Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1044 - Chương 1044: Chúng Ta Kết Bè Kết Đảng Đi

Chương 1044: Chúng ta kết bè kết đảng đi Chương 1044: Chúng ta kết bè kết đảng đi

Thành Lộc Hồ có quy mô không lớn, đối với những hùng thành của Đại Ninh mà nói thì không đáng nhắc tới, nếu không phải bởi vì bên cạnh có Lộc Hồ, nơi này đổi một cái tên khác sẽ càng hết sức bình thường, nhưng đối với Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo mà nói y lại không có lựa chọn. Phong địa vốn dĩ của tổ tiên có được đã bị Tả Hiền Vương Đa Địch Áo đoạt đi, y giận mà không dám nói gì, cũng may bên thành Lộc Hồ này mặc dù nhỏ nhưng có cảnh hồ đáng xem, coi như là tự an ủi mình.

Vương phủ Hữu Hiền Vương ở phía nam thành Lộc Hồ, từ vương phủ ra ngoài đi lên tường thành cũng chỉ mất một khắc. Đứng ở trên tường thành nhìn ra xa, có thể nhìn thấy phong cảnh Lộc Hồ.

Mạc Địch Áo thích nhất là đặt một cái ghế nằm ở cổng thành lầu cửa nam thành Lộc Hồ, ngồi ở đó nhìn, hễ ngồi là hết nửa ngày, nhưng từ sau khi trở về y đều không đi một lần nào. Y cũng không phải kẻ ngốc, đâu có tâm tư ngắm hồ nước.

Vương phủ Hữu Hiền Vương.

Mạc Địch Áo cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi, y cũng không biết tại sao mình lại gặp kẻ tên là Đại Dã Kiên kia, càng không biết tại sao mình lại thu giữ mấy trăm kỵ binh Lâu Nhiên kia, tự dưng bị thuyết phục, giống như mình không thu nhận mấy trăm người này thì mình chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ vậy. Chờ sau khi Đại Dã Kiên đi rồi y mới tỉnh ngộ lại, nếu để Thẩm Lãnh biết chuyện mấy trăm người này ở trong vương phủ của y, sợ là mạng của y cũng sẽ chấm dứt.

Đó là một đám người Lâu Nhiên từng chặn giết thám báo quân Ninh giữa đường, ngay cả thủ hạ của y mà Thẩm Lãnh cũng không buông tha huống chi là người Lâu Nhiên, nhưng trước đó Đại Dã Kiên nói, mấy trăm người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng của y. Lúc ấy quả thật có một chút động lòng, quan trọng nhất là Đại Dã Kiên đã đồng ý nghĩ cách cứu y.

Y còn làm ước định với Đại Dã Kiên giống như bị ma ám, y phụ trách truyền tin tình báo của quân Ninh ra ngoài, Đại Dã Kiên bọn họ phụ trách đánh bại quân Ninh... Đến lúc này Mạc Địch Áo mới tỉnh ngộ từ khi nào mình lại trở nên ngu xuẩn như vậy.

Nhưng đang lúc y nghĩ làm thế nào để tống mấy trăm người Lâu Nhiên này đi, bên ngoài có thân binh chạy nhanh vào, thở hổn hển nói: "Vương gia, Thẩm Lãnh mang theo quân Ninh đã đến ngoài thành Lộc Hồ rồi."

Mạc Địch Áo đứng bật dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Ai tiết lộ tin tức!"

Thân binh nói: "Không ai tiết lộ tin tức ra ngoài, là Thẩm Lãnh đã hẹn gặp tướng quân Nhã Thập ở bên cạnh Lộc Hồ, có thể, có thể là tiện đường tới đây."

"Tiện đường tới đây..."

Bốn chữ này giống như cho Mạc Địch Áo một cái gậy để y có thể đứng vững, ánh mắt lóe lên, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lại: "Nhanh, ra ngoài thành nghênh đón."

Thẩm Lãnh đang ở ngoài cổng thành, nhìn những binh lính Thổ Phiên trên tường thành, lại nhìn cổng thành trước mặt, nghĩ loại thành nhỏ này nếu muốn tấn công chỉ chừng nửa ngày là có thể chiếm được. Hắn đang nghĩ ngợi thì cổng thành mở ra két một tiếng, Mạc Địch Áo cười lúng túng chạy ra ngoài: "Đại tướng quân, tại sao trước khi đến không nói một tiếng."

