Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1039 - Chương 1039: Phải Cố Gắng

Chương 1039: Phải cố gắng Chương 1039: Phải cố gắng

Cũng không biết tại sao, thiên nhiên sẽ luôn thể hiện ra một mặt khiến người ta không nắm bắt nổi. Bên Thổ Phiên tiếp giáp tây bắc Đại Ninh, tây bắc vào đông rất sớm, nhưng Thổ Phiên vào đông chậm hơn tây bắc Đại Ninh ít nhất hơn một tháng. Bên tây bắc đã bắt đầu gió tuyết đầy trời, phần lớn các nơi bên Thổ Phiên này lá cây cũng vẫn chưa vàng, cuối cùng quân Ninh cũng thủ vững thành Tây Giáp tới mùa đông. Đối với quân Ninh mà nói mùa đông đến có nghĩa là lương thảo của kẻ thù sắp hao hết, đây cũng là chuyện mà đại tướng quân Đàm Cửu Châu mong muốn nhìn thấy.

Thiết Khang cùng với hơn hai trăm thám báo tinh nhuệ bắt đầu quay về, vừa mới đi không bao lâu thì bên cạnh nổi bụi mù đầy trời, là tướng quân Thổ Phiên Nguyệt Mộc Thác mang theo một đội kỵ binh đến. Nhìn thấy đội ngũ của Thiết Khang, bên Nguyệt Mộc Thác lập tức thổi tù và, không bao lâu sau lần lượt từ hai phương hướng khác đều có kỵ binh xuất hiện.

"Chó săn."

Thiết Khang mắng một câu, thúc chiến mã chạy về phía trước.

So với hận người Ninh, hắn ta càng hận những đồng tộc còn chưa khai chiến đã quỳ xuống này hơn. Khi hắn ta hai mươi mấy tuổi là Nguyệt Mộc Thác đã được người ta gọi là danh tướng Thổ Phiên, đã có chút uy danh ở trong quân. Khi đó hắn ta gặp Nguyệt Mộc Thác còn có chút kích động, Nguyệt Mộc Thác ở trước mặt hắn nghiễm nhiên là một tiền bối. Hiện tại hắn ta đâu còn có kính ý gì với Nguyệt Mộc Thác nữa, chỉ còn lại ghê tởm.

Thấy kỵ binh từ ba mặt hợp vây sắp đuổi tới, Thiết Khang tháo thương ở bên yên ngựa xuống: "Các ngươi đi trước."

Hắn ta ghìm chiến mã quay người trở về, một đội thân binh hơn mười người đi theo hắn ta cũng không chút do dự mà ghìm ngựa quay người.

Nguyệt Mộc Thác vốn nghe nói Thiết Khang võ nghệ không tầm thường, tuy là người đầu tiên phát hiện Thiết Khang nhưng ông ta giảo hoạt, cố ý cho đội ngũ của mình giảm tốc độ, thế nên thủ tướng thành Quân Nha Đại Nhật Địch đến sau cũng vượt qua ông ta.

Đại Nhật Địch thì cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn mau chóng bắt tên Thiết Khang này về cho xong, mặc kệ người Ninh xử trí Thiết Khang như thế nào cũng liên quan tới ông ta nữa. Ông ta không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, có thể trở về thành Quân Nha thì thật tốt.

Mặc dù biết thành Quân Nha cũng đã không trở về được nữa, cho dù là về thành Lộc Hồ cũng thoải mái hơn nhiều so với ở lại ngay trước mắt người Ninh.

"Thiết Khang!"

Đại Nhật Địch hô một tiếng: "Ngươi ở lại đi"

Ông ta dẫn theo sáu bảy trăm kỵ binh lao thẳng tới. Vốn tưởng rằng Thiết Khang sẽ một mực chạy trốn, đâu ngờ Thiết Khang lại một thúc ngựa giết ngược về, Đại Nhật Địch hừ lạnh một tiếng. Khi còn cách Thiết Khang khoảng chừng ba mươi trượng, ông ta treo loan đao sang một bên, tháo cung cứng xuống nhắm bắn. Sau tiếng dây cung vang lên, một mũi tên tựa như tia chớp bay về phía Thiết Khang.

Thiết Khang nâng thương trong tay lên gạt một cái, vừa khéo đẩy mũi tên ra kêu keng một tiếng.

