Lâm Lạc Vũ thật sự không nhìn thấy vẻ u sầu gì trên mặt Thẩm Lãnh, thời khắc này nàng mới tin thật ra nếu nam nhân muốn diễn kịch, nữ nhân không quá dễ dàng nhìn ra. Thẩm Lãnh chưa từng để phiền não ở trước mắt người mà mình quan tâm. Theo Lâm Lạc Vũ thấy đây là một tật xấu của nam nhân, tật xấu rất thối rất thối, chủ nghĩa đàn ông không gì hơn thế này.
"Có phải ngươi nghĩ không nói chuyện phiền lòng với Trà Nhi là tốt với muội ấy không?" Lâm Lạc Vũ hỏi.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đạo lý lớn ta đều hiểu, ví dụ như mặc kệ là chuyện vui vẻ hay không đều không nên giấu nàng ấy, chia sẻ gánh nặng và chia sẻ lợi ích nên cùng tồn tại, nhưng đạo lý là đạo lý, hai chuyện khác nhau."
Đến lượt Lâm Lạc Vũ không hiểu. Thật ra nàng không hiểu quá sâu về tình cảm, câu chuyện tình yêu của nàng rất ngắn ngủi và cũng không tốt đẹp, huống hồ cũng không phải nàng yêu người khác, cho nên hiểu biết của nàng phần lớn là trên lý luận.
Nàng cảm thấy lời Thẩm Lãnh nói lúc nãy không sai. Nếu hai người đã yêu nhau như vậy, đương nhiên bất kể vui vẻ hay không vui vẻ đều phải hai người chia sẻ, hai người gánh vác mới đúng, vậy mới công bằng.
Thẩm Lãnh cười nói: "Điều tỷ nghĩ là điều mà nữ nhân bình thường nghĩ, chắc hẳn là Trà Nhi cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng ấy không nói, bởi vì nàng ấy biết ta là nghĩ như thế nào."
Hắn nhìn Lâm Lạc Vũ nói: "Phần lớn nữ nhân đều nghĩ chia sẻ và gánh vác cùng nam nhân là chuyện rất cần thiết, mà phần lớn nam nhân thì nghĩ để nữ nhân chia sẻ là chuyện rất cần thiết, để nữ nhân chia sẻ ưu sầu là mình bất tài."
Lâm Lạc Vũ gật đầu như đang suy nghĩ, đột nhiên hiểu được tại sao mình mâu thuẫn với nam nhân từng thổ lộ với nàng như vậy. Y là hoàng tử của Điệu quốc, theo lý mà nói dù là thân phận địa vị hay tiền tài tài phú, hay là học thức thẩm mỹ đều không tệ, cho dù diện mạo cũng là lựa chọn tốt nhất, nhưng tại sao mình lại trốn tránh, thậm chí đến mức chán ghét?
Bởi vì y luôn nói mình vất vả cỡ nào, luôn nói mình bất đắc dĩ cỡ nào, cũng luôn nói ta quan tâm nàng thì nàng cũng nên quan tâm ta, càng hay nói nàng nên thông cảm với ta nhiều, bỏ ra nhiều vì ta...
Nghĩ đến đây Lâm Lạc Vũ nhíu mày: "Nữ nhân thật giả tạo."
Thẩm Lãnh ngây người ra: "Hả?"
Lâm Lạc Vũ nhún vai: "Ăn mì."
Nàng đã dùng tất cả số rau và thịt nàng tìm được, cũng không nấu ra được một món ăn mà nàng cảm thấy đạt tiêu chuẩn, Thẩm Lãnh vì thất thần mà làm hỏng mất con cá cuối cùng, cho nên hiện tại đặt trước mặt hai người bọn họ chỉ là hai bát mì nhìn cực kỳ bình thường. Có lúc Lâm Lạc Vũ cảm thấy chắc hẳn Thẩm Lãnh là một người rất vô vị, bởi vì nàng phát hiện hai bát mì này gần như giống nhau như đúc, thêm rau giống nhau, thêm trứng ốp la giống nhau, thêm hành lá giống nhau, thậm chí ngay cả mấy giọt dầu nổi lềnh phềnh cũng giống nhau.
Nhưng mà nghĩ lại, thật ra vô vị như vậy rất có ý nghĩa.
