Cung Vị Ương.
Ý phi nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt hoàng đế giống như một đứa trẻ đã làm chuyện. Buổi sáng thái tử cho người gõ vang chuông Thái Miếu ở Thái Miếu. Theo quy định của hoàng tộc Đại Ninh, chuông Thái Miếu vang lên, hoàng tộc ở thành Trường An đều phải đến, cho nên không bao lâu sau bên ngoài Thái Miếu đã xuất hiện rất nhiều người. Đơn giản mà nói, người của hoàng tộc Lý gia ở Trường An giống như cổ đông gia tộc trong một thương hành, bình thường bọn họ sẽ không lộ diện, có tiền để chia là được, dù sao thì thân phận cũng tôn quý và còn không phải lo cuộc sống. Với lại hoàng đế cũng không thích bọn họ khoa tay múa chân.
Bệ hạ Lý Thừa Đường thống trị Đại Ninh tốt như vậy, quốc lực cường thịnh như vậy, hoàn toàn không cần bọn họ làm gì, mỗi năm lĩnh phần hoa hồng của bọn họ là được. Nhưng đám người này ở đây, mặc kệ ngày bình thường bọn họ có tham dự triều chính hay không, bọn họ đều là hoàng tộc.
Huynh đệ của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường không có một người nào còn ở Trường An, trong hoàng tộc hiện nay người có thân phận địa vị đều rất cao là mấy vị huynh đệ của lão hoàng đế. Mấy vị lão vương gia này ngày thường thoải mái nhàn nhã, vui vẻ sống qua ngày. Trưởng tử của bọn họ phần lớn đều vẫn có thể kế thừa tước vị thân vương, nhưng mà phải đợi. Các con trai khác nếu may thì được phong quận vương, không may thì cũng như vậy.
Nhưng lời nói của bọn họ có trọng lượng, bọn họ không có bao nhiêu quyền lên tiếng ở chỗ khác nhưng ở Thái Miếu thì có, nhất là những lão nhân đó.
Dựa theo quy định của hoàng tộc Đại Ninh, Thái Miếu là nơi vô cùng thần thánh, quốc sự quyết ở điện Thái Cực, gia sự quyết ở Thái Miếu. Có người gõ vang chuông Thái Miếu thì chứng tỏ trong hoàng tộc có chuyện lớn xảy ra, lớn đến mức nhất định phải triệu tập tất cả hoàng tộc có tiếng nói ở thành Trường An tham gia. Quy định này xuất hiện khi nào thì đã không ai còn nhớ, dù sao cũng không phải Thái Tổ hoàng đế định ra, nếu không thì khẳng định có người lấy ra nói.
Trong Đông Noãn Các, hoàng đế ngồi trên ghế, Ý phi đứng ở bên cạnh ông ta, vốn phải quỳ nhưng hoàng đế không cho quỳ.
Đông Noãn Các bày thêm mấy cái ghế dựa, mấy vị lão thân vương kia ngồi ở đó chờ bệ hạ lên tiếng. Mấy người thoạt nhìn vẻ mặt đều rất hòa thuận, bộ dạng uống trà cũng đều rất có khí độ, nhưng ánh mắt lại đều có chút mơ hồ.
Hàn Vương lớn tuổi nhất trong mấy lão ca, lão ta ho khan vài tiếng, nhìn về phía Trần Vương ngồi ở bên cạnh. Trần Vương cũng không tiện nói chuyện, nhìn về phía Dự Vương và Định Vương ngồi ở phía đối diện, hai người kia cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Khụ khụ."
Hàn Vương cảm thấy hơi tức giận, tất cả mấy người này đều giả ngu không nói lời nào, lão ta lớn tuổi nhất vậy thì lão ta nói.
"Bệ hạ."
