Chiến binh Mậu Tự Doanh của Đại Ninh rời khỏi nơi dùng chân, trong vòng bảy ngày là có thể bỏ ba trong bốn tòa thành của Mạc Địch Áo vào trong túi. Mạc Địch Áo cũng là có nỗi khổ khó nói, căn bản là y không có thực lực ngăn cản Thẩm Lãnh, vốn định có thể trở thành công thần lưu danh muôn đời của Thổ Phiên, nhưng không ngờ lại bị một người trẻ hơn mình mấy chục tuổi đùa bỡn trong lòng tay.
Thẩm Lãnh cũng không ngốc, chiến binh của Đại Ninh bị vây ở Hậu Khuyết quốc một lần, chẳng lẽ thật sự sẽ lại bị vây khốn lần thứ hai?
Một người làm cho kẻ địch vấp phải một tảng đá hai lần thì làm sao có thể sẽ không tính đến suy nghĩ của kẻ thù. Nếu nói từ điểm này, Thẩm Lãnh và hoàng đế An Tức quốc Già Lạc Khắc Lược có điểm tương đồng cực lớn. Hai người lãnh binh tác chiến sở trường nhất là đứng ở góc độ của kẻ thù để suy nghĩ chiến thuật, trước khi nghĩ việc đánh bại kẻ thù như thế nào, bọn họ sẽ nghĩ kẻ thù có thể đánh bại mình như thế nào.
Không thể nào thật sự có kẻ thù còn hiểu rõ mình hơn cả chính mình, cho nên khi đứng ở góc độ của kẻ thù để suy nghĩ vấn đề, sau đó kết hợp với sự hiểu biết đối với bản thân mình thì sẽ suy nghĩ toàn diện hơn kẻ thù. Nếu trong tình huống như vậy vẫn bị kẻ thù đánh bại, đó đã không phải là cục diện mà sức người có thể thay đổi được.
"Lãnh Tử."
Trần Nhiễm liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, đưa cho Thẩm Lãnh một miếng cà rốt đã gọt vỏ: "Bây giờ Mạc Địch Áo còn có thể làm gì?"
Thẩm Lãnh nhận lấy cà rốt: "Thứ này mùi vị cũng không tệ lắm."
Thứ này gieo trồng ở khu vực tây bắc khá nhiều, nghe nói chính là từ Thổ Phiên đưa vào. Nơi dùng chân của đại quân cũng không có trái cây gì có thể ăn, có lúc sẽ tự bốc một ít rau giá coi như đồ ăn vặt để ăn giải khuây, so sánh mà nói thì gặm hai củ cà rốt cũng coi như đỡ chán.
Thẩm Lãnh vừa ăn vừa nói: "Thật ra người Thổ Phiên chỉ có một cách làm, bất kể bọn họ suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, mục đích cuối cùng nhất chỉ là dụ chúng ta qua."
Hắn trải rộng bản đồ ra, chỉ vào Ma Sơn Quan: "Tại sao ta muốn cướp Ma Sơn Quan?"
Trần Nhiễm nhìn kỹ một chút, gã hiểu ra: "Mạc Địch Áo giả vờ mời chúng ta đến giúp hắn tranh đoạt vương vị Thổ Phiên. Dựa theo bình thường mà nói, nếu muốn cướp đoạt vương vị thì ít nhất cũng phải công phá vương đình Thổ Phiên, cho nên người Thổ Phiên định dụ chúng ta ra khỏi Ma Sơn Quan, sau đó người của Mạc Địch Áo đóng cửa. Ma Sơn Quan dễ thủ khó công, hẻm núi rất chật hẹp, đại quân không thể thi triển. Mạc Địch Áo có hơn vạn binh lực, dùng để ngăn chặn Ma Sơn Quan là đủ rồi. Đừng nói một vạn người, trong tình huống lương thảo dư thừa, ba ngàn người là có thể chặn đại quân mấy vạn người của chúng ta ở đó không về được."
"Đúng."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Mặc kệ giở bao nhiêu trò, nghĩ biện pháp gì, mục đích cuối cùng nhất chính là dụ dỗ chúng ta ra khỏi Ma Sơn Quan tiến quân về vương đình Thổ Phiên. Chỉ cần đại quân ra khỏi Ma Sơn Quan, liên quân Tây Vực chờ ở đó sẽ hợp vây."
