Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1041 - Chương 1041: Đổi Tướng

Chương 1041: Đổi tướng Chương 1041: Đổi tướng

Lò lửa trong Đông Noãn Các cháy rất lớn, hoàng đế cố ý dặn người bỏ thêm một ít than củi. Lão viện trưởng càng lớn tuổi càng sợ lạnh, nhưng hoàng đế không thích oi bức như vậy. Nếu tâm trạng hơi khó chịu một chút, oi bức như vậy khiến cho sự khó chịu càng tăng lên một tầng, cũng may là hôm nay ông ta không khó chịu.

"Trẫm vẫn đang nghĩ giải quyết chuyện trên thảo nguyên như thế nào."

Hoàng đế đổi một chén trà cho lão viện trưởng, ngồi xuống đối diện với lão viện trưởng rồi nói: "Giống như tiền triều Sở? Người thảo nguyên trước nay cương quyết, tính tình phóng khoáng, thời tiền triều Sở dùng mọi cách trấn áp, hễ có chút động tĩnh là đại quân sẽ vào đánh một trận. Khi Sở mới lập quốc, hẳn là đương thời chiến lực quân Sở cũng ít có đối thủ, cho nên còn miễn cưỡng hữu hiệu. Sau này kỷ cương triều đình Sở tan vỡ, pháp luật quốc gia không rõ ràng, thế nên tham quan khắp nơi, dân chúng lầm than, chiến lực của quân Sở giảm bớt đi nhiều, kỵ binh trên thảo nguyên thừa cơ nổi lên, đâu còn có thể chống đỡ được. Sở cũng coi như có vận khí tốt, khai quốc nhặt được một Tây Lương Vương chấn nhiếp tây bắc, mấy trăm năm sau lại nhặt được một Từ Khu Lỗ đánh cho thảo nguyên phải phục. Từ sau Từ Khu Lỗ, Sở liền không có danh tướng chấn động đương thế nữa."

Ông ta uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: "Trẫm vẫn luôn nói bách tính trên đất Trung Nguyên là con dân của trẫm, bách tính trên thảo nguyên cũng là con dân của trẫm, trẫm không muốn nặng bên này nhẹ bên kia. Nếu để cho người thảo nguyên cảm thấy trẫm nặng bên này nhẹ bên kia, người ta dựa vào cái gì mà không gây chuyện?"

Ông ta giơ tay ra: "Rồi nuôi ngựa cho Đại Ninh, rồi chuyển dê bò cho Đại Ninh, rồi cung cấp mười vạn tinh binh cho Đại Ninh, chuyện gì cũng bắt người ta làm, lợi ích gì cũng không cho?"

Lão viện trưởng cười cười: "Từ thời Chu Sở đến nay, đều nghĩ người không cùng tộc thì nhất định không đồng lòng..."

"Cho nên Chu diệt, Sở cũng diệt."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Thái Tổ hoàng đế suất quân diệt Sở, lúc ấy trên thảo nguyên hưng thịnh, có thể xuất ít nhất mười lăm vạn binh. Nếu mười lăm vạn lang kỵ thảo nguyên hỗ trợ quân Sở, Thái Tổ hoàng đế đều sẽ đau đầu vô cùng. Nhưng cũng bởi vì Sở hoàng luôn thích phân biệt bên này bên kia, phân chia sang hèn, cho nên lang kỵ thảo nguyên án binh bất động, mấy ngàn dặm đất bắc cương rơi hết vào tay Đại Ninh."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Trẫm muốn khiến con dân trên thảo nguyên cảm nhận được tâm ý của trẫm. Bắt đầu từ lúc trẫm bồi dưỡng Vân Tang Đóa đã không ngừng phái người đi thảo nguyên, thiết lập phủ học, huyện học, thậm chí hương học. Hai mươi năm nay, trẫm khiến cho bách tính của thảo nguyên có thể học tập văn hóa Trung Nguyên giống như bách tính trên đất Trung Nguyên. Trẫm dạy bọn họ đọc sách viết chữ, trẫm còn miễn giảm thuế phú cho bọn họ."

Hoàng đế nói: "Hơn hai mươi năm, tính từ năm Thiên Thành thứ sáu đến bây giờ là năm Thiên Thành thứ hai mươi chín, hai mươi ba năm, trẫm đều đã chuẩn bị tốt những gì nên chuẩn bị ở trên thảo nguyên, thiết lập An Tây đô hộ phủ sẽ là chuyện nước chảy thành sông."

