Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1051 - Chương 1051: Mánh Khóe

Chương 1051: Mánh khóe Chương 1051: Mánh khóe

Sáng sớm hôm sau, người Lâu Nhiên hôm qua bị dọa lui đã ngóc đầu trở lại, và khác với lần trước là ở phía sau đội ngũ của người Lâu Nhiên, người An Tức đã dựng máy ném đá lên, còn có tiễn trận dày đặc, đủ để thấy người An Tức nham hiểm. Bọn họ hoàn toàn có thể dựng máy ném đá ở ngoài thành quan phối hợp với người Lâu Nhiên tiến công, nhưng Khí Nhiếp Thích lại dựngg máy ném đá ở sau lưng người Lâu Nhiên.

Một khi người Lâu Nhiên lại lui về phía sau, người An Tức sẽ không hề lưu tình mà đập đá vào hậu đội của người Lâu Nhiên, sau đó chính là sự nghiền áp của tiễn trận.

Trên tường thành, Thẩm Lãnh tựa người ở đó nhìn người Lâu Nhiên đông nghìn nghịt đi lên, cảm thấy có chút vô vị. Đấu pháp của người An Tức không nằm ngoài dự liệu, sở dĩ bọn họ không chuyển máy ném đá lên là vì bọn họ muốn dùng mạng của người Lâu Nhiên để tiêu hao thể lực của quân Ninh. Người Lâu Nhiên chết bao nhiêu, bọn họ cũng không quan tâm, nhưng chỉ cần tiêu hao một phần thể lực của quân Ninh thì sẽ có lợi với đợt tiến công kế tiếp của bọn họ.

"Tướng quân lãnh binh người An Tức là ai?"

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Là một người biết cầm binh, hẳn là đã đọc không ít binh thư."

Trần Nhiễm nói: "Liệu có phải là Già Lạc Khắc Lược đến?"

"Không phải."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu như là Già Lạc Khắc Lược đến thì máy ném đá đã lên rồi. Ta nói người này biết dẫn binh nhưng không biết đánh trận. Ta nói hắn đã đọc không ít binh thư, nhưng hắn nhất định không có bao nhiêu thực chiến."

Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái: "La Khả Địch."

Tướng quân chiến binh Mậu Tự Doanh La Khả Địch tiến lên một bước: "Có ti chức."

"Ngươi chỉ huy."

Thẩm Lãnh chắp tay sau mông đi bộ xuống thành, Trần Nhiễm đi theo phía sau hắn: "Không xem thử?"

"Nếu người Lâu Nhiên có thể công tới mới là lạ."

Thẩm Lãnh nói: "Phía tây Ma Sơn Quan có một con sông nhỏ, đi câu cá thôi."

Trần Nhiễm: "Đại quân đang ở chiến đấu kịch liệt, ngươi lại đi câu cá?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Lát nữa nói cho ngươi biết tại sao, bảo các binh sĩ đi tuyên truyền một chút, ta đi câu cá."

Trần Nhiễm chợt tỉnh ngộ: "Ngươi đang cho các tướng sĩ an tâm?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta đã đi câu cá rồi, các binh sĩ sẽ không cảm thấy ta không quan tâm đến chiến sự, đổi người khác không được, sẽ nói hắn khinh mạn. Ta được, bởi vì các tướng sĩ đều biết ta là ai, cho nên bọn họ biết ta đi câu cá thì sẽ chỉ nghĩ đại tướng quân hoàn toàn không coi kẻ thù ra gì. Ta vẫn luôn nói với bọn họ là bên chúng ta trách nhiệm trọng đại, sự tình liên quan đến việc Đàm đại tướng quân quyết chiến, cho nên trong lòng các tướng sĩ đều có áp lực, phải cho bọn họ thả lỏng một chút."