Hai người phóng ngựa lao thẳng vào nhau, khoảng cách ba mươi trượng biến mất trong khoảnh khắc. Đại Nhật Địch không ngờ một mũi tên mà lại không thể bắn Thiết Khang ngã xuống ngựa, còn muốn bắn mũi tên thứ hai nhưng không kịp, tiện tay ném cung đi, tháo loan đao xuống nhưng vừa mới giơ lên, cây thương lớn kia đã giống như rắn độc từ trong bụi cỏ phóng lên cắn một nhát vào lồng ngực ông ta. Toàn bộ mũi thương dài hơn một thước đều xuyên thấu qua, cắt đứt xương cột sống của Đại Nhật Địch trong nháy mắt.

"Phản tặc, chết!"

Hai cánh tay Thiết Khang phát lực, gạt Đại Nhật Địch từ trên lưng ngựa xuống. Những kỵ binh Thổ Phiên do Đại Nhật Địch mang đến vốn đã không muốn đánh, lúc này nhìn thấy tướng quân lại bị người ta một thương đâm chết, tất cả đều thúc ngựa chạy sang một bên, không ai dám giao phong với Thiết Khang.

Thiết Khang một kích giết chết Đại Nhật Địch, nhìn kỵ binh từ bên cánh đánh tới, hắn ta vung ngang thiết thương, thi thể của Đại Nhật Địch đập vào tên kỵ binh chạy đầu tiên. Tên kỵ binh kia không kịp tránh, lập tức bị thi thể của Đại Nhật Địch đập rơi xuống ngựa.

Tháp Tháp Tạp dẫn theo đội kỵ binh này đuổi theo vốn cũng không muốn động thủ, còn muốn khuyên Thiết Khang đầu hàng, nhưng không ngờ Thiết Khang lại trực tiếp một thương đâm chết bằng hữu của ông ta. Ông ta và Đại Nhật Địch quen biết nhiều năm, hai người gần như đồng thời tòng quân, cũng đều ở trong quân của Mạc Địch Áo, cho nên quan hệ vô cùng tốt.

Nhìn thấy Đại Nhật Địch bị giết, mắt của Tháp Tháp Tạp lập tức đỏ lên: "Tiểu bối! Muốn chết!"

Thiết Khang hừ một tiếng, giục ngựa về phía trước, Tháp Tháp Tạp dẫn theo mấy trăm kỵ binh đuổi sát phía sau. Kỵ binh phía sau không ngừng bắn tên, Thiết Khang cúi thấp người trên lưng ngựa, đeo thiết thương trên lưng. Mũi tên bay qua sau ót vèo vèo, thân binh bên cạnh hắn ta phóng ngựa ở chung quanh hắn ta, lấy thân thể của chính mình ngăn cản mũi tên cho tướng quân, không bao lâu sau đã có 4 – 5 người bị bắn ngã.

Nguyệt Mộc Thác thấy bên kia đánh nhau, căn dặn đi chậm hơn một chút nữa, mang theo sáu bảy trăm người của ông ta không nhanh không chậm đi theo phía sau người của Tháp Tháp Tạp, vẫn duy trì một khoảng cách. Lúc nãy Thiết Khang một thương giết chết Đại Nhật Địch cũng khiến ông ta sợ, thế mà thủ đoạn giết người của người trẻ tuổi kia lại hung ác bá đạo như vậy. Cũng không phải là ông ta muốn giết Thiết Khang, cho nên cố ý chạy cuối cùng, để người khác đi đánh trước.

Thiết Khang dẫn người vừa đánh vừa lui, nhưng người của hắn ta đã bôn ba nhiều ngày, thể lực kém hơn người của Tháp Tháp Tạp và Nguyệt Mộc Thác không ít, cộng thêm người của Tháp Tháp Tạp ở phía sau không ngừng bắn tên, thủ hạ của hắn ta liên tiếp bị bắn chết.

"Tướng quân, ngài đi mau."