Ông ta liếc nhìn lão viện trưởng một cái: "Thái Tổ hoàng đế sáng lập binh của tứ cương tứ khố, khiến Đại Ninh tứ cương an ổn, không sợ cường địch. Hiện giờ cương vực Đại Ninh đã hơn gấp đôi thời Thái Tổ, cho nên chỉ là tứ cương tứ khố sẽ không đủ dùng. Thiết lập đô hộ phủ, thời bình trồng trọt, thời chiến tòng quân, phối hợp với tứ cương tứ khố, trẫm phải khiến tường thành tứ cương Đại Ninh vững chắc thêm một chút."

"Thạch Phá Đang ở phía nam, An Lang đô hộ phủ đã không cần phải lo lắng gì, nhưng nếu muốn quản lý thì không thể chỉ dùng võ tướng..."

Hoàng đế nói: "Cũng như vậy, văn thần võ tướng, trẫm sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia."

Lão viện trưởng cười: "Bệ hạ luôn khiến chúng thần cảm thấy tầm nhìn quá thấp, luôn khiến chúng thần cảm thấy chẳng làm được gì, càng khiến chúng thần cảm thấy áy náy."

Hoàng đế cười: "Câu nịnh bợ này không hay, hơi cứng ngắc một chút."

Lão viện trưởng cười nói: "Bệ hạ biết đó, thần không giỏi."

Lão nhìn về phía Lại Thành đang ngồi ở một bên, Lại Thành vội vàng nói: "Lão viện trưởng nịnh đúng... Không phải, lão viện trưởng nói đúng."

Hoàng đế nhấc chân lên, Lại Thành kéo ghế về phía sau.

Hoàng đế hỏi Lại Thành: "Trẫm bảo các khanh thương nghị ứng viên cho An Lang đô hộ phủ, các khanh đã thương nghị ra chưa?"

"Có một người trẻ tuổi, tài học phẩm hạnh đều là lựa chọn hàng đầu."

"Ai?"

"Hứa Cư Thiện."

Hoàng đế nhớ đến người trẻ tuổi này, đó là người Thẩm Lãnh từng đề cử, lúc bắc chinh hoàng đế còn đặc biệt mang gã theo bên cạnh. Sau khi bắc chinh đại thắng, hoàng đế thiết lập đạo phủ ở vùng đất bắc cương mới giành được, có ý rèn luyện Hứa Cư Thiện cho nên để gã ở lại địa phương làm phủ trị một nhiệm kỳ. Hộ bộ đánh giá gã chính tích đều ưu tú, cách đây không lâu vừa mới điều về Nội các làm việc.

"Có thể."

Hoàng đế nói: "Điều Hứa Cư Thiện đến phía nam đi, làm thiêm sự An Lang đô hộ phủ, để hắn ở phía nam làm vài năm, sau đó lại điều về... Nói đến Hứa Cư Thiện, trẫm lại nghĩ tới tới một người."

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Đạo phủ Kinh Kỳ đạo Ngô Thành Đức đã già, mấy lần dâng tấu lên trẫm xin cáo lão, trẫm vẫn chưa phê chuẩn. Tính ra ông ta đã bảy mươi mốt tuổi, nếu trẫm không để ông ta về nhà nghỉ ngơi thì cho thấy trẫm vô tình, cũng cho thấy Đại Ninh không có người để dùng. Điều Đậu Hoài Nam về đi, nhậm chức đạo phủ Kinh Kỳ đạo."

Lại Thành giật mình.

Đậu Hoài Nam cũng ở phía nam một thời gian rồi, Kinh Kỳ đạo là nơi quan trọng của quan trọng, sắp xếp Đậu Hoài Nam trở lại là chuyện rất bình thường, dù sao thì bất kể năng lực hay nhân phẩm, Đậu Hoài Nam đều đứng đầu. Đạo phủ các đạo Đại Ninh đều là chính nhị phẩm, duy chỉ có đạo phủ Kinh Kỳ đạo là chính nhất phẩm, hơn nữa trước nay đạo phủ của Kinh Kỳ đạo còn đều phải kiêm thứ phụ Nội các, người không ở Nội các, nhưng có ghế ở Nội các.