Trần Nhiễm hỏi: "Có phải ngươi thật sự muốn trốn đi, sau đó còn cố ý nói ra lý do quang minh chính đại như vậy không."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Bờ sông nhỏ, Thẩm Lãnh ngồi trên tảng đá, cầm một cây trường thương trong tay làm cần câu. Cán thương của trường thương này làm gỗ bạch lạp, cực kỳ mềm dẻo, gần như có thể uốn thành một vòng tròn cũng sẽ không bị gãy. Ngồi ở đó nhìn dòng nước nhưng tâm tư của Thẩm Lãnh lại hoàn toàn không tập trung vào câu cá. Sở dĩ hắn đến câu cá không chỉ là vì muốn cho các tướng sĩ thoải mái trong lòng một chút, chủ yếu hơn là hắn nhất định phải khiến cho bản thân bình tĩnh hơn nữa.

"Nghĩ được một cách rồi."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nhìn về phía Trần Nhiễm: "Phái người trở về, bảo La Khả Địch thử xem có thể buộc túi hỏa dược vào máy bắn nỏ rồi bắn ra hay không."

"Máy bắn nỏ không được, lúc kéo mũi tên trọng nỗ về chỉ lộ ra đầu mũi tên, đại bộ phận mũi tên ở trong máy bắn nỏ, không có chỗ buộc túi hỏa dược."

"Ta biết, không dùng trọng nỗ, dùng trường thương."

Thẩm Lãnh quơ quơ trường thương trong tay: "Không cần nhắm chuẩn bắn chết ai, chỉ cần có thể bắn vào trong đội ngũ kẻ thù là được."

Trần Nhiễm vội vàng lên tiếng, phái người trở lại thông báo cho La Khả Địch.

Trần Nhiễm ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh: "Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngươi để La Khả Địch chỉ huy, có phải là lo trong lòng ông ta sẽ có chút không được thoải mái không?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã là đại tướng quân rồi, nếu chuyện gì đại tướng quân cũng tự mình làm cũng không tốt. Thứ nhất là bọn họ sẽ cảm thấy ta cho rằng bọn họ không đáng tin cậy, thứ hai là sẽ khiến các tướng sĩ hình thành tính ỷ lại, chuyện gì cũng dựa vào ta. Hơn nữa hiện tại các binh sĩ Canh Tự Doanh, Mậu Tự Doanh đều đang nhìn ta, ngược lại là không để ý đến tướng quân của bọn họ. Sớm muộn gì ta cũng phải rời đi, sau này vẫn là Dương Hận Thủy và La Khả Địch quản lý bọn họ, không thể để cho bọn họ cảm thấy tướng quân của mình không bằng ta."

Thẩm Lãnh khoát tay, một con cá giãy giụa kịch liệt bị câu đi lên. Mùa này nước trong núi lạnh, còn có thể câu được lớn một con cá như vậy cũng là không dễ dàng.

"Lãnh Tử, ta cảm thấy ngươi có tâm sự."

Trần Nhiễm nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh: "Có phải đã xảy ra vấn đề gì không?"

"Cũng không phải chuyện lớn gì."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi, quay lại liếc nhìn phương hướng Ma Sơn Quan: "Bất cứ kẻ thù nào trên chiến trường chính diện ta đều không sợ, chỉ cần là đối đầu đao thật thương thật, không có gì có thể hù dọa ta, nhưng... người ở sau lưng ta, khiến ta sợ."

"Ai?!"

Trần Nhiễm lập tức trợn to mắt.

"Hôm qua Nhiếp Dã đưa cho ta một phong thư, là thư của Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân tự tay viết, ông ta đã đang trên đường đến, khi thư đến tay ta hẳn là ông ta đã đến thành Tây Giáp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhị hoàng tử và ông ta cũng sẽ cùng đến chỗ chúng ta. Nhị hoàng tử và ta hợp nhau, tất nhiên nhị hoàng tử sẽ vội tới tìm ta. Hàn Hoán Chi nhắc nhở ta nếu nhị hoàng tử hỏi ta vấn đề gì khác thường, không cho phép ta nhiều lời."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Có người tung tin đồn ở thành Trường An. Hàn đại nhân bọn họ ra Trường An không bao lâu thì trong thành liền nổi mưa gió. Lời đồn nói... ta là con của Trân phi."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm, sự sắc bén trong ánh mắt của Trần Nhiễm lập tức không còn, tay vào đó là sự khó tin.

