Đông cương, ngày sinh nhật Mạnh Trường An, trong đại doanh Đao Binh kéo cờ chữ Mạnh lên. Nhìn lá cờ chữ Bùi kia chậm rãi hạ xuống, tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ có chút cảm khái, có chút bi thương, nhưng đã không có mâu thuẫn nữa.
Mạnh Trường An thu cờ chữ Bùi lại, trịnh trọng nghiêm túc gấp gọn chỉnh tề.
"Nếu sau này Đao Binh xuất chinh, vẫn phải giơ cờ chữ Bùi ở trước nhất."
Mạnh Trường An căn dặn một tiếng, hai tay bưng lá cờ đã xếp gọn cúi người thật sâu, cả đại doanh Đao Binh, tất cả các tướng sĩ đồng loạt cúi người theo gã. Mấy năm trước bọn họ đã tiễn đưa lão tướng quân, lần này sự tiễn đưa của bọn họ dường như càng có ý nghĩa hơn.
Mạnh Trường An bưng lá cờ kia, trong đầu không ngừng nghĩ tới Bùi Đình Sơn.
Ngay khi các tướng quân lấy cờ chữ Mạnh tặng cho gã làm quà sinh nhật, trong lòng gã bỗng nhiên hơi ngẩn ngơ, không kiềm chế được nghĩ tới mối quan hệ của bệ hạ và Bùi Đình Sơn năm đó. Tiên đế băng hà, Đại Ninh không chủ, bệ hạ vừa mới chạy tới Trường An, Bùi Đình Sơn ở đông cương xa xôi cũng chạy tới Trường An. Khi đó tin tức tiên đế Lý Thừa Viễn băng hà vừa đến đông cương không bao lâu, Bùi Đình Sơn cả ngày lo lắng thấp thỏm, không lâu sau đó lão viện trưởng phái người ngàn dặm cấp tốc đưa tin tức Lưu Vương sắp vào kinh đưa đến đông cương. Lúc ấy Bùi Đình Sơn gần như không do dự liền dẫn binh rời khỏi đông cương.
Bùi Đình Sơn là một viên võ tướng, là đông cương đại tướng quân, cho nên mọi người sẽ luôn quên rằng thật ra lão ta xuất thân từ thư viện Nhạn Tháp, là đệ tử của lão viện trưởng.
Mọi người cũng luôn quên chuyện năm đó vị đại tướng quân này và bệ hạ cùng ở thư viện.
Thời gian sẽ khiến người bỏ quên rất nhiều thứ, những thứ bị bỏ quên này đều không có quan hệ trực tiếp với bản thân, nhưng người có liên quan thì vĩnh viễn cũng sẽ không quên tình cảm huynh đệ đó. Năm ấy ở thư viện, bệ hạ mười sáu tuổi biết được bắc cương Hắc Vũ khấu biên đã quyết định rời thư viện, Bùi Đình Sơn không nói nhiều lời, dứt khoát thu dọn hành lý cùng bệ hạ đi bắc cương.
Bắt đầu từ khi đó, rất nhiều chuyện đều đã chú định.
Chính như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vậy. Sau biến cố trong nhà Mạnh Trường An, lúc gã đeo hành lý về Trường An, Thẩm Lãnh đuổi theo là rất nhiều chuyện cũng đã chú định.
Mạnh Trường An không phải một con người hoàn hảo, gã cũng không muốn đối tốt với tất cả mọi người giống như Thẩm Lãnh, thậm chí gã còn cảm thấy tính cách Thẩm Lãnh như vậy không tốt, quá mệt mỏi. Lấy ngay thái độ đối với nữ nhân mà nói, Mạnh Trường An sẽ không toàn tâm toàn ý như Thẩm Lãnh, thậm chí gã còn được tính là vô tình. Trong lòng gã, việc quân vụ cũng xếp trên việc nhà. gã tuyệt đối không phải một trượng phu đúng tiêu chuẩn, một phụ thân đúng tiêu chuẩn, nhưng gã nhất định là một tướng quân đúng tiêu chuẩn, càng là một huynh đệ đúng tiêu chuẩn.
Nếu như nói trên thế giới này còn có gì là gã không thể dứt bỏ, chỉ có Thẩm Lãnh.
Đao Binh trong tay.
