Thẩm Lãnh nói Đàm Cửu Châu là lão hồ ly nhưng cũng không có cái gì oán niệm. Nếu Nhã Thập người này lựa chọn một người trong số các người Ninh để tin tưởng, vậy thì chỉ có thể là Đàm Cửu Châu. Ông ta cũng là một người Ninh hiểu rõ Nhã Thập nhất, cho dù hai người còn chưa bao giờ gặp mặt, cũng may Nhã Thập vẫn biết đưa ra lựa chọn.
Nhã Thập hận người Ninh nhưng bây giờ không thể không gửi gắm hy vọng ở người Ninh. Ông ta và Đàm Cửu Châu đều không phải là người chỉ thấy chuyện trước mắt, tầm nhìn của bọn họ đều rất xa. Nói một cách thực sự cầu thị nếu Nhã Thập là người Ninh, có thể cũng sẽ là một thế hệ danh tướng.
Khi tin tức Thổ Phiên vương bị giết truyền về quốc nội Thổ Phiên, Nhã Thập đã ngay lập tức phán đoán hai người con trai của Thổ Phiên vương sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lập tức phái người đi cứu, kết quả là vẫn muộn một bước. Dù sao thì ông ta ở đông nam Thổ Phiên, tốc độ tin tức truyền đến vương đình nhanh hơn đến chỗ ông ta một tháng.
Lúc ấy ông ta phân công tổng cộng bốn nhóm người, hai nhóm người đi chặn đường hoàng tử chạy tới vương đình. Hoàng tử mà không mang theo quân đội vào vương đình thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, có thể cứu được người nào cũng được, chỉ cần cứu về là ông ta sẽ dẫn quân đội hộ tống, nhưng đều không thể cứu được hai người. Tuy rằng không một ai thừa nhận nhưng ai cũng biết đó là Tả Hiền Vương Đa Địch Áo đã hạ thủ.
Hai nhóm người khác đến phong địa của hai vị hoàng tử, hy vọng có thể cứu người trước khi Đa Địch Áo nhổ cỏ nhổ tận gốc, thế nhưng cuối cùng lại chỉ cứu được một vị ấu tử, mới chỉ có 5 – 6 tuổi.
Ấu chủ cũng là chủ, người như Nhã Thập, chỉ cần còn có thể nhìn thấy hy vọng thì ông ta sẽ không từ bỏ.
Lòng trung thành của ông ta không cho phép ông ta từ bỏ, lòng trung thành của ông ta cũng không cho phép ông ta giả vờ như không thấy. Sau khi đón ấu chủ về ông ta vẫn không có thể hiện ra một chút xíu cường thế nào, từ đầu đến cuối đều khiêm tốn kính cẩn nghe lời. Ông ta có thể làm một người dựng vua bù nhìn rồi nắm thực quyền, nhưng ông ta không làm.
Sau khi Thẩm Lãnh đến Thổ Phiên, người đầu tiên đi tìm hiểu nghiêm túc không phải Mạc Địch Áo mà là Nhã Thập. Ngay từ đầu Thẩm Lãnh đã biết đối thủ của mình không phải hạng như Mạc Địch Áo, mà là Nhã Thập được gọi là đệ nhất danh tướng Thổ Phiên. Tầm nhìn của Thẩm Lãnh cũng không thấp đến mức nghĩ Mạc Địch Áo là đối thủ của mình.
Qua tìm hiểu, Thẩm Lãnh lại càng có chút kính ý đối với Nhã Thập người này.
Đó là một quân nhân nhìn xa trông rộng hơn tất cả người Thổ Phiên. Thẩm Lãnh biết mục đích Nhã Thập luyện binh như ma quỷ là gì. Ông ta không phải ma quỷ, chỉ là ông ta dùng thủ đoạn ma quỷ để dốc toàn lực bảo vệ gia viên của bọn họ.
Đối thủ như vậy, quả thật đáng tôn kính.
Phương Bạch Kính nhìn phong thư trong tay, hỏi Thẩm Lãnh: "Đàm đại tướng quân đã viết thư sẵn, chỉ cần phái người gửi cho Nhã Thập là được, để ta sắp xếp người đi làm chuyện này."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài: "Nhưng mà hiện tại có chuyện có thể sẽ ảnh hưởng đến sự sắp xếp của Đàm đại tướng quân."