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Nói một tiếng thì sẽ không vui."

Hắn chỉ vào trong cổng thành: "Bắt tất cả những người mặc binh giáp."

Trần Nhiễm vẫy tay một cái, đại kỵ binh đội quân Ninh giống như thủy triều chảy ngược vào cổng thành, sắc mặt của Mạc Địch Áo trắng đến mức không có một tia máu, nhìn Thẩm Lãnh lắp bắp hỏi: "Đại tướng quân, đây là ý gì?"

"Ngươi thấy ta giống một người đặc biệt thân thiện sao?"

Thẩm Lãnh ngồi ở trên lưng ngựa ép thấp người xuống hỏi một câu, Mạc Địch Áo vội vàng lắc đầu, cảm thấy không thỏa đáng, lại vội vàng gật đầu.

Thẩm Lãnh nói: "Hóa ra ngươi cảm thấy ta là người thân thiện."

Mạc Địch Áo biết là chuyện đã bại lộ, đâu còn quan tâm đến tôn nghiêm hay không tôn nghiêm gì, bất ngờ quỳ xuống bụp một tiếng trước mặt mọi người: "Đại tướng quân bớt giận, ta có chuyện còn chưa kịp bẩm báo với đại tướng quân. Người của ta đã bắt được mấy trăm tên thám báo Lâu Nhiên ở ngoài thành, ta vừa định phái người đi truyền tin cho đại tướng quân, kết quả là đại tướng quân đã đến đây. Ngươi xem sự trùng hợp này có lẽ sẽ khiến cho đại tướng quân có hiểu lầm."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt: "Trùng hợp như vậy?"

Mạc Địch Áo quỳ gối nói: "Vẫn mong đại tướng quân minh xét, những người này hiện đang bị nhốt ở trong quân doanh của ta, quả thật là vừa mới bắt được, còn chưa kịp phái người đi bẩm báo với đại tướng quân."

Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thò tay ra giúp đỡ Mạc Địch Áo một cái: "Đây là công lao, tại sao thân vương điện hạ phải quỳ xuống?"

Mạc Địch Áo ngây người ra: "Ta..."

Thẩm Lãnh đỡ Mạc Địch Áo đi vào trong cổng thành: "Ta chỉ đi ngang qua đây muốn vào thành xin bữa cơm, không ngờ thân vương lại bắt được những kẻ người Lâu Nhiên kia, thật là niềm vui bất ngờ, nếu ta không tặng thân vương chút quà thì trong lòng cũng có chút băn khoăn. Thân vương có cái gì đặc biệt thích không, ta tặng cho ngươi."

Mạc Địch Áo lắc đầu lia lịa: "Không có không có, chúng ta là đồng minh, đồng minh đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực, không cần quà."

Thẩm Lãnh nói: "Thân vương nói không sai, đồng minh thì phải đồng tâm hiệp lực, câu này khiến ta thấy thật xấu hổ... Xem ra là ta hiểu thân vương chưa đủ, ta còn tưởng thân vương và ta không phải một lòng, là ta đã trách lầm ngươi."

Mạc Địch Áo cũng không dám thở phào một hơi. Khoảng thời gian này đại khái y cũng đã nắm được một chút Thẩm Lãnh có đức hạnh gì, hắn sẽ áy náy? Hắn sẽ chỉ áy náy sao đến bây giờ vẫn chưa chém đầu mình ấy chứ.

Dè dặt cùng Thẩm Lãnh đi vào vương phủ, ngồi xuống ở trong phòng khách, Mạc Địch Áo sợ tới mức cũng không dám ngồi ở chủ vị, nói gì cũng không chịu, y mời Thẩm Lãnh ngồi trên chủ vị, còn mình thì đứng ở một bên. Như vậy thậm chí còn khiến người ta cảm thấy y có chút đáng thương.

"Trong phủ thân vương thật là giản dị."

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh, lại có vẻ mặt khó tin: "Người ta thường nói bên Thổ Phiên này quý tộc sống xa hoa lãng phí, với địa vị thân vương, không ngờ trong nhà lại bày biện đơn sơ như vậy, ngay cả một món đồ quý giá cũng không bày biện, thật là khiến ta thổn thức."