Trong lòng Mạnh Trường An chỉ có một suy nghĩ, từ giờ về sau, tay có trường đao, ai có lỗi với Lãnh Tử, ai ép Lãnh Tử vào đường cùng, gã sẽ ép kẻ đó vào đường cùng.
Tây cương.
Thẩm Lãnh rất khách khí nói một câu với Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo: "Thân vương chờ chút, ngươi cũng đo thử một chút đi."
Hắn lắc lắc cái thước đo trong tay, cơ thể của Mạc Địch Áo không tự chủ được liền run lên.
"Không... Không cần đâu."
Hầu kết của Mạc Địch Áo di động, sắc mặt khó coi cực kỳ: "Không phải ý gì khác, ta... không mua nổi."
Thẩm Lãnh: "Miễn phí thì sao? Chúng ta vừa mới làm đơn hàng lớn mười vạn lượng bạc, đơn này coi như ta tặng cho ngươi."
Mạc Địch Áo xoay người bỏ đi, một câu cũng không nói thêm.
Thẩm Lãnh thở dài: "Người này hơi vô vị."
Trần Nhiễm cũng thở dài một tiếng: "Không chửi đổng lên đã không tệ rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa."
Sau khi trở lại phòng Trần Nhiễm gọt mấy củ cà rốt, Thẩm Lãnh vừa gặm cà rốt vừa suy nghĩ. Hắn trải rộng bản đồ ra: "Trong tay Nhã Thập hiệu xưng đại quân mười vạn, nhưng nhiều nhất là tám vạn người, trong tay ta có thể dùng được khoảng ba vạn năm ngàn binh. Nhiễm Tử, nếu đánh xong trận này chúng ta phải về đông cương rồi."
"Cũng phải, bệ hạ cũng không dễ giải thích giúp ngươi, đông cương thủy sư đã bỏ đó đã lâu như vậy rồi."
"Không phải."
Thẩm Lãnh hoạt động vai một chút: "Nhớ Trà gia."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh cười ha ha: "Xin lỗi, ta quên là ngươi đã có vợ, kiểu đả kích này trở nên không có thú vị gì nữa rồi."
Trần Nhiễm thở dài: "Ta cũng là tướng quân rồi, ta cũng có thể mang theo gia quyến, nhưng Cao Tiểu Dạng vẫn không thể rời Trường An, ta cũng biết việc ở tiệm của nàng ấy quá nhiều, quá lớn... Có lúc nghĩ như thế này quả thật có lỗi với người ta, những người tham gia quân ngũ như chúng ta không nên có vợ."
Lòng Thẩm Lãnh cũng siết lại. Cao Tiểu Dạng không thể nào rời Trường An là vì phiếu hào Thiên Cơ, mà phiếu hào Thiên Cơ là Lâm Lạc Vũ và Thẩm tiên sinh xây dựng cho hắn, cho nên Cao Tiểu Dạng và Trần Nhiễm chia cách hai nơi như vậy, hắn cảm thấy đó là trách nhiệm của hắn.
"Ngươi có nghĩ tới sau này ở lại Trường An không?" Hắn hỏi.
Trần Nhiễm bĩu môi: "Ở lại Trường An? Mỗi ngày đều cùng Cao Tiểu Dạng ngồi nhìn mặt nhau à? Không bao giờ... Lãnh Tử, như vậy thì ta có vẻ rất không bản lĩnh."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Nam nhân thật giả tạo."
Cách đây không lâu, Lâm Lạc Vũ đã nói một câu nữ nhân thật giả tạo ở trước mặt hắn.
"Thế này sao tính là giả tạo chứ?"
Trần Nhiễm nói: "Nếu ta không ở trong quân, không có việc của mình, đi theo Cao Tiểu Dạng làm việc ở phiếu hào, thật ra có thể có việc gì cho ta làm chứ. Trong phiếu hào có ta cũng không nhiều, không có ta cũng không thiếu, ta không có giá trị tồn tại, nhưng ngươi thì khác, ở bên cạnh ngươi không có ta là không được. Với lại, ta vừa nghĩ tới người ta xì xầm sau lưng nói ta không có nghề ổn định, ăn bám vợ là ta không chịu được, đương nhiên đây cũng là một kiểu giả tạo."
Thẩm Lãnh gặm cà rốt, sột soạt sột soạt, một lúc lâu sau mới nói: "Hay là chúng ta lập cho mình một kế hoạch về hưu?"
Trần Nhiễm nhìn hắn một cái: "Ngươi nằm mơ hả?"
Trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện hoàng đế, xuất hiện lão viện trưởng, xuất hiện Thẩm tiên sinh, xuất hiện Trân phi, xuất hiện nhị hoàng tử, xuất hiện Trà gia, đám trẻ, còn có Mạnh Trường An, từng người từng người đang không ngừng hiện trong đầu hắn.
"Đúng vậy... cũng chỉ là nằm mơ."
Hắn đứng dậy: "Ta đi hoạt động một chút."
Cách tây cương khoảng ngàn dặm, trên quan đạo, một chiếc xe ngựa nhìn có vẻ rất xa hoa dừng lại. Người đưa tin từ phía sau đuổi theo chuyển một phong thư vào trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi đưa tay nhận thư rồi mở ra nhìn, sau đó nhíu mày.
Thư là do Phương Bạch Lộc lưu thủ Trường An phái người cấp tốc đưa tới. Sau khi Hàn Hoán Chi rời Trường An không lâu, trong thành bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời đồn nói Thẩm Lãnh là con riêng của Trân phi lén lút sinh ra, bệ hạ không biết chuyện, còn nói Trân phi trước đây không tuân thủ nữ tắc, lúc ở vương phủ đã câu kết làm bậy với không ít người, nói trong vương phủ bất cứ một hộ vệ nào cũng có thể lên giường cùng bà, còn nói sở dĩ Thẩm Lãnh có thể trở thành đại tướng quân, tất cả đều là Trân phi nói tốt trước mặt bệ hạ.
Những lời đồn này bỗng dưng xuất hiện, rất nhanh đã lan ra khắp cả Trường An. Mà lúc Hàn Hoán Chi chưa rời Trường An thì không có người lan truyền những chuyện này, Hàn Hoán Chi mới vừa nhấc chân đi, sau lưng đã nổi lên lời đồn đại.
"Bệ hạ như thế nào?"
Hàn Hoán Chi hỏi đình úy truyền tin.
"Bệ hạ vẫn chưa có bất cứ biểu thị gì."
"Ừm." Hàn Hoán Chi im lặng một lát, nhìn về phía đình úy truyền tin: "Trở về nói với Phương Bạch Lộc, bảo hắn đi cầu kiến Hình bộ thượng thư Diệp Lưu Vân, cụ thể làm như thế nào thì nghe Diệp đại nhân sắp xếp."
"Vâng!"
Đình úy lên tiếng đáp lại, xoay người chạy về Trường An.
Nhị hoàng tử ngồi đối diện Hàn Hoán Chi vẫn không nói chuyện, gã cố ý nghiêng đầu đi không nhìn Hàn Hoán Chi, thậm chí cũng không có hỏi chuyện là thế nào. Hàn Hoán Chi ngẫm nghĩ, đưa phong thư đó cho nhị hoàng tử: "Luôn có rất nhiều người đáng ghê tởm, sợ thiên hạ không loạn."
Nhị hoàng tử nhận lấy thư đọc, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ giận dữ: "Có phải những người này muốn chết không?"
Gã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Hàn đại nhân, ngươi có thể phỏng đoán được là ai ở sau lưng làm chuyện ghê tởm như vậy không?"
Gã hỏi xong câu này, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Hai người trong lời đồn có một người là mẫu thân của gã, tuy rằng không phải mẹ đẻ nhưng đối với gã giống như con mình sinh ra. Trân phi đối với gã như thế nào, đương nhiên nhị hoàng tử cảm nhận được. Một người là thân sư phụ của gã, không có mấy người có thể so sánh với địa vị của Thẩm Lãnh ở trong lòng gã. Trong lòng gã, người có thể xếp phía trước Thẩm Lãnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Thần..." Hàn Hoán Chi mấp máy môi, lắc đầu: "Vẫn chưa điều tra rõ ràng."
Thật ra đương nhiên ông ta có thể đoán được người đứng đằng sai người tung tin đồn nhảm ở Trường An là ai. Chắc hẳn là thái tử đã cảm thấy mình gặp nguy hiểm nên tự tạo thế cho mình. Nhị hoàng tử đột nhiên rời Trường An, thái tử cũng không ngốc, đương nhiên gã ta có thể ngửi được mùi không ổn, cho nên chắc hẳn là gã ta nghĩ tới phụ thân của gã ta sẽ xuống tay với mình.