Mì rất ngon, sau khi ăn xong nàng cảm thấy bụng vẫn chưa no, nhìn về phía bát mì của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức uống ngụm nước cuối cùng.
Lâm Lạc Vũ nhíu mày: "Thể diện?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Có gì không thể diện."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi là nam nhân, nam nhân nên nhường cho nữ nhân."
Thẩm Lãnh: "Công bằng đâu?"
Lâm Lạc Vũ: "Ngươi vừa mới nói với ta, sự công bằng mà nữ nhân nghĩ không phải công bằng, sự công bằng mà nam nhân nghĩ mới là công bằng. Nếu ngươi đã nghĩ nam nhân nên nhường nữ nhân, vậy thì ngươi nên biểu hiện ra ngoài."
Thẩm Lãnh đẩy cái bát không về phía trước: "Vậy thì nhường tỷ, tỷ rửa bát."
Lâm Lạc Vũ: "..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Thật ra nếu nam nhân thật sự nghĩ công bằng mà nữ nhân nói là thật thì sẽ có nguy hiểm đó... Sự lý giải của nữ nhân về công bằng, đại khái cũng giống như sự lý giải về mê tín."
Lâm Lạc Vũ tò mò: "Sao lại nói vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Lý giải của các người đại khái giống như là cách nói mê tín về việc nháy mí mắt, mắt trái nháy tài, ừm, thật tốt, mắt phải nháy tai (tai họa)... Con mẹ nó mê tín!"
Lâm Lạc Vũ phụt cười một tiếng, nghĩ lại thấy hình như là đúng.
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Lúc nãy tỷ nói muốn cho người của phiếu hào động thủ ở địa bàn của Nhã Thập, ta nghĩ hay là tạm thời đừng động đến người của phiếu hào. Một khi bọn họ bị lộ, muốn rút đi cũng khó khăn, nếu nhất định phải động thủ thì đổi cách khác."
Lâm Lạc Vũ nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Bọn họ đều là người của ngươi."
Ý của nàng là bọn họ đều có thể liều mạng vì ngươi, cũng đều đồng ý liều mạng vì ngươi.
"Chính bởi vì đều là người của ta cho nên mới không thể làm như vậy."
Lâm Lạc Vũ nói: "Bọn họ đều là người Cầu Lập."
"Tỷ vừa mới nói bọn họ đều là người của ta."
Thẩm Lãnh cười nói: "Bất kể là người Cầu Lập hay là người Đại Ninh, là người của ta thì không thể mạo hiểm tính mạng, nhưng nếu chúng ta đã không thiếu bạc, vậy thì thử xem có thể mua chuộc được thủ hạ của Nhã Thập hay không. Giết người cũng không phải chỉ có cánh dùng đao, có thể mua chuộc được mấy người thì mua chuộc mấy người. Chuyện có thể dùng tiền để làm thì đừng dùng mạng để làm. Có những lúc, kẻ thù có thể còn làm tốt hơn bản thân chúng ta."
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Ngươi làm chủ."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Từ tình báo xem ra Thiết Khang tuy là trưởng tử của Nhã Thập nhưng cũng không được coi trọng, cho nên trong lòng hắn có oán niệm, hắn rất ghen ghét với đệ đệ Dã Niên Nguyên của hắn, có thể bám vào điểm này."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta sẽ sắp xếp, nhưng đường đi khá xa, hiện tại nếu sắp xếp người qua chấp hành thì ít nhất cũng phải đi hơn mười ngày mới có thể tiếp xúc với người ở bên kia, sắp xếp tốt phải cần ít nhất hai mươi ngày, nếu hiệu quả thì ít nhất phải một tháng."
Đây đã là dự tính tốt nhất rồi. Nếu quả thật có thể gây ra nhiễu loạn gì trong nội bộ bên Nhã Thập trong một tháng đã là cực hạn, tuy rằng bạc rất hấp dẫn, nhưng dù sao cũng phải có một quá trình thu hút.
"Đảm bảo người của chúng ta làm việc hết sức trong tình huống an toàn, bất kể tốn bao nhiêu bạc cũng không cần tiếc, dù sao chúng ta cũng có."
