Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1045 - Chương 1045: Chăm Sóc Tốt Bản Thân

Chương 1045: Chăm sóc tốt bản thân Chương 1045: Chăm sóc tốt bản thân

Thẩm Lãnh đi ở phía trước, Mạc Địch Áo hết sức cẩn thận đi ở phía sau, trong đầu không ngừng suy nghĩ mình nên thế nào mới có thể sống tiếp. Thẩm Lãnh là ma quỷ, người Ninh đều là ma quỷ, bây giờ sự hối hận cuối cùng của y chính là không nên tin lời của Đa Địch Áo bọn họ. Bọn họ từng nói chỉ cần y dẫn quân Ninh vào là nhất định có cách cứu y ra ngoài.

Bây giờ nhìn đi, ai có thể cứu y đây?

Y đâu biết Đa Địch Áo đã chết, vương đình rơi vào tay người An Tức rồi.

"Đại tướng quân..."

Y hỏi dò một câu: "Nếu nếu muốn nhận được sự tín nhiệm của đám người Đa Địch Áo, chỉ dựa vào một phong thư của ta sợ là không đủ. Nếu ta có thể đích thân trở về gặp bọn họ một lần, như vậy thì bọn họ thấy ta tự do, sẽ càng tin tưởng không nghi ngờ."

Câu này, lừa quỷ cũng không tin.

Y phải tự do, y phải tự do cũng chính là thật bay lượn tự do, đao kề trên cổ y cũng chưa chắc trở về nữa, y thà đối mặt với đám người Đa Địch Áo cũng không tin tưởng y còn hơn, y không muốn đối mặt với Thẩm Lãnh nữa. Ít nhất thì Đa Địch Áo bọn họ không lừa bạc của y như vậy.

"Được thôi."

Hai chữ từ phía trước bay về khiến cho tim của Mạc Địch Áo cũng run lên.

"Được..."

Y khó tin nhìn Thẩm Lãnh đi ở phía trước: "Được ư?"

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Địch Áo một cái: "Chúng ta là đồng minh, đề nghị của ngươi là vì tốt cho mọi người chúng ta, đương nhiên ta không thể cự tuyệt. Huống hồ ngươi nói có lý, ngươi trở về gặp Đa Địch Áo bọn họ mới có thể khiến bọn họ thật sự tin chúng ta đã bị ngươi mê hoặc. Ngay cả ngươi cũng có thể tuỳ tiện trở về, đương nhiên cũng có thể chứng tỏ chúng ta hoàn toàn không có cảnh giác đối với ngươi."

"Cảm ơn đại tướng quân!"

Mạc Địch Áo lập tức kích động: "Đại tướng quân yên tâm, ta... sau khi ta trở về sẽ bảo bọn họ gom góp bạc đưa đến cho đại tướng quân ngay. Đại tướng quân yên tâm, mười vạn lượng bạc không thể thiếu một xu."

Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên ta sẽ không nghi ngờ ngươi, mỗi một câu nói của ngươi, ta cũng nhìn ra được là vô cùng chân thành."

Hắn vừa đi vừa tiếp tục nói: "Nghĩ mà xem, đây là chuyện lớn mười vạn lượng bạc, có thân vương ngươi đích thân đưa ra đảm bảo, dù là mười vạn lượng bạc thì như thế nào? Ta càng muốn tin lời hứa của thân vương hơn, nhưng mà..."

Hắn vừa nói hai chữ "nhưng mà" này ra khỏi miệng, tim của Mạc Địch Áo lập tức khẽ thắt lại.

"Nhưng mà nếu đã là làm ăn, đâu có vụ làm ăn nào chỉ dựa vào một cái miệng để đảm bảo, vụ làm ăn mười vạn lượng bạc nếu không có tiền cọc, không có ai dám tuỳ tiện đồng ý cả đúng không."

Thoạt nhìn Thẩm Lãnh có vẻ hoàn toàn không có cảnh giác, thậm chí cũng không một chút nghi ngờ, thoải mái giống như đang nói chuyện với lão bằng hữu của mình vậy.