Tay của Thẩm Lãnh chỉ vào vị trí Ma Sơn Quan: "Chúng ta chiếm Ma Sơn Quan, người Tây Vực muốn tới đây sẽ khó khăn. Ma Sơn Quan ở trong tay ai thì người đó chủ động... Bọn họ người đông thế mạnh nhưng cũng không phải là không có nhược điểm. Thứ nhất, bọn họ nhất định phải có người đến giả vờ kết minh với chúng ta, người này chỉ có thể là Mạc Địch Áo. Trước khi ta đến, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đã từng nói Mạc Địch Áo là một kẻ lừa đảo không đạt tiêu chuẩn. Nếu Mạc Địch Áo đáng tin, ông ấy sẽ tặng cho ta cặp hồ đào ngọc bích mà ông ấy thích nhất."
"Thứ hai, người Thổ Phiên cũng không đoàn kết, bọn họ có thể mượn sức mạnh của người An Tức và các nước Tây Vực khác, nhưng bọn họ không có cách nào kéo được Nhã Thập qua. So sánh mà nói, Nhã Thập là một tướng quân trung thành với Thổ Phiên vương, cho nên y mới cướp cháu trai của Thổ Phiên vương về bảo vệ, công khai phản đối Tả Hiền Vương Đa Địch Áo."
Trần Nhiễm xoa xoa huyệt Thái Dương: "Hóa ra Đàm đại tướng quân đã sớm nhìn ra Mạc Địch Áo không đáng tin."
"Ông ấy ở Tây Vực nhiều năm như vậy, còn có cái gì nhìn không thấu triệt."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Nếu ta tham công một chút, hẳn là lúc này đã sớm dẫn binh ra ngoài Ma Sơn Quan, người của chúng ta cũng đã sớm bị vây khốn rồi. Hiện tại Ma Sơn Quan ở trong tay ta, ta giúp người Thổ Phiên giải quyết nỗi lo nội bộ trước đã... Có Ma Sơn Quan ngăn cản liên quân Tây Vực, ta có thể tập trung đối phó với Nhã Thập. Khắp cả Thổ Phiên, thậm chí khắp cả Tây Vực, không mấy người đánh giỏi, Nhã Thập miễn cưỡng lọt vào mắt."
Trần Nhiễm thở dài: "Nhã Thập cũng thật đáng thương. Y ở đông nam Thổ Phiên luyện binh, dùng phương pháp gần như ma quỷ huấn luyện ra quân đội năng chinh thiện chiến, kết quả là Thổ Phiên vương cũng không tín nhiệm y, thế nên lần trước lúc giao chiến với Đại Ninh chúng ta cũng không dám dẫn binh của y đi. Không tín nhiệm y, cũng không dám dễ dàng động đến y, đáng sợ nhất là kiểu quân thần nghi kỵ nhau này, nhưng khắp cả Thổ Phiên cũng không có một người nào trung thành hơn Nhã Thập. Nếu Thổ Phiên vương ở âm tào địa phủ còn có thể nhìn thấy chuyện ở dương gian này, biết hiện tại người duy nhất vẫn còn bảo vệ con cháu đời sau của lão ta chính là Nhã Thập mà lão ta nghi kỵ, cũng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào."
Thẩm Lãnh cười cười: "Để quân thần bọn họ đến âm tào địa phủ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng đi."
Hắn gặm cà rốt nhìn bản đồ: "Nói là dưới trướng Nhã Thập có đại quân mười vạn, nhưng mà ta tính ra nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng tám vạn người. Ta điều Mậu Tự Doanh đi trông chừng ba thành, hiện tại trong tay còn có khoảng ba vạn năm ngàn người. Lấy ba vạn năm ngàn binh lực giải quyết hết tám vạn lính mạnh nhất của Nhã Thập trước, sau đó trở về."
"Trở về?"
Trần Nhiễm có chút khó hiểu: "Không đánh vương đình?"
"Không đánh."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta cũng không phải thần tiên, không biết rắc đậu thành binh. Bên vương đình kia có đại quân ít nhất mấy chục vạn đang chờ chúng ta đâm đầu vào. Chiến binh của chúng ta đánh giỏi thì đánh giỏi, hơn sáu vạn người, trừ những người lưu thủ ở yếu đạo ra, quân lực có thể tấn công vương đình nhiều nhất là năm vạn người. Năm vạn đánh mấy chục vạn, vụ làm ăn này còn lâu ta mới làm. Trước khi đến đây ta đã nói chuyện cùng với Đàm đại tướng quân, mục đích lần này chính là từ đây đến đây."
Ngón tay của hắn vạch một đường trên địa đồ.
Nơi được vạch ra, đại khái là một cương vực phần ba của Thổ Phiên.
