Đại quân Nhã Thập đã đang chuẩn bị thẳng tiến vương đình Thổ Phiên, nhưng bọn họ không chỉ không vòng qua được Ma Sơn Quan, thành Can Thư và thành Quân Nha, còn có mấy vạn chiến binh Đại Ninh. Nhã Thập trước giờ đều không để Mạc Địch Áo vào mắt, đều là người một nhà nên không có ai không hiểu biết ai, người khác nói Mạc Địch Áo thiện chiến, theo Nhã Thập thấy chẳng qua là y mượn tổ tiên uy danh mà thôi.
Trong khắp Thổ Phiên, Nhã Thập cũng không phải chỉ xem thường một mình Mạc Địch Áo, ông ta đều khinh thường hết.
Nhưng ông ta không dám xem thường chiến binh Đại Ninh, trên thế giới này không ai có thể xem thường chiến binh Đại Ninh.
Cho nên ngay từ đầu ông ta không có ý định chạm mặt quân Ninh giữa đường. Dựa vào tính tình của ông ta, nếu ở trước đây trong tình huống quân Ninh đã nhập cảnh, cho dù ông ta liều mạng, liều tất cả đội ngũ dưới trướng ông ta, trận này cũng nhất định phải đánh. Ông ta là quân nhân, không chỉ quân nhân của Đại Ninh biết rõ chức trách của mình là gì, quân nhân có thể không chết để mở đất, nhưng quân nhân nhất định phải chiến để giữ đất.
Cho nên Nhã Thập cũng đau khổ, ông ta nhất định phải đối mặt với lựa chọn.
Nếu giao chiến chính diện với quân Ninh, ông ta không có khả năng hộ tống thiếu chủ an toàn đến vương đình kế thừa vương vị. Ông ta cũng biết trong khắp Thổ Phiên hiện giờ đã không còn mấy người có thể bảo vệ thiếu chủ nữa. Tả Hiền Vương Đa Địch Áo, Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo, bọn họ còn lấu mới quan tâm thiếu chủ chết sống.
"Ta nhất định phải sống."
Nhã Thập đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, các binh sĩ trong viện đang thu dọn đồ đạc, chất đầy từng rương từng rương.
"Đừng chất những thứ đó nữa, tất cả đồ không cần thiết đều không cần mang theo."
Nhã Thập căn dặn một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía bộ hạ thân tín nhất dưới trướng mình, Đa Lôi: "Nếu bây giờ ta chết, thiếu chủ sẽ không có chỗ dựa, cho nên ta nhất định phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục... Ta làm như vậy, tương lai có thể sẽ bị chửi là tội nhân, ta chấp nhận."
Đa Lôi hỏi: "Nhưng quân Ninh chặn Ma Sơn Quan, sẽ không dễ dàng để chúng ta đi."
"Đa Lôi, ta đã dẫn dắt ngươi bao nhiêu năm rồi?"
"Mười hai năm thưa tướng quân."
"Mười hai năm rồi, ta luôn nói với ngươi, cho dù giao chiến với bất cứ kẻ thù nào, đừng đứng ở góc độ của mình suy nghĩ xem trận này đánh như thế nào trước, phải nghĩ mục đích của kẻ thù là gì trước. Người Ninh đến, bọn họ muốn toàn diệt chúng ta hay là cái gì khác... Ta đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, lần này người Ninh nhập cảnh không quá sáu bảy vạn chiến binh, cho dù bọn họ nắm chắc đánh thắng ta, hắn có chắc chắn không tổn hại một binh? Người Ninh không cường đại đến như vậy, cường đại đến mức có thể lấy một địch một trăm."
Đa Lôi trầm tư, sau đó mắt lóe sáng lên: "Người Ninh chỉ là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
"Phải." Nhã Thập thở dài một hơi, nhưng không thể nhả ra áp lực trong lòng: "Lúc ta còn trẻ đã từng thề, ta tòng quân ngày nào thì sẽ không cho phép bất cứ kẻ thù nào bước lên đất Thổ Phiên. Suốt nhiều năm như vậy ta khổ luyện quân đội, chính là muốn làm cho mỗi một người đều có thể có đủ sức mạnh bảo vệ gia viên của chúng ta. Rất nhiều người đều đang mắng ta, nói ta luyện binh giống như ma quỷ, hoàn toàn không màng sự chết sống của các binh sĩ..."