"Chuyện gì?" Phương Bạch Kính hỏi một câu.
"Con trai lớn Thiết Khang của ông ta dẫn theo mấy trăm thám báo chặn giết thám báo của chúng ta, có ít nhất mười mấy người đã bị hắn giết rồi. Nhiếp Dã, Hắc Nhãn, và cả Nhị Bản đạo nhân cũng suýt nữa thì chết trong tay hắn. Ta phát hiện một người trẻ tuổi rất có tiền đồ ở trong tân binh doanh thành Tây Giáp, hắn tên là Lạc Xạ. Vì bảo vệ Nhiếp Dã bọn họ rút lui trước, Lạc Xạ một mình lao vào trong đội ngũ của Thiết Khang, đã bị Thiết Khang một thương đâm xuyên ngực."
Ánh mắt của Phương Bạch Kính trở nên nghiêm túc: "Vậy phong thư này còn gửi đi không?"
"Gửi." Thẩm Lãnh nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Nhưng mà Thiết Khang, ta nhất định phải giết."
Phương Bạch Kính im lặng một lát rồi nói: "Ta biết có những lời không nên nói. Thẩm Lãnh, ngươi đã là đại tướng quân, chuyện trên chiến cuộc ngươi nhìn xa hơn ta, nhưng nếu bởi vì giết Thiết Khang mà khiến Nhã Thập suất quân quyết chiến với chúng ta, đây không phải bổn ý của Đàm đại tướng quân, cũng sẽ dẫn đến chuyện có thêm nhiều binh lính thương vong, không lý trí."
Sau khi nói xong câu đó, Phương Bạch Kính thở dài: "Ta là thiên bạn phủ Đình Úy phụng mệnh đến hỗ trợ Đàm đại tướng quân và ngươi, cho nên ta cần phải nói lời nên nói, nhưng theo cá nhân ta thấy, Thiết Khang nhất định phải chết."
"Thư gửi qua lại phải đi trong vòng nửa tháng."
Thẩm Lãnh nói: "Nửa tháng, nếu Thiết Khang có thể chạy về là hắn may mắn, hắn sẽ không phải chết ở trong tay ta... Nhưng hắn vẫn phải chết."
Cùng lúc đó, đông nam Thổ Phiên, thành Bất Lộc của Nhã Thập.
Đây là một tửu lâu rất có tiếng tăm ở thành Bất Lộc, đã mở hai mươi mấy năm, chưởng quầy cũng từ một lão nhân khá hòa khí đổi thành con trai của ông ta. Tuy rằng chưởng quầy trẻ nhìn có vẻ lươn lẹo một chút, nhưng mùi vị rượu và thức ăn không thay đổi, giá cả hơi tăng lên một chút nhưng cũng không phải là khó có thể nhận.
Phòng riêng lớn nhất của tửu lâu, hành quân tham sự Đốt Nhật Tấn có địa vị rất cao trong quân Nhã Thập nhìn cái hộp đặt trước mặt hắn ta, cười nói: "Đại chưởng quầy của các ngươi đúng là khách khí, chúng ta buôn bán với nhau đã đã lâu rồi, hàng của các ngươi giá cả rõ ràng, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt, cho nên từ trước tới nay buôn bán đều rất vui vẻ. Đại tướng quân đã từng nói ngài ấy thích đồ của các ngươi, chỉ là..."
Hắn ta đẩy hộp gỗ về phía trước: "Ta không thể nào tiếp tục giúp các ngươi buôn bán nữa, món quà này cũng không thể nhận được. Ít ngày nữa đại quân sẽ xuất phát, chắc hẳn là sẽ không trở về nữa. Nếu chúng ta vận khí tốt thì sẽ ở lại vương đình, nếu chúng ta vận khí không tốt thì sẽ ở lại trên đường đi vương đình."
Ngồi ở trước mặt hắn ta là một lão già nhìn có vẻ gầy gò, khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo của ông ta là người Cầu Lập điển hình. Nếu không phải mặc một bộ y phục cũng đắt tiền, thay một bộ áo vải bình thường thì sẽ không có ai nghi ngờ ông ta chỉ là một nông phu, hoặc là ngay cả nông phu cũng không phải, chỉ là một nông nô.
