Trên thế giới này có rất nhiều chuyện cần nói đạo lý, cũng có rất nhiều người vô cùng thích nói đạo lý, nhưng mà sự không công bằng của thế giới này nằm ở chỗ vẫn tồn tại những người không nói đạo lý. Có những người thật sự ngông cuồng bá đạo, có những người thì lại là không cần nói đạo lý.
Thẩm Lãnh làm ba cỗ quan tài, không làm cho Mạc Địch Áo là vì Mạc Địch Áo vẫn chưa có tư cách vào trong quan tài, cũng chưa đến lúc.
Đây chắc hẳn là chuyện rất ngông cuồng, làm ba cỗ quan tài cho ba thủ hạ quan trọng nhất của Mạc Địch Áo ở trước mặt y, nhưng mà ngông cuồng một cách không hề có sơ hở. Bởi vì giờ phút này Thẩm Lãnh có năng lực và thực lực như vậy, thực lực đối lập đạt tới mức độ nhất định, kẻ mạnh cả người đầy sơ hở thì có thì thế nào.
Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế, vẫy tay: "Con người ta không biết buôn bán, luôn đứng ở góc độ của khách hàng để suy nghĩ quá nhiều vấn đề, cho nên thường thường đều sẽ lỗ vốn."
Hắn vẫy tay, Trần Nhiễm cùng với hai gã thân binh mỗi người cầm một cái hộp gỗ vuông vắn đến, vừa nhìn đã biết là thứ dùng để làm gì. Quan tài do hắn tự tay làm ra không bao gồm chiều dài của đầu người, nhưng hắn làm riêng hộp đựng đầu người.
"Chu đáo không?"
Thẩm Lãnh cười nhìn về phía Mạc Địch Áo bọn họ, nhất là ba tướng quân Thổ Phiên kia, đứng ở bên cạnh quan tài cử động cũng không dám. Cũng không phải là bọn họ không hề có chút nào huyết tính nào, mà là chung quanh có chiến binh Đại Ninh nhiều không đếm xuể dùng liên nỏ chĩa vào bọn họ, ai cử động, người đó sẽ biến thành con nhím trong khoảng khắc. Nếu bất động thì ít nhất thi thể nhìn còn đỡ một chút, nếu cử động không những sẽ đầu rơi xuống đất, thi thể còn có thể sẽ thủng lỗ chỗ.
Thẩm Lãnh nhận lấy một cái hộp gỗ, thế mà lại là mở ra theo kiểu kéo, nhấc lên trên, mặt bên cạnh có thể kéo lên, thoạt nhìn tay nghề thật sự rất tinh tế.
"Ta cố ý lựa chọn phương thức mở như vậy."
Thẩm Lãnh lại nghiêm túc giới thiệu về cái hộp gỗ kia: "Hộp bình thường đều là mở nắp từ phía trên, nhưng lúc ta làm đã suy nghĩ nếu như là công nghệ truyền thống, sau khi mở ra sẽ nhìn thấy đỉnh đầu của người, cũng nhìn không ra là ai, hoàn toàn không trực quan, đối với người mua hộp mà nói không có chút cảm giác thể nghiệm nào. Người ta đã có một cái hộp kiểu này, nhưng ngươi lại không thể trưng bày mặt người, vậy thì tuyệt đối là một món thương phẩm thất bại."
Hắn để mặt hộp có thể mở ra đối diện với Mạc Địch Áo bọn họ: "Các ngươi nhìn xem, kéo lên như vậy, vừa mở ra là có thể nhìn thấy mặt của các ngươi, rất trực quan, thể hiện hoàn mỹ tác dụng của hộp."
Mấy người kia đồng thời run lên.
Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, quan tài loại lớn đó là hai vạn lượng bạc một cỗ, ba cỗ quan tài là sáu vạn lượng, tặng kèm dịch vụ thăm dò phong thuỷ một lần. Vốn dĩ là ta phải mang đầu người về, các ngươi cũng biết đầu người chính là quân công, nhưng nghĩ lại nếu các ngươi muốn mua lại thì ta cũng có thể chấp nhận. Hộp gỗ này chế tạo tinh xảo như vậy, có phải các người nghĩ nhất định sẽ rất đắt không? Không, là tặng, tặng không!"
