Đứng ở trên tường thành Ma Sơn Quan giống như có thể nghe được tiếng hét hò trong gió truyền đến. Đó là một cuộc chiến tranh bề ngoài có vẻ như không liên quan đến Đại Ninh, nhưng làm sao lại có thể thật sự không liên quan? Trận chiến này, Thần Lộc Quân của Thổ Phiên có hơn tám vạn người dùng cái chết để bảo vệ sự tôn nghiêm của một quốc gia. Bọn họ cũng là một đám quân nhân xuất sắc, nhưng đối với người Thổ Phiên mà nói chiến tranh như vậy là sự bắt đầu của tai ương, Thổ Phiên đã không còn binh có thể chiến đấu nữa rồi.
Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành nhìn hẻm núi phía xa, mũi động đậy, giống như đang cảm nhận mùi máu tươi trong không khí.
"Nói với các tướng sĩ."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhiễm: "Cuộc chiến tranh tiếp theo thuộc về chúng ta rồi."
"Rõ!"
Chiến binh Đại Ninh đứng ở chung quanh Thẩm Lãnh đồng thanh hô một tiếng, mỗi một người đều đang đợi trận chiến này đến.
"Chúng ta cầm chân kẻ thù càng lâu, Đàm đại tướng quân quyết chiến sẽ càng có lợi."
Tay của Thẩm Lãnh lại vỗ lên tường thành: "Nhìn thật kỹ nơi này đi, đây đã không phải là quốc thổ của Thổ Phiên nữa, mà là cương vực của Đại Ninh. Còn nhớ khi chúng ta gia nhập chiến binh, câu nói đầu tiên mà mỗi người được nghe là gì không?"
"Phàm là đất dưới chân chiến binh, đều là cương thổ Đại Ninh, một tấc đất không nhường, tấc đất tất tranh giành!"
"Người Thổ Phiên dùng cái chết trận của bọn họ giành lại tôn nghiêm, nhưng không giành lại thắng lợi. Chắc hẳn là lúc này liên quân các nước Tây Vực và người An Tức đang cười trước thi thể của người Thổ Phiên. Tạm thời để cho bọn họ cười, tiếp theo sẽ cho bọn họ thấy chúng ta cười như thế nào."
Thẩm Lãnh giơ tay lên vỗ giáp ngực: "Chiến binh Đại Ninh!"
"Bách chiến bách thắng!"
Kẻ thù đến hơi muộn hơn so với dự tính. Hai ngày sau, thám báo của kẻ thù xuất hiện ở trong hẻm núi, chỉ vừa tiếp xúc đã lập tức rút đi, dường như cũng không có định tới gần Ma Sơn Quan. Nhưng lại khoảng nửa ngày sau, liên quân Tây Vực lấy người Lâu Nhiên làm tiên phong giống như một con rắn dài uốn lượn xuất hiện trong hẻm núi, đội ngũ liên miên bất tận.
Thẩm Lãnh dựa vào tường thành gặm cà rốt, nhìn trận thế phía đối diện: "Tặng bọn họ chút quà gặp mặt trước."
Quân đội kẻ thù ở ngoài thành vẫn chưa dừng lại, trong hẻm núi cũng không thích hợp để cắm trại. Nếu bọn họ xây dựng doanh địa ở bãi đất trống tương đối rộng rãi bên ngoài Ma Sơn Quan, như vậy thì đội ngũ sẽ không có chỗ triển khai tiến công, mà hẻm núi phía sau bọn họ quanh co uốn lượn không dứt, căn bản không có cách nào dựng lều trại, cho nên cũng tạo thành một cục diện cực kỳ bất lợi đối với kẻ địch. Nếu đội ngũ đi đầu không chết hàng đàn hàng đống thì đội ngũ phía sau cũng không lên nổi.
"Dê của chúng ta đâu?" Thẩm Lãnh hỏi.
