Trước giờ Lâm Lạc Vũ không phải một người độc ác, điều đó phải xem làm gì, tại sao làm, làm vì ai.
Nàng khoát tay, hơn mười cao thủ của phiếu hào Thiên Cơ trong viện đứng lập tức tản đi, giống như trong viện trước giờ đều chỉ có một mình nàng vậy. Nàng nhìn sang viện tử sát vách, cách tường viện tất nhiên là không nhìn thấy gì cả, nghĩ lúc này hẳn là tiểu tử ngốc kia vẫn chưa ngủ, hắn gánh vác sinh tử của đại quân mấy vạn binh, còn nàng gánh vác sinh tử của cả nhà hắn.
"Ta nhìn ngươi và Trà Nhi cùng nhau đi tới, tìm được ý nghĩa tồn tại từ các ngươi."
Nàng cười, có chút tươi tắn.
Trên đời có đạo nhân, có tăng nhân, có người lánh đời tu hành, có người vào đời tu hành, nàng khác, nàng là nhìn sự tốt đẹp của nhân gian mà tu hành. Mà theo nàng thấy sự tốt đẹp của nhân gian này chính là Thẩm Lãnh, Thẩm Trà Nhan.
Nàng hy vọng hai người đều ngây ngô đó tốt đẹp cả đời, cho nên nàng phải trông chừng cả đời.
Lâm Lạc Vũ chỉ cảm thấy nhìn người khác tốt đẹp thì mình cũng tốt đẹp, cũng không thể chỉ nhìn không, nên trả phí mới đúng, mà phía này chính là sự bảo vệ của nàng.
Thiên hạ này thay đổi trong nháy mắt, nàng không có khả năng khống chế tất cả cục diện, nàng chỉ có thể làm chuyện mà mình có sở trường, và nàng cũng vẫn luôn làm chuyện mình có sở trường. Nếu có một ngày, những người có thiện ý với Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan không còn thiện ý nữa, ít nhất sau lưng gia đình bốn người đó còn có nàng.
Trở lại trong phòng, rửa mặt, thay y phục, ngủ.
Nàng vẫn tinh tế.
Sau khi trời sáng không bao lâu, bên cạnh căn lều lớn trung quân khổng lồ ở trong doanh địa người Thổ Phiên này đã dựng lên mấy căn lều của quân Ninh. Trần Nhiễm cùng với thân binh doanh bảo vệ bốn phía, đề phòng nghiêm ngặt.
Biên thành, Thẩm Lãnh kéo cửa đi ra khỏi tiểu viện, lúc đi ngang qua viện tử sát vách hắn dừng lại ở cửa, ngẫm nghĩ, thò tay ra gõ cửa. Không bao lâu sau cửa viện mở ra, Lâm Lạc Vũ nhìn hắn một cái: "Sớm như vậy đã đánh thức ta, có phải ngươi cảm thấy cuộc đời quá tốt đẹp rồi không?"
Trong tay nàng cầm một chiếc giày.
Không thường thấy bộ dạng của Lâm Lạc Vũ như vậy, hiển nhiên nghe được tiếng gõ cửa là nàng chạy chân trần ra ngoài, trên chân không có giày nhưng trong tay có một chiếc. Chắc hẳn là nàng muốn đi giày nhưng sợ không kịp cho nên cầm một chiếc rồi chạy ra.
Thẩm Lãnh thở dài: "Đừng dùng màu đỏ như vậy, đổi màu nào giản dị một chút."
Ngón chân của nàng rất đẹp, móng tay cũng rất đẹp, màu đỏ trên móng tay trông lại càng đẹp hơn.
Lâm Lạc Vũ hơi nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhún vai: "Thật đó, màu đỏ tươi thế này không thích hợp với tỷ, cũng không đẹp, cứ nhìn thấy là ta sẽ tưởng tỷ đói đến mức chịu không nổi phải mút ngón chân của mình, mút đến chảy cả máu."
Vù!
Chiếc giày trong tay Lâm Lạc Vũ bay ra, Thẩm Lãnh lập tức ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Mấy ngày nay ta không ở trong thành, phải sang doanh của người Thổ Phiên ở, đi làm hàng xóm với Mạc Địch Áo. Hắn tốt hơn tỷ nhiều, không dám lấy giày đập ta."
