Hoàng đế ngồi ở đó hơi thở dốc, cũng không phải thật sự quá mệt, mà là thật sự nhẹ nhõm. Cho dù chiến trận bên tây cương vẫn chưa đến lúc kết thúc, hơn nữa kẻ thù vẫn có quân đội quy mô khổng lồ, nhưng hoàng đế thật sự có thể thở phào một hơi rồi.
Đàm Cửu Châu nói chiến sự sẽ kết thúc trong mùa đông, vậy thì nhất định sẽ kết thúc trong mùa đông.
"Trẫm vẫn luôn nghĩ làm sao để đối đãi với các khanh tốt hơn một chút."
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng và Lại Thành: "Trẫm biết Đại Ninh lập quốc tới nay, trẫm dùng người khắc nghiệt nhất, khiến các khanh ai ai cũng mệt bơ phờ. Lại Thành khanh năm nay mới bao nhiêu? Thoạt nhìn tóc đã bạc một nửa đầu rồi..."
Lại Thành cười nói: "Bệ hạ không cần nghĩ nhiều như vậy."
Hoàng đế tưởng ông ta sẽ nói đây đều là bổn phận của người làm quan, nhưng câu tiếp theo của Lại Thành là...
"Chúng thần cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, ban thưởng gì thì cứ cho bạc là được."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành, Lại Thành lại kéo ghế về phía sau tiếp, lão viện trưởng cười lớn ha ha. Hoàng đế lại nhìn về phía lão viện trưởng, lão viện trưởng cúi đầu: "Thủ phụ đại nhân nói có lý..."
Hoàng đế phụt cười một tiếng: "Người cứ luôn miệng nói đến bạc, thường thường là không thích bạc nhất."
Lão viện trưởng: "Cái đó cũng chưa chắc."
Lại Thành: "Ví dụ như Thẩm Lãnh."
Hoàng đế: "..."
Thẩm Lãnh thích bạc là chuyện mà cả triều văn võ đều biết, cho nên đây cũng là một hiện tượng rất kỳ lạ. Cả triều văn võ đều biết Thẩm Lãnh tham tiền, đừng nói cả triều văn võ, bách tính thiên hạ dường như cũng biết Thẩm Lãnh tham tiền, nhưng lại không có một người nào cho rằng Thẩm Lãnh nên bị xử theo pháp luật. Đó là bởi vì bạc mà Thẩm Lãnh tham không phải thật sự tham, bạc của hắn mỗi một khoản đều dùng ở chỗ nên dùng. Hắn cắt xén giống như một gian thương, sau đó biến bạc thành giáp trụ trên người, hắc tuyến đao trong tay các binh sĩ, biến thành miếng hộ tâm trên ngực các binh sĩ, biến thành quần áo mùa đông dày hơn cho bọn họ.
Ngoài ra hàng năm Thẩm Lãnh đều sẽ phân phát không ít bạc cho lão binh xuất ngũ, nhất là những lão binh bị thương. Cách đây không lâu mới có người dâng tấu, nói có một thương hành bàn bạc với quan phủ địa phương các nơi trong Đại Ninh, hàng năm thương hành bỏ ra một số bạc lớn cho Phủ quân ti địa phương, dùng để giúp chữa bệnh cho những lão binh thương bệnh.
Nhiều người như vậy biết chuyện trong tay Thẩm Lãnh có tiền, người của Ngự sử đài gần như cách dăm ba ngày sẽ có tấu chương yêu cầu nghiêm tra lượng lớn tài sản bất minh của Thẩm Lãnh đến từ đâu, nhưng việc này hoàng đế như thế nào tra?
Mấy năm trước hoàng đế đã hỏi Hàn Hoán Chi chuyện phiếu hào Thiên Cơ, Hàn Hoán Chi có chút làm khó xử nói bệ hạ à, phiếu hào Thiên Cơ không tiện tra. Hoàng đế hỏi tại sao không tiện tra, Hàn Hoán Chi nói số bạc mà bệ hạ giao cho thần quản lý đều gửi vào phiếu hào Thiên Cơ rồi, không những phủ Đình Úy là cổ đông của phiếu hào Thiên Cơ, bệ hạ cũng thế...