Hàn Vương hơi cúi người: "Việc này vẫn phải điều tra. Tuy rằng thần tin chắc Ý phi nương nương trong sạch vô tội, nhưng chuông Thái Miếu vang lên, tất cả mọi người ở cả hoàng thành đều nghe thấy, huống hồ cách rất lâu việc này cũng đã khiến dư luận xôn xao. Thần tuyệt đối không phải nhằm vào Ý phi nương nương, mà là muốn cho Ý phi nương nương một công đạo, cũng là cho nhị hoàng tử một công đạo, càng là cho bệ hạ một công đạo."
Lời này nói không cấp tiến một chút nào, nhưng ai cũng biết câu nói này cũng là trong bông giấu đao. Nếu lão ta thật sự tin là Ý phi trong sạch vô tội thì sẽ không mở miệng nói chuyện đầu tiên. Trong lòng mấy lão nhân bọn họ nghĩ gì, thật ra hoàng đế ngồi ở phía sau bàn sách cũng đều biết rõ.
"Nhị hoàng tử chẳng những trí tuệ lanh lợi, hơn nữa dù là học thức hay khí độ đều khiến người ta khâm phục. Nếu việc này không điều tra rõ ràng, cũng sẽ khiến nhị hoàng tử bị hao tổn danh dự."
Định Vương thấy Hàn Vương đã lên tiếng, cũng nói theo vài câu: "Hay là Ý phi nương nương giải thích vài câu đi."
Trần Vương và Dự Vương vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, cứ tùy tiện giải thích vài câu."
"Giải thích?"
Ánh mắt của hoàng đế bỗng đanh lại, bốn lão thân vương kia lập tức ngậm miệng.
"Nàng ấy cần phải giải thích với các khanh?"
"Bệ hạ, đây là gia sự hoàng tộc, chuông Thái Miếu bị gõ vang, chúng ta không thể không quan tâm."
"Đúng vậy bệ hạ, chuông Thái Miếu đã vang lên thì không phải là việc nhỏ, nếu không cho một lời giải thích, không cho một công đạo, dư luận sẽ càng xôn xao hơn. Chỉ riêng trong thành Trường An đã không ít người nói này nói kia, cột sống của hoàng tộc cũng đang bị người ta đâm vào. Nếu tương lai mọi người trên khắp Đại Ninh đều biết, vậy chẳng phải là càng phiền hơn ư?"
Dự Vương hắng giọng: "Nói thì là lý này, trong phòng này cũng không có người ngoài, nên nói gì thì nói nấy."
Ý phi vừa muốn nói thì hoàng đế thò tay ra kéo nàng một cái, kéo nàng đến bên cạnh mình.
Hoàng đế lắc đầu với nàng: "Đại Phóng Chu, lấy một cái ghế đến, để Ý phi ngồi ở bên cạnh trẫm."
Ý phi thay đổi sắc mặt: "Bệ hạ, hay là thần thiếp đứng..."
"Trẫm bảo nàng ngồi."
Hàn Vương cũng thay đổi sắc mặt: "Bệ hạ, chuyện chưa giải thích rõ ràng."
"Chuyện của Lý gia không phải nhỏ, gia sự lớn nhỏ cũng là quốc sự, Đại Ninh là của Lý gia, người của Lý gia không thể không quan tâm đến chuyện và người bên cạnh bệ hạ."
"Đúng vậy bệ hạ, hay là trước hết để cho Ý phi giải thích một chút rồi hãy ngồi."
"Ai cũng không thân cận bằng người nhà, bệ hạ nên biết dù thế nào đi nữa thì cũng là người nhà đáng tin cậy nhất, có chuyện gì, chúng ta đều có thể phân ưu giúp bệ hạ."
Ngón tay của hoàng đế nhẹ nhàng gõ trên bàn sách: "Từ trước tới nay chuyện gì trẫm cũng không làm phiền mấy vị hoàng thúc. Thứ nhất là vì mấy vị hoàng thúc đều đã lớn tuổi, chuyện phức tạp phiền lòng ảnh hưởng thanh tịnh, thứ hai là trẫm thật sự cũng không nghĩ ra có chuyện gì cần mấy vị hoàng thúc giúp đỡ mới được. Cũng không phải là không có lúc cần mấy vị hoàng thúc, trẫm mới lên ngôi, hình như cũng từng đi cầu mấy vị hoàng thúc..."