Lâm Lạc Vũ nhảy lò cò ra ngoài nhặt giày về, hướng về phía Thẩm Lãnh giơ ngón giữa lên, sau đó nhảy lò cò trở lại trong viện, lúc này mới sực nhớ hai chân của mình đều không đi giày, tại sao phải nhảy lò cò ra ngoài rồi nhảy lò cò trở lại? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng cảm giác có thể trí tuệ của mình đang thoái hóa, vì thế không thể không tìm cớ cho mình, còn phải là một cái cớ hợp lý, thế là nàng nghĩ đại khái là vì sợ hai chân đều giẫm bẩn cho nên mới nhảy lò cò ra rồi nhảy lò cò về. Nàng cúi đầu nhìn, lúc đi ra ngoài là nhảy chân trái, lúc trở lại là nhảy chân phải, cho nên cái cớ này rất tệ hại, không có hiệu lực.
Nàng hừ một tiếng.
Hai chân trần đi vào trong nhà, mặc dù hơi nhếch nhác nhưng cảm thấy bộ dạng chạy trối chết của tên kia còn nhếch nhác hơn mình, vì thế nàng lại cười.
Ngồi ở trong phòng, nàng ngẩn người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều chuyện giống như là nằm mơ, đến khi lấy lại tinh thần mới cảm thấy hóa ra nằm mơ không nhất định là nằm mơ thật sự, chỉ là ảo tưởng.
Lúc nãy không biết tại sao nàng lại nghĩ nếu như mình quen biết Thẩm Lãnh khi hắn còn nhỏ chắc hẳn sẽ rất tốt. Nàng sẽ có thể kéo đứa trẻ nhem nhuốc đó lại, nói với hắn là ngươi có tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, sau đó tát tiểu tử thối đó một làm hắn khóc, bảo hắn gọi tỷ tỷ, lớn tiếng chút, có phục không? Việc đánh đệ đệ đương nhiên phải tranh thủ làm sớm, như Thẩm Lãnh bây giờ thì nhất định là không đánh lại được.
Đây mới là thật sự nghĩ ngợi lung tung, nhưng cũng rất thú vị.
Đại doanh của người Thổ Phiên.
Thẩm Lãnh đi nhanh vào, chiến binh Đại Ninh ở chung quanh chỉnh tề đứng nghiêm hành lễ, đã nửa ngày một đêm trôi qua, Thổ Phiên Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo vẫn luôn bị người của Đại Ninh canh giữ trong quân trướng khổng lồ đó. Không có mệnh lệnh của Thẩm Lãnh, bất cứ người nào cũng không được tự ý đi lại. Từ hôm qua sau khi Thẩm Lãnh rời đi đến bây giờ, ngoại trừ người của Mạc Địch Áo được phái đi ra triệu hồi mấy người do Thẩm Lãnh điểm danh ra, không có người nào đi ra ngoài nữa, người nào dám ra ngoài?
Vết máu bên ngoài lều lớn vẫn còn, nền đất cát vẫn là màu nâu xám, đó là máu của mấy trăm người bị chém hôm qua bắn ra.
Thẩm Lãnh không vào tòa lều lớn của Mạc Địch Áo, lều trại bên cạnh đã dựng xong, sau khi hắn đi vào liền ngồi xuống vạch vạch vẽ vẽ lên mấy tờ giấy, cũng không biết là đang vẽ gì.
Ban ngày trôi qua rất nhanh, Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên, duỗi hai cánh tay, cảm thấy người uể oải , vì thế ra ngoài đánh một bài quyền, hoạt động giãn gân cốt cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Đúng lúc này thân binh từ bên ngoài đại doanh chạy tới, chạy đến trước người Thẩm Lãnh chắp tay: "Đại tướng quân, tướng quân Thổ Phiên Đại Nhật Địch từ thành Can Thư trở về đã đến rồi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho hắn vào."
Không bao lâu sau, tướng quân Thổ Phiên Đại Nhật Địch sắc mặt khó coi đi đến, thân binh hắn ta mang theo đều bị tước binh khí, ngay cả bì giáp trên người cũng bị lột bỏ. Khi chưa về hắn ta không biết xảy ra chuyện gì, người của Mạc Địch Áo phái đi chỉ nói là có quân vụ quan trọng hơn nên bảo hắn ta trở lại. Lúc này nhìn thấy quân Ninh phong kín doanh địa của bọn họ, đại khái hắn ta cũng đoán được gì đó.
Sở dĩ Mạc Địch Áo không cho người của y phái đi nói cho Đại Nhật Địch biết là Thẩm Lãnh bảo hắn ta trở lại là vì nếu người của y bẩm báo chi tiết, có thể Đại Nhật Địch sẽ không về. Hắn ta không trở lại, Mạc Địch Áo có thể sẽ chết. Lựa chọn giữa ngươi chết và ta chết, Mạc Địch Áo có thể đưa ra quyết định rất dễ dàng, Thẩm Lãnh không phải đang nói đùa với y.
