Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1040 - Chương 1040: Vĩ Lược

Chương 1040: Vĩ lược Chương 1040: Vĩ lược

Thành Bất Lộc.

Thiết Khang chỉ mang hơn một trăm thám báo trở về, không thể nói là không thu hoạch được gì nhưng chênh lệch quá xa so với mong muốn, cho nên hắn ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với phụ thân, huống chi còn làm mất thiết thương của phụ thân tặng cho hắn ta. Suốt nhiều năm qua hắn ta luôn coi cây thiết thương đó là thứ quý giá nhất của mình, đó là thứ duy nhất hắn ta có thể cảm nhận được sự yêu thương của phụ thân.

Phủ tướng quân, sau khi vào trong Thiết Khang nhìn chung quanh, trong phủ đã rất trống trải, trên cơ bản là đồ cần mang đi đều đã chất lên xe, đồ không thể mang đi đều đã hủy. Hắn ta biết phụ thân tuyệt đối sẽ không để lại cho người Ninh, cho dù là một tờ giấy cũng sẽ không.

Trong viện có một hồ sen không quá lớn, mùa này hồ sen trụi lủi, ngay cả đàn cá vốn vui vẻ cũng không biết trốn vào chỗ nào, càng không biết không ai nuôi nấng liệu chúng có thể sống qua mùa đông này hay không.

Phụ thân hắn ta đứng ở bên cạnh hồ sen. Ngay một khắc khi nhìn thấy phụ thân, Thiết Khang liền ngây người ra, bởi vì hắn ta phát hiện sống lưng của phụ thân đã không còn thẳng như trong ấn tượng nữa, sau đó mới tỉnh ngộ lại, bất tri bất giác phụ thân đã là người sắp sáu mươi tuổi rồi.

"Phụ thân."

Thiết Khang đi nhanh vài bước, khom người cúi đầu.

"Bị thiệt rồi?"

Nhã Thập không quay đầu lại, vẫn nhìn hồ sen hỏi một câu.

"Vâng..."

"Con có thể trở về là được."

Nhã Thập thở ra một hơi: "Nhưng con đã sai rồi."

"Con..."

Thiết Khang quỳ một gối xuống: "Xin đại tướng quân trách phạt."

Một tiếng đại tướng quân này là sự quật cường cuối cùng của hắn ta.

"Đứng lên đi, vốn muốn trách phạt con, nhưng lúc này không đúng. Ta nói con sai là bởi khác với suy nghĩ của ta, nếu bỏ điều này không nói thì cách làm của con sẽ không sai. Con là quân nhân, là con trai của ta, là người do ta dạy dỗ, cho nên trong xương tủy của con có dũng khí và trách nhiệm đảm đương. Con muốn bảo vệ tốt Thổ Phiên, bảo vệ tốt mỗi một tấc đất nơi này, vì vậy con mới đi tìm người Ninh gây chuyện. Ta không có lý do gì để trách phạt một quân nhân muốn bảo vệ quốc gia, càng không có lý do nổi cáu với một đứa con trai ghi nhớ lời dạy của phụ thân."

Thiết Khang cay sống mũi: "Phụ thân... là con đã sai."

"Đâu có nhiều đúng sai như vậy."

Thiết Khang xoay người nhìn về phía con trai mình, trong ánh mắt của ông ta xuất hiện vẻ yêu thương rất ít khi xuất hiện.

"Đúng sai..."

Ông ta chỉ cái đình ở cách đó không xa, Thiết Khang lập tức đi theo sau.

Nhã Thập vừa đi vừa nói: "Để có thể đưa thiếu chủ đến vương đình an toàn mà ta đã âm thầm liên lạc với người Ninh, con nói là đúng hay sai?"

Thiết Khang ngẩn ra, câu này thật sự rất khó trả lời.

"Phụ thân sẽ không sai."