"Vậy ngươi... chẳng phải là? Chẳng phải là..."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Làm sao có thể, lời đồn nói ta là đứa con của Trân phi và dã nam nhân sinh ra, còn nói nhị hoàng tử là do Ý phi và dã nam nhân sinh ra, loại tin đồn này đương nhiên đều là giả, nhưng cũng rất ghê tởm. Trân phi và Ý phi sẽ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Có những lúc thứ giết chết người không phải đao mà là lời đồn thổi."

Trần Nhiễm thở dài: "Chẳng trách bắt đầu từ hôm qua ngươi đã không yên lòng."

Thẩm Lãnh nói: "Xem ra Lâm Lạc Vũ đúng."

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Quả thật ta không thể ở lại Trường An mãi, chỉ cần ta ở Trường An thì sẽ có người đứng ngồi không yên, sẽ có người lo sợ..."

"Thái tử?"

Trần Nhiễm hỏi dò một câu: "Hắn lại mưu tính gì?"

"Không phải hắn mưu tính gì, là hắn còn có thể làm gì."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi biết tại sao lúc này nhị hoàng tử lại phải tới tây cương không? Bên tây cương này chiến sự căng thẳng kịch liệt như thế, nhị hoàng tử mới bao nhiêu? Mười ba tuổi mà thôi, vẫn chưa tới tuổi trợ quân, nhưng nhị hoàng tử lại tới, còn là do Hàn Hoán Chi đích thân hộ tống tới."

"Tại sao?"

"Ta đoán, có thể bệ hạ sẽ động thủ với thái tử."

Thẩm Lãnh lại hít sâu: "Nhưng ta vẫn luôn tò mò, chuyện này có liên quan gì tới ta? Nhiễm Tử, ta chưa từng nói những lời này với bất kỳ người nào, cho dù là ngươi, là Thẩm tiên sinh, cho dù là Trà Nhi, Mạnh Trường An, ta đều không nói đến. Nhưng không nói đến không có nghĩa là ta không hiếu kỳ, không có nghĩa là ta không suy nghĩ. Ta chỉ có thể nói những lời này với ngươi... Thẩm tiên sinh và Trà Nhi không muốn nói với ta, chắc hẳn chính là lý do tại sao thái tử nhằm vào ta."

Trần Nhiễm: "Mẹ nó chứ ngươi đừng thật sự là hoàng tử."

Thẩm Lãnh: "Nếu là thật thì sao?"

Trần Nhiễm: "Vậy thì tuyệt vãi."

Thẩm Lãnh: "..."

Trần Nhiễm lập tức có hứng thú, ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi là hoàng tử thì có thể giải thích được rồi. Bệ hạ đối xử với ngươi tốt như vậy, hóa ra bởi vì ngươi là con trai của bệ hạ. Hoàng tử à, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vãi rồi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Tuyệt?"

Trần Nhiễm nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Không phải mới tốt."

Thẩm Lãnh nhìn nước sông trước mặt: "Nếu ta là hoàng tử, thái tử sẽ cho rằng ta chắn đường hắn."

Trần Nhiễm ngẩn ra, quả thật gã chưa kịp nghĩ những điều này.

"Nếu thái tử không ngồi chờ chết thì sao?"

