Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1036 - Chương 1036: Người An Tức Và Người Thổ Phiên

Chương 1036: Người An Tức và người Thổ Phiên Chương 1036: Người An Tức và người Thổ Phiên

Mạc Địch Áo sợ nơi có thể cư trú cuối cùng của mình là thành Lộc Hồ cũng mất, vội vàng dẫn theo đội ngũ còn lại rời khỏi đại doanh. Binh lực trong tay y vốn đã không nhiều, chỉ hơn một vạn người mà thôi, ở Thổ Phiên được xem như chư hầu một phương, nhưng đối với chiến binh Đại Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh mà nói, hơn một vạn người này chính là quân công bày trước mắt, chỉ xem muốn lấy khi nào thôi.

Mạc Địch Áo chỉ nghĩ nếu không còn thành Lộc Hồ nữa thì y sẽ thật sự trắng tay. Đương nhiên y cũng biết rõ sau khi phân hai ngàn kỵ binh ra ngoài, với binh mã hiện có trong tay y, muốn bảo vệ thành Lộc Hồ cũng không thể. Quân Ninh cướp đoạt ba tòa thành quan kia, đừng mong người Ninh sẽ thả quân đội của y ở trong thành quan đi, nói không chừng đã sớm bị bắt giam rồi.

Nhưng ở thời điểm này, con người sẽ nảy sinh một cảm giác cho dù chết thì ta cũng phải chết ở trong nhà, đâu còn lo lắng chuyện khác.

Cùng lúc đó, vương đình Thổ Phiên.

Tả Hiền Vương Đa Địch Áo sắc mặt xanh mét nhìn tướng quân An Tức quốc Khí Nhiếp Thích. Y không thích người trẻ tuổi này một chút nào, cảm thấy ở Khí Nhiếp Thích có một cảm giác u ám, không giống như là người sống, vốn là một người trẻ tuổi nên có tinh thần phấn chấn, cũng có sự kiên cường, nhưng nhìn ánh mắt của hắn ta, trong thân thể tựa như có một linh hồn không biết đã chết bao nhiêu năm nhập vào.

"Không phải ngươi nói người Ninh nhất định sẽ mắc mưu sao?"

Đa Địch Áo chất vấn: "Hiện tại đại quân đã bố trí ở ngoài thành Quân Nha, nhưng lại không thấy người Ninh, ngươi giải thích thế nào?"

"Ta giải thích?"

Khí Nhiếp Thích cười cười: "Con người không thể quá ngu ngốc."

Đa Địch Áo giận dữ: "Ngươi đang nói cái gì!"

"Ta nói, con người không thể quá ngu ngốc."

Khí Nhiếp Thích đứng dậy đi đến bên cạnh Đa Địch Áo: "Người khác nói gì ngươi liền nghe nấy, người khác bảo ngươi làm gì ngươi liền làm nấy, người như ngươi cũng muốn trở thành vương giả? Ta bảo ngươi bố trí hết quân đội ở tuyến thành Quân Nha là ngươi liền bố trí, hiện tại người Ninh không tới thì ngươi trách ta. Nếu ngươi thông minh chút, ngươi không nên có thái độ này."

Đa Địch Áo đứng bật dậy: "Thổ Phiên không hoan nghênh người An Tức các ngươi, cút!"

"Ồ..." Khí Nhiếp Thích nhìn vào mắt Đa Địch Áo nói: "Cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa."

Hắn ta vẫy tay, rất nhiều binh lính An Tức từ bên ngoài tràn vào, thị vệ Thổ Phiên ở trong đại điện còn chưa kịp phản ứng đã bị liên nỏ bắn ngã mấy người, những người còn lại bắt đầu lui về. Người An Tức giống như như thủy triều chiếm cứ đại điện.

"Ta đã nói rồi, con người không thể quá ngu ngốc."

Khí Nhiếp Thích nhìn Đa Địch Áo sắc mặt trắng bệch: "Ta bảo ngươi phái hết quân đội đi ngươi liền phái đi, sao ngươi không để lại thêm một ít ở vương đình chứ? Có phải ngươi cảm thấy mình đã ngồi vững rồi không?"