Chỉ có điều một người hết sức bình thường như vậy mà ngay cả Đốt Nhật Tấn cũng không muốn làm phật lòng, dù sao sau lưng người này cũng là một thương hành khổng lồ tài phú vô cùng đáng sợ. Tuy vẫn chưa rõ thương hành này có bối cảnh gì nhưng bọn họ vung tay hào phóng, Đốt Nhật Tấn không muốn tùy tiện đắc tội với kim chủ như vậy. Có duyên ắt sẽ gặp lại, lỡ như vận khí tốt mà đứng vững ở vương đình, vẫn còn có thể tiếp tục làm ăn với kim chủ lớn như vậy.
Khu vực Nhã Thập khống chế có mỏ ngọc thạch, lượng lớn ngọc thạch khai thác được là một trong các nguồn quân phí của Nhã Thập. Thế nhưng nếu không có một thương hành với thực lực cường đại mua số ngọc thạch đẹp đẽ được khai thác ra này thì dù đẹp đến mấy cũng không có ý nghĩa.
Mấy năm qua, thương hành đã mua không ít nguyên thạch trong tay quân đội của Nhã Thập, Nhã Thập dùng những thứ này đổi lấy vàng bạc và rau quả, đồ sứ mà ông ta thích từ thương hành. Nếu không có hầm mỏ ngọc thạch này, cuộc sống của Nhã Thập cũng sẽ không quá tốt.
Chính bởi vì như thế mà mối quan hệ làm ăn giữa người của thương hành và bộ hạ của Nhã Thập cũng không tệ, nhất là Đốt Nhật Tấn quản lý việc kinh doanh giúp Nhã Thập càng có quan hệ với người của thương hành rất tốt. Hàng năm hắn ta đều nhận được từ thương hành một con số lớn.
"Tướng quân nhận trước đi."
Lão già Cầu Lập tên là Nguyễn Tại Minh, người của phiếu hào Thiên Cơ, ông ta đẩy hộp gỗ trở về: "Đương nhiên chúng ta biết quân đội của đại tướng quân sẽ tiến quân về vương đình Thổ Phiên, tuy rằng không thể tiếp tục buôn bán nhưng bằng hữu thì vẫn phải tiếp tục làm."
Đốt Nhật Tấn ngượng ngùng cười cười: "Chưởng quầy khách khí quá, nếu đã như vậy thì ta sẽ nhận. Nếu còn có gì cần ta hỗ trợ thì ngươi cứ việc nói, nằm trong khả năng của ta, ta đều sẽ giúp các ngươi."
"Cũng không có gì."
Nguyễn Tại Minh nói: "Đại quân sắp rời khỏi đây, chúng ta cũng phải đi. Thật ra tướng quân và ta đều biết rõ trong lòng, sau này thành Bất Lộc đại khái sẽ là địa bàn của người Ninh. Tướng quân cũng biết người Cầu Lập chúng ta và người Ninh không cùng hướng, sau này việc làm ăn này xem như chấm dứt rồi."
Đốt Nhật Tấn thở dài: "Các ngươi cũng không dễ dàng, Cầu Lập đã bị người Ninh chiếm rồi."
"Không nói chuyện này."
Nguyễn Tại Minh cười cười: "Thật ra... Thật ra quả thật ta có một yêu cầu quá đáng."
"Nguyễn chưởng quầy, ngươi cứ nói thẳng."
"Nhà có tiểu nữ, vẫn luôn theo ta buôn bán ở bên ngoài, lúc trước vô tình thấy thiếu tướng quân một lần, lại vừa gặp đã yêu thiếu tướng quân. Nói ra thì hơi mất mặt, nhưng người làm phụ thân như ta cũng không thể nhìn nó ăn không ngon ngủ không yên, cho nên muốn hỏi tướng quân một chút, thiếu tướng quân có tiện gặp chúng ta một lần không?"
"Thiếu tướng quân nào?"
Đốt Nhật Tấn hạ giọng nói: "Nếu như là Dã Niên Nguyên... Ta khuyên ngươi đừng có ý nghĩ này nữa thì hơn. Dã Niên Nguyên người này tâm thuật bất chính, làm việc độc địa, ngươi cũng biết mẫu thân hắn là một người Ninh, hắn vẫn luôn cảm thấy tự ti, cho nên làm việc rất cực đoan. Người như hắn cho dù gả khuê nữ của ngươi đi thì cũng không có cuộc sống tốt gì, bỏ đi."
"Không phải Dã Niên Nguyên, là Thiết Khang."