"Vùng đông nam, cộng thêm lãnh địa của Mạc Địch Áo, gần như là có một phần ba Thổ Phiên rồi. Mảnh đất đó của Nhã Thập cũng giàu có và đông đúc nhất, chiếm được một phần ba này đã là lãi rồi, kiếm được một chút thì phải biết đủ, tham nhiều sẽ có vấn đề."
Giờ Trần Nhiễm mới hiểu được tại sao Thẩm Lãnh cứ mãi không vội tiến quân. Theo lý mà nói nếu muốn tấn công vương đình thì tất nhiên phải tốc chiến tốc thắng, cho các thế lực Thổ Phiên thời gian tập hợp quân đội lại không phải là binh gia tối kỵ sao? Vốn dĩ gã còn muốn khuyên Thẩm Lãnh, sau đó nghĩ Lãnh Tử nhất định là suy nghĩ nhiều hơn bản thân gã cho nên không nói nữa. Bây giờ gã mới biết được Thẩm Lãnh không có ý định mang binh đi vương đình Thổ Phiên.
"Kẻ thù chính là tham cái lớn."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu bọn họ không tham lam như vậy, Đại Ninh muốn chiếm một phần ba cương vực của Thổ Phiên là việc nói dễ hơn làm. Không có Mạc Địch Áo dẫn chúng ta vào cửa, công phá thành quan biên cương của bọn họ sẽ tổn thất rất lớn."
Thẩm Lãnh thò tay ra: "Một củ nữa."
Trần Nhiễm dùng đao gọt thêm một củ cà rốt: "Ăn nhiều tiêu chảy."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta đã ăn rồi, là lo ngươi giữ lại dùng."
Trần Nhiễm nhún vai: "Ồ, đã dùng rồi."
Thẩm Lãnh: "..."
Cùng lúc đó, đông cương.
Mạnh Trường An đến đông cương đã hơn hai năm. Theo người khác thấy khi trở thành đại tướng quân thì việc đầu tiên phải làm chính là xóa bỏ dấu vết của đại tướng quân tiền nhiệm mới được. Nếu không xóa bỏ thì không thể nào lưu lại dấu ấn của riêng mình. Binh của một đại tướng quân từ đầu đến cuối không thể thừa nhận sự hiện hữu của hắn ta, đó chắc chắn là rất thất bại.
Nhưng Mạnh Trường An không làm như vậy. Hơn hai năm qua, chiến kỳ của đại tướng quân Bùi Đình Sơn vẫn tung bay ở trong đại doanh đông cương Đao Binh, gã tuân thủ lời hứa của mình, không bỏ cờ chữ Bùi, không lập cờ chữ Mạnh.
quyển sách hôm qua đã đọc được một nửa ra. Vừa mới đọc một lúc thì mấy tướng quân của đông cương Đao Binh từ bên ngoài đi nhanh vào. Mấy người đều này là nghĩa tử của Bùi Đình Sơn, đám người Tiết Bất Nhượng, Tống Hãn Thành, Dương Nguyên, Quách Vô Địch.
"Đại tướng quân."
Tiết Bất Nhượng đi đầu. Trong tám nghĩa tử của Bùi Đình Sơn thì người lớn tuổi nhất là Diêm Khai Tùng lưu thủ Bột Hải, tiếp theo chính là Tiết Bất Nhượng. Lúc Bùi Đình Sơn còn sống cũng có chút coi trọng hắn ta, đã từng suy nghĩ có phải nên bồi dưỡng hắn ta trở thành người tiếp quản Đao Binh hay không, nhưng sau này Bùi Đình Sơn đã nhìn thấu triệt. Tiết Bất Nhượng là một viên dũng tướng hiếm có nhưng tuyệt không thể đảm nhiệm chức đại tướng quân.
Mạnh Trường An đứng dậy: "Sao vậy?"
Tiết Bất Nhượng cười nói: "Mấy ngày trước lúc nói chuyện với đại tướng quân đã hỏi sinh nhật của đại tướng quân là khi nào, đại tướng quân nói chính là hôm nay, cho nên mấy người chúng ta thương lượng một chút, đến nịnh ngươi, tặng quà cho ngươi."
Mạnh Trường An cười: "Các ngươi đây không phải đến nịnh bợ, là đến uống rượu chực."
Tiết Bất Nhượng cười lớn ha ha: "Dù sao đại tướng quân cũng đừng hòng đuổi chúng ta ra ngoài, quà cũng đã mang đến rồi, không thể ngay cả chén rượu cũng không được uống."