"Lời hứa này của thân vương ngươi giá trị mười vạn lượng bạc, cho nên ngươi phải vì đặt cọc cho mình một chút. Ngươi lấy ra mười vạn lượng bạc để ở chỗ ta trước làm tiền cọc, sau khi ngươi trở về bảo Đa Địch Áo bọn họ gom góp mười vạn lượng bạc đưa đến đây cho ta. Chờ bạc của bọn họ đến, ta sẽ trả lại cho ngươi mười vạn lượng bạc của ngươi, vậy không phải là rất công bằng ư?"

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh nói: "Đây không phải vụ làm ăn nhỏ, một khoản tiền lớn như vậy thì phải làm việc cẩn thận, ngươi để ở chỗ ta mười vạn lượng làm tiền cọc trước, sau khi bạc của bọn họ đến thì chúng ta chia đều, ngươi năm vạn ta năm vạn, nghĩ thôi đã vui rồi."

Mạc Địch Áo: "Ta... đâu còn có mười vạn lượng bạc."

"Không có sao?"

Thẩm Lãnh dừng chân lại, dáng vẻ thoạt nhìn còn hòa khí lúc nãy đã lập tức không thấy tăm hơi. Mạc Địch Áo thấy Thẩm Lãnh này thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, nhất thời sợ tới mức không biết nói gì nữa mới được. Thẩm Lãnh chỉ quay đầu lại nhìn y một cái, cũng không nói gì nữa, cất bước tiếp tục đi về phía trước. Chờ khi đến quân doanh, mấy trăm tên thám báo Lâu Nhiên đã bị trói lại ép quỳ trên giáo trường, chung quanh đều là chiến binh Đại Ninh.

Thẩm Lãnh đi lên giáo trường, thân binh lập tức đem một cái ghế đến, hắn ngồi xuống sau đó tuỳ ý chỉ một tên thám báo Lâu Nhiên trong số đó. Hai gã thân binh đi qua, kẹp nách tên người Lâu Nhiên kia đi nhanh lại đây, ném người xuống đất, ngã bụp một tiếng.

Thẩm Lãnh hỏi: "Đại Dã Kiên đâu?"

Người Lâu Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh, không nói chuyện.

Thẩm Lãnh hỏi: "Biết nói tiếng Ninh không?"

Trong ánh mắt người nọ hoàn toàn mờ mịt.

"Biết nói tiếng Thổ Phiên không?"

Người Lâu Nhiên nghe hiểu câu này, gật đầu: "Biết."

Thẩm Lãnh lại dùng tiếng của người Thổ Phiên hỏi một câu, người Lâu Nhiên lắc đầu: "Không biết Đại Dã Kiên đã đi đâu, hắn chỉ nói chúng ta ở đây chờ. Trước giờ hắn đều không nói nhiều với chúng ta, có lúc cả ngày cũng không nói chuyện với nhau một câu, hắn cũng không coi chúng ta là người một đội."

Thẩm Lãnh biết câu nói này không có khả năng là giả.

"Các ngươi trách thì trách Lâu Nhiên vương, trách thì trách Đại Dã Kiên."

Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên: "Chém đi."

Trần Nhiễm khoát tay, đại đội thân binh nhào qua, trong đó có hai người kéo tên người Lâu Nhiên ở trước mặt Thẩm Lãnh ra phía sau. Mạc Địch Áo đứng ở cách đó không xa sắc mặt trắng bệch, đây là lần thứ hai Thẩm Lãnh chém đầu người ngay trước mặt y, lần trước là chém người của y, lần này là chém người Lâu Nhiên.

"Tướng quân!"

Tên người Lâu Nhiên vừa mới nói chuyện với Thẩm Lãnh giãy giụa hô lớn: "Ta biết rất nhiều chuyện về đại quân Lâu Nhiên, ta cũng biết rất nhiều chuyện về người An Tức, ta nguyện trung thành với tướng quân, ta không có giết người Ninh, ta thật sự chưa từng giết người Ninh."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên hô một tiếng: "Kéo hắn trở lại."

Hai gã thân binh kẹp nách người Lâu Nhiên trở lại, hắn ta quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Lãnh không ngừng dập đầu: "Lâu Nhiên vương không xem mạng của bách tính là mạng người, quý tộc Lâu Nhiên cũng không xem mạng người là mạng người. Những người như chúng ta chẳng có ai muốn tham gia chiến tranh. Lâu Nhiên vốn đã khốn cùng, các bách tính ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ai còn muốn đánh trận chứ. Tướng quân, lúc trước Đại Dã Kiên bảo chúng ta đi theo hắn, chúng ta cũng không tình nguyện, nhưng tướng quân, chúng ta không dám làm trái quân lệnh, một khi không nghe lời là chúng ta sẽ chết ngay lập tức."