Thẩm Lãnh giơ hộp gỗ lên: "Món đồ tinh xảo như vậy, chu đáo như vậy không lấy tiền, tất cả đều tặng không."
Mạc Địch Áo nuốt nước bọt, thầm nghĩ mẹ nó chứ, ngươi còn nhìn ta. Ngươi nhìn ta, chẳng lẽ ta sẽ nói cảm ơn?
"Đương nhiên, hộp là tặng không, nhưng đầu người là phải mua lại, một vạn lượng một đầu, ba đầu là ba vạn lượng, cộng thêm sáu vạn lượng tiền quan tài... Tổng cộng là mười vạn lượng."
Mạc Địch Áo cũng ngây người, trong tình hình thế này mà hắn còn có thể nghe ra được con số không đúng.
"Ồ." Thẩm Lãnh nhìn vẻ mặt của Mạc Địch Áo: "Còn một vạn lượng là phí dịch vụ gia tăng. Bảo hành, sửa chữa quan tài, hộp gỗ, đầu người, còn có thi thể không đầu, có thể bảo hành ba năm. Trong ba năm này chỉ cần ngươi muốn có dịch vụ gì thì gọi chúng ta đến bất cứ lúc nào."
Hắn nói đến mức khô cả miệng, thò tay ra lấy một bình nước uống hai ngụm.
Sau đó nhìn về phía mấy người Thổ Phiên: "Có hài lòng không?"
Mạc Địch Áo khó nhọc nuốt nước bọt: "Tướng quân... Ta biết mấy thủ hạ đã làm sai khiến cho tướng quân tức giận, nhưng nếu chúng ta đã là quan hệ đồng minh, cũng không thể bởi vì chuyện này đã giết hết tất cả thủ hạ của ta được. Nếu có thể khiến tướng quân bớt giận, mặc kệ tướng quân nói ra điều kiện gì, chỉ cần là việc ta có thể làm được, ta nhất định đều cố gắng hết sức để làm, tuyệt đối sẽ không thoái thác."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đã làm ra quan tài rồi."
Hầu kết của Mạc Địch Áo lại di chuyển lên xuống: "Chi bằng... chúng ta không lấy quan tài vội, ta bỏ ra mười vạn lượng bạc?"
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng không phải là không được, coi như ký gửi đi."
Hắn vẫy tay: "Đi lấy giấy bút đến đây, ta viết một biên lai cho thân vương điện hạ, mười vạn lượng bạc xem như ngươi thanh toán một lần, đồ gửi lại ở chỗ ta, mỗi ngày một ngàn lượng bạc phí ký gửi, cao không?"
Mạc Địch Áo lắc đầu: "Không... không cao."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu đã không cao thì quyết định như vậy đi. Đưa mười vạn lượng bạc đến đây, đồ gởi lại ở chỗ ta, nhưng đầu của ba người bọn họ..."
Hắn dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên: "Ta không hỏi các ngươi để cho bao nhiêu người Lâu Nhiên vào. Bây giờ để thân vương của các ngươi phân phái binh lực cho các ngươi. Nội trong khu vực này, các ngươi đều phải giết hết tất cả những người mà các ngươi đã cho vào trong vòng ba ngày, đem đầu người về để đổi lấy đầu của chính các ngươi. Các ngươi mang về đủ nhiều đầu người, ta sẽ trả lại đầu của các ngươi cho các ngươi. Nhớ, đầu của các ngươi chỉ là tạm thời được giữ lại trên cổ các ngươi thôi."
Thẩm Lãnh giơ ba ngón tay lên: "Ba ngày, trong ba ngày ta muốn nhìn thấy những đầu của người Lâu Nhiên kia, ta muốn nhìn thấy đầu của những người do các ngươi thả vào."
Mạc Địch Áo và tất cả ba tướng quân dưới trướng y đều gật đầu thật mạnh, lúc này mới phát hiện áo của mỗi người đều đã bị mồ hôi thấm ướt, ướt đẫm. Bọn họ giống như vừa mới đi một vòng trong Quỷ Môn Quan, trên cổ của mình vẫn còn đầu, chỉ là bởi vì người ta chưa định vặt xuống lập tức.
