Trên tường thành, tay trái của Thiết Khang vẫn nắm chặt cây thiết thương kia, hắn ta đứng ở đó nhìn kẻ thù kéo đến như thủy triều mãnh liệt trước mặt, tầm mắt chuyển xuống dưới thành nhìn phụ thân người đã không quá thẳng nhưng vẫn đứng phía trước đại quân. Trong một khắc đó, Thiết Khang cảm giác mình có chút kiêu ngạo.
Người giống phụ thân nhất là hắn ta.
"Các ngươi bảo vệ tường thành, chiến tới người cuối cùng cũng không được đầu hàng. Các ngươi đã nhìn thấy rồi, kẻ thù sẽ không cất dao mổ của bọn chúng đi vì các ngươi đầu hàng, kẻ thù cũng sẽ không rời khỏi gia viên của chúng ta vì các ngươi đầu hàng. Nếu vùng đất Thổ Phiên này còn có một đám người chấp nhận chiến đấu đến chết để bảo vệ, đó nhất định là Thần Lộc Quân chúng ta."
Hắn ta quay lại liếc nhìn phương hướng phủ tướng quân ở trong thành: "Ta không tin người Ninh, cũng không muốn tin người Ninh, nhưng ta biết thật ra phụ thân càng không muốn để thiếu chủ cũng chết tại đây hơn. Thân binh của ta, bây giờ cho các ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, mang thiếu chủ ra ngoài cửa tây đi tìm người Ninh. Nếu bọn họ bằng lòng thu nhận thiếu chủ, tối thiểu thiếu chủ còn có thể sống, người sẽ ở không lớn lên trong tôn nghiêm, sẽ sống rất khổ cực, hy vọng tương lai có thể trở về Thổ Phiên đoạt lại tôn nghiêm."
"Thiếu tướng quân!"
Tất cả mấy chục tên thân binh đều quỳ xuống: "Chúng ta cùng sống chết với thiếu tướng quân!"
"Chẳng lẽ các ngươi đã có thể không nghe quân lệnh của ta rồi?"
Thiết Khang lớn tiếng nói: "Ta vẫn chưa chết, chưa chết thì vẫn là tướng quân của các ngươi!"
Mọi người vẫn không chịu đi, vẫn quỳ ở đó.
"Thế giới này chính là không công bằng như vậy, những người đồng ý liều chết vì Thổ Phiên như chúng ta không phải hy vọng cuối cùng của Thổ Phiên, là thiếu chủ... Chỉ cần thiếu chủ còn sống, hy vọng này sẽ không tắt. Các ngươi nghe lời ta, đi đi, hộ tống thiếu chủ rời khỏi đây. Nếu thiếu chủ chết trong tay người Ninh, các ngươi cũng sẽ chết, cho nên không phải ta đang bảo các ngươi chạy trốn, mà cho các ngươi một lựa chọn cũng là là chết. Nếu tất cả mọi người đều sẽ chết, chúng ta tập hợp trên đường xuống hoàng tuyền, lại giương cao đại kỳ Thần Lộc Quân."
Hắn ta xoay người nhìn về phía ngoài thành: "Các ngươi đi đi."
Mấy chục tên thân binh nhìn nhau, cuối cùng đứng lên, hành một quân lễ với Thiết Khang, sau đó rơi nước mắt rời đi.
"Mạc Vương Đạt."
Thiết Khang đứng ở đó gọi một tiếng.
Tướng quân ngũ phẩm Mạc Vương Đạt của Thần Lộc Quân cúi người: "Thiếu tướng quân."
Thiết Khang im lặng một lát rồi nói: "Ta giao thành Quân Nha cho ngươi, trước khi ngươi chết, không được để cho kẻ thù vượt qua thành Quân Nha nửa bước."
"Thiếu tướng quân!"
Mạc Vương Đạt thay đổi sắc mặt: "Thiếu tướng quân ngài ở lại đây."
"Ta muốn ở cùng phụ thân ta."
Thiết Khang nhìn về phía lão nhân ở ngoài thành: "Đã lâu lắm rồi ta và ông ấy không ở cùng nhau. Từ sau khi Dã Niên Nguyên ra đời không lâu là phụ thân đã sắp xếp ta rời nhà đến quân doanh sinh sống, rồi sau này cho ta một đội quân để ta luyện binh quản binh. Hai mươi năm nay, ta và phụ thân tổng cộng cũng không gặp nhau được mấy lần. Mỗi lần ta nói muốn về nhà thăm thì phụ thân luôn nói quân nhân không cần phải luôn nhớ nhà, bảo ta lấy chức trách quân nhân làm đầu, bảo ta trông coi nam cương thật tốt."