Lại Thành cảm thấy lúc này bệ hạ điều Đậu Hoài Nam trở lại không chỉ bởi vì Ngô Thành Đức quả thật đã già. Đã không chỉ có một người từng nói với Lại Thành rằng Kinh Kỳ đạo không quá sạch sẽ. Nếu như nói những nơi cách thành Trường An quá xa là núi cao hoàng đế ở xa, ngay cả quốc pháp cũng có chỗ không thi hành được, vậy thì Kinh Kỳ đạo chính là bóng tối dưới đèn, ở ngay trước mắt bệ hạ. Ai cũng nghĩ chỗ nào cũng có thể xảy ra vấn đề, duy chỉ có Kinh Kỳ đạo không có khả năng xảy ra vấn đề, có lẽ vấn đề nằm ở ngay Kinh Kỳ đạo.

Mấu chốt là... thái tử.

Trong thời gian bệ hạ ngự giá thân chinh, nghe đồn thái tử và quan viên Kinh Kỳ đạo đi lại rất thân cận. Lại Thành còn nghe nói thái tử từng phái người âm thầm đi gặp Ngô Thành Đức. Bên phủ Đình Úy có điều tra hay không thì ông ta không biết, bởi vì phủ Đình Úy không thuộc quyền quản lý của ông ta, Hàn Hoán Chi chỉ chịu trách nhiệm với một mình bệ hạ.

"Thần trở về sẽ viết chỉ, điều Hứa Cư Thiện đến Nhật Lang làm thiêm sự An Lang đô hộ phủ, điều Đậu Hoài Nam về Trường An báo cáo công tác."

"Ừm." Hoàng đế gật đầu: "Thay trẫm viết phong thư cho Thạch Phá Đang, nói với hắn giúp trẫm trông chừng tốt phía nam thêm hai năm nữa, hai năm sau trẫm sẽ điều hắn trở lại..."

Nói xong câu đó, hoàng đế dừng lại một chút. Thật ra ông ta muốn điều Thạch Phá Đang về ngay lập tức, nhưng mà phía nam lại không có người thích hợp để thay Thạch Phá Đang. Nhật Lang tình thế phức tạp, tuy rằng người Nhật Lang yếu ớt nhưng tâm nhãn xấu, hơn nữa đó là thuộc địa hải ngoại, người nào thủ đoạn không cứng rắn, tâm tư không kín đáo thì không khống chế được đại cục. Vốn dĩ ý của ông ta là điều Thạch Phá Đang về làm tướng quân chiến binh Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo, như vậy thì bố cục của ông ta đối với trong ngoài Đại Ninh gần như đã thành hình.

Tứ cương đại tướng quân đã thay bốn người, tuy rằng Đàm Cửu Châu vẫn chưa về nhưng chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đường Bảo Bảo tiếp nhiệm Đàm Cửu Châu làm tây cương đại tướng quân là sự đổi mới cuối cùng của bệ hạ đối với tứ cương đại tướng quân. Bắc cương Võ Tân Vũ, đông cương Mạnh Trường An, bên nam cương cũng đã sớm thay Diệp Cảnh Thiên, bên tây cương sắp xếp thay thế cũ mới xong là hoàn thành triệt để.

Hoàng đế dùng hai mươi chín năm để mở rộng cương vực Đại Ninh gấp đôi, nhưng không làm suy giảm căn cơ của Đại Ninh quốc, hơn nữa còn thuận lợi hoàn thành hai lần thay đổi tứ cương đại tướng quân, nhìn khắp lịch sử mấy trăm năm của Đại Ninh, ai có thể sánh vai với hoàng đế? Đừng nói mấy trăm năm Đại Ninh, cho dù là cộng thêm hai triều Chu và Sở cũng không có người nào có thể sánh vai cùng hoàng đế.

Lúc ông ta vừa mới lên ngôi đã khó khăn cỡ nào, nhưng cho dù là trong tình huống như vậy, ông ta vẫn thuận lợi thay đổi Đại Ninh tứ cương đại tướng quân. Rất nhiều người đều biết lúc đó hoàng đế thật sự cẩn thận dè dặt, cũng may là những người lên thay thế không có một người nào khiến ông ta thất vọng. Bất kể là bắc cương Thiết Lưu Lê, đông cương Bùi Đình Sơn, hay là tây cương Đàm Cửu Châu, nam cương Thạch Nguyên Hùng, mỗi một người đều là viên gạch xây nền móng của Đại Ninh, không thể chỉ nói bốn người này có tài đại tướng, còn có khả năng nhìn người của bệ hạ nữa.

"Điều Đàm Linh Hồ về đi."