La Khả Địch cười cười: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Một đám dê núi bị xua đuổi đến cổng thành, thoạt nhìn chắc hẳn chính là dê núi. Chiến binh Đại Ninh cũng không xác định rốt cuộc dê này gọi là gì, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy dê có nội lực thâm hậu như thế. Ngoài thành hai bên đều là vách núi, giống như đao gọt rìu đục, con người nhất định là không thể đi lên, nhưng dê lại lên được.
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu một con dê trong số đó: "Xin lỗi các ngươi nhé."
Trên lưng mỗi con dê núi đều buộc một cái bao vải không nhỏ, buộc rất chắc chắc, cũng rất cẩn thận, một đàn dê núi bị xua đuổi đến hai bên tường thành. Trên lưng những con dê núi này buộc túi hỏa dược, kíp nổ để rất dài. Về phần rốt cuộc uy lực lớn cỡ nào thì thật ra Thẩm Lãnh cũng không để ý lắm.
Để tiện thả dê núi ra, cổng thành còn dùng cọc gỗ làm thành rào chắn, độ rộng chỉ có thể vừa cho một con dê núi lọt qua. Binh sĩ ở cổng thành cầm một cây nhang trong tay, thoạt nhìn có vẻ rất không nỡ.
"Một nồi thịt dê hầm thật ngon."
Lẩm bẩm xong câu này liền châm kíp nổ trên đuôi con dê núi đi đầu. Trên kíp nổ còn buộc pháo, sau khi đốt liền đẩy dê núi từ trong khe cửa đi ra, pháo ở sau mông dê núi nổ vang khiến nó hoảng sợ, bắt đầu chạy như điên ra ngoài thành. Người Lâu Nhiên ở xa xa ngoài cổng thành còn ngỡ ngàng hơn cả dê núi, bọn họ phát hiện không ngờ người Ninh lại mở cổng thành ra một khe nhỏ, sau đó liền nhìn thấy một con dê đi ra.
Một con dê nổ mông.
Pháo ở phía sau mông dê núi nổ, dê núi liền phun khí, mà lúc này người Lâu Nhiên vẫn ngây ngẩn.
"Một con dê?"
Tướng quân lĩnh quân Lâu Nhiên giơ tay lên dụi mắt.
Đúng lúc này con dê núi thứ hai bị đẩy từ trong khe cửa ra, cũng là vừa ra khỏi cửa liền phun khí. Sau một tiếng nổ vang, tốc độ của con dê núi kia liền tăng lên tới cực hạn, hơn nữa hoàn toàn không có mục tiêu rõ ràng, chỉ là chạy thẳng về phía trước.
Binh lính Đại Ninh cầm nhang trong tay thở dài: "Dê nướng nguyên con thật đáng tiếc."
Mà người Lâu Nhiên ở bên kia càng kinh ngạc hơn, lĩnh quân tướng quân nhìn đám dê kia lao tới từng con từng con một, lông mày nhíu lại rất sâu.
"Hai con dê?"
"Ba con dê?"
Giờ khắc này, Thẩm Lãnh đứng tựa người ở đó hỏi Trần Nhiễm: "Ngươi đoán giờ khắc này những người Lâu Nhiên kia đang nói gì?"
Trần Nhiễm đau lòng nói: "Đếm dê."
Thẩm Lãnh cười nói: "Một con dê."
Trần Nhiễm: "Phù..."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn nhìn ra bên ngoài, đã thả ra khoảng 6 – 7 con dê núi, những con dê kia chạy loạn chung quanh trong cơn hoảng sợ, có con chạy đến chỗ khác, có con chạy về hướng kẻ thù. Thẩm Lãnh cũng không để ý, có một con chạy tới đã là tốt rồi, dù sao thì dê cũng vẫn chưa có quy thuận Đại Ninh.
Đối với loài dê này, chỉ có ăn mới khá quy thuận.
Ầm một tiếng, vận khí tốt là con dê thứ nhất nổ tung ngay trong đội quân người Lâu Nhiên. Những người Lâu Nhiên kia lại còn chạy tới bắt dê, bọn họ hoàn toàn không biết trên thế giới này có hỏa khí đáng sợ như vậy, mấy thứ như pháo hoa bọn họ cũng ít khi thấy, phần lớn mọi người đều chưa từng thấy lần nào, chỉ là nhìn thấy trên người dê có một túi vải rất kỳ quái, đâu nghĩ đó là lời hiệu triệu của tử thần.
