Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1043 - Chương 1043: Ước Định

Chương 1043: Ước định Chương 1043: Ước định

Người Thổ Phiên ở vùng này đều nói phong cảnh Lộc Hồ độc nhất vô nhị, nhưng trên thực tế theo Thẩm Lãnh thấy cũng chỉ bình thường. Cảnh sắc chung quanh không có gì hiếm lạ, nhưng hồ thật sự lớn, có hồ không có núi, hồ này phóng mắt không nhìn thấy bờ. Người Thổ Phiên còn nói đây là hồ lớn nhất thiên hạ, Thẩm Lãnh không biết có phải là thật hay không, nhưng quả thật lớn hơn so với những hồ mà hắn từng thấy. Hồ Tẩy Giáp ở phía đông thành Tây Giáp cảnh sắc rất đẹp nhưng hơi nhỏ, hồ Lạc Già ở bắc cương cũng không sánh bằng. Thẩm Lãnh chưa đến vùng hồ mà Hải Sa huấn luyện thủy sư, cũng không biết cụ thể lớn cỡ nào.

Trần Nhiễm đến trước hai ngày, bố trí một chút ở đây, cho các binh sĩ dọn ra một đài ngắm hồ ở chỗ có cảnh sắc đẹp nhất bên hồ, chuyển một ít đá đến phủ lên, bên trên bày một cái bàn và hai cái ghế.

Khi đại quân của Nhã Thập đến đã dừng lại ở cách Lộc Hồ không xa, bụi đất bị gió thổi tan đi, cờ xí của đại quân Thổ Phiên liên miên bất tận, dường như lớn bằng Lộc Hồ vậy.

Đại bộ phận bách tính đều không có cơ hội gặp quân đội vạn người trở lên, thật ra khi đại quân đi, đội ngũ đủ vạn người thì bách tính bình thường cũng không có cách phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu người. Đội ngũ vạn người triển khai ra sẽ giống như một con trường long, có câu là người quá một vạn không bờ không bến.

Thẩm Lãnh ngồi một mình ở bên hồ chờ, trên bàn trước mặt đã pha sẵn một ấm trà. Nhã Thập mang theo hơn ngàn kỵ binh đến gần, dừng lại nhìn chung quanh, bốn phía không thấy có bao nhiêu quân Ninh, nhiều nhất cũng chỉ vài trăm người mà thôi, và còn ở cách xa Thẩm Lãnh ít nhất hai mươi trượng.

"Phụ thân!" Thiết Khang ghé lại gần nói nhỏ: "Người Ninh to gan như thế, sao không nhân cơ hội..."

"Câm miệng."

Nhã Thập trừng mắt nhìn Thiết Khang một cái: "Hai quân giao chiến không lưu đường sống, nhưng lúc này không phải là lúc giao chiến, nơi này không phải nơi giao chiến. Cho dù ta cũng sớm có ý muốn đánh một trận với người Ninh, nhưng người Ninh đối đãi với ta như khách, ta lại mang binh giết qua, sợ là cả đời sẽ bị người khác nhạo báng."

Ông ta từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Không được đi theo."

Nhưng một đám người đều không dám không xuống ngựa theo, Nhã Thập nhướn mày: "Cãi quân lệnh chém."

Thiết Khang bọn họ dừng chân lại, kẻ nào kẻ nấy đều có vẻ mặt rối rắm, nhưng lại không dám tiếp tục đi theo.

Sau khi xuống ngựa, Nhã Thập chỉnh lại y phục của mình một chút, đi đến trên đài ngắm hồ, Thẩm Lãnh đã đứng dậy đón.

"Xin hỏi, ngươi chính là Đại Ninh An Quốc Công Thẩm Lãnh?" Nhã Thập chắp tay hỏi một câu.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Bái kiến đại tướng quân."

Nhã Thập đáp lễ, ngồi xuống phía đối diện Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh bưng ấm trà đã pha xong lên rót cho Nhã Thập một chén. Nhã Thập đưa hai tay nhận chén trà nhưng không uống, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

"Vì sao An Quốc Công muốn gặp ta?"

"Muốn xem thử đối thủ trong tương lai là người như thế nào."

