Độ tuổi của nhị hoàng tử vẫn không biết tìm cớ cho mình, cũng không biết tìm sự phóng thích cho. Nếu sau khi trưởng thành, gặp chuyện phiền lòng thì sẽ nghĩ hôm nay khó chịu quá, chi bằng uống một chén giải sầu, hoặc là sẽ nghĩ ta cố gắng như vậy đổi lại được gì? Lão tử không làm nữa! Có điều tuy gã có thể uống rượu nhưng chỉ là cảm thấy rượu có vị ngon hơn nước một chút, gã cũng không cảm thấy mình cố gắng là uổng phí.
Thân sư phụ từng nói với gã rằng nếu ngay cả bản thân mình cũng phụ lòng, như vậy ngươi còn có thể không phụ lòng ai?
Cố gắng không phải là để cho người khác nhìn, cố gắng là để cho bản thân không quan tâm chuyện người khác nhìn thế nào.
Nhị hoàng tử thở dài một hơi, cưỡng ép mình cười cười, tuy rằng nụ cười không thoải mái lắm.
"Lựa chọn à..."
Gã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Hàn đại nhân, lựa chọn khó khăn nhất ngươi từng làm là gì?"
Hàn Hoán Chi im lặng một lát, cười: "Lựa chọn khó khăn nhất mà điện hạ nghĩ là chạm đến lương tâm, cho nên đây cũng không phải là lựa chọn khó khăn nhất, lựa chọn khó khăn nhất là không cần lương tâm."
Nhị hoàng tử ngẫm nghĩ, hình như câu này rất có lý.
"Lựa chọn khó khăn nhất thần gặp phải... Trước đây từng tưởng là rất khó, sau này ngẫm lại thấy cũng không khó."
Hàn Hoán Chi suy nghĩ: "Lúc trước khi bệ hạ còn ở phủ Lưu Vương đã từng cho chúng thần một lựa chọn, khi đó bệ hạ dạy chúng thần võ nghệ, dạy chúng thần binh pháp, dạy chúng thần các kiểu bản lĩnh có thể giúp mình sinh tồn, nhưng bệ hạ không định giữ chúng thần ở bên cạnh. Bệ hạ nói đi theo người sẽ rất khổ, bởi vì khi đó quả thật bệ hạ rất khổ, binh quyền bị bãi miễn, còn bị khiển trách. Bệ hạ nói với chúng thần rằng đợi khi nào các ngươi cảm thấy mình có thể sống sót được thì đi, với những gì mà mỗi người các ngươi học được, ít nhất đều có thể sống khá thoải mái."
"Nhưng lựa chọn này đối với chúng thần mà nói căn bản không phải là lựa chọn, bởi vì sẽ không ai đi cả. Lựa chọn tương đối khó khăn đầu tiên là buổi tối trước ngày bệ hạ vào kinh, chúng thần cầm đao giết người ở trong vương phủ. Đó là lần đầu tiên chúng thần dùng kỹ thuật giết người đã học được để giết người mà chúng thần chưa bao giờ nghĩ sẽ giết, bọn họ không phải mã phỉ, không phải giặc cỏ."
Ông ta nhìn về phía nhị hoàng tử: "Trước đó mấy người chúng thần từng nói chuyện, giết người hẳn là lựa chọn khó khăn nhất. Tuy rằng chúng thần cố gắng học rất nhiều thứ, nhưng chúng thần nghĩ đến khi đi giết người, cảm giác đó sẽ là sợ hãi.Nhưng mà đêm hôm đó chúng thần cầm đao lên mới biết được, lựa chọn không khó khăn như vậy."
"Điện hạ, chuyện người cảm thấy đúng, chính là đúng"
"Đêm hôm đó đã giết rất nhiều người?"
"Rất nhiều."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn tay của mình: "Thị vệ vương phủ một ngày trước còn cùng nhau uống rượu, buổi tối ngày hôm sau đã bị ta một đao chém đứt đầu."
Vai của nhị hoàng tử khẽ run lên, cảm thấy đó quả thật là lựa chọn rất khó.