Lâm Lạc Vũ nghe Thẩm Lãnh nói xong liền cười: "Ngươi để ý đến bạc như vậy, tại sao nỡ bỏ ra như vậy?"
"Nếu bạc có thể giúp chúng ta chết ít người, đó không phải là chuyện ta vẫn luôn muốn làm ư?"
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không còn sớm nữa, ta đưa tỷ về."
"Không cần."
Lâm Lạc Vũ đứng dậy: "Ngay sát vách, còn đưa về cái gì."
Thẩm Lãnh nói: "Ra khỏi cửa này, vào cửa kia, ta nhìn thấy mới yên tâm."
Lâm Lạc Vũ không nhịn được thở dài một hơi: "Nam nhân như ngươi nếu không thể chiếm được thật đúng là chuyện đáng tiếc. May mà người chiếm ngươi là muội ta, nếu rơi vào tay người khác thì càng đáng tiếc hơn."
Thẩm Lãnh nhún vai, không nói chuyện.
Lâm Lạc Vũ đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Lãnh đi theo ra ngoài. Lúc đi đến cửa, Lâm Lạc Vũ dừng lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nếu chỉ là ta cũng được, dù sao ta cũng là tỷ tỷ ngươi, sau này đừng tiễn nữ nhân về nhà, cho dù là ở ngay cách vách, ra khỏi cánh cửa này, đừng đi đến cánh cửa kia."
Thẩm Lãnh cười: "Vốn dĩ ta cũng không định đưa tỷ đến cánh cửa kia, chỉ nói là nhìn tỷ tự đi vào."
Lâm Lạc Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, bước lên một bước, bỗng nhiên xoay người đá Thẩm Lãnh một cước khiến hắn hơi ngỡ ngàng. Sau khi đá Thẩm Lãnh một cước, Lâm Lạc Vũ chắp tay sau mông bỏ đi. Hôm nay nàng ăn mặc rất đơn giản, không phải tơ lụa quý báu mà là một bộ y phục bằng bông, lúc chắp tay sau mông bước đi, bím tóc đuôi ngựa rất dài đó lắc qua lắc lại, tuy rằng tuổi thanh xuân đã đi qua hơn phân nửa nhưng nàng vẫn giống như thiếu nữ.
Thẩm Lãnh trở lại gian phòng của mình nhưng không nghỉ ngơi ngay lập tức. Quân chức càng cao, quyền lực càng lớn, thời gian nghỉ ngơi của hắn liền trở nên càng ngày càng ít. Tuy rằng hắn đã không phải là thiếu niên non nớt khi vừa mới tòng quân, từng âm thầm thề bảo vệ tốt mỗi một người, quyết không hứa có người chết. Thẩm Lãnh của hôm nay đã biết rất rõ rằng không phải bản thân mình cố gắng là có thể khiến tất cả mọi người đều sống tốt, cho nên mục tiêu của hắn cũng lặng lẽ thay đổi. Không thể dốc hết toàn lực để bảo vệ tốt mỗi một người, vậy thì dốc hết toàn lực để bảo vệ tốt thêm nhiều người hơn nữa.
Mở bản đồ của Lâm Lạc Vũ cho hắn ra, lại tỉ mỉ nhìn khu vực khống chế của Nhã Thập, Nhã Thập mới là mục tiêu. Lúc này trong tình huống phẫn nộ như vậy nhưng hắn cũng không động đến Mạc Địch Áo, bởi vì hắn biết còn có thể lợi dụng người này, lợi dụng một người đáng chết để giết thêm nhiều người đáng chết. Tuy rằng đây không tính là chuyện sung sướng gì, Thẩm Lãnh chưa bao giờ cảm thấy giết người là chuyện sung sướng, nhưng đó là chuyện chính xác.
Bên này giữ lại Mạc Địch Áo, Thẩm Lãnh rất rõ y không có mục đích đơn thuần như vậy, nếu chỉ là muốn làm Thổ Phiên vương mới... Thẩm Lãnh cũng không đồng ý. Mạc Địch Áo mời quân Ninh đến hỗ trợ vốn dĩ không phải là mục đích như vậy, Thẩm Lãnh đến đây tất nhiên cũng không phải mục đích như vậy.
Giải quyết Nhã Thập trước.