Trong nháy mắt, khí thế Đa Địch Áo đã không còn, trong ánh mắt của y nhìn về phía Khí Nhiếp Thích cũng không thấy sự tức giận vừa rồi nữa, thay vào đó là sợ hãi.

"Truyền lệnh xuống."

Khí Nhiếp Thích khoát tay: "Cho các tướng sĩ chơi vui vẻ vài ngày, tất cả tài vật và nữ nhân trong thành đều là của bọn họ, bao gồm những nữ nhân thân phận tôn quý trong vương đình này cũng vậy, ai cướp được thì là của người đó."

"Vâng!"

Thủ hạ lập tức lên tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

Khí Nhiếp Thích ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đã méo xệch của Đa Địch Áo, cười nói: "Vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào? Ta tưởng ngươi chỉ ngốc, không ngờ có thể ngốc đến mức độ này, để ta giải thích cho ngươi một chút, cho ngươi cũng có thể làm một con ma hiểu biết... Ngày đầu tiên ta đến vương đình Thổ Phiên đã phái người đi liên lạc với tướng quân Nhã Thập ở đông nam Thổ Phiên xa xôi."

Hắn ta vẫy tay, thân binh đưa qua một phong thư: "Đây là hồi âm của Nhã Thập gửi cho ta, chờ rất lâu mới nhận được, dù sao người của ông ta muốn đi qua phong địa của Mạc Địch Áo cũng không phải là dễ dàng, cũng may là vẫn đưa tới nơi. Ta và ông ta đã ước định, ta dẫn đại quân An Tức thay ông ta giết ngươi, giết tất cả những kẻ phản quốc, sau đó bảo vệ vương đình Thổ Phiên giúp ông ta, còn ông ta chỉ cần đưa cháu trai của Thổ Phiên vương đến vương đình kế thừa ngôi vị hoàng đế là được. Nhã Thập khác với ngươi, Nhã Thập là một thần tử trung thành, ông ta sẽ dốc hết sức lực dẫn quân đội của ông ta hộ tống cháu trai Thổ Phiên vương tới đây, nhưng muốn tới đây phải đi qua chỗ nào trước?"

Ngữ khí của Khí Nhiếp Thích giống như đang dạy một đứa trẻ không hiểu chuyện.

"Nào, trả lời ta."

Hắn ta nhìn về phía Đa Địch Áo.

"Đi qua... đi qua phong địa của Mạc Địch Áo."

"Đúng." Khí Nhiếp Thích cười nói: "Ngươi xem, cũng không phải là quá đần đồn, chỉ điểm một chút thôi là ngươi có thể hiểu được rồi. Ngươi nói không sai, nếu Nhã Thập muốn hộ tống cháu trai của Thổ Phiên vương đến vương đình để kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy thì phải đánh qua phong địa của Mạc Địch Áo. Ngươi thật sự cho rằng người Ninh ngu xuẩn như vậy, sẽ mắc mưu mà đến tấn công vương đình? Người Ninh thông minh hơn ngươi... Nếu ta đoán không sai, hiện tại hẳn là mấy toà thành trong tay Mạc Địch Áo đều đã ở trong tay người Ninh, cho dù người Ninh nể mặt Mạc Địch Áo thì nhiều nhất cũng để lại thành Lộc Hồ cho y, bởi vì thành Lộc Hồ không quan trọng. Thành Quân Nha, Ma Sơn Quan, thành Can Thư, chỉ cần quân Ninh bảo vệ chặt chẽ ba nơi này, chúng ta không qua được, Nhã Thập cũng không qua được."

Khí Nhiếp Thích đứng dậy đi tới đi lui ở trong đại điện: "Người ngu xuẩn dễ lợi dụng nhất, ví dụ như ngươi. Vẽ cho ngươi một cái bánh lớn là ngươi sẽ cắn một miếng, cho dù là đá cũng cảm thấy ngon. Người ngu trung rất dễ lợi dụng, ví dụ như Nhã Thập. Vẽ cho ông ta một cái bánh lớn là ông ta cũng sẽ cắn một miếng, còn cắn mạnh hơn ngươi, bởi vì ông ta không có hy vọng khác nữa. Huống hồ thư ta viết cho ông ta còn là bảo người của vương tộc viết thay. Người của vương tộc cũng hứa hẹn chỉ cần ông ta đến sẽ lập tức ủng hộ cháu trai của Thổ Phiên vương kế thừa ngôi vị."