"Là bởi vì mệnh lệnh của hoàng hậu cho nên bọn họ mới không làm việc mà bọn họ phải làm, cho nên hẳn là bọn họ cũng ủy khuất."
Hàn Hoán Chi nhìn nhị hoàng tử nói rất nghiêm túc: "Nhưng mỗi người nếu đã đứng ở vị trí của bọn họ thì nên hiểu mình cần phải gánh vác chức trách như thế nào, ủy khuất là ủy khuất, sai là sai."
Không khác nhị hoàng tử vừa mới nói lắm, khổ là khổ, sai là sai.
Cho nên nhị hoàng tử lập tức nghĩ tới đại ca của gã, thái tử Lý Trường Trạch, ủy khuất là ủy khuất, sai là sai.
"Phù..." Nhị hoàng tử lại thở dài một hơi: "Ta không muốn phạm sai lầm."
"Người còn nhỏ."
Hàn Hoán Chi nói: "Trẻ con có quyền phạm sai lầm, nhưng người lớn không có."
Trong lòng nhị hoàng tử cũng rất xúc động vì một câu nói, trẻ con mới có quyền phạm sai lầm, nhưng người lớn không có.
"Người lớn, mệt lắm phải không?"
"Đâu có người nào không mệt."
Hàn Hoán Chi mở cửa sổ xe, cảnh sắc bên ngoài lập tức lọt vào mắt. Ông ta chỉ ra bên ngoài: "Điện hạ người xem, đã vào mùa đông rồi, đất đã đông lạnh, nhưng nông phu thì không rảnh rỗi mà đang đốt cỏ khô trong ruộng, nhân lúc còn có thể cuốc đất một lượt, vùi tro rơm rạ xuống, đó chính là phân bón. Làm như vậy có lẽ sẽ giúp hoa màu năm sau thu hoạch nhiều hơn một ít, có lẽ không có tác dụng. Vì sự có lẽ này, bọn họ sẽ dùng cuốc chim cuốc đất cứng rắn trong tiết trời lạnh như vậy. Người nào lười một chút sẽ nghĩ chút tro rơm này có thể làm được gì, hà tất chứ? Cho nên bọn họ sẽ không làm, năm sau người cần cù chưa chắc sẽ thu hoạch nhiều lương thực hơn người lười, nhưng tuyệt đối sẽ không ít hơn người lười."
Nhị hoàng tử nghĩ thân sư phụ đã dạy mình rất nhiều kỹ năng sinh tồn. Gã là hoàng tử, theo lý mà nói chỉ ở trong hoàn cảnh cực hạn mới cần dùng đến những kỹ năng sinh tồn này, gã không cần phải học. Nhưng thân sư phụ nói, có thể cả đời người cũng không dùng đến, nhưng thần hy vọng lúc cần dùng đến, người đều biết chứ không phải ngồi chờ chết.
"Hàn đại nhân, ngươi thấy Thẩm Lãnh như thế nào?"
Nhị hoàng tử đột nhiên hỏi một câu.
Hàn Hoán Chi ngây người vì câu hỏi này, không phải vì câu hỏi này khó trả lời cỡ nào, mà là nhị hoàng tử đột nhiên hỏi tới, ông ta sẽ theo thói quen mà nghĩ có phải có chuyện gì gấp hay không.
Sau đó ông ta mới phản ứng lại, nhị hoàng tử không phải bệ hạ, gã chỉ là một tiểu nam nhân chưa thật sự chín chắn, nghĩ gì nói nấy.
"Hắn, rất tốt."
Hàn Hoán Chi trả lời: "Tốt đến mức hiếm thấy."
Nhị hoàng tử cười: "Ta cũng cảm thấy huynh ấy tốt, rất nhiều triều thần đều nói huynh ấy tốt, nói huynh ấy nhẫn nhục chịu khó."
"Nhẫn nhục chịu khó sao?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Người đã hỏi Thẩm Lãnh câu hỏi về phương diện này chưa?"