"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Ta là Mục Đồ."

"Mục Đồ, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống."

Thẩm Lãnh chỉ vào những kẻ người Lâu Nhiên kia: "Trong những người này, ai từng giết người Ninh, ngươi chỉ ra."

Vai của Mục Đồ run lên, nằm bò trên mặt đất không ngừng dập đầu: "Đại tướng quân, chúng ta đều là người đáng thương, nếu chúng ta có thể tự mình quyết định thì vĩnh viễn cũng sẽ không đối địch với Đại Ninh. Ta không muốn làm chuyện như vậy, ta có thể dùng tin tức mà ta biết được để đổi lấy cơ hội sống, nhưng ta không thể bán đứng đồng bào của ta để đổi lấy cơ hội sống. Ta hận Lâu Nhiên vương, nhưng ta không hận bọn họ."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại: "Vậy thì ngươi chết trước."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Giết hắn trước."

Trần Nhiễm dẫn theo hai gã thân binh đem Mục Đồ đi ra ngoài, lần này Mục Đồ lại cắn chặt răng không nói ra một từ nào nữa. Hắn ta bị đưa đến cách đó không xa rồi ấn xuống, Trần Nhiễm rút hắc tuyến đao ra kề lên cổ hắn ta. Khoảnh khắc lưỡi dao chạm vào gáy, vai của Mục Đồ run lên, nhưng hắn ta chỉ nhắm hai mắt lại, vẫn không lên tiếng.

"Không tồi."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Có phải người này rất có khí phách không? Hơn nữa cũng có giới hạn của bản thân."

Mạc Địch Áo vội vàng cúi người nói: "Đại tướng quân nói đúng, người này quả thật có chút khí phách, cận kề cái chết cũng không muốn bán đứng đồng bào của mình."

Thẩm Lãnh hỏi: "Chúng ta là đồng minh, ở trên một chiến tuyến chém giết với kẻ thù, cho nên chúng ta cũng là đồng bào, ta cũng không hy vọng nhìn thấy ta bị đồng bào bán đứng. Chắc hẳn là thân vương cũng không hy vọng nhìn thấy mình bị đồng bào bán đứng, đúng không?"

Mạc Địch Áo sợ tới mức run lên: "Phải phải phải, đại tướng quân nói đúng."

Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Đưa người mang về đây đi."

Trần Nhiễm lập tức mang Mục Đồ trở lại, Mục Đồ lại quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Lãnh. Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi áo trên người đã thấm ướt mồ hôi, khuôn mặt hắn ta mặt trắng đến nỗi không có một tia huyết sắc, hiển nhiên là thật sự sợ hãi.

"Ta hỏi ngươi một chuyện."

Thẩm Lãnh áp thấp người nhìn mặt Mục Đồ: "Có phải ngươi vô cùng hận những quý tộc của Lâu Nhiên các ngươi không?"

"Vâng!"

Mục Đồ lập tức ngẩng đầu lên: "Bọn họ là một đám ma quỷ, một đám ma quỷ ăn người không nhả xương. Bọn họ có tất cả đất đai của Lâu Nhiên, trong mắt bọn họ sự sống chết của nông nô còn không bằng con kiến. Ta hận bọn họ, hận không thể giết hết tất cả bọn họ."

Thẩm Lãnh hỏi: "Nếu ta bỏ ra tiền, bỏ ra lực, bỏ ra vũ khí, ngươi có thể tổ chức được một nhóm người không? Ta cũng căm hận những kẻ gọi là quý tộc ăn người không nhả xương đó. Bọn họ không coi mạng người là mạng người, vậy thì các ngươi cũng không cần phải coi bọn họ là người. Nếu ngươi bằng lòng, ngươi hỗ trợ ta đánh bại Lâu Nhiên vương, sau đó ta giúp ngươi xây dựng một đội quân trở về Lâu Nhiên, ủng hộ ngươi lật đổ hoàng tộc Lâu Nhiên."