Ông ta quay đầu lại liếc nhìn Đa Lôi một cái: "Lúc ngươi mới đi theo ta cũng từng nghĩ như vậy chứ?"
Đa Lôi gật đầu: "Vâng... Thiên hạ không có mấy người hiểu tướng quân."
"Ta không cần nhiều người như vậy hiểu ta."
Nhã Thập nhìn ra ngoài cửa: "Hàng xóm của chúng ta là gì? Là Ninh... Nếu hàng xóm của chúng ta chỉ là hạng như Đại Chi quốc, Hậu Khuyết quốc, ta hà tất luyện binh như thế. Ninh quốc ở một bên, giống như một người khổng lồ cao to, trời mới biết khi nào người khổng lồ này sẽ giẫm một cước qua. Ninh cường đại đến mức không cần tìm cớ để giẫm chúng ta một cước, chỉ xem khi nào bọn họ muốn. Chúng ta vóc dáng thấp, nhưng chúng ta nhất định phải cường tráng, chúng ta giơ hai cánh tay lên có thể ngăn được một cước kia đạp xuống, dưới hai cánh tay chính là con dân Thổ Phiên."
Nhã Thập thở mạnh một hơi, cảm thấy áp lực trong lồng ngực càng nặng hơn.
"Ta từng nói, nếu có một ngày có thể suất quân đánh vào Trường An, tất diệt toàn tộc người Ninh, nhưng bản thân ta cũng biết đó là một ước mơ vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được. Ninh... người khổng lồ này thật sự quá lớn. Ngươi biết phần thắng duy nhất của chúng ta là gì không? Phần thắng duy nhất của chúng ta không phải là có cơ hội đánh bại Ninh, trước giờ chúng ta đều không có cơ hội đánh bại Ninh, trước đây không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có."
Ông ta nói với ngữ khí nặng nề: "Phần thắng duy nhất của chúng ta chỉ là khiến cho người Ninh cảm thấy chúng ta quá cứng, giẫm một cước, không giẫm được, cắn một miếng, gãy răng của họ, khiến cho họ cảm thấy đánh hạ Thổ Phiên là mất nhiều hơn được. Người Ninh thấy mạng của mình quý giá, không muốn dùng mạng người đổi mạng người với chúng ta, khiến cho Ninh cảm thấy cho dù có thể đánh hạ Thổ Phiên thì cũng sẽ tổn thất thảm trọng, như vậy thì Thổ Phiên mới có thể giữ được."
"Nhưng lúc trước bệ hạ không nghĩ như vậy, ông ấy cho rằng Thổ Phiên đã cường tráng đến mức cao bằng Ninh."
Nhã Thập lắc đầu: "Thiên hạ này chỉ có Hắc Vũ cao bằng Ninh, nhưng Ninh và Hắc Vũ đánh một trận, Hắc Vũ cao gang bằng đã bị chém ngang một đao, hiện tại Hắc Vũ cũng đã bị Ninh chèn ép rất nhiều, người Hắc Vũ cũng đang tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ta từng không chỉ một lần khuyên bệ hạ đừng có ý đánh Ninh, bệ hạ không nghe, ông ấy nghĩ mình có thể trở thành vạn cổ nhất đế..."
Nhã Thập lắc đầu: "Cho nên bệ hạ đã chết, Thổ Phiên nội loạn, thiếu chủ tuổi nhỏ, nhưng là hy vọng cuối cùng của Thổ Phiên. Nếu Thổ Phiên thật sự rơi vào tay Đa Địch Áo, khoảng cách mất nước cũng thật sự không còn xa."
Đa Lôi thở dài: "Hắn lại tin tưởng những người An Tức kia."