Lúc đó vẻ mặt của hoàng đế có chút phấn khích, trước tiên nói một câu chẳng lẽ trẫm là cổ đông thì không màng đến quốc pháp sao, sau đó lại hỏi một câu hàng năm có thể kiếm bao nhiêu bạc?
Thực sự cầu thị, nếu phiếu hào Thiên Cơ không phải của Thẩm Lãnh mà là của người khác, hoàng đế đã sớm tra xét rồi, bởi vì hoàng đế biết trong thiên hạ này Thẩm Lãnh là một trong những người không thể có lỗi với Đại Ninh nhất. Các tham quan khác là chuyển bạc từ quốc gia ra bên ngoài, Thẩm Lãnh là tự mình buôn bán và moi bạc từ trong tay kẻ thù. Không phải là người của phủ Đình Úy đóng trong quân đội không cẩn thận kiểm chứng sổ sách, chi cấp của triều đình hàng năm ở trong quân của Thẩm Lãnh dễ tra nhất, bởi vì trên cơ bản còn không dùng đến, đều là dùng bạc của Thẩm Lãnh tự kiếm được, ngoại trừ quân lương.
Bạc tích lũy được Thẩm Lãnh đều dùng để phát cho người nhà của các tướng sĩ chết trận. Hắn từng nói bạc không thể mua được mạng người, nhưng ít nhất có thể khiến người thân của người đã mất sống tốt hơn một chút.
Điều thú vị nhất là các đại nhân của Ngự sử đài đó, đương nhiên cũng không phải không có người ghét Thẩm Lãnh, tuy rằng cứ dăm ba ngày lại có một bản tấu chương tố cáo Thẩm Lãnh, tìm ra những lỗi này lỗi kia, nhưng người cùng Thẩm Lãnh uống rượu ở trên đại điện cũng là bọn họ. Hoàng đế cũng từng nói bọn họ đã lệch mông rồi.
"Chuyện của Đạm Đài..."
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Tạm để đó đã."
Lại Thành nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng cũng đang nhìn ông ta.
Ai cũng biết Đạm Đài Viên Thuật quan trọng đối với bệ hạ cỡ nào. Đó là cột chống trời của Trường An Đại Ninh, chỉ cần Đạm Đài Viên Thuật còn là đại tướng quân cấm quân, trong lòng bệ hạ sẽ không lo lắng thành Trường An xảy ra vấn đề. Ai cũng đều rõ năm đó Bùi Đình Sơn mang theo chín ngàn Đao Binh từ đông cương lặn lội đường xa chạy về Trường An, nếu Đạm Đài Viên Thuật bằng lòng, tám vạn cấm quân thật sự không lại đánh chín ngàn Đao Binh kia?
Đừng nói tám vạn cấm quân, chẳng lẽ ba vạn sáu ngàn người của Tuần thành binh mã ti thật sự không đánh lại chín ngàn Đao Binh?
Lão viện trưởng và Lại Thành đều nhìn ra được hoàng đế lưu luyến Đạm Đài Viên Thuật, đại khái là... bệ hạ tại vị, Đạm Đài sẽ vẫn luôn là đại tướng quân cấm quân.
"Vâng."
Lão viện trưởng và Lại Thành đồng thời cúi người. Lại Thành là thủ phụ đại học sĩ, còn là ngôn quan, cho nên ông ta nhất định phải nói lời nên nói. Ông ta không sợ người khác nói có phải ông ta và Thẩm Lãnh có hoạt động lén lút gì không thể cho người khác biết hay không, ông ta cây ngay không sợ chết đứng. Theo ông ta thấy Thẩm Lãnh là lựa chọn duy nhất thay Đạm Đài Viên Thuật trở thành đại tướng quân cấm quân thì ông ta sẽ nói, ông ta sẽ không che giấu, cho nên ông ta là Lại Thành, cho nên ông ta là thủ phụ đại học sĩ.
Con người ông ta làm việc đối chuyện, nhìn người đối người.