Một kẻ luyện binh như luyện thép, binh sĩ huấn luyện ra lại có thực lực đối kháng với chiến binh Đại Ninh, một người như vậy ở ngay bên cạnh đại doanh, Thẩm Lãnh làm sao có thể an tâm?
Mãi cho đến sau nửa đêm đèn trong phòng Thẩm Lãnh vẫn sáng, hắn không biết là trong viện sát vách cũng sáng đèn đến hơn nửa đêm.
Lâm Lạc Vũ không ngủ được, nàng không quan tâm đến việc quân vụ, tâm tư của nàng ích kỷ hơn Thẩm Lãnh nhiều. Tất cả binh sĩ trong đại doanh đều là người Thẩm Lãnh quan tâm, cho nên hắn mới mệt mỏi như vậy, mà trong cả đại doanh chỉ có Thẩm Lãnh là người nàng quan tâm, cho nên nàng cũng hơi mệt mỏi.
Trong viện, hơn mười người giúp việc của phiếu hào Thiên Cơ đứng ở đó, người thẳng tắp.
Lâm Lạc Vũ từ trong thư phòng đi ra, trong tay cầm hơn mười phong thư. Đây là thư nàng viết cho những người có vị trí quan trọng dưới trướng Nhã Thập, cũng là người mà nàng nghĩ có khả năng bị mua chuộc.
"Mỗi người mang một phong thư, nếu gặp nguy hiểm thì việc đầu tiên là hủy thư."
"Vâng!"
Thủ hạ đồng thanh lên tiếng.
"Nói với người của chúng ta ở bên kia là đừng tiếc bạc, nếu năm ngàn lượng có thể mua chuộc được một người bên Nhã Thập, vậy thì cho sáu ngàn lượng, bảy ngàn lượng... Đừng cho mức giá chỉ vừa đủ để bọn họ thỏa mãn, khiến cho bọn họ cảm thấy mình còn có thể nhận được nhiều hơn nữa. Đông chủ nói có thể dùng bạc mua được mạng của kẻ thù, chính là đang dùng bạc để bảo vệ mạng cho người của chúng ta, đây là một vụ làm ăn chỉ lãi không lỗ. Các ngươi cũng phải luôn ghi nhớ một câu, tuy rằng các ngươi không quen thuộc đông chủ, nhưng đông chủ quan tâm đến mỗi một người, mạng của các ngươi dù bao nhiêu bạc hắn cũng không đổi."
"Trong tay chiến binh của Đại Ninh có hoành đao, có liên nỏ, đó là vũ khí của chiến binh, trong tay chúng ta có bạc, đó là vũ khí của chúng ta. Cũng may là bạc của chúng ta rất nhiều, cũng may là kiếm được từ trong tay người của Nhã Thập, cho nên nghĩ như vậy dường như lại càng không lỗ."
Thủ hạ cười, nếu tính như vậy thì quả thật không lỗ, dùng tiền kiếm được từ kẻ thù để mua mạng của kẻ thù, đây là chuyện hoàn mỹ cỡ nào.
"Trọng điểm là Dã Niên Nguyên."
Lâm Lạc Vũ đưa phong thư trên cùng cho thủ lĩnh của mười mấy người này: "Ngươi đích thân tiếp xúc với Dã Niên Nguyên. Hắn rất muốn tìm được mẹ hắn, vậy thì nói cho hắn biết chúng ta có cách tìm được mẹ hắn. Nếu không thể đột phá cửa ải mấu chốt này, vậy thì thử tung một vài lời đồn xem sao. Ví dụ như Dã Niên Nguyên căn bản không phải con trai của Nhã Thập, mà là con riêng của vợ y lén sinh ra. Nam nhân luôn để ý những chuyện này, cho dù Nhã Thập không tin thì y cũng sẽ cảm thấy chán ghét, cho dù y chỉ có chút nghi ngờ, thì chúng ta cũng thắng."
Lâm Lạc Vũ giơ tay lên vén một bên tóc mai bị gió thổi loạn: "Ta là một nữ nhân, ta không hào sảng, có thể ta còn ác độc, vì người mà ta quan tâm."
Nàng xua tay: "Đi đi."
"Vâng!"
Mười mấy người mỗi người lấy một phong thư, xoay người rời đi.