"Trước giờ ta đều không nghĩ người Ninh sẽ ra khỏi Ma Sơn Quan tấn công vương đình. Nếu bọn họ có phán đoán sai lầm như vậy thì người Ninh cũng sẽ không đến nỗi mạnh như vậy. Huống hồ ngươi biết lần này tướng quân lãnh binh người Ninh tới là ai không? Là Thẩm Lãnh, một tướng quân Ninh quốc mang theo ba ngàn kỵ binh đã có thể quấy đảo Hậu Khuyết quốc đến long trời lở đất. Người như vậy sẽ dễ dàng mắc mưu?"

Khí Nhiếp Thích thò tay ra cầm một cái chén vàng nhỏ lên nhìn nhìn, tiện tay ném qua một bên: "Nếu phỏng đoán của ta đối với người Ninh không sai, mục tiêu của bọn họ chỉ là nhân cơ hội quốc nội Thổ Phiên hỗn loạn, chiếm phong địa của Mạc Địch Áo và Nhã Thập. Đó là gần một phần ba cương vực của Thổ Phiên các ngươi, người Ninh ăn một miếng này là tạm thời sẽ thỏa mãn, hà tất phải đến đây liều chết với đại quân mấy chục vạn?"

"Thẩm Lãnh và Nhã Thập quyết chiến, cho nên tất nhiên sẽ cướp đoạt ba tòa thành quan kia. Ta cũng muốn làm cho Nhã Thập và Thẩm Lãnh quyết chiến, cho nên trông chờ quân Ninh cướp đoạt ba tòa thành quan kia, nhưng đến tận bây giờ người An Tức chúng ta có thể được lợi gì? Không có gì cả, không có gì thì làm sao có thể được chứ?"

Hắn ta xoay người nhìn về phía Đa Địch Áo: "Cho nên ngươi có thể chết được rồi."

Đa Địch Áo đột nhiên hô một tiếng: "Các ngươi không thể giết..."

Phập một tiếng, một gã người An Tức rút đao chặt đứt cổ y.

Khí Nhiếp Thích thở dài: "Có gì không thể chứ."

"Truyền lệnh, trong vòng ba ngày chất tất cả tài vật trong vương đình Thổ Phiên lên xe chở về quốc nội, xem như tiền thù lao người Thổ Phiên trả cho chúng ta... Cũng không tính, xem như là tiền lãi."

Khí Nhiếp Thích ngồi xuống bảo tọa của quốc vương Thổ Phiên, để tay trên tay vịn sờ qua sờ lại: "Cũng không có cảm giác gì, hà tất phải tranh giành đến mức ngươi chết ta sống."

Mấy cung nữ từ bên ngoài kêu thảm chạy vào, vốn tưởng rằng đại điện này là nơi an toàn cuối cùng, nhưng bọn họ vừa vào cửa đã nhìn thấy Đa Địch Áo nằm trong vũng máu, lại nhìn thấy gã người An Tức kia ngồi trên bảo tọa của quốc vương, tất cả mọi người đều sợ choáng váng. Phía sau bọn họ là một đám người An Tức điên cuồng đuổi theo vào, cứ thế bổ nhào lên người bọn họ ở trong đại điện này.

Khí Nhiếp Thích ngồi ở đó không nhúc nhích, nhìn cảnh này xảy ra trước mắt, khóe miệng mỉm cười.

Giao thủ với người Ninh, hà tất phải tự mình lên chém giết.

Thổ Phiên, đông nam.

Trong phủ tướng quân, Nhã Thập liếc mắt nhìn thủ hạ: "Vẫn chưa liên lạc được với Thiết Khang?"

"Vâng."