"Bản thân ta cũng không biết đúng sai... Ta từng không chỉ một lần nói với thủ hạ, kể từ giây phút mặc quân phục là tính mạng của mỗi người đều không phải của bản thân, mà là của quốc gia này, khi quốc gia này cần chúng ta bỏ sinh mệnh, đó là vinh quang vút chúng ta. Thế nhưng con người luôn gặp phải đủ kiểu lựa chọn khó khăn. Người An Tức và người Hậu Khuyết, người Lâu Nhiên đã chiếm đoạt vương đình của chúng ta, vương đình không còn, Thổ Phiên sẽ diệt. Quốc đô là gì? Quốc đô là tín ngưỡng trong lòng các bách tính, nếu không thể lấy lại quốc đô, tín ngưỡng không còn."

"Ta vẫn luôn mâu thuẫn. Nếu chúng ta bảo vệ chắc nơi này hẳn là lựa chọn tốt nhất, không quan tâm đến vương đình gì đó, chỉ cần ở thành Bất Lộc này phụ tá thiếu chủ cũng chưa chắc đã không thể cầm cự được, nhưng con à... người Ninh sẽ không để cho chúng ta an ổn sống theo tâm ý của mình. Người Ninh không đánh chúng ta thì cũng sẽ để cho người An Tức và quân đội của các nước Tây Vực đến. So với chuyện này, còn không bằng chúng ta hợp tác với người Ninh. Nơi này tặng cho người Ninh, đổi lại chúng ta có thể bình yên đi ra ngoài đánh với người An Tức và những kẻ phản tặc kia."

"Thổ Phiên không phải chỉ có những người chúng ta, khi thiếu chủ trở lại vương đình đăng cơ, ta tin sẽ có vô số người Thổ Phiên chạy đến vương đình. Bọn họ sẽ cầm vũ khí bảo vệ đô thành, bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của Thổ Phiên."

Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm Nhã Thập nói nhiều với Thiết Khang như vậy, cho nên Thiết Khang nhất thời hơi ngẩn ngơ. Hắn ta không nghe rõ hết những gì phụ thân hắn ta nói, nhưng lại nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng tốt, phụ thân nói còn hắn ta nghe, giống như hồi nhỏ phụ thân ôm hắn ta ngồi trên đầu gối kể những câu chuyện thần thoại cho hắn ta nghe.

Trong mỗi một câu chuyện thần thoại đều có anh hùng, hoặc là một người hoặc là rất nhiều người, cho nên bắt đầu từ khi đó Thiết Khang đã muốn làm một anh hùng, càng về sau hắn ta phát hiện hóa ra anh hùng ở ngay bên cạnh mình. Phụ thân của hắn ta chính là anh hùng chân thật nhất đ.

"Con à."

Nhã Thập ngồi xuống trong lương đình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến đây."

Thiết Khang có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhưng có chút bất an. Nhìn thấy phản ứng này của hắn ta, Nhã Thập có chút đau lòng.

"Ta biết nhiều năm nay vẫn luôn đối xử quá khắc nghiệt với con, mặc kệ con làm gì ta đều chưa từng khen ngợi con, con cho là ta thiên vị... Ta không thiên vị, là ta muốn giao đại quân mấy vạn này cho con. Con làm tốt cỡ nào thì ta cũng cảm thấy chưa đủ tốt là vì ta biết con có thể làm tốt hơn. Nếu không có cuộc chiến tranh này, Thần Lộc Quân sẽ giao vào tay con, chứ không phải Dã Niên Nguyên."

Mắt Thiết Khang đỏ lên, đứng dậy quỳ gối trên mặt đất: "Là con đã khiến phụ thân thất vọng."

"Không có."

Nhã Thập thò tay ra đỡ Thiết Khang dậy: "Con chưa từng khiến ta thất vọng. Mỗi một việc con làm ta đều biết, ta cũng rất muốn khen con, nhưng ta không mong con kiêu ngạo tự mãn. Khi con còn nhỏ ta đã từng nói với con, tương lai con cũng phải mặc chiến giáp trở thành anh hùng của Thổ Phiên... Nhưng mà bây giờ, anh hùng hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là... bất kể chúng ta không dùng thủ đoạn như thế nào cũng phải trở lại vương đình, khiến cho đại kỳ của Thổ Phiên tiếp tục tung bay trên tường vương đình."

Ông ta hướng tới chỗ xa vẫy tay: "Mang đồ đến đây."