Mạnh Trường An nói: "Rượu thì có, nhưng không có đồ ăn, chỗ ta..."
Dương Nguyên quay đầu lại: "Mang đồ vào."
Gã ta nói xong, binh sĩ ở bên ngoài xách mấy hộp cơm vào, thu dọn bàn đá trong viện một chút, không bao lâu sau rượu và thức ăn đã bày trên bàn, nhìn cũng khá thịnh soạn.
Mạnh Trường An vốn định lát nữa tự nấu bát mì ăn cho xong, từ trước đến nay gã không quan tâm đến chuyện sinh nhật thế này, ăn một bát mì trường thọ mang tính tượng trưng là được. Năm ngoái gã một mình nấu một bát mì, cảm thấy dù sao cũng là sinh nhật, nên tốt với chính mình một chút, cho nên bỏ thêm một quả trứng gà.
Năm nay thì khác, các tướng quân của Đao Binh này đã thật sự nhìn nhận gã, mang rượu và thức ăn đến, đây là một kiểu tỏ lòng, cũng là một kiểu biểu đạt.
Mọi người ngồi quanh bàn đá, Dương Nguyên rót cho Mạnh Trường An một chén rượu: "Đại tướng quân, nói vài lời chứ?"
Mạnh Trường An bưng chén rượu lên cười cười: "Các ngươi cũng biết ta không giỏi ăn nói... Nói vài lời, nói gì đây?"
Gã trầm mặc một lúc, nâng chén lên: "Mong Đao Binh vô địch thiên hạ."
Mọi người nâng chén: "Mong Đao Binh vô địch thiên hạ!"
Bọn họ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Tiết Bất Nhượng lại rót một chén rượu: "Chén rượu này, chúc đại tướng quân."
"Chúc đại tướng quân!"
Mọi người lại nâng chén lên, Mạnh Trường An cũng rượu trong chén, cười nói: "Không ngờ các ngươi sẽ đến, trong lòng có chút..."
Gã mấp máy môi, câu phía sau không nói ra. Quả thật gã là một người không giỏi ăn nói, lại càng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Mắt gã ửng đỏ, thò tay ra lấy bình rượu rót một chén, bưng lên một ngụm uống: "Tạ các huynh đệ!"
Dương Nguyên bọn họ nhìn thấy mắt đại tướng quân đã đỏ lên, trong nháy mắt tâm trạng cũng bị xúc động.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, lại là mùa đông rồi."
Tiết Bất Nhượng bưng chén rượu lên: "Đại tướng quân đến đông cương đã hai năm rưỡi."
Hắn ta nhìn về phía Mạnh Trường An: "Chén rượu này, chúng ta thay nghĩa phụ kính đại tướng quân."
Mạnh Trường An vội vàng đứng lên: "Được."
Mọi người cũng đều đứng lên, Tiết Bất Nhượng bưng chén rượu nói: "Khi đó Nghĩa phụ nói nếu các ngươi cảm thấy không phục Mạnh Trường An làm đại tướng quân Đao Binh, vậy thì đánh với hắn, đánh thắng thì các ngươi gây lộn, không phục chính là không phục, nếu thua thì ngoan ngoãn làm lính của Mạnh Trường An. Con trai của Bùi Đình Sơn ta có thể không phục nhưng nhất định phải nhận thua. Đại tướng quân, hơn hai năm qua, ngươi không lập cờ chữ mạnh, chúng ta đều không nói gì, cảm thấy như vậy là nên. Nhưng sau hơn hai năm, hôm nay chúng ta biết chuyện này không nên."
Hắn ta vẫy tay: "Mang quà lên."
Thân binh bước nhanh lên, mở cái hộp đang bưng ra, lấy một lá cờ từ bên trong ra.
Lá cờ mở ra, chữ Mạnh kia bá đạo nghiêm nghị giống như đao.
"Nghĩa phụ!"
Tiết Bất Nhượng nâng chén nhìn lên bầu trời: "Xin lỗi nghĩa phụ, sau này Đao Binh phải treo cờ chữ Mạnh rồi!"
Mạnh Trường An xúc động trong lòng, mắt cũng càng lúc càng đỏ: "Nhất định không phụ sự ủy thác của Bùi đại tướng quân, nhất định không làm nhục uy danh Bùi đại tướng quân."
Mấy người nâng chén rót xuống đất, nhất thời không nói gì.
Mạnh Trường An nhìn lá cờ kia nhưng trong lòng lại nghĩ... Lãnh Tử, ta nắm chắc Đao Binh rồi.