Hắn ta thở ra một hơi thật dài: "Ta cảm thấy là ông ấy không quan tâm đến ta, chỉ quan tâm đến Dã Niên Nguyên... Nhưng bây giờ những chuyện này đều không quan trọng nữa, cuối cùng người đứng chung với phụ thân là ta, Dã Niên Nguyên không xứng đứng chung với phụ thân, cứ để hắn sống hèn mọn đi. Thời gian của ta và phụ thân đã không còn nhiều nữa, nếu ta không đi, sau này không còn có cơ hội đứng sóng vai với ông ấy nữa."
Thiết Khang hít sâu một hơi, cầm thiết thương lên đi nhanh xuống dưới tường thành: "Các ngươi đều nhớ, trước giờ Thần Lộc Quân đều chưa từng đầu hàng."
"Vâng!"
Các binh lính Thổ Phiên ở trên tường thành hô lên một tiếng.
Hai khắc sau, kẻ thù phía đối diện bắt đầu khởi xướng tấn công, đại tướng quân Nhã Thập nắm chặt thiết thương trong tay, chỉ vào cơn sóng lớn trước mặt ập đến: "Chuẩn bị chém giết!"
"Vâng!"
Các tướng sĩ phía sau ông ta bộc phát ra một tiếng gầm gào, đó là tiếng gầm gào cuối cùng của đội quân thiện chiến nhất Thổ Phiên.
"Phụ thân."
Thiết Khang xuất hiện ở bên cạnh Nhã Thập, lúc nhìn về phía phụ thân, khóe miệng giương lên một nụ cười: "Có câu con vẫn luôn muốn nói, cảm thấy mình là một đại nam nhân nói ra hẳn là rất không được tự nhiên, quá ngượng nghịu, nhưng nếu không nói thì chắc là sẽ không có cơ hội nói."
Hắn ta nhìn vào mắt phụ thân, nói từng câu từng chữ: "Con chưa bao giờ hận người, trong lòng con người vẫn luôn là người phụ thân nhấc con lên cao chơi đùa, vẫn luôn là người phụ thân để cho con cưỡi trên lưng người. Con cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ chọc giận người, từ nhỏ đến lớn con chỉ có một mục tiêu, đó chính là muốn khiến phụ thân tự hào vì con."
"Con đã làm được."
Nhã Thập đỏ mắt nói: "Con vẫn luôn không khiến ta thất vọng, cũng vẫn luôn là niềm tự hào của ta."
"Hình như người đã thấp hơn con rồi."
Thiết Khang nhìn đỉnh đầu của phụ thân, tựa thiết thương vào người mình, tay trái còn vươn ra đo độ cao của phụ thân hắn ta, sau đó cười: "Lần đầu tiên con nghĩ nên cùng người kề vai chiến đấu trên chiến trường, vẫn chưa cao tới vai người, bây giờ con đã cao hơn người rồi."
Nhã Thập cũng cười : "Vậy thì so thử xem, phụ thân con tuy đã già nhưng chưa chắc sẽ thua con."
Đối diện, sóng lớn hung hăng cuốn đến đập lên bờ đê do quân đội Thổ Phiên hình thành. Trong khoảnh khắc đó, bờ đê bị sóng đập lung lay, nhưng thứ vỡ trước là sóng, là sóng máu.
Một ngày một đêm sau, Ma Sơn Quan.
Thẩm Lãnh đứng trên tường thành nhìn hẻm núi Ma Sơn phía đối diện, người bên cạnh đang nhỏ giọng nói những gì đó. Sau khi nghe xong Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn những người Thổ Phiên đứng ở chỗ xa kia, còn có tiểu nam hài rõ ràng rất hoảng sợ kia, cũng chỉ 5 – 6 tuổi.
"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lãnh hỏi.
Tiểu nam hài sợ tới mức trốn về phía sau, không dám trả lời. Gã thân binh Thổ Phiên ở bên cạnh nó vội vàng cúi người nói: "Thiếu chủ tên là Nguyên Vương Đằng."
"Nguyên Vương Đằng..."
Thẩm Lãnh nhìn về phía gã thân binh vừa trả lời: "Nó là cháu trai của Thổ Phiên vương?"
"Đúng vậy..."
