, giết chết tại chỗ."

"Vâng!"

Trần Nhiễm đi ra ngoài cửa, những binh lính Thổ Phiên chặn ở cửa lều lớn càng không dám cản. Một binh lính sợ thì không có ảnh hưởng gì, một tướng lĩnh sợ thì ảnh hưởng cả quân, thân vương của bọn họ kinh sợ như vậy, bọn họ có gì để mà tự tin mạnh mẽ. Trần Nhiễm đi thẳng ra ngoài lều lớn truyền lệnh, người Thổ Phiên ở trong ngoài lều lớn không có một người nào tiến lên cả.

Không bao lâu sau, bên đại doanh quân Ninh liền vang lên tiếng tù và.

Thẩm Lãnh không tiếp tục đi về phía Mạc Địch Áo nữa, mà trở lại ngồi xuống ghế. Mạc Địch Áo không được ngừng khuyên can, nói hết nước bọt.

Gần một canh giờ sau, tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy một thân thiết giáp đi nhanh vào, đi đến trước người Thẩm Lãnh hành một quân lễ tiêu chuẩn: "Đại tướng quân, một vạn chiến binh Canh Tự Doanh đã tập kết."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Phân cách doanh địa của người Thổ Phiên thành ba phần."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Một ngày rưỡi, thủ tướng của thành Can Thư không đến, ta giết một phần. Ba ngày, thủ tướng của Ma Sơn Quan không đến, ta giết thêm một phần. Năm ngày, thủ tướng của thành Quân Nha không đến, ta giết hết tất cả người trong doanh của ngươi."

Thẩm Lãnh đứng dậy, đi nhanh ra ngoài: "Mạc Địch Áo không được ra khỏi căn lều lớn này, bất kể muốn làm gì cũng không được ra khỏi cửa này... Thân vương điện hạ, ngươi đừng quên lời ta vừa nói, thành Quân Nha, Ma Sơn Quan, thành Can Thư, người của nơi này cũng chỉ là người giúp việc của nhà thuyền, ngươi mới là lão đại của nhà thuyền."

Hắn đi đến cửa lều lớn hô một tiếng: "Chiến binh Đại Ninh!"

"Có!"

Bên ngoài lều lớn đâu còn có thể nhìn thấy người Thổ Phiên cầm vũ khí nữa. Người Thổ Phiên vừa nãy còn cầm binh khí, giờ khắc này tất cả đều bị ấn lên quỳ trên mặt đất, bên ngoài đều là chiến binh Đại Ninh đứng thẳng tắp.

"Từ giờ trở đi, người Thổ Phiên ở trong doanh địa này, ai đụng vào binh khí lập tức giết. Một người đụng vào binh khí diệt một đoàn, một tướng đụng vào binh khí diệt một doanh."

"Vâng!"

Chiến binh Đại Ninh ở bên ngoài đồng thanh đáp.

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Địch Áo một cái: "Lúc nãy ngươi nói muốn một lời giải thích? Bây giờ ta cho ngươi một lời giải thích."

Hắn thở mạnh một hơi, lớn tiếng hô một câu: "Bắt hết tất cả du kỵ binh trong doanh người Thổ Phiên đến đây, chém ở bên ngoài lều lớn này, không được sót một kẻ nào."

"Vâng!"

Tướng quân chiến binh Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy nắm chuôi đao đi ra ngoài: "Theo ta đi bắt người!"

Mạc Địch Áo ở trong lều lớn sắc mặt đã trắng bệch giống như tờ giấy, vai cũng run rẩy không tự chủ được. Y muốn mắng Thẩm Lãnh, thậm chí lúc này còn muốn xông lên một đao chém đứt đầu của Thẩm Lãnh, nhưng y không dám. Dưới trướng y tổng cộng cũng chỉ có hơn một vạn binh lực, còn chia ra đóng trú ở mấy toà thành trì, hiện giờ quân đội bên cạnh y ngay cả bốn ngàn người cũng không có, mà bên cạnh chính là doanh địa của hơn sáu vạn chiến binh Đại Ninh.

Lại nửa canh giờ sau, mấy trăm binh sĩ Thổ Phiên quốc bị áp giải đến. Bọn họ đều là người phụ trách du kỵ tuần tra bên ngoài mấy ngày nay, mỗi một người đều bị lột bỏ giáp trụ, sau khi áp giải đến liền bị ép quỳ bên ngoài lều lớn. Sau khi Dương Hận Thủy ra lệnh một tiếng, mấy trăm cái đầu người đồng thời rơi xuống đất. Cảnh tượng mấy trăm cơ thể không có đầu đồng thời phun ra ngoài cực kỳ đáng sợ.

Bên ngoài lều lớn máu chảy thành sông, Thẩm Lãnh xoay người bỏ đi. Tất cả người Thổ Phiên nhìn cảnh này đều sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Nếu như nói trước đó bọn họ còn tràn ngập thù hận đối với người Ninh, vậy thì hiện tại ngay cả thù hận cũng không dám có. Khi nỗi sợ hãi lên tới mức độ nhất định thì sẽ không có cảm xúc gì khác nữa, bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều mặt xám như tro tàn, chỉ sợ người tiếp theo bị chặt chết ở đây sẽ là bản thân bọn họ.

Sau khi giết mấy trăm người thì trời đã sắp tối, Thẩm Lãnh trở lại đại doanh quân Ninh. Trong lều lớn của hắn, Hắc Nhãn bọn họ đã đợi một hồi lâu, sau khi Thẩm Lãnh vào cửa liền không tự chủ được dừng chân lại. Trên người Hắc Nhãn toàn là băng vải, trên người Nhị Bản toàn là băng vải, cũng chỉ có Nhiếp Dã nhìn có vẻ đỡ hơn một chút.