Dê hất bay ít nhất mười mấy người Lâu Nhiên ở chung quanh ra ngoài, đầu mũi tên trong túi hỏa dược bắn ra bốn phía. Ngoài những người bị nổ chết tại chỗ ra còn có không ít người bị thương vì đầu mũi tên bắn vào, người Lâu Nhiên lập tức rối loạn.
Dê núi bị nổ mông liên tiếp chạy qua, người Lâu Nhiên bắt đầu điên cuồng chạy về phía sau, nhưng đám người chen chúc ở trong hẻm núi. Hậu đội không biết đã xảy ra chuyện gì, tiền đội không ngừng chen về phía sau, đội ngũ loạn hết cả lên.
Trần Nhiễm đứng ở đó lại không vui chút nào: "Ta cảm thấy những người Lâu Nhiên kia không quý giá bằng dê, bọn họ không thể ăn, dê có thể ăn."
Thật ra cũng không nhiều dê núi có thể chạy vào trong đội ngũ của người Lâu Nhiên, nhưng sau vụ nổ đầu tiên là người Lâu Nhiên đã hết can đảm. Bọn họ không biết thứ nổ tung đó là cái gì, có người nói người Ninh đã cột thiên lôi mông vào dê, những người khác thì cùng nhau hô hào, không bao lâu sau hậu đội đều nghe nói người Ninh có thể nhét sấm vào mông dê. Đây không phải vấn đề chiến thuật, mẹ nó chứ đây là vấn đề pháp thuật.
Càng là nơi nghèo khó càng là ngu muội, Lâu Nhiên vương luôn tự xưng là sứ giả của vị thần của hoàng tộc, người Lâu Nhiên cũng tin chắc trên thế giới này có thần thánh tồn tại. Giờ khắc này, theo bọn họ thấy người Ninh và thần nhất định là không rõ ràng, nếu không thì tại sao bọn họ có thể khống chế được thiên lôi?
Bầy dê chạy loạn, Thẩm Lãnh nhìn mà không vui.
"Nếu như có thể khiến dê chạy chuẩn xác thì tốt."
Hắn thở dài: "Bắt đầu nhớ Râu Xồm rồi, nếu hắn đi theo ta thì hỏa khí có thể sử dụng tốt hơn nữa, cách ta hiện giờ dùng vẫn là do hắn nghĩ ra lúc bắc chinh, túi hỏa dược của chúng ta uy lực có hạn. Lúc trước vừa mới đến Ma Sơn Quan ta đã hỏi tướng quân La Khả Địch, người của chúng ta có thể leo hai bên vách đá dựng đứng hay không. Lúc ấy chính là nghĩ khi kẻ địch sẽ đến dùng túi hỏa dược nổ tung cự thạch ở hai bên xuống, nhưng mà không thể đi lên được. Cho dù lên được cũng không kịp rút xuống, người của chúng ta cũng sẽ chết ở trên đó, cho nên ta đã từ bỏ ý định."
Hắn nhìn những tảng đá lớn nhô ra hai bên: "Đồ tốt như vậy, không thể lợi dụng thật đáng tiếc."
Trần Nhiễm: "Ngươi đang đáng tiếc đá..."
Thẩm Lãnh: "Được rồi đó, ta bảo người giữ lại cho ngươi một con còn không được?"
Trần Nhiễm: "Vậy ngươi phải hầm cho ta."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nhìn bên kia xem, tảng đá lớn lăn xuống liệu có rất trơn tru không?"
Trần Nhiễm: "Ta không lăn."