Thẩm Lãnh xoay người đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu nam hài kia, nhìn vào mắt nó: "Ngươi còn nhỏ, ngươi không biết ta là ai, nhưng ta hy vọng ngươi có thể biết, tổ phụ của ngươi là do ta giết, tự tay giết. Nếu ta không giết tổ phụ của ngươi, ngươi sẽ không có cuộc sống lang bạc kỳ hồ như bây giờ, cho nên ta giữ ngươi lại cũng không phải bởi vì ta quan tâm đến ngươi, hy vọng ngươi nhớ điều này."
Hắn đứng lên, căn dặn một tiếng: "Sắp xếp người đưa bọn họ đi Trường An."
Tất cả người Thổ Phiên đều nhìn về Thẩm Lãnh, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Theo lý mà nói, không nên bắt nhốt thiếu chủ ở trong quân doanh sao? Chỉ cần thiếu chủ còn sống ở trong tay người Ninh, tương lai người Ninh còn có cớ tiếp tục động binh với Thổ Phiên. Thiếu chủ nhỏ tuổi, còn không phải là để mặc cho người khác định đoạt ư, bọn họ hoàn toàn có thể nói là thiếu chủ thỉnh cầu Đại Ninh xuất binh hỗ trợ phục quốc cho nên quân Ninh mới công vào. Có lá cờ thiếu chủ này, quân đội của Đại Ninh sẽ càng có ưu thế hơn những kẻ địch khác của Thổ Phiên, cứ như vậy thì bọn họ cũng coi như là sư xuất hữu danh.
Nhưng Thẩm Lãnh lại muốn đưa thiếu chủ đi Trường An, đây không phải đã từ bỏ không ít cơ hội tốt sao?
"Chắc hẳn là Nhã Thập rất khó xử."
Thẩm Lãnh nhìn đứa bé kia lẩm bẩm nói: "Khi gã Thiết Khang đó đưa ra quyết định cũng rất khó xử. Ta nghĩ không phải bọn họ tín nhiệm ta nên mới đưa ngươi tới, chỉ là bọn họ không có lựa chọn khác, cũng có thể là cảm thấy đại để ta và bọn họ giống nhau, xem như là quân nhân đủ tư cách. Đây là kẻ địch của ta đã uỷ thác trước khi chết... Ta không có ý định khiến bọn họ thất vọng."
Trong ánh mắt đứa bé đó vẫn ngập tràn nỗi sợ hãi, nó hoàn toàn không hiểu chuyện này là như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đi Trường An đi, ngươi còn có một cô cô ở Đại Ninh."
Thẩm Lãnh vỗ vai đứa trẻ: "Cũng không phải là ngươi không có người thân."
Lại một ngày sau.
Binh sĩ truyền tin chạy lên tường thành khom người cúi đầu: "Đại tướng quân, thám báo phía trước gửi tin tức về, Thần Lộc Quân của Thổ Phiên đã hoàn toàn bị bao vây, chém giết hai ngày hai đêm, hẳn là binh lực đã không còn hơn vạn. Đại tướng quân Thần Lộc Quân Nhã Thập và con Thiết Khang của ông ta đều đã chết trận ở ngoài cổng thành Quân Nha. Trước khi chết đã bị đại quân An Tức bao vây, thủ tướng Mạc Vương Đạt trong thành Quân Nha hạ lệnh mở cổng thành ra đón Nhã Thập vào, Nhã Thập ở dưới thành hô to không được mở cửa, cùng Thiết Khang lưng tựa lưng giết địch cho đến khi chết trận."
Tay của Thẩm Lãnh vỗ một cái lên tường thành, rất mạnh.
Nhã Thập là tướng quân thiện chiến nhất Thổ Phiên, cũng là kẻ thù quan trọng nhất khi quân Ninh đánh vào Thổ Phiên, nhưng Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy vui vẻ vì Nhã Thập chết trận. Nếu như có thể, hắn càng mong muốn hoàn thành ước định với Nhã Thập hơn, hai người đao thật thương thật tỷ thí một trận trên chiến trường chính diện, nhưng Thẩm Lãnh là đại tướng quân, hắn sẽ không bởi vì suy nghĩ như vậy của mình mà hành sự kích động. Hắn phải chịu trách nhiệm vì Đại Ninh, chịu trách nhiệm vì sáu vạn năm ngàn chiến binh thủ hạ.
Sắp xếp về chiến thuật không có sai, nhưng Thẩm Lãnh không thấy có cảm giác thành tựu lắm.
"Còn gì nữa không?" Hắn hỏi.