Thẩm Lãnh cười nói: "Trong khắp Thổ Phiên, thậm chí là các nơi Tây Vực, cũng chỉ có một mình đại tướng quân là ta có thể coi là đối thủ."

Nhã Thập cười: "Đa tạ An Quốc Công tán thưởng... Vẫn luôn nghe nói An Quốc Công tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mới biết tin đồn không sai. Sợ là An Quốc Công còn nhỏ hơn khuyển tử vài tuổi, nếu so sánh, thật sự khiến người ta xấu hổ."

Thẩm Lãnh cười nói: "Chúng ta là đối thủ, là kẻ thù, cho nên kiẻu nói chuyện khách sáo như vậy thì thôi đi, dù sao chúng ta cũng không cảm thấy nói vài câu khách sáo là có thể thật sự hóa thù thành bạn. Tướng quân chiến đấu để bảo vệ Thổ Phiên, ta chiến đấu để xâm chiếm Thổ Phiên, nói nhiều lời khách sáo hơn nữa thì tương lai cũng là ngươi chết ta sống."

Nhã Thập cũng cười: "An Quốc Công ngồi chờ một mình ở đây, khí độ bất phàm, ta cũng không thể thua về khí độ được."

Thẩm Lãnh nói: "Một mình ta ngồi ở đây pha trà chờ đại tướng quân, đương nhiên đại tướng quân hiểu là có ý gì. Một là cho các tướng sĩ thủ hạ của ta nhìn, hai là cho các tướng sĩ thủ hạ của đại tướng quân nhìn. Chúng ta đều là người cùng một tầng lớp, ở trước mặt nhau cũng không cần phải giả vờ. Cái gọi là khí độ, rất nhiều lúc đều là cố làm màu, rất nhiều lúc là có chút bất đắc dĩ, đương nhiên không phải ta cố làm màu, cũng không phải là bất đắc dĩ, ta là đã quen rồi."

Nhã Thập cảm thấy Thẩm Lãnh đúng thật là một người thú vị.

"Nếu An Quốc Công thừa nhận như thế, vậy thì không bằng cứ việc nói thẳng, An Quốc Công muốn gặp ta rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Lời lúc nãy nói là một trong các nguyên nhân, làm màu trước mặt đại quân mấy vạn của ông, nâng cao sĩ khí của đại quân ta, thuận tiện ép sĩ khí của bên tướng quân xuống."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Về phần nguyên nhân thứ hai thì đơn giản, chỉ là muốn uống chén rượu với tướng quân."

Nhã Thập hơi thay đổi sắc mặt: "Vì sao muốn uống rượu cùng ta?"

"Người như chúng ta đã chú định sẽ không trở thành bằng hữu, ta cho đại quân của tướng quân đi cũng chỉ là vì để ông đi sống mái với người An Tức, với liên quân các nước Tây Vực, nhưng đây không phải chuyện riêng. Theo cá nhân ta thấy tướng quân là một quân nhân chân chính, là một quân nhân chân chính thì đáng để ta mời một chén rượu, ta chỉ lo sau này không có cơ hội mời chén rượu này."

"Ha ha ha ha..."

Nhã Thập nhìn chén trà trước mặt: "Cho nên, rượu đâu?"

Thẩm Lãnh nói: "Rượu đang hâm nóng."

Hắn quay đầu lại vẫy tay, Trần Nhiễm lập tức bưng rượu đã hâm nóng lên, đặt lên bàn sau đó xoay người trở về.

Nhã Thập nhìn bình rượu nói: "Ý của An Quốc Công là ta có thể sẽ chết trận ở vương đình Thổ Phiên, cho nên sau này không cơ hội uống chén rượu này nữa? Ngươi thật sự cho rằng người An Tức có thể giết ta, hay là người Lâu Nhiên có thể giết ta?"

"Bọn họ không có thực lực đó."

Thẩm Lãnh trả lời: "Tất nhiên là ta giết ông."

Nhã Thập cười gật đầu: "Cũng chỉ có thể là người như ta giết nhân vật như An Quốc Công mới được."

Thẩm Lãnh rót rượu, đưa cho Nhã Thập một chén, Nhã Thập thò tay ra nhận: "Trước khi uống chén rượu này, ta muốn hỏi An Quốc Công một vấn đề."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Mời nói."