Thẩm Lãnh dùng mấy chục con dê núi dọa lui người Lâu Nhiên, đây xem như là đòn cảnh cáo dành cho kẻ thù. Theo lời Trần Nhiễm nói là phân dê, loại phân dê phóng hỏa. Đội ngũ của người Lâu Nhiên rối tinh rối mù, Thẩm Lãnh cho tướng quân La Khả Địch mang kỵ binh ra ngoài giả vờ truy kích, vì thế người Lâu Nhiên càng loạn hơn. Hẻm núi Ma Sơn vu hồi chật hẹp, kẻ thù bắt đầu lui thì sẽ loạn cỡ nào, kỵ binh cũng không lao vào trong đội ngũ kẻ thù, đuổi theo sau mông kẻ thù dùng liên nỏ không ngừng bắn giết. Hơn nửa canh giờ ngắn ngủi, bên ngoài Ma Sơn Quan đã để lại rất nhiều thi thể.
Sau khi truy kích hơn nửa canh giờ kỵ binh lập tức rút về, nhưng người Lâu Nhiên không dừng lại, chạy một mạch ra ngoài hẻm núi.
Hơn một canh giờ sau, đại doanh người An Tức.
Khí Nhiếp Thích nhìn tướng quân Lâu Nhiên đứng ở trước mặt mình sắc mặt khó coi giống vừa mới nuốt phải một con ruồi. Hắn ta không tận mắt thấy người Lâu Nhiên bị đánh bại như thế nào, cho nên hắn ta không thể tưởng tượng được dê núi có thiên lôi trong đít mà người Lâu Nhiên đang nói với hắn ta là như thế nào, hắn ta chỉ cảm thấy là người Lâu Nhiên phế vật khó có thể chấp nhận được.
"Dê, có thể nổ ra thiên lôi?"
Khí Nhiếp Thích nhìn về phía tướng quân Lâu Nhiên: "Tại sao ngươi không nói với ta, thiên thần hóa thành dê giúp người Ninh chiến đấu?"
Thế mà tướng quân Lâu Nhiên lại còn rất nghiêm túc suy nghĩ: "Có lẽ là vậy."
Khí Nhiếp Thích thở dài một hơi: "Ta không muốn nghe câu chuyện thiên lôi hay dê đó, ta chỉ biết chưa đến nửa canh giờ các ngươi đã bị người Ninh đánh bại, sau đó còn có ít nhất hai ba ngàn người chết do bị người nhà giẫm đạp. Ngươi nói với ta đây là thiên thần đang giúp người Ninh?"
"Tướng quân."
Đại Dã Kiên đứng ở cách đó không xa chắp tay nói: "Đó là hỏa khí của người Ninh, ta từng đi Trường An của Ninh, biết đó là cái gì, chỉ là chưa thấy tận mắt."
Đại Dã Kiên cũng là một nhân vật, sau khi bỏ rơi thủ hạ của mình ở thành Lộc Hồ đã một mình tiến vào rừng sâu núi thẳm, liều mình dùng tay chân leo vách núi vượt qua Ma Sơn Quan. Nếu không phải nơi hắn ta đi qua quả thật người bình thường đều đi không được, hắn ta còn có thể dẫn người trèo núi trở lại tập kích quân Ninh.
"Hỏa khí?"
Khí Nhiếp Thích hừ một tiếng: "Ta không quan tâm hỏa khí gì, nếu ngày mai người Lâu Nhiên các ngươi không thể đánh tới dưới thành Ma Sơn Quan, đội ngũ của ta sẽ ở phía sau các ngươi dùng máy ném đá cho các ngươi biết thế nào mới cơn giận dữ của thiên lôi. Các ngươi sẽ bị đập thành thịt nát."
Đại Dã Kiên nhíu mày: "Tướng quân, hỏa khí rất quan trọng, tương lai hỏa khí nhất định có thể có tác dụng xoay chuyển càn khôn trên chiến trường. Nếu như hỏa khí có thể được lợi dụng tốt, sẽ bách chiến bách thắng."
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn."
Thế nhưng Khí Nhiếp Thích lại không quan tâm, nói: "Ngày mai trong một ngày mà các ngươi không thể đi lên, đội ngũ của ta đi lên, nhưng các ngươi cũng sẽ không có ai sống tốt."
Hắn ta giơ tay lên vỗ mặt tướng quân Lâu Nhiên kia: "Ngươi nên nhớ câu nói này của ta."