Bầu không khí trong Đông Noãn Các càng lúc càng trở nên ngưng trọng, mấy vị lão thân vương tuy vẫn ngồi ở kia, nhưng đâu còn ngồi yên được. Bọn họ không ngờ bệ hạ sẽ thẳng thừng nói ra chuyện thái tử như vậy, cho nên nhất thời bị một chiêu trả đòn của hoàng đế đánh không kịp phòng bị.
"Bệ hạ."
Hàn Vương lại đứng lên lần nữa, lão ta lớn tuổi nhất trong mấy người, cho nên những người khác cũng đều nể nang lão ta, đương nhiên cũng đều bằng lòng để lão ta làm chim đầu đàn. Năm đó Hàn Vương còn từng cùng phụ thân của Lý Thừa Đường tranh giành ngôi vị hoàng đế, thua không phải chuyện nằm trong định mệnh, mà là năng lực của lão ta quả thật không bằng phụ thân của Lý Thừa Đường.
Gần ba mươi năm trước người này từng ngửi được mùi quyền lợi rồi. Chư vương phụ chính mà lúc trước Mộc Chiêu Đồng đồng ý với lão ta là ý gì? Ý là lão ta sẽ trở thành nhiếp chính vương!
Theo lão ta thấy, thê tử của tiên đế Lý Thừa Viễn cũng chỉ là hoàng hậu đương thời thì có gì ghê gớm, đàn bà mà thôi. Thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên mới mấy tuổi tất nhiên cũng để mặc người khác sắp xếp, thậm chí lão ta đã chế định sẵn một kế hoạch tương đối lâu dài, lão ta phải từng bước nắm giữ quyền lớn trong triều. Lão ta từng thất bại trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế một lần nhưng cũng không thật sự chịu phục.
Lão ta nghĩ bước đầu tiên là giành được sự tín nhiệm của hoàng hậu, từng chút từng chút làm cho hoàng hậu bất hòa nghi kỵ Mộc Chiêu Đồng. Chỉ cần lão ta nắm được hai tấm bài hoàng hậu và thế tử trong tay, trong vòng vài năm là lão ta có thể loại bỏ Mộc Chiêu Đồng khỏi trung tâm quyền lực.
Bước thứ hai, sau khi Mộc Chiêu Đồng không thể cầm quyền Nội các, lão ta sẽ đích thân tiếp quản Nội các, với địa vị thân vương kiêm đại học sĩ thủ phụ Nội các, đến lúc đó quyền lợi trong triều đều nằm trong tay lão ta.
Bước thứ ba, thật ra lão ta đã làm rõ đại khái cái chết của tiên đế Lý Thừa Viễn có chút liên quan đến hoàng hậu. Lý Thừa Viễn cũng được coi là một hoàng đế rất ưu tú, nhưng đối với nữ nhân lại cực kỳ bạc bẽo. Bởi vì hoàng hậu không sinh được con cho ông ta cho nên ông ta luôn nghĩ làm sao để phế bỏ hoàng hậu thay người khác, vì vậy mà mỗi ngày hoàng hậu đều thấp thỏm lo âu. Trên thực tế đâu chỉ là hoàng hậu, trong hậu cung không có một người nào sinh được con cho ông ta, nhưng Lý Thừa Viễn thấy người khác không thể sinh được con nhưng hoàng hậu thì không được.
Cho nên lúc đó Hàn Vương phỏng đoán, Lý Thừa Viễn chết bất đắc kỳ tử, nói không chừng chính là hoàng hậu lên kế hoạch sau đó hạ thủ. Đối với hoàng hậu mà nói, hai lựa chọn đều là xấu, vậy thì chọn cái hơn một chút.
Nếu Lý Thừa Viễn không chết, sớm muộn gì cũng phế bỏ hậu vị của bà ta, hơn nữa sẽ còn cho bà ta một tội danh. Nếu có thể bình yên rời khỏi cung Vị Ương thì không nói, nhưng trên thực tế từ xưa đến nay hoàng hậu bị phế bỏ có người nào có được kết cục tốt? Cho dù hoàng đế không giết bà ta, hoàng hậu mới cũng sẽ nghĩ cách giết bà ta. Huống hồ bà ta biết sự vô tình của Lý Thừa Viễn, thật sự để đến ngày Lý Thừa Viễn hạ quyết tâm thì bà ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hàn Vương biết những chuyện này, rất nhiều người đều biết những chuyện này, nhưng mà những chuyện này lại không thể bày ra trước mặt các bách tính Đại Ninh.
Hai lựa chọn xấu này, một là để mặc hoàng đế Lý Thừa Viễn sắp xếp, chết thì coi như mình số mệnh không tốt.
Thứ hai là giết Lý Thừa Viễn. Lý Thừa Viễn không có con nối dõi, một người cũng không có, cho nên tất nhiên là chọn một đứa con của các vương lên. Bà ta chỉ cần có chút liên hệ với Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng tất nhiên sẽ giúp bà ta. Mộc Chiêu Đồng đã vị cực nhân thần, lão ta còn có thể làm sao bước cao hơn một bước?
Đó chính là giám quốc.
Huống hồ chính bởi vì lúc đó Lý Thừa Viễn đã đang từng bước làm suy yếu quyền lợi trong tay Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng mới liên mưu với hoàng hậu. Lý Thừa Viễn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết một đại học sĩ thủ phụ Nội các quyền khuynh triều dã sẽ tương đương với phân tán phần lớn hoàng quyền, không thể để mất hoàng quyền được.