Hai gã thân binh mang một cây trường thương đến, Nhã Thập đứng dậy, đưa tay cầm lấy trường thương: "Cả đời ta từng dùng tổng cộng ba cây thiết thương. Lúc trước tặng cho con là món binh khí đầu tiên của ta, ta vẫn luôn dùng từ khi mười lăm tuổi đến hai mươi sáu tuổi, dùng mười một năm. Trường thương này là ta bắt đầu dùng từ hai mươi sáu tuổi đến bốn mươi lăm tuổi, là cây có phân lượng nặng nhất trong những cây trường thương ta dùng. Bây giờ ta đã không còn nhiều sức lực để dùng nó nữa, ta truyền lại nó cho con."

Ông ta ném trường thương ra, Thiết Khang lập tức túm lấy.

"Làm quan tiên phong của ta."

Nhã Thập chậm rãi thở ra một hơi: "Nếu cha con chúng ta có thể hộ tống thiếu chủ trở lại vương đình, ít nhất cũng không có lỗi với bộ chiến bào trên người, cũng không có lỗi với thiết thương trong tay chúng ta."

"Vâng!"

Thiết Khang hai tay bưng thiết thương quỳ một gối xuống: "Con sẽ dẫn quân tiên phong đi đầu!"

Đại doanh quân Ninh.

Thẩm Lãnh nhìn bản đồ trước mặt, trong tay vân vê một cây trâm vàng, hắn thường hay lấy cây trâm này ra cầm trong tay, bởi vì cây trâm này không phải là hắn thu thập trong khoảng thời gian này để tặng cho Trà gia, mà là cây trâm vàng đầu tiên hắn tặng cho Trà gia. Khi đó hắn mới vào thủy sư không bao lâu, dùng một thỏi vàng làm ra cây trâm đầu tiên cho Trà gia, số vàng còn lại cũng cất trong hà bao đặt tay vào Trà gia.

Sau này Trà gia muốn hắn luôn mang cây trâm này bên mình. Trà gia đã khắc hai chữ trên trâm vàng, một chữ là Lãnh, một chữ là Trà.

Hắn cúi đầu nhìn cây trâm, bỗng nhiên cười, hắn nhớ đến cảnh Trà gia đưa cây trâm cho hắn.

"Tại sao là một chữ Lãnh một chữ Trà?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Không phải là chữ Nhan?"

Trà gia thản nhiên trả lời: "Không dễ khắc."

Thẩm Lãnh cười cười, cất cây trâm vào trong lòng, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Nhiễm bọn họ: "Truyền lệnh cho Mậu Tự Doanh, nếu đại quân của Nhã Thập đến thì mở cổng thành cho đi."

Trần Nhiễm lập tức lên tiếng, căn dặn lính liên lạc tiến đến Ma Sơn Quan.

"Ngươi đang do dự?"

Trần Nhiễm an bài người sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Do dự gì vậy?"

"Nhã Thập là một kẻ thù đáng tôn kính, con trai Thiết Khang của ông ta cũng thế."

Tầm nhìn của Thẩm Lãnh rời khỏi bản đồ: "Ta vẫn luôn nghĩ, nếu đổi ta thành bọn họ, liệu lựa chọn của ta cũng giống ông ta không... Không có nhiều nếu như đến vậy, cho nên ta cũng không biết đáp án, nhưng ta cảm thấy nên cho bọn họ một cơ hội bảo vệ sự tôn nghiêm. Để cho bọn họ đi vậy, cũng để cho Thiết Khang đi. Ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, để hắn đi giết thêm mấy người An Tức cũng tốt."

Phương Bạch Kính bọn họ đều thở phào một cái, bởi vì bọn họ biết quyết định này là đúng.

"Phái người đi liên lạc với Nhã Thập."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhiếp Dã: "Ta muốn gặp ông ta một lần."

Nhiếp Dã gật đầu: "Ta sẽ sắp xếp người ngay."