"Cút đi."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Phân phát binh khí cho bọn họ. Thân vương điện hạ, ngươi không ngại phân cho bọn họ hai ngàn người ra ngoài tìm kiếm người Lâu Nhiên chứ?"
"Không ngại!"
Mạc Địch Áo lập tức gật đầu: "Hai ngàn kỵ binh, cho bọn họ hai ngàn kỵ binh, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ giết hết tất cả những người Lâu Nhiên đó, và cả người của Nhã Thập nữa."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Mậu Tự Doanh đâu?"
Tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch lập tức tiến lên một bước: "Có ti chức!"
"Mang Mậu Tự Doanh đi về phía tây, trong lúc ba vị tướng quân chinh chiến, tạm thời tiếp quản thành Can Thư, Ma Sơn Quan, thành Quân Nha."
La Khả Địch chắp tay: "Tuân mệnh!"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Hay là thân vương viết một thủ lệnh, bảo người của các ngươi tạm thời lui ra khỏi ba nơi này? Nếu không thì người của chúng ta đi vào có thể hơi phiền phức một chút."
Phiền phức, chính là giết người.
Mạc Địch Áo thầm thở dài một tiếng. Giờ y mới hiểu được ý đồ của Thẩm Lãnh là gì, căn bản không chỉ là đầu của ba người kia, mà là ba tòa thành kia. Chỉ cần ba tòa thành này rơi vào trong tay người Ninh, tất cả lãnh địa đều là của người Ninh, hơn nữa nếu như vậy thì bất kể là người Thổ Phiên hay người An Tức, quân đội muốn giết qua đây cũng không thể dễ dàng thông qua ba tòa thành quan này nữa. Thẩm Lãnh dùng biện pháp như vậy để bỏ ba tòa thành vào trong túi, kế hoạch muốn vây chết mấy vạn quân Ninh ở đây của người Thổ Phiên cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Mà đâu chỉ là như thế? Ba tướng quân dưới trướng y mang theo hai ngàn kỵ binh đi ra ngoài, nếu quả thật tìm được những người Lâu Nhiên kia và trưởng tử Thiết Khang của Nhã Thập, vậy thì chẳng khác nào đồng thời tuyên chiến với liên minh Tây Vực và Nhã Thập.
Mạc Địch Áo cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, cảm giác bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay quá khó chịu.
Nhưng ở vị trí của y, đứng mũi chịu sào, đâu còn có đường sống nào để quay lại, trách thì trách đám du kỵ binh kia gây chuyện cho y. Vốn dĩ Thẩm Lãnh muốn tìm cơ hội cũng không có cơ hội, y cun cút cụp đuôi làm người, quân Ninh cần lương thảo liền cho lương thảo, đòi quân lương liền cho quân lương, Thẩm Lãnh còn có thể như thế nào? Khổ nỗi là đám du kỵ binh kia ăn no rửng mỡ đi giết người Ninh gì đó, giết thì cũng giết, làm cũng sạch sẽ, nhưng mà lại bị người ta bắt tại trận.
"Tướng quân..."
Mạc Địch Áo hết sức khó xử nhìn Thẩm Lãnh: "Như vậy dường như không tốt lắm, đây dù sao cũng là chỗ của ta, ba tòa thành đều do nhân mã của tướng quân quản lý..."
Thẩm Lãnh nhìn y nói: "Ba tòa thành nhỏ mà ngươi cũng để ý như vậy? Ngươi nghĩ ta không trông chừng tốt giúp ngươi, hay là ngươi vẫn muốn cùng ta đề phòng lẫn nhau? Tương lai ngươi sẽ làm Thổ Phiên vương, cả Thổ Phiên đều là của ngươi, tầm nhìn của ngươi sao có thể thấp như vậy?"
Thẩm Lãnh xoay chuyển ngữ khí: "Nếu ngươi thật sự không muốn giao ba tòa thành cho ta cũng được."
Mạc Địch Áo vẫn chưa kịp vui vẻ, Thẩm Lãnh nói tiếp: "Trong phong địa của ngươi có tổng cộng bốn thành, ta để lại thành Lộc Hồ cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta có thể bảo vệ tốt phong địa của ngươi, vậy thì ta phải chứng minh năng lực của mình, chứng minh thực lực của đại quân dưới trướng ta, cho nên ta cũng giúp ngươi trông coi thành Lộc Hồ, cho ngươi thấy rõ chúng ta tận tâm tận lực giúp ngươi thủ thành như thế nào."