Nhã Thập đặt chén rượu xuống: "Quân nhân, có chính tà không?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra.

Quân nhân, có chính tà không?

Rất lâu trước đây Thẩm Lãnh đã từng nghĩ về vấn đề này, chính tà của quân nhân nằm ở cách nhìn của mỗi người. Ví dụ như Đại Ninh, bất kể là phản kích nước khác xâm lấn hay là xâm lấn nước khác, theo bách tính Đại Ninh thấy đó tất nhiên là hành động chính nghĩa. Nói một cách khác, người nhà bị ức hiếp sỉ nhục nên đánh trả hay là chủ động đi ức hiếp người khác đều là chính nghĩa. Theo người Thổ Phiên thấy tất nhiên cũng không khác gì, người Thổ Phiên tiến công Ninh quốc cũng được, bị Ninh quốc xâm nhập cũng thế, quân nhân Thổ Phiên đánh trận này đều là chính nghĩa.

Nhã Thập thở dài: "Hóa ra An Quốc Công cũng không biết đáp án."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta càng muốn biết tại sao đại tướng quân lại muốn hỏi vấn đề này hơn."

Nhã Thập bưng chén rượu lên: "Mời!"

Thẩm Lãnh cũng bưng chén lên, hai người ra hiệu một chút, sau đó đồng thời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

"Sở dĩ ta hỏi câu hỏi này là muốn thỉnh giáo người Ninh các ngươi một chút. Ninh lập quốc đã mấy trăm năm qua không ngừng khuếch trương ra ngoài, đây vốn là hành vi cường đạo, nhưng theo các ngươi thấy lại là chuyện vô cùng bình thường, không cảm thấy hổ thẹn?"

Chẳng những Thẩm Lãnh không tức giận, ngược lại hắn còn cười cười: "Nếu Thổ Phiên có quốc lực như Đại Ninh, Đại Ninh có quốc lực như Thổ Phiên, người Thổ Phiên các ông có đánh không?"

Nhã Thập không suy nghĩ đã trả lời ngay: "Đánh."

Thẩm Lãnh cười mà không nói.

Nhã Thập cũng cười: "Câu hỏi này vốn dĩ ấu trĩ, đa số các cuộc chiến tranh trên thế giới này không có chính tà, chỉ có đúng sai."

Thẩm Lãnh nói: "Bên bị đánh có thể nói phản kháng là chính nghĩa."

Hắn liếc mắt nhìn Nhã Thập một cái: "Nhưng mỗi một quân nhân của Đại Ninh chúng ta đều không phải là tồn tại vì những trận chiến chính nghĩa như vậy, chúng ta càng muốn đánh những trận chiến tranh không chính nghĩa hơn. Mỗi một chiến binh Đại Ninh đều khắc ghi một câu trong lòng... để cho chiến tranh vĩnh viễn phát sinh ở bên ngoài cương vực Đại Ninh. Nếu như có thể không bị đánh, không chính nghĩa thì không chính nghĩa, nếu có thể luôn đánh người khác, không chính nghĩa thì không chính nghĩa, mục đích của cường quân cường quốc là có quyền lựa chọn, lựa chọn này là... Có thể lựa chọn người không phạm ta thì ta không phạm người, cũng có thể lựa chọn người không phạm ta, ta cũng phạm người."

Nhã Thập gật đầu: "Cho nên đa số cường quốc đều khinh người."

Thẩm Lãnh hỏi lại: "Nếu không thì tại sao là cường quốc?"

Nhã Thập thở dài: "Đây không phải một vấn đề có thể tiếp tục thảo luận, đến đây thôi... Nhưng mà nếu hôm nay ta và An Quốc Công đã gặp nhau, chi bằng chúng ta làm một ước định, ngươi đừng chết trong tay người khác, chờ ta."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ông cũng thế."

Nhã Thập cười gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi một câu: "An Quốc Công, nếu trên thế giới này không có Đại Ninh thì sẽ như thế nào?"

"Sẽ có hàng tỉ người sống không thoải mái."

Thẩm Lãnh trả lời: "Thiên hạ này sẽ trở nên càng loạn hơn."