Thủ hạ thầm run sợ liếc nhìn Nhã Thập một cái: "Đã phái ba nhóm người đi, nhưng thiếu tướng quân không có ở nơi đóng quân. Hỏi người ở nơi đóng chân cũng đều không biết thiếu tướng quân đi đâu, nhưng có người nhìn thấy thiếu tướng quân mang theo mấy trăm thám báo đi về hướng bắc."

"Hướng bắc?"

Ánh mắt Nhã Thập giận dữ: "Lại muốn làm xằng làm bậy gì nữa!"

Y vốn định triệu con trai lớn Thiết Khang trở lại, dùng hắn ta làm tướng quân tiên phong, nhưng mà bây giờ người cũng không tìm thấy. Ngày hẹn trước đã đến, giờ là lúc tiến quân về vương đình. Tuy rằng trước mặt là người Ninh, nhưng Thiết Khang không biết người Ninh đáng sợ cỡ nào, huống hồ y cũng không phải là muốn quyết chiến với người Ninh, y còn muốn bảo tồn quân lực hộ tống thiếu chủ đến vương đình an toàn.

"Từ nhỏ đã chưa từng nghe lời, không có một ngày nào để ta bớt lo."

Nhã Thập phẫn nộ quát: "Các ngươi còn đứng đây làm gì! Đi tìm, phái thêm người đi tìm, nhất định phải mau chóng tìm nó về cho ta!"

"Vâng!"

Thủ hạ vội vàng lên tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.

"Phụ thân."

Dã Niên Nguyên đứng ở cách đó không xa liếc mắt nhìn Nhã Thập một cái: "Có lẽ là đại ca nóng lòng muốn lập công thôi, có thể huynh ấy cũng không phải là cố chấp. Huynh ấy mang theo mấy trăm thám báo ra ngoài, sợ là đi phương bắc tìm hiểu tin tức của quân Ninh. Với sự hiểu biết của con về đại ca, có thể huynh ấy còn muốn ám sát vài người, hoặc là đốt lương thảo của quân Ninh gì đó."

Sau khi nghe xong, ánh mắt Nhã Thập giận dữ: "Càn rỡ, ta còn chưa tuyên chiến với người Ninh, nếu nó chọc giận người Ninh trước thì không thể không chém giết cùng người Ninh. Nếu nó thật sự làm như vậy, đó chính là hủy đại cục!"

"Ồ... hẳn là đại ca không nghĩ nhiều như vậy."

Dã Niên Nguyên nhún vai: "Phụ thân cũng không cần trách huynh ấy, huynh ấy là có ý tốt."

"Có ý tốt?!"

Nhã Thập giận dữ nói: "Có ý tốt thì có thể lấy cớ cho việc làm sai? Nó luôn ngu xuẩn như vậy, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không thông minh thì đừng giả vờ thông minh. Người Ninh ở ngay trong phong địa của Mạc Địch Áo, từ đầu đến cuối ta đều không trêu chọc cũng là bởi vì tạm thời ta không muốn có xung đột với người Ninh. Chỉ cần người Ninh bằng lòng nhường đường, thậm chí ta còn có thể bỏ ra một cái giá lớn. Việc có nặng nhẹ, bây giờ còn có gì quan trọng hơn việc hộ tống thiếu chủ đến vương đình? Khi nào cũng có thể đánh với người Ninh, chỉ là lúc này không thể đánh."

"Phụ thân bớt giận."

Dã Niên Nguyên nói: "Nếu không thì viết phong thư cho tướng quân người Ninh?"

Nhã Thập trầm mặc: "Cũng không biết nó có gây ra rắc rối hay không. Haiz... chuyện viết thư thì để đó đã, con đích thân sắp xếp người đi hướng bắc tìm kiếm, xem thử có phải đại ca con thật sự ở bên đó không, nếu có thì mang người về. Tuy nó ngu xuẩn lỗ mãng nhưng con nói không sai, nó cũng là muốn chia sẻ nỗi lo giúp ta... Trước tiên đưa nó về đến đây đã."

Dã Niên Nguyên cúi người: "Tuân mệnh phụ thân, con đi sắp xếp người."

Gã ta xoay người đi ra cửa phòng, nhìn bầu trời bên ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Lỡ như, người Ninh đã giết đại ca rồi thì sao?

Bình Luận (0)
Comment