Lời đồn trong thành Trường An cũng không chỉ là về Thẩm Lãnh và Trân phi, còn có Ý phi, chỉ là trong thư Phương Bạch Lộc gửi cho Hàn Hoán Chi không nhắc tới. Bởi vì Phương Bạch Lộc biết nhị hoàng tử và Hàn đại nhân ở cạnh nhau, có lời đồn nói nhị hoàng tử cũng không phải con của bệ hạ, là Ý phi và người khác sinh ra.
Nếu thái tử ngồi chờ chết, đó còn là thái tử do hoàng hậu dạy dỗ sao?
Gã ta tự tạo thế cho mình, trước hết tung tin đồn bôi nhọ Trân phi và Thẩm Lãnh, bôi nhọ Ý phi và nhị hoàng tử khiến dư luận xôn xao. Nếu lúc này hoàng đế muốn phế gã ta, cùng lắm thì gã ta được ăn cả ngã về không, mặc kệ hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế còn mấy phần, cuối cùng thái tử cũng là thái tử. Nếu là ngay cả ngôi vị thái tử cũng bị mất, gã ta còn có ý nghĩa gì để sống tiếp?
"Là đại ca đúng không."
Nhị hoàng tử bỗng nhiên nói một câu.
Hàn Hoán Chi thay đổi sắc mặt.
"Điện hạ... chắc là không phải."
"Đừng gạt ta nữa, ta cũng không phải trẻ con nữa rồi."
Nhị hoàng tử đưa lá thư trong tay cho Hàn Hoán Chi, trên mặt đã không còn vẻ giận dữ rõ ràng như lúc nãy, thay vào đó là một sự bi thương. Một đứa trẻ mới mười ba tuổi có sự bi thương trong ánh mắt, bản thân điều này đã là một chuyện rất bi thương rồi.
"Thật ra đại ca đối đãi với ta rất tốt, từ nhỏ đã tốt rồi."
"Thần biết."
"Hàn đại nhân, có phải Thẩm Lãnh cũng là ca ca ta không?"
"Thần... không biết."
Nhị hoàng tử thở ra một hơi thật dài: "Ta xem sách sử tiền triều, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà các hoàng tử chuyện gì cũng làm được. Khi đó mẫu thân đã nói với ta rằng ngôi vị hoàng đế không phải là tranh giành, mà là phụ thân cho. Nếu phụ thân cảm thấy ai có năng lực thì tất nhiên sẽ lựa chọn người. Nếu phụ thân cảm thấy ai không được, tranh giành cũng không có tác dụng. Mẫu thân còn nói người hy vọng ta có thể bình an lớn lên, bình an sống hết một đời hơn."
Mẫu thân mà gã nói không phải Trân phi, mà là Ý phi.
"Thật ra chắc hẳn là mẫu thân cũng biết rất nhiều chuyện, nhưng mẫu thân sẽ không nói cho ta biết."
Gã liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu: "Hàn đại nhân, có phải là con người từ khi mới ra đời đã phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn không? Người lớn có lựa chọn của người lớn, trẻ con có lựa chọn của trẻ con, những lựa chọn này căn bản là không trốn tránh được, ai cũng không trốn tránh được... Có lẽ có một ngày ta cũng sẽ phải đối mặt với lựa chọn."
Gã nghĩ tới đại ca của gã, thái tử Lý Trường Trạch, lại nghĩ tới thân sư phụ Thẩm Lãnh.
Nếu có một ngày, lựa chọn này đặt ở trước mặt gã, gã chọn như thế nào?
"Điện hạ."
Hàn Hoán Chi liếc nhìn nhị hoàng tử: "Thật ra lúc nãy điện hạ nói một câu rất đúng, mỗi người đều phải đối mặt với lựa chọn, đều không trốn tránh được, nhưng đừng quên có những lựa chọn mà chúng ta không làm chủ được, là bệ hạ làm chủ."
Nhị hoàng tử bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, gã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Thật ra... trong lòng đại ca cũng khổ."
Sau đó gã thở dài một hơi: "Nhưng huynh ấy đã sai. Khổ là khổ, sai là sai."
Trong lòng Hàn Hoán Chi chấn động, ông ta không ngờ nhị hoàng tử có thể nói ra lời như vậy.
Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Có người còn khổ hơn huynh ấy, nhưng biết cái gì là đúng sai."
Gã hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ: "Ví dụ như Thẩm Lãnh."