Tên thân binh cuối cùng bên cạnh Thiết Khang gào thét một tiếng. Thiết Khang nằm sấp trên lưng ngựa quay đầu lại, thấy trên người thân binh đã có ít nhất hơn mười mũi tên, trên lưng bị đâm chi chít, người loạng choạng ngã từ trên lưng ngựa xuống. Sau khi gã ta rơi xuống đất lại lăn mấy vòng mới dừng lại, nhưng lại bị kỵ binh ở phía sau đuổi tới không ngừng giẫm đạp, vùi lấp trong một đám bụi đất.

"A!"

Mắt Thiết Khang chợt đỏ lên, một tay cầm thiết thương, xoay người về phóng về phía Tháp Tháp Tạp ở phía sau. Tháp Tháp Tạp đang chạy nhanh, phía trước chợt lóe lên bóng đen, ông ta né tránh theo bản năng nhưng vẫn chậm. Không ngờ lực ném của Thiết Khang lại đáng sợ như vậy, thiết thương trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của ông ta, đẩy ông ta từ trên lưng ngựa bay ra ngoài bằng lực độ khổng lồ. Kỵ binh ở phía sau không tránh kịp cũng bị đụng ngã, một thương xuyên thấu hai người.

Tháp Tháp Tạp bay khỏi ngựa và kỵ binh ở phía sau bị xuyên thành một xâu, rơi xuống đất vẫn chưa chết, lúc nằm trên mặt đất thần trí cũng khá tỉnh táo, chỉ nghĩ lần này xem như không xong rồi. Thế nhưng hai người bị xuyên thành một xâu khiến ông ta cũng không đứng lên nổi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái vó ngựa rất lớn rơi xuống mặt mình, ông ta không thể tránh, chỉ kịp kêu "a" một tiếng.

Vó ngựa kia đạp thật mạnh lên trán ông ta, một cước này đạ rớt cả da thịt trên trán Tháp Tháp Tạp. Trong đầu Tháp Tháp Tạp vang lên tiếng ong ong nhưng vẫn chưa chết, miễn cưỡng mở mắt ra, lại một cái vó ngựa rơi xuốngtrước mắt ông ta, một cước đạp lên cổ ông ta, một cước này giẫm cổ lõm xuống kêu rắc một tiếng. Một dòng máu từ miệng Tháp Tháp Tạp ứa ra, đâu phải là phun ra, thật sự là ứa ra.

Tháp Tháp Tạp đột nhiên rơi xuống, kỵ binh ở phía sau lại theo sát thì ai có thể phản ứng kịp được, một viên mãnh tướng Thổ Phiên đang yên lành lại bị chiến mã giẫm thành thịt nát như vậy.

Thiết Khang giết liền hai người, trong tay lại không binh khí, cây thương đó là quà của phụ thân Nhã Thập tặng cho hắn ta khi trưởng thành, hắn ta đã sử dụng mười mấy năm, thương này với hắn ta mà nói không chỉ là binh khí mà còn là một sự ký thác. Lúc này thương bị hắn ta ném đi, giống như linh hồn cũng bị mang đi một nửa.

"Tướng quân đi mau!"

Thủ hạ của hắn ta không ngừng gào thét, Thiết Khang quay đầu lại liếc nhìn, thiết thương của hắn ta đã bị truy binh hoàn toàn che khuất, căn bản là không nhìn thấy nữa, trong lòng hơi đau. Nghĩ đó là món quà duy nhất phụ thân tặng cho mình, trong ánh mắt hắn ta ngập tràn tiếc nuối.

Nguyệt Mộc Thác tận mắt thấy Đại Nhật Địch và Tháp Tháp Tạp bị Thiết Khang giết như vậy lại càng không dám đuổi theo quá gần, ông ta đuổi chậm. Hai đội kỵ binh khác không có chủ tướng thì ai còn dám chủ động đuổi theo, tốc độ của truy binh càng ngày càng chậm, Thiết Khang dẫn các thám báo còn lại của hắn ta thoát đi.

Hai canh giờ sau, Nguyệt Mộc Thác mang theo hơn một ngàn kỵ binh từ bên ngoài trở về, thủ hạ của ông ta khiêng thi thể của Tháp Tháp Tạp và Đại Nhật Địch. Ít nhất thì Đại Nhật Địch vẫn có thể nhìn ra là Đại Nhật Địch, Tháp Tháp Tạp ngay cả hình dáng cũng bị không còn. Nếu không phải giáp trụ còn miễn cưỡng có thể gói lại thì đống thịt đó có thể cũng không mang về được.