Đại Nhật Địch vẻ mặt thấp thỏm đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, cúi người vái lạy: "Tướng quân..."
Thẩm Lãnh lại nhã nhặn một cách bất ngờ, vỗ vai hắn ta: "Trở về vất vả rồi, đi vào nghỉ ngơi trước đã."
Câu nói này làm Đại Nhật Địch sửng sốt, nhất thời không biết Thẩm Lãnh có ý đồ gì. Hắn ta nhìn Thẩm Lãnh mà mỗi một cơ thịt trên toàn thân đều đang đề phòng, nhưng Thẩm Lãnh lại chỉ là vỗ vai hắn ta, còn nói một tiếng "vất vả rồi".
"Không... Không vất vả."
Đại Nhật Địch hỏi: "Tướng quân, không có gì căn dặn sao?"
"Không có, cũng không phải ta hạ lệnh bảo ngươi trở lại, là thân vương của các ngươi bảo ngươi trở lại, cho nên có chuyện gì thì ngươi nhớ là chuyện của hắn là được."
Đại Nhật Địch gật đầu, cảm thấy câu nói này là lạ.
"Đúng rồi."
Đi được mấy bước thì Thẩm Lãnh bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngươi cao bao nhiêu?"
Đại Nhật Địch ngớ người: "Hả?"
"Thôi vậy, ta tự đo."
Thẩm Lãnh vẫy tay: "Lấy thước đến đây."
Thân binh nhanh chóng cầm một cái thước đến. Thẩm Lãnh cầm thước đi đến bên cạnh Đại Nhật Địch, dùng thước đo đạc từ đầu đến chân. Đại Nhật Địch càng ngày càng khó hiểu nhưng lại không dám hỏi. Thẩm Lãnh rất nghiêm túc đo xong còn nói một tiếng cảm ơn, sau đó cầm thước đi. Đại Nhật Địch vẻ mặt mờ mịt đi vào căn lều lớn đó, sau khi vào cửa lại lén vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, phát hiện Thẩm Lãnh đã đi xa, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta vừa vào cửa thì Mạc Địch Áo cũng đi nhanh đến: "Hắn đã nói gì với ngươi?"
Đại Nhật Địch nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Không nói gì cả, chỉ hỏi ta cao bao nhiêu, còn lấy thước đo cẩn thận nữa."
Mạc Địch Áo cũng không hiểu Thẩm Lãnh có ý gì. Lúc nãy khi Thẩm Lãnh và Đại Nhật Địch nói chuyện, y ở trong lều lớn lén nhìn qua khe hở, nhìn Thẩm Lãnh hình như không tức giận, thái độ rất nhu hòa. Điều này khiến y cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy càng lo lắng hơn.
Đúng lúc này thân vệ đang ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài khẽ hô một tiếng "Thẩm Lãnh về", thân vương và tướng quân cũng sáp lại, ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy Thẩm Lãnh vác một khúc gỗ rất to trở lại, dài một trượng, hai tay ôm mới xuể. Một khúc gỗ lớn như vậy, nặng nặng như vậy mà hắn vác về lại có vẻ nhẹ như không có gì, ngay cả vai cũng không nghiêng.
Thẩm Lãnh vác khúc gỗ về liền bắt đầu làm việc trên bãi đất trống ở bên ngoài, lúc thì dùng cưa lúc thì dùng búa, đinh đinh đang đang rất là náo nhiệt. Hắn cưa khúc gỗ thành ván gỗ, còn cẩn thận mài dằm gỗ đi. Trời tối rất nhanh, hai người Mạc Địch Áo và Đại Nhật Địch chổng mông lên nhìn trộm rất lâu, cảm thấy hôm nay Thẩm Lãnh không bình thường lắm.
Ngày hôm sau, Thẩm Lãnh lại cho người vác mấy khúc gỗ về, hắn vén cổ tay áo giống như một thợ mộc thật sự, trên vành tai còn cài một cây than chì, dùng thước đo rồi viết viết vẽ vẽ trên khúc gỗ.
Một ngày cứ trôi qua như vậy, có vẻ hơi nhàm chán, cũng hơi vô vị.
Đến ngày thứ ba, thủ tướng Thổ Phiên Nguyệt Mộc Thác từ Ma Sơn Quan đã về đến. Nguyệt Mộc Thác là tướng quân thủ hạ được Mạc Địch Áo tín nhiệm nhất. Ma Sơn Quan có vị trí đặc biệt, phong địa của Mạc Địch Áo an toàn hay không phải xem Ma Sơn Quan có thể phòng thủ được hay không. Nơi này lại quả thật dễ thủ khó công, sơn quan chặn hẻm núi, nếu có người đến xâm phạm, trừ phi công phá sơn quan mới có thể giết đến thành Lộc Hồ. Thành Lộc Hồ là đại bản doanh của Mạc Địch Áo, đương nhiên hiện tại đại bản doanh này cũng đã không có gì, y ở bên đại doanh thì quân lực cũng đều ở bên này.