"Thiết Khang?"
Đốt Nhật Tấn lắc đầu: "Trời mới biết Thiết Khang bây giờ đang ở chỗ nào, ngay cả đại tướng quân cũng không tìm được hắn."
Nguyễn Tại Minh nói: "Như vậy à... Mấy ngày nữa chúng ta phải trở về Cầu Lập rồi, nếu thiếu tướng quân trở lại, làm phiền tướng quân phái người thông báo với chúng ta một tiếng, cũng không có yêu cầu gì, gặp mặt một lần là được."
"Được rồi."
Đốt Nhật Tấn gật đầu, nhận lấy hộp gỗ: "Đây cũng không phải là việc khó gì, nếu thiếu tướng quân về thì ta giúp ngươi sắp xếp là được. Ở chỗ thiếu tướng quân, lời nói của ta cũng còn có chút phân lượng."
Hắn ta đứng dậy: "Nhưng mà ta không dám đảm bảo có thể gặp hắn. Thiếu tướng quân à... có thể đã đi phương bắc tìm người Ninh gây chuyện rồi, vì hắn mà đại tướng quân nổi giận đùng đùng. Ngươi chớ nói ra ngoài, đại tướng quân không định quyết chiến với người Ninh."
Nguyễn Tại Minh vội vàng gật đầu: "Không dám hỏi không dám hỏi, chuyện quân vụ thì ta không dám hỏi, cũng không dám nhớ."
Đốt Nhật Tấn cười lớn ha ha: "Được rồi, các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta về đây."
Nguyễn Tại Minh tiễn Đốt Nhật Tấn ra khỏi tửu lâu, sau khi trở lại phòng riêng liền vẫy tay, mấy tên thủ hạ lập tức bước nhanh đến. Nguyễn Tại Minh trầm tư một lát sau đó căn dặn: "Mệnh lệnh của đông chủ, nếu Thiết Khang trở lại, bằng mọi giá phải bắt hắn về đưa đến đại doanh quân Ninh."
"Vâng!"
Nguyễn Tại Minh thở dài một hơi: "Người Thổ Phiên vẫn chưa biết thỏa hiệp như thế nào, bọn họ sẽ chịu thiệt."
Trong một rừng cây cách đại doanh quân Ninh khoảng năm mươi dặm, Thiết Khang nhìn thủ hạ, đã nhiều ngày như vậy, mỗi người đều rất mệt mỏi, đâu còn có tinh thần lúc mới ra ngoài nữa. Nhất là đã nhiều ngày qua, thủ hạ của Mạc Địch Áo cứ đi tới đi lui lục soát giống như điên, bọn họ không ngừng trốn tránh, đã không cơ hội đến gần đại doanh quân Ninh hơn nữa.
Thiết Khang biết nếu còn dây dưa nữa thì chỉ có thể khiến tất cả những người mang theo ra ngoài đều chết.
"Chúng ta chuẩn bị trở về."
Thiết Khang lắc đầu: "Là ta không dẫn dắt các ngươi tốt. Lần này ra ngoài vốn đã không có quân lệnh của đại tướng quân, sau khi trở về, ta sẽ gánh chịu trách nhiệm một mình, các ngươi không cần sợ."
Mọi người chắp tay: "Cùng tiến lui với tướng quân."
"Các ngươi đều là binh tốt, mỗi một người đều là vậy. Hiện giờ tất cả mọi người đều cúi đầu khom lưng trước người Ninh giống như chó, nhưng chúng ta sẽ không, ta biết phụ thân cũng sẽ không. Nếu ở mảnh đất Thổ Phiên này còn có người đồng ý liều chết đánh một trận, đó chính là chúng ta. Bọn họ chấp nhận quỳ để sống, chúng ta phải chết đứng... Mặc kệ tại sao chiến tranh bắt đầu, là lỗi của chúng ta hay là lỗi của người Ninh, điều này đã không còn quan trọng nữa. Chiến tranh kết thúc chỉ có hai khả năng, một là chúng ta đuổi người Ninh đi, hai là toàn bộ chúng ta chết trận."
Hắn ta giơ cánh tay phải lên: "Chiến đấu vì Thổ Phiên!"
"Chiến đấu vì Thổ Phiên!"
Các binh sĩ hô lên một tiếng, thứ tinh thần biến mất tăm hơi đó lúc này đã trở lại.