Nhã Thập suy nghĩ một chút, cảm thấy câu trả lời của Thẩm Lãnh dường như rất có lý, nếu không có Đại Ninh, đất Trung Nguyên tiểu quốc san sát, quả thật sẽ có hàng tỉ người sống không thoải mái, vậy thì thiên hạ tất nhiên cũng sẽ càng loạn.

"Nhưng ta cảm thấy như vậy cũng không tệ."

Ông ta nâng chén.

Thẩm Lãnh cười nói: "Cho nên lúc nãy đại tướng quân mới chính tà gì đó?"

Nhã Thập cười lớn ha ha: "Chúng ta đều không phải người tốt."

"Ừm, đều không phải."

Thẩm Lãnh cũng nâng chén lên: "Cầu chúc đại tướng quân lần này tây chinh thuận lợi công phá vương đình, thuận lợi đánh bại đại quân các nước An Tức, Lâu Nhiên."

"Cảm ơn."

Nhã Thập và Thẩm Lãnh đồng thời uống chén rượu này, Nhã Thập đứng dậy chắp tay: "Ta còn phải lên đường, cáo biệt tại đây. Nếu An Quốc Công cảm thấy có hứng thú, chi bằng suất quân đi theo sau đại quân của ta, tận mắt xem ta giao chiến với người An Tức, người Lâu Nhiên như thế nào."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đi."

Hắn cũng đứng dậy: "Ta còn phải đi cướp địa bàn của ông."

Nhã Thập bất đắc dĩ lắc đầu: "Có lẽ đời này lựa chọn sai lầm lớn nhất của ta chính là không chiến với ngươi trước, dâng lên một mảnh đất phì nhiêu lớn như vậy, ta sẽ là tội nhân của Thổ Phiên, sẽ để lại tiếng xấu trong sử sách."

Thẩm Lãnh nói: "Đất đai phì nhiêu của tướng quân trong mắt ta cũng chỉ là như vậy, thật không tính là tốt cỡ nào. Sử sách mà tướng quân nói liệu tương lai có thay đổi hay không, nếu có thì có lẽ là văn tự người Ninh thì sao? Ta có thể cho người viết về ông cao lớn một ít."

Nhã Thập hơi nheo mắt, im lặng một lát sau lại chắp tay: "Mong ngày khác gặp lại, không chết không ngừng."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Ngày khác gặp lại, không chết không ngừng."

Nhã Thập xoay người đi trở về, Thiết Khang dẫn theo một đội thân binh vội vàng đến đón. Thẩm Lãnh nhìn ánh mắt căm tức của Thiết Khang nhìn hắn, không nhịn được thở dài: "Bây giờ ngươi vẫn có thể lườm ta, là vì ta tha cho ngươi một lần, chỉ một lần này."

Thiết Khang hừ một tiếng, đi bên cạnh Nhã Thập trở về.

Thẩm Lãnh ngồi xuống, quay lại liếc nhìn Trần Nhiễm bọn họ: "Hình như chưa dùng tới đồ ăn đã chuẩn bị."

Trần Nhiễm đi bộ đến: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh hỏi: "Cho nên tại sao ngươi còn không đem thức ăn lại đây? Làm màu rất vất vả, nên lót dạ một chút."

Trần Nhiễm lắc đầu: "Không chuẩn bị."

Thẩm Lãnh nhìn hắn: "Tại sao?"

Trần Nhiễm nói: "Ta biết là người ta không ăn cùng ngươi, vậy thì chuẩn bị cái gì, thế không phải là lãng phí sao?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Ta giao tiền cho ngươi quản, thật sự là chọn đúng người..."

Hắn nhìn ra thành Lộc Hồ: "Vậy thì đến nhà Hữu Hiền Vương ăn chực bữa cơm."

Hắn dang hai tay ra, trong lòng bàn tay nắm chặt một thứ, Trần Nhiễm sáp lại nhìn: "Đây là cái gì?"

"Vừa nãy đi bộ bên hồ nhặt được, đây là vụn lương khô rơi ở bờ hồ."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Người Thổ Phiên không ăn thứ này, chúng ta cũng không ăn thứ này."

Bình Luận (0)
Comment