Hắn ngồi thẳng người lên nói: "Ngươi nên biết, Đại Ninh có thực lực này."

Mục Đồ nhìn những đồng bào ở phía sau, trầm mặc không trả lời.

Thẩm Lãnh lại nói một câu: "Nếu ngươi đồng ý giúp ta đánh bại Lâu Nhiên vương, ta cũng có thể không giết những người này. Ta biết bọn họ cũng là người vô tội, ta cũng đã hỏi rồi, Đại Dã Kiên dẫn các ngươi đi truy sát người của ta, sau đó lại bỏ rơi các ngươi, là một mình hắn đuổi theo."

"Được..."

Mục Đồ cúi đầu: "Ta đồng ý."

Thẩm Lãnh khoát tay: "Thả hết những người đó ra. Mục Đồ, ngươi ở lại bên cạnh ta."

Thẩm Lãnh đứng dậy, nhìn về phía Mạc Địch Áo ở bên cạnh: "Nhìn đi, con người ta chính là đơn thuần thẳng thắn như vậy, ai bằng lòng chân thành đối đãi với ta, ta tất sẽ đối đãi chân thành. Hắn có ý thức không bán đứng đồng bào, ta rất tán thưởng hắn, ta cũng tin thân vương là người có ý thức không bán đứng đồng bào. Nếu Mục Đồ là một người lấy mạng của đồng bào để đổi mạng của mình thì đã chết sớm rồi. Ngươi nên biết từ trước đến nay ta đều không chừa đường sống cho loại người như vậy."

Mạc Địch Áo vội vàng cúi người: "Đại tướng quân nói đúng, ta biết... ta biết."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vỗ vai Mạc Địch Áo: "Cho nên lần này thân vương về vương đình, ta biết nhất định sẽ mang lại tin tức tốt cho ta."

Mạc Địch Áo: "Nếu không thì... trước hết ta không về nữa."

Thẩm Lãnh: "Như vậy sao được."

Giống như hắn đã sớm đoán được Mạc Địch Áo muốn về vương đình vậy, lấy từ trong cổ tay áo ra một phong thư đưa cho Mạc Địch Áo: "Đây là thư ta viết cho đại thừa tướng Hậu Khuyết Ô Nhĩ Đôn, ngươi thuận tiện mang qua đó, nhờ người bên đó chuyển giao cho Ô Nhĩ Đôn giúp. Nói cho lão biết con trai của lão không có ở thành Tây Giáp, vẫn phải đổi địa điểm giao dịch, bảo lão mang theo mười vạn lượng bạc đến đây, chỉ cần tiền chuộc đến, ta sẽ thả con trai của lão về."

Mạc Địch Áo sửng sốt: "Con trai của đại thừa tướng Hậu Khuyết Ô Nhĩ Đôn ở trong tay đại tướng quân?"

"Đúng vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đừng ngưỡng mộ lão, con trai ngươi cũng sẽ ở trong tay ta."

Sắc mặt của Mạc Địch Áo lập tức trắng bệch.

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Dã, Nhiếp Dã bước đến: "Lúc nãy chúng ta đã thăm hỏi người nhà của thân vương ở vương phủ. Bọn họ khai ra thân vương còn có một ngân khố trong hầm, đã phát hiện rồi, lưu ngân không dưới mười vạn lượng, hẳn là sẽ còn nhiều hơn."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi xem đi, chúng ta đúng là nghĩ giống nhau, ngay cả tiền cọc ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ngươi có thể về vương đình rồi, ta tin ngươi biết nên làm những gì."

Trần Nhiễm ở bên cạnh cười nói: "Thân vương điện hạ, xin mời, chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi xong rồi."

Cách đó không xa có người dắt một con ngựa, trên lưng ngựa treo hai túi hành lý.

"Một mình ngươi trở về đi đường cẩn thận một chút, ngàn dặm xa xôi, là bằng hữu, ta thật sự lo lắng cho ngươi."

Thẩm Lãnh vẫy tay: "Lấy một thanh đao đến cho thân vương, cũng không thể để ông ta tay không trở về được, lỡ như trên đường có nguy hiểm gì thì sao."

Hắn nhìn về phía Mạc Địch Áo: "Hứa với ta, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân."

Bình Luận (0)
Comment