"Thám báo của chúng ta ở ngay trong thành Quân Nha nhìn thấy cảnh này, sau đó liền lập tức rút khỏi thành Quân Nha. Nhã Thập cùng với toàn bộ gần ba vạn binh Thần Lộc Quân chết trận ở ngoài thành Quân Nha, sau khi bọn họ đều chết trận thì thành Quân Nha nhanh chóng bị vây kín ba mặt, cho nên người của chúng ta chỉ có thể mau chóng rút đi. Thám báo nói cuối cùng Nhã Thập cùng với Thiết Khang lưng tựa lưng chắn ở trước cổng thành, hai người giết địch vô số, thi thể vây quanh một vòng chung quanh. Cuối cùng người An Tức không dám tiến lên nữa, chỉ dùng loạn tiễn bắn chết Nhã Thập và Thiết Khang, mũi tên trên người hai người bọn nhiều đến mức gần như không nhìn thấy thân thể."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Biết rồi, đi đi."
Binh sĩ truyền tin lập tức vái chào, xoay người bước nhanh rời đi.
"Kế tiếp đến chúng ta rồi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía xa: "Nhã Thập không có lỗi với bộ giáp tướng quân trên người."
Cùng lúc đó, thành Quân Nha.
Máy ném đá của người An Tức được đẩy lên, đã điên cuồng công kích thành Quân Nha khoảng nửa ngày, cuối cùng tường thành của thành Quân Nha cũng không chống đỡ nổi nữa và sụp xuống, thế nhưng người An Tức không lập tức tiến công mà truyền lệnh cho người Lâu Nhiên. Những người Lâu Nhiên kia hô hào lao vào trong thành Quân Nha, chém giết với đám Thần Lộc Quân Thổ Phiên cuối cùng ở trong thành Quân Nha. Trên mỗi một con đường đều là huyết chiến, trên mỗi một tấc đất đều là huyết chiến.
Tướng quân Mạc Vương Đạt dẫn người vừa đánh vừa lui, sau khi đại tướng quân Nhã Thập chết trận là phòng tuyến ngoài thành thất thủ, quân đội của kẻ thù đã phong bế đường rút lui của bọn họ, hình thành hợp vây tứ phía, bọn họ đã không có chỗ để lui. Cuộc chiến đấu cuối cùng diễn ra ở trong ngoài phủ tướng quân thành Quân Nha. Mạc Vương Đạt biết mình nên làm gì, hắn ta nhất định phải khiến kẻ thù hiểu lầm rằng thiếu chủ Nguyên Vương Đằng ở trong phủ tướng quân này, cho nên cuộc chém giết cuối cùng này càng thảm liệt hơn.
Trên bậc thềm ngoài cửa phủ tướng quân, thi thể phủ kín mỗi bậc thềm, máu từ trên bậc thềm không ngừng chảy xuống. Khi tướng quân An Tức Khí Nhiếp Thích dẫn người vào thành thì cuộc chém giết cơ bản đã kết thúc. Người Lâu Nhiên đã bỏ ra cái giá cực kỳ thảm trọng, dựa vào ưu thế nhiều người mà giết sạch Thần Lộc Quân, trong cả tòa thành Quân Nha tràn ngập mùi máu tươi.
Chân của Khí Nhiếp Thích đạp trên máu đi vào phủ tướng quân, lúc đế giày rời khỏi mặt đất máu cũng có thể dính chặt lấy đế giày, âm thanh phát ra khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Trong phủ tướng quân, cửa thư phòng, bên cạnh tướng quân Thổ Phiên Mạc Vương Đạt đã không còn ai nữa, gã thân binh cuối cùng đã gục xuống trước mặt hắn ta cách đây không lâu. Trên người gã ta trúng hơn mười mũi tên, lúc ngã xuống thân thể cũng không thể tiếp xúc mặt đất, bị mũi tên cản lại.
Trên người hắn ta cũng có vài mũi tên, chỉ là miễn cưỡng dựa vào một thanh loan đao mà vẫn chưa ngã xuống.
Khí Nhiếp Thích sải bước đi vào, nhìn gian thư phòng kia, lại nhìn Mạc Vương Đạt.
"Thật ra Nguyên Vương Đằng không ở đây đúng không?" Khí Nhiếp Thích hỏi.
Mạc Vương Đạt cười, từ xa nhổ một ngụm nước bọt dính máu về phía Khí Nhiếp Thích, trong ánh mắt nhìn Khí Nhiếp Thích tràn ngập vẻ khinh thường.
"Ồ, quả nhiên không có."
Khí Nhiếp Thích xoay người: "Giết đi, chúng ta còn phải đi Ma Sơn Quan."
Loạn tiễn bắn qua, tướng quân cuối cùng của Thần Lộc Quân nằm trong vũng máu.