Hoàng đế bỗng nhiên nói một câu.

Ông ta để Thạch Phá Đang ở lại phía nam, nhưng việc nên động tay với Kinh Kỳ đạo Giáp Tử Doanh lại không thể tạm thời chờ đợi, nên động thì phải động. Giáp Tử Doanh ở ngay bên ngoài Trường An, nhiều tinh binh cường tướng như vậy, hoàng đế không muốn khiến đội ngũ được xưng là Đại Ninh đệ nhất chiến binh này sụp đổ.

"Đàm Linh Hồ?" Lại Thành hỏi: "Giáp Tử Doanh?"

"Phải."

Lại Thành im lặng một lát, bỗng nhiên đứng lên lui về sau mấy bước, sau đó vén bào quỳ xuống: "Thần vẫn luôn có một suy nghĩ, chỉ là bởi vì không quá hoàn thiện cho nên không dám nói với bệ hạ. Thần cũng lo có người nói thần nhúng tay vào quân vụ..."

Hoàng đế xé một mảnh giấy trên bàn vo thành một cục ném vào trán Lại Thành: "Bớt nói nhảm, nói thẳng chuyện khanh muốn nói."

"Vâng..." Lại Thành ngẩng đầu lên: "Thần nghĩ tướng quân chiến binh các vệ nên lấy kỳ hạn năm năm, sau khi đủ kỳ hạn năm năm thì điều động cùng cấp. Hiện giờ Đại Ninh đã có ba mươi mấy vệ chiến binh, binh bất động, tướng thay đổi, tướng quân chiến binh các vệ không được ở một nơi quá năm năm."

Hoàng đế im lặng.

Lão viện trưởng nhìn về phía Lại Thành: "Ngươi cũng biết một khi hành động này thành hình, tất nhiên sẽ khiến tướng quân chiến binh các vệ nảy sinh bất mãn, không ai bằng lòng nhường binh do mình cực khổ huấn luyện cho người khác. Đây cũng không phải chuyện quan trọng, chuyện quan trọng là bọn họ sẽ cảm thấy như vậy là triều đình không tín nhiệm bọn họ, là bệ hạ không tín nhiệm bọn họ."

"Bọn họ không nên nghĩ nhiều như vậy."

Lại Thành ngẩng đầu nói: "Chiến binh các vệ đều giống nhau, ai mà không cực khổ luyện binh năm năm đổi cho người khác? Cho nên chuyện này là công bằng, không tồn tại ưu khuyết. Nếu có ưu khuyết, đó là bởi vì bọn họ cảm thấy dù sao năm năm là phải đi cho nên không cố gắng luyện binh. Người như vậy, công trạng không xứng làm tướng quân chiến binh của một vệ."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Lợi và hại đều có."

Hoàng đế vẫn im lặng.

Hồi lâu sau hoàng đế nhỏ giọng hỏi một câu: "Trẫm từng nói trẫm sẽ ít làm chuyện ân điển, đợi tương lai sau khi tân hoàng lên ngôi thì để hắn làm, trẫm không ngại làm nhiều chuyện đắc tội với người khác một chút. Nếu đã như vậy... để trẫm làm chuyện đắc tội với người khác này."

Ông ta nhìn về phía Lại Thành: "Viết một điều trần cụ thể gửi lên, sau khi trẫm xem rồi nói tiếp."

Lại Thành khom người cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Lão viện trưởng khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ thật là vất vả, quá vất vả. Ông ta không muốn để nhị hoàng tử sau khi lên ngôi bị người ta nói quả ân lãnh đạm. Mà chính bởi vì Lại Thành biết hoàng đế nghĩ như thế nào cho nên mới nói ra.

"Thần, còn có một chuyện."

Lại Thành nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế hỏi: "Chuyện gì?"

"Thẩm Lãnh."

Lại Thành ngồi thẳng lên: "Lúc trước bệ hạ để Thẩm Lãnh đi Đông Hải huấn luyện thủy sư lính mới, hiện giờ Thẩm Lãnh ở tây cương hỗ trợ Đàm Cửu Châu giao chiến với người Tây Vực, nếu sau khi trận chiến Tây Vực kết thúc, bệ hạ còn định để hắn đến đông cương không?"

Hoàng đế ngẩn ra: "Nếu không thì sao?"

Lại Thành cúi đầu: "Đạm Đài đại tướng quân... cũng già rồi."

Bình Luận (0)
Comment