Mạc Địch Áo thầm nghĩ ngươi thổn thức cái rắm ấy. Con mẹ nó lần trước lúc ngươi làm quan tài lừa ta mười vạn lượng bạc, ta nhất thời đâu thể gom góp được một khoản tiền lớn như vậy, người của các ngươi lại chỉ lấy hiện ngân, không có hiện ngân liền dùng vật phẩm đắt tiền trong vương phủ thế chấp, ngay cả cái bình hoa bày trong phòng khách này cũng bị chất lên xe chở đi. Đơn sơ... đơn sơ con mẹ ngươi ấy đơn sơ.

Đương nhiên y không dám nói ra lời nói kịch liệt như vậy, ngoại trừ cười ngượng ra thì cũng không biết còn có thể làm gì được nữa.

"Haiz, thân vương quả nhiên khác với những quý tộc Thổ Phiên hay ức hiếp bách tính, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân kia, ta không nhìn thấy đồ vật xa hoa ở trong nhà ngươi. Điều này khiến ta lại hiểu thêm một chút về thân vương, giản dị, thật sự giản dị!"

Thẩm Lãnh rất nghiêm túc chắp tay nói: "Thân vương bao dung, là ta không lễ phép với thân vương, hôm nay ta xin trịnh trọng đích nói lời xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi có thể bỏ qua chuyện cũ, có thể bỏ đi sự không vui trước đây. Chúng ta là đồng minh, đồng minh thì nên đồng tâm hiệp lực, đồng tâm đồng đức."

Mạc Địch Áo muốn khóc.

Thẩm Lãnh ngồi xuống, nhìn chén trà nóng được đưa lên, Mạc Địch Áo vội vàng nói: "Trà không ngon, trà không ngon."

Thẩm Lãnh nói: "Không ngon? Nếu không ngon thì có thể nói với ta, ta tặng ngươi một ít."

Hắn vẫy tay một cái: "Vừa khéo trước khi đến đã chuẩn bị một phần quà cho ngươi, hiện tại đúng lúc cần dùng đến. Mang quà cho thân vương lại đây."

Trần Nhiễm từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm hai lon trà, gã đặt trà ở trên bàn. Thẩm Lãnh chỉ chỉ: "Ngươi xem đi, giống như là thần giao cách cảm vậy. Ta cũng không biết sao lại cảm thấy hẳn là thân vương ở bên này không có trà ngon gì, cho nên cố ý mang hai lon cho ngươi."

Hắn cầm một lon lên: "Trà này, là sản xuất ở..."

Nhìn nhìn, trên lon trà còn có ký hiệu của phủ Hữu Hiền Vương.

Mạc Địch Áo nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn lon trà, bầu không khí lập tức trở nên cổ quái.

"Trà ngon sản xuất ở địa phương các ngươi."

Thẩm Lãnh để lon trà xuống: "Giữ lại uống."

Mạc Địch Áo thầm nghĩ mẹ nó chứ, ta cảm ơn ngươi.

Vội vàng cúi người: "Cảm ơn đại tướng quân tặng hậu lễ."

Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy xấu hổ, vốn còn muốn nói mấy câu kiểu như hai lon trà này sản xuất ở nơi nào đó của Đại Ninh, nhìn thấy ký hiệu trên lon trà, dù Thẩm Lãnh mặt dày đến mấy cũng phải ngại nói ra, dù sao mọi người đều không mù.

Mạc Địch Áo nhìn lon trà kia, thầm nghĩ đây đúng là trà ngon sản xuất ở địa phương.

"Thật ra lần này tới là có một chuyện quan trọng thương nghị với thân vương."

Thẩm Lãnh nhấp một ngụm trà, phát hiện vị trà quả thật chẳng ra sao. Mà có thể như thế nào được chứ? Người của hắn phái đến chở bạc trong thành Lộc Hồ về gần như đã dọn sạch mọi thứ đáng giá trong vương phủ rồi, rượu ngon trà ngon của Mạc Địch Áo cất trữ cũng không thể giữ lại. Nếu không phải Mạc Địch Áo còn có một ngân khố ít người biết thì ngay cả ngân khố cũng có thể bị dọn sạch. Trước đây y thích ngồi ở trên cổng thành phía nam thưởng rượu ngon hoặc là uống trà ngon ngắm hồ, bây giờ thì chẳng còn gì cả.