"Đã hỏi rồi."
Nhị hoàng tử bĩu môi: "Lúc ấy huynh ấy đã bĩu môi như thế này. Huynh ấy nói nhẫn nhục chịu khó trước giờ đều không phải một kiểu mỹ đức, nếu một người được khen là nhẫn nhục chịu khó, vậy thì nhất định là hắn chịu thiệt không ít."
Nhị hoàng tử cười nói: "Thân sư phụ nói huynh ấy không thèm làm một người nhẫn nhục chịu khó. Nếu bất buộc phải lựa chọn, chịu khó thì có thể, nhẫn nhục thì thôi, đã chịu khó còn muốn bắt ta nhẫn nhục, nghĩ hay lắm. Dựa vào cái gì chứ?"
Hàn Hoán Chi cười lớn ha ha: "Đúng đó chứ."
Ông ta gật đầu: "Chính là lý này, rất nhiều người đều sẽ lấy nhẫn nhục chịu khó làm mỹ đức để ràng buộc người khác, nói với người khác rằng ngươi nên như thế này, nên như kia, đừng khách khí với người như thế này. Thẩm Lãnh à, đối với người và chuyện mà hắn quan tâm, đương nhiên hắn cần cù, còn muốn bảo hắn nhẫn nhịn đối với người mà hắn không quan tâm?"
"Người mà hắn quan tâm, hắn cũng sẽ không nhẫn nhịn, không quen ."
Nhị hoàng tử gật đầu: "Hiểu rồi, hóa ra suy nghĩ của ngươi và thân sư phụ giống nhau."
Hàn Hoán Chi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu bệ hạ không nghĩ như vậy, tại sao thích Thẩm Lãnh như vậy?"
Nhị hoàng tử cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thân sư phụ còn nói người làm chuyện sai sẽ sợ sệt, sợ thì sẽ lựa chọn biện pháp lệch lạc sai trái, mà người tự tin thì sẽ không."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, thầm nghĩ nhị hoàng tử à, đại ca của người, thái tử điện hạ hiện giờ không phải là như vậy phải không? Gã ta càng ngày càng sợ sệt, càng sợ lại đi lên đường lệch lạc.
"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?" Nhị hoàng tử hỏi.
Hàn Hoán Chi thò tay ra lấy bản đồ, mở ra xem: "Còn phải đi mười ngày nữa."
Nhị hoàng tử hoạt động người một chút, mở cửa xe: "Ta chạy vậy."
"Hả?" Hàn Hoán Chi ngây người: "Chạy?"
"Chạy." Nhị hoàng tử nhảy xuống xe ngựa: "Mặc kệ ta, ta mệt thì sẽ tự lên, chắc hẳn tốt hơn thân sư phụ một chút, ít nhất là không có ai cầm roi quất dọc đường."
Gã nhớ đến câu chuyện mà Thẩm Lãnh từng kể cho gã nghe. Khi đó Thẩm Lãnh vừa mới được Thẩm tiên sinh mang đi, Thẩm Trà Nhan cầm một cái roi ngựa vừa chạy vừa quất.
"Một nam nhân không nên cần người khác ép buộc thì hắn mới làm chuyện chính xác."
Câu này cũng là Thẩm Lãnh nói.
Nhị hoàng tử vừa chạy vừa nghĩ, trong xe ngựa tuy rất thoải mái nhưng sẽ khiến người ta tham luyến sự thoải mái. Gã tự nói với mình sau này mỗi ngày phải chạy một canh giờ, nếu không thì không được ngồi xe ngựa, cho dù gã là hoàng tử.
Đúng lúc này gã nhìn thấy Hàn Hoán Chi cũng từ trên xe ngựa xuống, sóng vai cùng gã chạy.
"Hàn đại nhân, sao ngươi cũng xuống vậy?"
Hàn Hoán Chi nhún vai: "Có phải điện hạ cho rằng thần cũng có cảm ngộ bởi vì mấy lời nói của Thẩm Lãnh không?"