"Hay là nói chuyện An Tây đô hộ phủ."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành nói: "Hôm nay trẫm đem tìm khanh đến chủ yếu là muốn nói chuyện này... Bên Hắc Sơn Hãn quốc đã càn quét gần xong, mười vạn tinh kỵ trên thảo nguyên cũng đã có thể điều đến tây cương. Lúc nãy khanh cũng đã nói, đội ngũ đó có thể rứt ra được rồi. Trong tay Đàm Cửu Châu có thêm mười vạn tinh kỵ này, người Tây Vực sẽ không đáng để sợ nữa. Mười vạn người này sau khi đánh xong trận chiến Tây Vực sẽ trở lại thảo nguyên, thuộc quyền điều khiển của An Tây đô hộ phủ. Đây không phải việc nhỏ, không cẩn thận là sẽ có loạn."
Nếu không phải bởi vì mối quan hệ của Hàn Hoán Chi và Vân Tang Đóa, nếu An Tây đô hộ phủ muốn bỏ mười vạn thiết kỵ thảo nguyên vào túi sẽ không dễ dàng như vậy.
Đối với người thảo nguyên mà nói, trượng phu của đại ai cân làm đô hộ An Tây đô hộ phủ nhiệm kỳ đầu tiên là chuyện dễ chấp nhận nhất. Người thảo nguyên có lúc tâm tư chỉ đơn thuần như vậy, theo bọn họ thấy đại ai cân vẫn là đại ai cân, đô hộ là nam nhân của đại ai cân, như vậy thì thảo nguyên vẫn sẽ là của đại ai cân.
Có Hàn Hoán Chi làm đô hộ An Tây đô hộ phủ nhiệm kỳ đầu tiên quá độ, dần dần khiến cho người thảo nguyên thích ứng, sau này sẽ càng vững chắc hơn.
"Việc này đã chuẩn bị bao lâu như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề."
Lại Thành nói: "Bắt đầu từ khi điều kỵ binh thảo nguyên lên bắc, Binh bộ lấy danh nghĩa thuận tiện phối hợp điều hành, sắp xếp ba đến năm chiến binh quan quân ở trong mỗi một doanh. Sau khi trải qua trận chiến bắc cương, những người này đã đứng vững trong đội ngũ kỵ binh thảo nguyên, cho nên đã có cơ sở nạp vào biên chế quân đội chính quy của đô hộ phủ."
Người chế định sách lược này không phải ai khác, chính là Lại Thành.
Lúc trước ông ta đã nói chuyện với bệ hạ, nhân cơ hội xuất binh, sắp xếp người vào trong đội ngũ kỵ binh thảo nguyên. Một doanh một ngàn hai trăm người, sắp xếp ba đến năm chiến binh quan quân vào, dạy những kỵ binh đó các thứ như cờ hiệu, khẩu lệnh cùng với chỉ lệnh tác chiến của chiến binh Đại Ninh, lúc bình thường lại dạy bọn họ học văn tự của người Ninh, thậm chí còn dạy bọn họ hát bài hát, kịch của người Ninh. Hiện giờ đã hai năm rưỡi trôi qua, những quân quan này thật sự được xem như thâm căn cố đế ở trong đội ngũ kỵ binh thảo nguyên. Nếu để bọn họ đi, những người thảo nguyên đó đều sẽ cảm thấy không thích ứng.
Lại Thành còn nói, kiểu sắp xếp này không thể là tạm thời, mà sẽ là lâu dài. Sau khi thiết lập An Tây đô hộ phủ, tăng số người trong mỗi một doanh từ ba đến năm chiến binh quan quân lên tới khoảng mười người, trong đó nhất định phải có hai người là người của phủ Đình Úy. Những chiến binh quan quân được điều vào kỵ binh thảo nguyên còn phải trải qua khảo hạch khắc nghiệt, ai cũng không được phép dễ dàng khơi mào đối lập.
Hoàng đế ừ một tiếng: "Người của phủ Đình Úy vào hòa hoãn trước."
Lão viện trưởng gật đầu;"Bệ hạ suy nghĩ chu đáo."
Hoàng đế nói: "Người thảo nguyên mẫn cảm, bọn họ nghĩ xem ngươi là huynh đệ mà ngươi lại sắp xếp người giám sát ta, chuyện này là không thể chấp nhận... Cho nên tạm thời cũng đừng trực tiếp điều người của phủ Đình Úy vào trong quân. Có thể thiết lập phân nha phủ Đình Úy ở An Tây đô hộ phủ, dù sao Hàn Hoán Chi cũng ở đó."