Tầm mắt của ông ta lướt qua, tất cả mấy vị lão thân vương kia đều quay đầu nhìn về chỗ khác.
Lúc đầu trước khi bệ hạ vào Trường An, những người này đều là đứng bên phía Mộc Chiêu Đồng, bọn họ cũng bằng lòng để cho thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì lúc ấy Mộc Chiêu Đồng lấy thân phận đại học sĩ thủ phụ Nội các dâng tấu lên hoàng hậu, xin hoàng hậu sự chấp thuận để thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên làm con thừa tự của bà ta, nhưng mà thế tử nhỏ tuổi, phải lấy chư vương phụ chính. Các đời hoàng đế Đại Ninh đều không cho phép cục diện chư vương phụ chính xuất hiện, Mộc Chiêu Đồng đã dám khơi mào, mấy người bọn họ đã ngửi được mùi quyền lợi, tuy nhiên lại bị chín ngàn lưỡi đao của Bùi Đình Sơn thổi bay mùi vị đó.
Sau khi hoàng đế Lý Thừa Đường vào Trường An, bên cạnh không có nhiều người có thể dùng. Khi đó Mộc Chiêu Đồng nắm quyền, đối với lời nói của hoàng đế cũng là muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì không nghe. Hoàng đế rơi vào đường cùng, muốn mời mấy vị lão thân vương này đứng ra giúp đỡ, nhưng mấy vị này không có một người nào đứng ra, hoặc là nói mình lớn tuổi tai điếc hoa mắt, hoặc là nói mình thể nhược đa bệnh.
Nhưng chính mấy vị lão nhân thể nhược đa bệnh, tai điếc hoa mắt này lại vẫn sống khỏe mạnh thêm gần ba mươi năm rồi.
Mấy người kia không nhìn hoàng đế, hoàng đế nhìn bọn họ.
"Ý phi là thê tử của trẫm, nếu nàng ấy cần giải thích gì thì cũng là giải thích với trẫm."
Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi lại ở trước mặt mấy người đó: "Trẫm vẫn luôn nghĩ bất kể là hoàng tộc hay bách tính bình dân đều phải tôn hiếu đạo, cho nên nhiều năm qua trẫm vẫn cực kỳ kính trọng mấy vị hoàng thúc. Đó là chuyện trẫm nên làm được, là bổn phận, mỗi người đều nên biết bổn phận của mình là gì."
Ông ta dừng bước chân lại: "Lúc nãy là ai nói chuông Thái Miếu vang lên là Lý gia từ trên xuống dưới đều phải tham dự vào việc này?"
Hàn Vương ngẩng đầu lên: "Lão thần nói, bệ hạ nghĩ lão thần đã nói sai sao?"
"Quy định này là ai định ra?" Hoàng đế hỏi.
Hàn Vương mấp máy môi. Quy định từ xưa đến giờ đã như vậy, nhưng ai định ra... Không dễ nói, dù sao cũng mấy trăm năm rồi, quy định chính là quy định này.
"Vệ Lam."
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài đi vào, khom người cúi đầu: "Có thần."
"Đi tháo chuông Thái Miếu xuống."
Câu này vừa ra khỏi miệng là tất cả mọi người đều ngẩn ra, Hàn Vương vịn tay vào ghế đứng lên: "Bệ hạ!"
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía lão ta, bốn mắt nhìn nhau, chỉ một giây, Hàn Vương đã không dám đối mắt với hoàng đế nữa.
"Đi."
Hoàng đế chỉ tay ra bên ngoài, Vệ Lam lập tức xoay người đi ra ngoài.
Hoàng đế lại nhìn về phía Ý phi: "Nàng cũng ra ngoài trước, trẫm có mấy lời tán gẫu với các hoàng thúc. Đại Phóng Chu, đưa Ý phi về cung, không được cho bất cứ người nào quấy rầy, trong hoàng thành, nếu còn nghe được có người truyền lời đồn gì, trực tiếp bắt lại cắt lưỡi."