Nhị hoàng tử hỏi: "Không phải sao?"
"Không phải."
Hàn Hoán Chi nói: "Chỉ bởi vì người là điện hạ, còn thần là thần, điện hạ đang chạy mà thần ngồi ở trong xe ngựa, để người ta biết được sẽ mắng thần. Thần là người rất lười, nếu có thể lựa chọn thì thần không muốn chạy..."
Nhị hoàng tử cười lớn ha ha: "Cho nên ngươi chỉ có thể chạy."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Đúng, cho nên thần chỉ có thể chạy."
Tây cương.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm chán nản chạy bên cạnh mình: "Có thể có tinh thần một chút không?"
Trần Nhiễm: "Mệt..."
Thẩm Lãnh nhìn cái cây bên cạnh. Khí hậu bên Thổ Phiên này thật ra cũng tốt hơn Trường An một chút, tuy rằng cũng lạnh nhưng cây chưa khô. Hắn bẻ một cành cây, Trần Nhiễm nhìn thấy vậy liền tăng tốc chạy về phía trước. Đương nhiên gã biết Thẩm Lãnh bẻ cành cây là muốn làm gì.
"Ta chạy, ta chạy, ngươi đừng đánh."
Gã tăng tốc chạy: "Lúc trước đại ca ta đánh ngươi như vậy chứ gì, ngươi lại đánh người khác như vậy."
Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã, nhét cành cây vào giữa hai chân của mình, kẹp chân cưỡi cành cây: "Chạy!"
Trần Nhiễm ngây người, sau đó cười lớn ha ha, gã cũng đi vẻ một cành cây kẹp dưới háng: "Đại oa, ngựa ủa ngươi không to bằng ủa ta."
Thẩm Lãnh: "..."
Trước mắt bao người, một đại tướng quân, một tướng quân, cưỡi cành cây chạy hết vòng này đến vòng khác trên giáo trường. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, phía sau bỗng nhiên có thêm một đám đông, hơn nữa còn càng lúc càng đông, mỗi người đều cưỡi một cành cây ở đó hô hào chạy chạy chạy, thế nên cây cối chung quanh đều sắp trụi lủi rồi... Binh ngốc ngốc một người, tướng ngốc ngốc một đàn...
Đây có thể là ở chuyện mà trong quân doanh của người khác vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, đại tướng quân ở chạy phía trước, binh sĩ đông không đếm xuể chạy phía sau, nhưng nhìn cũng rất vui vẻ.
Xa xa, Thổ Phiên Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo thu dọn xong đồ chuẩn bị trở về thành Lộc Hồ vừa muốn lên xe ngựa của y, quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia trên giáo trường. Sau đó y liền ngây người, y tự hỏi mình, ta bị một đám ngu ngốc như vậy dọa sợ?
Không có đạo lý.
Thẩm Lãnh cưỡi cành cây quay đầu lại liếc nhìn, hét lớn: "Bọn họ sắp vượt qua rồi."
Trần Nhiễm dùng sức đạp đất nhảy lên phía trước: "Chạy!"
Mạc Địch Áo đứng cạnh xe ngựa nhìn hành động của những người Ninh giống như kẻ ngốc kia, y lại càng khó hiểu. Người Ninh như vậy thật sự chính là người Ninh bách chiến bách thắng ư? Người Ninh như vậy thật sự chính là người Ninh vô cùng bá đạo ư?
Y tức giận bước lên xe ngựa: "Đi đi đi, đi nhanh lên, không muốn nhìn những người Ninh kia."
Đúng lúc này Thẩm Lãnh chú ý tới bên này, thò tay ra chỉ: "Nhìn kìa, bên kia có người muốn chạy trốn, đuổi!"
Thế là một đám người cưỡi cành cây lao sang bên này, đó không phải là kỵ binh thật sự nhưng lại dọa Mạc Địch Áo sợ tới mức run rẩy: "Mau, đi mau!"
Xa phu quất mạnh một cái lên mông ngựa, ngựa kéo xe tung bốn vó liền chạy đi.