"Đúng vậy, hắn lại tin tưởng người An Tức. Nếu dự liệu của ta không sai thì hẳn là Đa Địch Áo đã chết. Nếu người An Tức muốn lừa ta quyết chiến với Ninh dù sao cũng phải thể hiện chút thành ý. Đa Địch Áo chết rồi, người An Tức sẽ huyết tẩy vương đình. Ta biết, cho dù ta suất lĩnh đại quân bảo vệ ấu chủ đến vương đình thì cũng là một vương đình vỡ nát, nhưng gốc rễ của Thổ Phiên ở đó..."
Nhã Thập cúi đầu nhìn, trên ngực ông ta là giáo huy của quân đội Thổ Phiên. Ông ta giơ tay lên, vỗ thật mạnh lên giáo huy: "Chúng ta là quân nhân, nếu như ngay cả quốc đô mà quân nhân cũng không thể bảo vệ, nếu như ngay cả vương đô không thể bảo vệ, vậy thì chúng ta còn có ý nghĩa tồn tại gì?"
Đa Lôi hỏi: "Khi nào tướng quân tiếp xúc với người Ninh?"
"Đã đang tiếp xúc rồi."
Nhã Thập nói: "Ngay cả Dã Niên Nguyên ta cũng không nói. Đứa trẻ đó... tâm thuật bất chính."
Đa Lôi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tướng quân đánh giá nhị công tử như thế.
"Nó muốn hại chết đại ca của nó, ta nhìn ra được, nhưng dù sao cũng đều là con trai ta."
Nhã Thập lắc đầu: "Thiết Khang cũng muốn giết đệ đệ của nó, cho nên ta là một phụ thân rất thất bại... Năm đó ta sợ Thiết Khang làm hại Dã Niên Nguyên còn nhỏ tuổi cho nên để Thiết Khang ra ngoài lãnh binh, cũng chăm sóc Dã Niên Nguyên nhiều hơn một chút, tất nhiên Thiết Khang trong lòng bất mãn. Hiện tại Dã Niên Nguyên đã trưởng thành, nó không muốn chia sẻ với người khác tất cả những thứ ta tạo ra..."
Đa Lôi nhất thời cũng không biết nói gì.
"Không nói gia sự, nói chính sự."
Nhã Thập nhìn ngoài cửa nói: "Không có ai biết, người âm thầm tiếp xúc với Đại Ninh tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu không phải Mạc Địch Áo mà là ta. Ta hận người Ninh như vậy, bất kể là người Thổ Phiên hay người Ninh đều sẽ không tin ta tiếp xúc và người Ninh. Đa Lôi, ta đã thấy được sự bắt đầu suy vong của Thổ Phiên, ta chỉ muốn khi ta sống sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tốt gia viên của chúng ta... Đối với ta mà nói cúi đầu trước Đàm Cửu Châu là sỉ nhục, nhưng cá nhân ta nhục ta có thể chấp nhận, ta không thể chấp nhận quốc gia cũng không còn."
"Lúc nãy nói không nói chuyện gia sự, nhưng vẫn cần ngươi đi làm một việc giúp ta."
"Tướng quân căn dặn."
"Ta bảo Dã Niên Nguyên dẫn người đi tìm đại ca của nó, ta biết chỉ cần có cơ hội là nó nhất định sẽ giết Thiết Khang. Người là người của ta, giữa đường sẽ phế bỏ Dã Niên Nguyên, ta sẽ nuôi nó cả đời là được. Nếu ta chết đi, ngươi giúp ta nuôi nó cả đời... Ngươi dẫn người đi đón nó về, đưa đến Đại Chi quốc an toàn. Ta đã sắp xếp gia nghiệp ở bên đó, cũng đủ cho nó làm phú ông cả đời."
Nhã Thập quay đầu lại nhìn về phía Đa Lôi: "Thiết Khang thì khác, nó là một quân nhân, quân nhân phải chiến đấu vì nước. Nếu cuối cùng cha con chúng ta khó thoát khỏi cái chết, vậy thì hãy để cho ta và Thiết Khang đi..."
Đa Lôi khẽ run rẩy: "Tướng quân..."
"Đi đi."