Mạc Địch Áo: "Không cần, không cần. Ta tin tướng quân nhất định có thể thủ tốt ba tòa thành kia."
Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía ba tướng quân Thổ Phiên kia: "Còn không đi? Con người ta rất dễ thay đổi, nếu các ngươi không muốn đi thì nằm vào trong quan tài, ta không lấy mười vạn lượng bạc nữa."
Ba người kia nhìn nhau, lại nhìn sang Mạc Địch Áo, sau đó xoay người chạy đi.
Thẩm Lãnh hạ lệnh cho đại quân Mậu Tự Doanh xuất phát, cầm quân lệnh viết tay của Mạc Địch Áo tách ra đến ba nơi. Phong địa của Mạc Địch Áo vốn cũng không lớn lắm, đại quân đi đến ba nơi này chỉ trong vòng bảy ngày mà thôi. Ba nơi này ở trong tay Thẩm Lãnh, ba người Nguyệt Mộc Thác bọn họ muốn chạy cũng không có chỗ chạy.
Khoảng một canh giờ sau, ba người kia mang theo hai ngàn kỵ binh dưới trướng Mạc Địch Áo ra khỏi đại doanh. Thẩm Lãnh hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy đến nơi khác, bọn họ còn có thể đi đâu được? Nơi duy nhất có thể đến chính là chỗ tướng quân Nhã Thập, nhưng chẳng lẽ Nhã Thập sẽ dễ dàng tin tưởng bọn họ? Cho dù tin tưởng thì cũng chỉ hai ngàn người mà thôi, quan trọng nhất là hành động lần này của Thẩm Lãnh khiến cho bên cạnh Mạc Địch Áo không có bao nhiêu người nữa.
Theo như cách Thẩm Lãnh nói thì ba người kia chẳng qua là người giúp việc của nhà thuyền, Mạc Địch Áo mới là lão đại của nhà thuyền.
"Thân vương điện hạ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Ta đã căn dặn đội ngũ có thể xuất phát bất cứ lúc nào, ta biết tài sản của thân vương đều ở thành Lộc Hồ, cũng không làm phiền đến người của ngươi đưa mười vạn lượng bạc đến. Mười vạn lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, rất nặng nề. Ngươi phái một người dẫn đường là được, người của ta sẽ tự chở bạc về."
Mạc Địch Áo ngoại trừ cười khổ ra thì còn có thể như thế nào.
Y đành phải gật đầu: "Được, mười vạn lượng... Mười vạn lượng thì mười vạn lượng."
Thịt đau vô cùng.
Thẩm Lãnh cho người ta phân công đội ngũ đi thành Lộc Hồ, đi theo thủ hạ của Mạc Địch Áo vận chuyển bạc. So sánh quân lực của hắn và Mạc Địch Áo, cho dù là trực tiếp cướp đi đương nhiên cũng không phải vấn đề, nhưng trực tiếp cướp đi có vẻ rất không tốt. Dù sao cũng là đến với thân phận đồng minh, Đại Ninh vẫn phải có thể diện.
"Tướng quân, còn có chuyện gì không?"
Mạc Địch Áo nhìn Thẩm Lãnh hỏi: "Nếu không có chuyện gì, không phải là ta cũng có thể tự do rồi ư?"
"Có thể, có thể."
Thẩm Lãnh gật đầu cười cười: "Đương nhiên có thể, chuyện giải quyết viên mãn, thân vương muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó."
Mạc Địch Áo hừ một tiếng, cũng không dám phát tiết quá mức, xoay người đi ra ngoài. Y không muốn ở lại nơi này nữa, y muốn về thành Lộc Hồ, cách Thẩm Lãnh càng xa càng tốt.
"Đợi đã."
Thẩm Lãnh hô một tiếng.
Mạc Địch Áo xoay người lại: "Tướng quân còn có chuyện gì?"
Thẩm Lãnh giơ cái thước đo trong tay lên: "Nào, đo thử một chút."