Ánh mắt của Thẩm Lãnh có chút mơ hồ: "Nếu bệ hạ muốn phế bỏ thái tử, thái tử lại không muốn bị phế bỏ, vậy thì dư luận xôn xao hiện tại chẳng qua là bước đầu tiên của thái tử. Hắn sẽ khiến cho đối thủ của mình trở nên danh bất chính, ngôn bất thuận trước. Hắn không thể nào đường hoàng đánh bại bệ hạ, cho nên chỉ có thể dùng mánh khóe ghê tởm giống như mẫu thân hắn, nhưng có những lúc mánh khóe lại khiến người ta khó lòng phòng bị."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ta không lo cho ta, ta lo cho nhị hoàng tử. Nếu thái tử thật sự có thể bào chế ra chứng cứ nhị hoàng tử không phải con trai của bệ hạ, phải làm sao?"

"Vậy con trai cũng có thể không phải là con trai?"

Trần Nhiễm nói: "Ngươi chỉ nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, lúc Ý phi sinh nhị hoàng tử có người nhiều như vậy, hơn nữa còn là ở trong cung Vị Ương."

"Hắn nhất định sẽ vùng vẫy."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Thái tử sẽ không buông tay, hiện tại biện pháp duy nhất của hắn chính là khiến cho người ta tin nhị hoàng tử không phải con của bệ hạ. Nếu như vậy thì hắn chính là người thừa kế duy nhất."

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Cửa Thái Miếu.

Thái tử Lý Trường Trạch đứng ở đó, mấy người đang quỳ bên cạnh, trong đó có một nam nhân trung niên nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, ông ta nằm rạp trên mặt đất, người không ngừng run rẩy.

Lý Trường Trạch nhìn ông ta: "Ngươi nên nhớ, một mình ngươi chết tốt hơn cả nhà ngươi chết, không chỉ là cả nhà ngươi, hôm nay ngươi không phối hợp, ta sẽ khiến ngươi cửu tộc tận diệt. Ta đã nói ngươi rồi, vì ngôi vị thái tử này, chuyện gì ta cũng làm được. Ngươi là người do ta lựa chọn, chỉ trách ngươi số mệnh không tốt, nhưng ta cam đoan với ngươi, sau khi làm xong chuyện này ta sẽ cho cả nhà ngươi phú quý, cửu tộc phú quý. Con trai lớn của ngươi năm nay mười sáu tuổi, ta có thể sắp xếp cho hắn làm quan, con trai thứ của ngươi mới bảy tuổi, nghe nói rất đáng yêu. Ngươi còn có một đứa con gái đã đến tuổi cập kê, không muốn nàng ta bị người khác hãm hại chứ?"

Nam nhân trung niên nằm rạp trên mặt đất không dám nói lời nào, người càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

"Thư tín qua lại của ngươi và Ý phi do ta sai người làm giả sẽ không bị điều tra ra sơ hở, giấy sử dụng đều là năm sản xuất khác nhau, nét chữ cũng đã được động tay động. Tính thời gian, vừa đúng là khoảng thời gian Ý phi mang thai, bởi vì việc nhà nên ngươi xin từ quan rời khỏi cung Vị Ương. Ngươi vốn là thị vệ trong cung, lại đột nhiên rời đi vào thời điểm đó, đây vốn đã là một điểm đáng ngờ."

"Chứng cứ do ta chuẩn bị đủ để khiến người ta nghi ngờ, còn nữa là ngươi không cần quá lo lắng, Hàn Hoán Chi không ở thành Trường An. Hắn không ở đây, người có thể thẩm vấn của ngươi chính là Diệp Lưu Vân. So với Hàn Hoán Chi thì thủ đoạn của Diệp Lưu Vân kém xa. Ngươi nhớ, chỉ cần ngươi nhất quyết khẳng định nhị đệ... Lý Trường Diệp là đứa trẻ do ngươi và Ý phi yêu đương vụng trộm mà có."

Thái tử hít sâu, hít sâu hết lần này đến lần khác.

"Nếu phụ hoàng đã ép ta, vậy thì ta sẽ trực tiếp đứng đối diện với ông ấy. Ta không cao bằng phụ hoàng, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng quỳ xuống nữa."

Gã ta khoát tay: "Gõ chuông Thái Miếu!"

Bình Luận (0)
Comment