Nhã Thập xua tay: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là giờ khắc này Dã Niên Nguyên đã bị phế bỏ hai chân, ta chỉ hy vọng nó có thể hiểu ta cũng là bất đắc dĩ. Ta là phụ thân, phụ thân có thể đưa ra quyết định nhẫn tâm như vậy là vì tâm nó quá độc ác, nó... Không chỉ có một người từng nói tốt cho Dã Niên Nguyên ở trước mặt ta. Thế mà nó lại biết mua chuộc thủ hạ của ta."
Đa Lôi khom người cúi đầu: "Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."
Nhã Thập ừ một tiếng: "Hy vọng nó có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Nhã Thập cất bước đi ra ngoài viện tử: "Ta đang đợi, đợi tướng quân lãnh quân của quân Ninh liên lạc với ta."
Đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Phương Bạch Kính đã tới, lại nhìn lá thư trong tay: "Đàm đại tướng quân đây là thừa nước đục thả câu à."
Phương Bạch Kính cười nói: "Ta cũng bị giật mình, vẫn luôn tưởng người tiếp xúc với Đàm đại tướng quân là Mạc Địch Áo, đâu nghĩ được lại là Nhã Thập. Ý của đại tướng quân là chúng ta không cần phải quyết chiến với Nhã Thập. Nhã Thập chỉ muốn đoạt lại vương đình, vậy thì chúng ta sẽ đưa cho hắn một ân tình, mở Ma Sơn Quan ra cho đại quân của Nhã Thập ra ngoài, để cho Nhã Thập đi đánh với người An Tức, đi đánh với liên quân Tây Vực. Chúng ta có gần một phần ba cương của vực Thổ Phiên, còn không tổn thất người nào, lãi to rồi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Thế mà ông ấy cũng không nói với cả ta."
Phương Bạch Kính cũng cười: "Lão hồ ly mà."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Đây mới là thủ đoạn của tây cương đại tướng quân chứ... Quả thật là lão hồ ly."
Hắn đi đến chỗ bàn sách ngồi xuống, trải tờ giấy ra: "Nếu đại tướng quân đã sắp xếp xong rồi, bây giờ cũng chỉ thiếu một phong thư ta viết cho Nhã Thập, ta viết phong thư này rồi gửi đi..."
Hắn khựng lại: "Có thể Nhã Thập sẽ có hiểu lầm gì đó về văn hóa của người Ninh chúng ta... Hay là ta đọc cho ngươi viết đi."
Phương Bạch Kính cười lớn ha ha.
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Cười gì, cũng không là ta cảm thấy chữ của mình xấu cỡ nào, là ta đang bảo vệ Đại Ninh... Khụ khụ, đúng, bảo vệ Đại Ninh. Quân nhân không chỉ phải bảo vệ lãnh thổ của quốc gia, cũng phải bảo vệ văn hóa của quốc gia nữa. Ngươi viết đi."
Phương Bạch Kính cười nói: "Đàm đại tướng quân đã viết thư xong rồi."
Gã lấy ra một phong thư khác giao cho Thẩm Lãnh: "Ông ấy còn nói nhất định là Thẩm Lãnh ngại tự mình viết phong thư này, hơn nữa nhất định sẽ kiếm cớ, nói là không phải bởi vì chữ của hắn xấu nên hắn mới không viết."
Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng: "Quả nhiên là lão hồ ly."
Phương Bạch Kính lấy thư ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Ý của Đàm đại tướng quân là gửi phong thư này qua thì Nhã Thập sẽ biết nên làm như thế nào. Nhưng mà chúng ta không thể buông lỏng đề phòng, Ma Sơn Quan nhất định vẫn phải ở trong tay chúng ta."
Thẩm Lãnh giơ tay lên gãi tai, nói: "Ma Sơn Quan đương nhiên là trong tay ở chúng ta, nhưng ta đột nhiên thấy không thỏa mãn với việc cướp được một phần ba cương vực của Thổ Phiên. Đây gần như là một giao dịch rất công bằng, chúng ta tặng cho Nhã Thập một ân tình, Nhã Thập dùng phong địa của y để cảm ơn..."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Không đủ."
Phương Bạch Kính thở dài: "Lão hồ ly còn nói, ngươi nhất định sẽ cảm thấy không đủ."
Thẩm Lãnh cười: "Đó là bởi vì lão hồ ly cũng cảm thấy không đủ."