Nguyệt Mộc Thác nhìn thấy Thẩm Lãnh đang luyện binh ở trên giáo trường, cầm thương của Thiết Khang đi đến với vẻ mặt thấp thỏm, từ xa đã khom người cúi đầu: "Đại tướng quân..."

Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn ông ta: "Thế nào?"

Nguyệt Mộc Thác sắc mặt khó coi nói: "Ta cùng Tháp Tháp Tạp, Đại Nhật Địch đuổi theo Thiết Khang, đâu ngờ tên kia lại võ nghệ rất mạnh. Đại Nhật Địch và Tháp Tháp Tạp bị giết, ta đoạt được thiết thương của Thiết Khang, lại cho hắn một đao, khổ nỗi vẫn không thể nào giữ hắn lại..."

"Ồ..."

Thẩm Lãnh thò tay ra nhận lấy cây thương kia, ước lượng cân nặng, cầm trong tay hơi nặng nề.

"Nguyệt Mộc Thác, ngươi thật sự đã chém Thiết Khang một đao?"

"Ta... Vâng, quả thật đã chém một đao."

"Ngươi cũng có thể hạ thủ được với đồng bào của ngươi?"

"Đại tướng quân... Là Thiết Khang đã giết Đại Nhật Địch và Tháp Tháp Tạp trước, ta cũng là bất đắc dĩ mới ra tay."

"Hai người bọn họ đều chết, ngươi lại hoàn hảo không tổn hao gì mà trở lại..."

Thẩm Lãnh đâm thiết thương trên mặt đất: "Có muốn ta hỏi xem binh của ngươi mang đi nói như thế nào không?"

Nguyệt Mộc Thác quỳ xuống bụp một tiếng: "Đại tướng quân, thật sự là, thật sự là Thiết Khang quá hung hãn, ta..."

Thẩm Lãnh thò tay ra đỡ Nguyệt Mộc Thác dậy: "Ta không muốn làm gì ngươi cả. Ta vừa mới nhận được tin tức của Mậu Tự Doanh đưa tới, bọn họ đã tiếp quản Ma Sơn Quan, thuận tiện thăm hỏi người nhà của ngươi một chút."

Vai của Nguyệt Mộc Thác bỗng run lên.

"Ngươi sợ chết, sợ chết là chuyện tốt."

Thẩm Lãnh cười nói: "Người sợ chết thường thường đều sống lâu hơn người không sợ chết. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống lâu... Ta sẽ bảo vệ tốt người nhà của ngươi, ngươi mang theo những kỵ binh này ra ngoài Ma Sơn Quan trở về vương đình Thổ Phiên. Chờ sau khi ngươi tới đó, ta hy vọng có thể mau chóng nhận được tin tình báo của ngươi phái người gửi về."

Nguyệt Mộc Thác sợ tới mức chân mềm nhũn: "Đại tướng quân, xin đại tướng quân thả ta về đi."

"Ta đây không phải là sắp thả ngươi về sao? Nguyệt Mộc Thác... Ta thật sự không phải là người quá giỏi uy hiếp."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Cho nên đây không phải uy hiếp, mà là thương lượng. Nếu ngươi có thể gửi về tin tình báo quan trọng, ta bảo vệ ngươi không chết, cũng bảo vệ người nhà ngươi không chết. Ngươi biết Đại Ninh không có khả năng phân chia quá nhiều binh lực đến đóng ở Thổ Phiên, cho nên ngươi là người mà ta lựa chọn, tương lai ngươi sẽ có địa vị như Nhã Thập. Sau khi ta giết Nhã Thập, một vùng đất đai lớn này cần ngươi dẫn quân bảo vệ tốt cho ta."

Sắc mặt Nguyệt Mộc Thác tái nhợt giống như tờ giấy, đâu còn có thể nói ra lời nào.

Thẩm Lãnh vỗ vai ông ta: "Ta biết ngươi nhất định có thể làm rất tốt, đi đi."

Nguyệt Mộc Thác nhấc chân đi ra ngoài giống như cỗ máy, đi vài bước quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh hướng về phía ông ta vung nắm đấm lên: "Phải cố gắng đó!"

Bình Luận (0)
Comment