Lúc Nguyệt Mộc Thác đi vào nhìn thấy Thẩm Lãnh cầm cái bào đang bào gỗ, hắn ta cũng ngây người ra.
"Về rồi à."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn hắn ta, chỉ vào căn lều lớn của Mạc Địch Áo: "Về nghỉ ngơi đi."
Nguyệt Mộc Thác mê mang gật đầu, hắn ta vừa và đã biết chuyện không tốt. Quân Ninh phân cắt đại doanh của người Thổ Phiên, từ lúc hắn ta vào quân doanh đi đến đây cũng không nhìn thấy một người Thổ Phiên nào có binh khí trong tay, đừng nói binh khí, ngay cả giáp trụ cũng không có. Bọn họ giống như cừu bị nhốt nhốt trong chuồng đợi làm thịt, ai cũng không biết dao mổ sẽ rơi xuống vào ngày nào.
"Đợi đã."
Thẩm Lãnh có chút ảo não xoa xoa huyệt Thái Dương: "Quên đo ngươi cao bao nhiêu."
Hắn cầm thước đo đi về phía Nguyệt Mộc Thác: "Nào, ta đo thử."
Đến ngày thứ năm, thủ tướng Thổ Phiên Tháp Tháp Tạp của thành Quân Nha cũng về đến nơi. Thành Quân Nha là một tòa thành nằm ở ngoài rìa phong địa Mạc Địch Áo, tuy rằng phòng thành không chắc chắn bằng Ma Sơn Quan nhưng dù sao cũng là phòng tuyến thứ nhất của phong địa, có thể giao thành Quân Nha cho y trông chừng, đủ thấy phân lượng của Tháp Tháp Tạp ở trong lòng Mạc Địch Áo cũng không nhẹ.
Trước sau như một, Thẩm Lãnh ngăn Tháp Tháp Tạp lại đo chiều cao, cũng đo từ đầu đến chân.
Không ai đến muộn, đều trở về trong thời gian quy định, cho nên tâm trạng của Thẩm Lãnh có vẻ lại càng không tồi, cho nên hắn quyết định phải làm đồ đẹp hơn một chút mới được, dù sao tâm trạng cũng tốt.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Trần Nhiễm dẫn người tiến vào căn lều lớn này, nhìn đám người Thổ Phiên vẻ mặt u sầu kia: "Đại tướng quân cho mời."
Câu này vừa nói xong, sắc mặt của mọi người, bao gồm cả Mạc Địch Áo, đều lập tức trở nên trắng bệch.
Ngoài cửa, Thẩm Lãnh vẫn giống như một thợ mộc thực thụ, bày quan tài do hắn tỉ mỉ chế tạo ở cửa, không thể không nói tay nghề quả thật cũng không tệ lắm, chỉ là... ngắn, mỗi một cái quan tài đều ngắn. Hắn cho người dựng quan tài lên, sau đó tự đi qua kéo ba vị tướng quân Thổ Phiên quốc kia đến, kéo từng người một qua để bọn họ đứng ở bên cạnh quan tài so sánh, trông Thẩm Lãnh cực kỳ vui vẻ.
"Hoàn mỹ." Hắn cười.
Quan tài làm không ngắn, bởi vì không tính đầu.
Thẩm Lãnh tháo bao tay ra ném qua một bên, phủi đất bám trên tay: "Thân vương điện hạ."
Mạc Địch Áo thấy không có quan tài của mình là trong lòng yên tâm một chút, nhưng Thẩm Lãnh vừa gọi y, y liền không tự chủ được mà run rẩy.
"Tướng quân... có chuyện gì?"
"Trả tiền công đi."
Thẩm Lãnh chỉ ba cỗ quan tài kia: "Đặc biệt chế tạo, chắc chắn sít sao, công nghệ thượng đẳng, quan trọng nhất là ta thân phận tôn quý. Nghĩ mà xem, từ đại tướng quân chiến binh, An Quốc Công Đại Ninh, cũng chỉ có quan tài do ta tự tay tạo ra là đồ hiếm cỡ nào, ta lại thăm dò phong thuỷ miễn phí cho ngươi nữa. Một cỗ quan tài hai vạn lượng bạc, ngươi trả bây giờ hay là viết giấy nợ?"