"Nếu đại tướng quân có căn dặn gì thì cứ việc nói."

Tuy rằng trong lòng Mạc Địch Áo chỉ hận không thể cắn chết Thẩm Lãnh, nhưng bề ngoài vẫn khiêm tốn kính cẩn vâng lời.

Thẩm Lãnh ép người về phía trước: "Là như thế này, hai ngày nay ta không ngừng suy nghĩ làm thế nào mới có thể đánh bại kẻ thù, thuận lợi giúp thân vương trở về vương đình tranh đoạt vương vị. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta đã nghĩ được một biện pháp, biện pháp này có thể mê hoặc kẻ thù, khiến cho bọn họ tưởng là nắm chắc thắng lợi trong tay."

Mạc Địch Áo tò mò: "Là biện pháp gì?"

Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên, ho khan vài tiếng rồi hắng giọng một cái, sau đó rất nghiêm túc nói: "Mua chuộc ta."

Mạc Địch Áo: "Hả?!"

Hai mắt trợn to.

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi phái người liên lạc với kẻ thù, nói với bọn họ là thật ra ngươi và bọn họ là cùng phe, chỉ là ngươi cố ý giả vờ làm đồng minh với chúng ta, thực ra là để dụ địch xâm nhập rồi giết quân đội Đại Ninh ta không còn một mảnh giáp. Ta tin chắc hẳn là sẽ có người tin lời ngươi nói. Ngươi nói với bọn họ rằng thật ra người Ninh không có đáng sợ như các ngươi tưởng, người Ninh có rất nhiều nhược điểm, ví dụ như tham tiền."

Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Đúng vậy, giống như ta, tuy rằng không tham tiền, nhưng ta có thể giả vờ tham tiền để phối hợp với ngươi."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Ngươi nói với bọn họ, ngươi đã tốn số tiền lớn để mua chuộc rất nhiều người trong quân Ninh, nhưng ngươi không còn tiền nữa, nếu như muốn tiếp tục mua chuộc thì chỉ có thể vay bọn họ. Như vậy đi, cứ trực tiếp một chút, ngươi nói với bọn họ là muốn mua chuộc ta."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh vẫn nói rất nghiêm túc: "Bảo bọn họ đưa bạc đến cho ngươi, ngươi nói với bọn họ là con người ta rất dễ mua chuộc, có chừng mười vạn lượng có thể xong việc. Sau khi mua chuộc ta, ngươi có thể đưa tất cả thông tin hữu dụng về hướng đi, bố phòng của quân đội Đại Ninh đến bên đó, hơn nữa còn có thể khiến ta trầm mê trong tài sắc không thể thoát ra được."

Thẩm Lãnh nói: "Thật ra ta cũng muốn khiêu chiến bản thân một chút."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Cứ như vậy đi, ta biết ngươi nhất định có biện pháp liên lạc với người bên kia. Nói với bọn họ là không có mười vạn lượng bạc thì Thẩm Lãnh sẽ nghi ngờ ngươi, nghi ngờ ngươi che giấu người Lâu Nhiên, lén thông đồng với địch quốc, nhất định sẽ chém đầu ngươi. Mà chỉ cần có mười vạn lượng bạc, ngươi và Thẩm Lãnh có thể trở thành bằng hữu tốt nhất."

Hắn giơ tay lên vỗ vai Mạc Địch Áo: "Bằng hữu tốt nhất."

Mạc Địch Áo: "Đại tướng quân..."

Thẩm Lãnh nói: "Đi xem những kẻ người Lâu Nhiên kia, cùng đi."

Mạc Địch Áo đi theo Thẩm Lãnh ra ngoài, cảm giác còn không bằng mình chết đi cho xong, nhưng chết dù sao cũng rất đáng sợ.

"Ta phát hiện có người Lâu Nhiên ở trong vương phủ của ngươi, ta nổi giận đùng đùng, ta có thể phối hợp với ngươi diễn kịch."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Chúng ta kết bè kết đảng lừa bạc của những người Thổ Phiên kia, như thế nào?"

Mạc Địch Áo: "..."

Bình Luận (0)
Comment