"Ngoại trừ Đại Dã Kiên người Lâu Nhiên ra, còn có ai nữa?"

"Chắc hẳn là trưởng tử của Nhã Thập, Thiết Khang."

Nhiếp Dã nói: "Phân tích vũ lực, tướng mạo, phong cách hành sự cuuả người này, suy tính có bảy phần chắc chắn là Thiết Khang."

"Biết là ai thì tốt."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Biết là ai, có thể bắt người đó trả nợ."

Lại một canh giờ sau, Thẩm Lãnh hơi mỏi mệt trở lại chỗ ở của hắn. Lều lớn ở trong quân doanh, chỗ ở là một tiểu viện trong biên thành Thổ Phiên quốc. Sau khi hắn vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, chỉ là hơi cổ quái, nhìn vào phòng bếp, Lâm Lạc Vũ dùng một cái khăn quàng cổ buộc quanh trán để giữ tóc, trên hông còn quấn một cái tạp dề, nhìn có vẻ đang lóng ngóng nấu ăn. Không biết nàng đã bỏ thứ gì vào trong chảo, sau một tiếng xèo, nàng đã nhảy ra xa một bước.

Thẩm Lãnh đi vào phòng bếp: "Có phải tỷ đã thua sạch gia sản nhà chúng ta rồi không?"

Hắn thò tay ra, Lâm Lạc Vũ hơi đỏ mặt, đưa cái xẻng cho hắn: "Nghe nói hôm nay đã đại khai sát giới?"

Thẩm Lãnh nhìn cá trong chảo, xử lý cũng sạch sẽ, nhưng đổ quá ít dầu, vì thế hắn xúc cá ra, đổ dầu vào đun nóng lại.

"Đại khai sát giới với ta mà nói không phải chuyện hiếm lạ, xuống bếp đối với tỷ mà nói thì rất hiếm lạ. Chúng ta đã thành ngươi nghèo đến nỗi tỷ phải đích thân xuống bếp?"

Lâm Lạc Vũ cười: "Có vẻ như tâm trạng không quá tệ."

"Rất tệ."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Tệ đến nỗi để tỷ nhìn ra được."

"Không nhìn ra, nhưng ta biết đã xảy ra chuyện gì."

Lâm Lạc Vũ hỏi: "Có phải mặc kệ ở bên ngoài gặp phải chuyện không hài lòng cỡ nào, lúc ngươi về đến nhà đối diện với Trà Nhi cũng sẽ luôn cười như vậy không?"

"Cũng không phải Trà Nhi chọc giận ta, tại sao ta không cười với nàng ấy."

"Vậy nếu là Trà Nhi chọc giận ngươi thì sao?"

"Làm sao có thể!"

Thẩm Lãnh liếc nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: "Nữ nhân ôn nhu, đáng yêu, hiền lương, nho nhã, dịu dàng, xinh đẹp như nàng ấy làm sao có thể chọc giận ta được?"

Lâm Lạc Vũ thở dài: "Một chút cơ hội nắm nhược điểm cũng không cho ta?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Tỷ là người bên phe nàng ấy."

Lâm Lạc Vũ tựa vào cửa: "Lúc ta xem ngươi xào rau nấu cơm rất tự nhiên, rất đơn giản, tại sao ta lại lóng ngóng vụng về vậy? Chỉ là nghĩ đệ đệ nhà mình bị người ta chọc tức, sau khi trở về cũng phải thoải mái một chút mới được, cho nên ta nghĩ chi bằng làm vài món ăn xem sao, không cần nhiều, vài ba món ngon miệng chắc là có thể khiến tâm tình của người ta dịu đi một chút."

Thẩm Lãnh nhìn thùng rác đã đầy ắp: "Cho nên bây giờ đã làm mấy món ngon miệng rồi?"

Lâm Lạc Vũ nhún vai, giơ tay lên chỉ vào thùng rác: "Cho nó thử rồi, nó nói đều không được."

Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy thì nó cũng thật có lộc ăn."

Lâm Lạc Vũ cười: "Chưa chắc nó đã nghĩ như vậy."

Sau khi nói xong câu đó, nàng xoay người đi ra khỏi phòng bếp, không bao lâu sau đã trở lại, cầm trong tay một vài món đồ: "Ta biết, quả thật ta không sở trường nấu ăn, kiếp này cũng không thể khiến người ta thư thái nhờ làm mấy món ngon, cũng may ta cũng có sở trường. Đây là chứng nhận thông quan của phiếu hào dùng khi buôn bán với người bên Nhã Thập, có thể vào lãnh địa của Nhã Thập."

Thẩm Lãnh đưa tay ra nhận lấy: "Chỉ có một bản?"

"Bản này là của ta."

Lâm Lạc Vũ khẽ cười nói: "Chỉ là cho ngươi xem thử. Ta đã cho người của phiếu hào truyền lệnh, mang về số đầu người ở địa bàn của Nhã Thập gấp mười lần. Chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ chiến binh, vậy thì bắt bọn họ trả giá gấp mười lần."

Tay Thẩm Lãnh khẽ run lên.

Lâm Lạc Vũ chỉ vào chảo: "Cháy rồi."

Thẩm Lãnh ngẩn người, vội vàng bưng chảo lên, nhìn cá đã rán cháy ở bên trong, thở dài sau đó đổ cá vào thùng rác: "Có thể nó vẫn chưa ăn no, nếm thử thêm món cá này xem thế nào..."

Bình Luận (0)
Comment