"Vâng!"
Đại Phóng Chu lên tiếng, bước nhanh đến cúi người nói: "Nương nương, chúng ta về cung trước đi."
Ý phi lo lắng nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế lại cười cười với nàng: "Trở về nghỉ ngơi."
Đại Phóng Chu ra ngoài sau đó đóng cửa phòng Đông Noãn Các lại, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng.
"Lúc nãy trẫm nói đến đâu rồi?"
Hoàng đế đi đến chỗ bàn sách dừng lại, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Ồ, trẫm nói đến mỗi người đều phải biết mình nên có bổn phận như thế nào. Trẫm biết bổn phận của mình là gì, cho nên khi trẫm để tay lên ngực tự hỏi đều cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm."
Hoàng đế vừa quay đầu lại, Hàn Vương lập tức cúi đầu.
"Con người đó mà, nếu như cả đời có thể làm được năm chữ không thẹn với lương tâm là rất không dễ dàng, nói thì đơn giản nhưng làm thật sự khó. Trẫm là vua của một nước, cho nên muốn làm được việc không thẹn với lương tâm lại càng phải nghĩ chu toàn hơn bất cứ người nào."
Ông ta nhìn mấy người kia: "Bao năm nay trẫm đối đãi với mấy vị hoàng thúc, vẫn chu toàn?"
"Chu... chu toàn."
Dường như Định Vương cảm thấy có gì đó không ổn, gật đầu đầu tiên: "Bệ hạ đối tốt với chúng thần, chúng thần khắc ghi trong tâm khảm."
"Các khanh là thúc thúc của trẫm, trẫm cũng chưa bao giờ xem các khanh là người ngoài. Khi trẫm nhỏ, hẳn là mấy vị hoàng thúc cũng đều từng bế trẫm chứ? Suốt nhiều năm như vậy đều nhìn trẫm làm việc, cho nên mấy vị hoàng thúc cũng rõ trẫm là người như thế nào."
Ngữ khí của hoàng đế bỗng nhiên lạnh đi: "Người Lâm Việt khiến trẫm ngột ngạt, trẫm diệt Lâm Việt. Người Cầu Lập khiến trẫm ngột ngạt, trẫm diệt Cầu Lập. Người Bột Hải lại khiến trẫm ngột ngạt, trẫm liền diệt Bột Hải. Người Hắc Vũ khiến trẫm ngột ngạt, trẫm ngự giá thân chinh diệt mấy ngàn dặm. Trẫm... chính là một người như vậy, người nào muốn trẫm ngột ngạt, trẫm không thể chấp nhận, sự độ lượng của trẫm không lớn."
Ông ta đặt chén trà xuống, có lẽ là chưa đặt vững, chén trà rơi xuống đất bộp một tiếng, lập tức vỡ tan.
Hoàng đế cúi đầu nhìn chén trà: "Trẫm biết mấy vị hoàng thúc đều là người nhìn thái tử lớn lên, các khanh cũng đều thân cận với thái tử, trẫm cũng biết thời gian gần đây thái tử và các khanh càng thường xuyên đi lại hơn. Trẫm nghĩ hẳn là thái tử biết gần đây trẫm bận vì chuyện người Tây Vực khiến trẫm thấy ngột ngạt, không có thời gian đi thỉnh an mấy vị hoàng thúc, hắn liền đi thay trẫm, là như vậy phải không?"
"Phải phải phải phải..."
Định Vương vội vàng đứng lên: "Là như vậy, chính là thái tử thấy bệ hạ quá vất vả, cho nên thay bệ hạ tới vấn an chúng thần."
Hoàng đế khoát tay, thị vệ đại nội ở bên ngoài chạy vào vì nghe thấy tiếng chén vỡ lập tức lui ra ngoài.
Hoàng đế đá mảnh vỡ trên mặt đất: "Nhìn đi, vỡ rồi, còn có thể trở nên hoàn hảo như lúc đầu không?"