Lại Thành cười: "Cũng đúng, dù sao Hàn Hoán Chi cũng ở đó."
Hoàng đế hoạt động người một chút, nhìn sắc trời bên ngoài: "Chuyện hôm nay bàn đến đây thôi."
Lại Thành cúi người nói: "Vẫn phải bàn thêm một lát nữa."
Hoàng đế hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"
Lại Thành trả lời rất nghiêm túc: "Chuyện... tạm thời thần cũng không nghĩ đến cái gì, nhưng ngồi một nữa là đến giờ cơm, thần muốn ăn chực."
Hoàng đế: "..."
Lão viện trưởng cười lớn ha ha: "Thần, tán thành."
Tây cương.
Người được phái đi liên lạc với Nhã Thập không lâu sau đã mang tin tức về. Nhã Thập cũng biểu thị hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với Thẩm Lãnh, ước định ba ngày sau gặp mặt ở chỗ cách thành Lộc Hồ khoảng hơn mười dặm về phía tây nam, chính là bên cạnh Lộc Hồ.
Lộc Hồ rất lớn, phong cảnh rất đẹp, hàng năm đều có vô số người không ngại đường xa đến nơi này du ngoạn. Nước Lộc Hồ trong suốt thấy đáy, trong hồ có mấy loại cá đặc sản mùi vị tươi ngon, cá ở nơi khác không thể sánh bằng.
Thẩm Lãnh nghe người của Nhiếp Dã hồi báo xong sau đó gật đầu: "Ông ta định ba ngày sau, xem ra quân đội của ông ta đã rời khỏi thành Bất Lộc, ba ngày sau là có thể đến Lộc Hồ... Trần Nhiễm, ngươi dẫn người đi chuẩn bị trước một chút."
Trần Nhiễm gật đầu: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn người đi xem hoàn cảnh trước, bố trí sẵn."
"Không cần bố trí gì cả, chuẩn bị một bữa cơm là được."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu Nhã Thập nhân cơ hội giết ta, vậy thì ông ta sẽ không phải là Nhã Thập."
Trần Nhiễm thầm nghĩ ngươi làm màu thì ngươi cứ làm màu, ta không phải người làm chuyện đó, ta là người phụ trách bảo vệ ngươi an toàn, cho nên gã gật đầu: "Biết rồi."
Cùng lúc đó, ngay bên cạnh Lộc Hồ, trong một rừng cây nhỏ, Đại Dã Kiên nhìn những kỵ binh Lâu Nhiên thủ hạ, nghĩ mang bọn họ trở như thế nào về? Ai ngờ chỉ chớp mắt quân Ninh đã chiếm Ma Sơn Quan. Nếu là một mình hắn ta trở về thì cũng không khó, mang theo mấy trăm người muốn đi vòng qua phòng tuyến của quân Ninh quả thực là lời nói vô căn cứ.
"Tạm thời không có cách nào đi qua."
Đại Dã Kiên nhìn thủ hạ nói: "Nhưng cũng không phải là không có nơi để đi, các ngươi đều ở đây chờ tin tức của ta, không lâu sau ta sẽ trở lại."
Sau khi căn dặn xong Đại Dã Kiên rời đi một mình. Hắn ta vẫn không định từ bỏ mấy trăm người này như vậy, hắn ta biết những người này còn có ích. Người này rất to gan, to đến mức đi thẳng đến thành Lộc Hồ. Hắn ta thay một bộ trang phục của người Thổ Phiên vào thành sau đó tìm đến vương phủ của Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo. Hắn ta đứng ở cửa do dự một chút, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy hẳn là Mạc Địch Áo không lý do động thủ với mình, vì thế tiến lên, thị vệ ở cửa vương phủ lập tức ngăn hắn ta lại. Đại Dã Kiên hạ giọng nói một câu: "Làm phiền bẩm báo với Hữu Hiền Vương, ta từ vương đình đến."
Người canh cửa thay đổi sắc mặt, nhìn nhau, sau đó vội vàng chạy về bẩm báo.
Không bao lâu sau có người từ trong vương phủ đi ra đón Đại Dã Kiên vào.