Thẩm Lãnh lại nhìn về phía tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy đứng ở một bên: "Sau khi người của Nhã Thập rời khỏi thành Bất Lộc, làm phiền tướng quân mang một vạn binh lực qua đó. Thành Bất Lộc là yếu địa vùng đông nam, giữ chắc thành Bất Lộc không những có thể khống chế vùng này, còn có thể khai thông thông đạo đến Đại Chi quốc. Phái người suất quân đánh vào Đại Chi quốc, liên minh Tây Vực sẽ càng phân tán hơn. Tuy rằng binh lực của Đại Chi quốc chỉ có không đến vạn người ở bên đó, nhưng Đại Chi quốc vừa rút lui binh, các tiểu quốc Tây Vực khác cũng sẽ dao động quân tâm."

Dương Hận Thủy cúi người: "Ti chức lập tức đi chỉnh đốn binh mã."

"Không vội."

Thẩm Lãnh nói: "Chờ sau khi ta và Nhã Thập gặp nhau hãy mang binh qua."

Dương Hận Thủy có chút nghi hoặc: "Tại sao phải chờ đã sau khi gặp?"

Thẩm Lãnh im lặng một lát, lắc đầu: "Để cho ông ta an tâm lên đường."

Hắn chậm rãi đi tới cửa, nhìn thế giới bên ngoài đã dần dần tiêu điều: "Phái người truyền tin cho Đàm đại tướng quân, mùa đông đến rồi, giờ là thời điểm kết thúc trận chiến tranh lộn xộn này, cũng là thời điểm cho những người Tây Vực tự cho mình là đúng kia cảm nhận được thế nào là đau."

"Vâng!"

Tất cả mọi người đều đứng nghiêm.

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: "Bọn họ làm ầm ĩ cũng đủ lâu rồi."

Cùng lúc đó, Trường An, cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế ngồi ở trước bàn sách nhìn bản đồ trăm nước Tây Vực trải trên bàn, cau mày trầm tư một lát rồi đứng dậy: "Trận này đã kéo dài rất lâu rồi, từ khi chiến tranh mới bắt đầu Đàm Cửu Châu đã phái người đưa một bản tấu chương cho trẫm, ông ta nói trận chiến này kết thúc vào mùa đông. Trẫm hiểu ý của ông ta, lương thảo của người Tây Vực đã tiêu hao đến cực hạn, mùa đông bọn họ sẽ sống rất khó khăn... Bọn họ khó khăn, nhưng trẫm không thể để cho các tướng sĩ của trẫm đang chiến đấu vì quốc gia ở tây cương vì nước phải khó khăn."

Ông ta nhìn về phía Lại Thành: "Tiếp tế mà trẫm yêu cầu Nội các thông báo các bộ chuẩn bị đã gửi đi chưa?"

"Hai tháng trước đã gửi đi rồi, là đám người trẻ tuổi của Võ Viện hộ tống, tính thời gian hẳn là đã sắp đến thành Tây Giáp. Dựa theo căn dặn của bệ hạ, mỗi người ít nhất hai bộ quần áo mùa đông, nếu có thể thay giặt, mỗi người phải có hai đôi giày bông vải trở lên. Thần đã phái người đã kiểm kê những vật tư này, không có sơ sót."

Lại Thành cúi người nói: "Ngoại trừ quần áo mùa đông ra, quân lương của Hộ bộ điều phái hẳn là cũng đã đưa đến thành Tây Giáp. Quan trọng nhất là, đội ngũ ở phương bắc cũng có thể rút ra được rồi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Sau khi đánh xong trận này, trẫm cũng có thể hoàn toàn an bài tốt nơi bất ổn cuối cùng của Đại Ninh rồi."

Ông ta thở dài một hơi: "Thảo nguyên à..."

Tầm mắt của ông ta nhìn lên bản đồ, vùng thảo nguyên rộng lớn đó.

"Trẫm vẫn chưa từng đi thảo nguyên."

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Đô hộ nhiệm kỳ đầu tiên của An Tây đô hộ phủ, khanh xem ai là ứng viên thích hợp?"

"Không phải trong lòng bệ hạ đã có lựa chọn rồi sao?"

Lại Thành cười cười: "Còn có ai thích hợp hơn Hàn đại nhân?"

Hoàng đế cũng cười: "Đúng vậy... Trẫm đã hứa với hắn."

Bình Luận (0)
Comment