Lúc ấy Hàn Vương phái người điều tra, đại khái cũng không khác phỏng đoán của lão ta là mấy. Mặc dù không có chứng cớ chứng minh Lý Thừa Viễn là do hoàng hậu và Mộc Chiêu Đồng hợp mưu giết chết, nhưng Hàn Vương lại biết cơ hội của mình đã đến.
Cho nên bước thứ ba của lão ta chính là sau khi mình nắm trọng quyền trong tay, sẽ nói ra chuyện hoàng hậu cùng Mộc Chiêu Đồng hợp mưu giết chết hoàng đế. Tốc độ lan truyền của những chuyện như thế này sẽ nhanh cỡ nào? Không bao lâu cả Đại Ninh đều sẽ chìm trong tiếng bàn tán.
Lão ta đứng ở chỗ cao đạo đức, cũng đứng ở chỗ cao quyền lợi, phế bỏ Mộc Chiêu Đồng, sau đó phế bỏ hoàng hậu. Như vậy thì kết quả mưu quyền của hoàng hậu là thế tử Lý Tiêu Nhiên còn có tư cách gì ngồi trên ngôi vị hoàng đế?
Lúc này, bước thứ tư của lão ta đã có thể bắt đầu rồi.
Lão ta không có ý định tự làm hoàng đế, như vậy sẽ khiến cho mọi người chỉ trích, nhưng lão ta có thể cho con trai của mình làm hoàng đế.
Như vậy thì đế vị Đại Ninh sẽ từ chuyển nhất mạch Lý Thừa Viễn đến nhất mạch của lão ta. Đều là người của Lý gia, nhưng Lý gia và Lý gia cũng không hoàn toàn giống nhau.
Cho nên sau này khi Lưu Vương Lý Thừa Đường đột nhiên trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, đột nhiên có Đao Binh ủng hộ, đột nhiên cũng có cấm quân ủng hộ, sao Hàn Vương có thể chấp nhận? Đại cục của lão ta vẫn chưa mở ra đã bị tiêu diệt từ trong trứng nước, cơn bực tức này chỉ có bản thân lão ta mới có thể thể hội được. Khi đó Lý Thừa Đường mới về Trường An, muốn mời mấy người bọn họ ra giúp đỡ, làm sao lão ta có thể đồng ý?
Kiểu giúp đỡ này cũng không phải là chư vương phụ chính, đơn giản chính là để mặc Lý Thừa Đường sai khiến, còn lâu lão ta mới làm.
Giờ khắc này, lão ta lại đứng ở trước mặt Lý Thừa Đường một lần nữa, ân ân oán oán của ba mươi năm trước giống như thoáng chốc đều ùa về trước mặt.
"Bệ hạ!"
Hàn Vương hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng kích động, đừng hành động theo cảm tính. Lão ta đã không còn hùng tâm tráng chí của ba mươi năm trước, giờ khắc này lão ta chỉ muốn bảo vệ sự thuần khiết của huyết thống Lý gia.
"Giờ khắc này không có người ngoài."
Hàn Vương nói xong câu đó lại im lặng một lát, bỗng nhiên vịn bàn quỳ xuống: "Thần có câu nói như nghẹn ở cổ họng không nhả ra không được. Bệ hạ, lời đồn đại bên ngoài nói đại tướng quân Thẩm Lãnh là con của bệ hạ, thần không biết đây có phải là thật không."
Mắt của hoàng đế hơi nheo lại.
Hàn Vương quỳ gối kia: "Bệ hạ, xin nghe thần nói hết câu... Thân thế lai lịch của Thẩm Lãnh không rõ ràng, đến bây giờ chắc hẳn là cũng không thể xác định. Cho dù có thể xác định, một hoàng tử phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng không thể trở lại tộc phả Lý gia. Một khi xác nhận thân phận của hắn, bách tính Đại Ninh sẽ có bao nhiêu người mắng bệ hạ? Mắng tội hậu? Chuyện xấu như thế này tuyệt đối không thể truyền đi, sự tình liên quan đến thể diện hoàng tộc."
"Cho nên bất kể bệ hạ phong Thẩm Lãnh cái gì, chỉ cần hắn không vào gia phả, chúng thần đều không có bất kỳ dị nghị gì, cũng sẽ không có cản trở gì."
Lão ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: "Lại nói đến thân thế của nhị hoàng tử. Nếu quả thật nhị hoàng tử chính là do Ý phi và tên thị vệ tên là Cung Điền đó sinh ra, trên người nhị hoàng tử sẽ không hề có chút huyết thống hoàng tộc Lý gia nào. Thần biết việc này không thể cái tài định luận (1), cho nên mới khẩn cầu bệ hạ điều tra rõ, điều tra ra đây là vu oan cho Ý phi, như vậy nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế, nếu điều tra ra thật thì sao?"
Hàn Vương cúi đầu: "Thần mong bệ hạ nghĩ lại... Thái tử điện hạ trung hậu hiền lương, bất kể học thức nhân phẩm hay là năng lực đều là lựa chọn tốt nhất. Bệ hạ nói thái tử và chúng thần đi lại riêng tư thân mật, nhưng bệ hạ à, thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đó cũng là con cháu của chúng thần, đi lại nhiều một chút chẳng lẽ là tội sao?"
Hoàng đế vẫn rất nghiêm túc lắng nghe, trở lại phía sau bàn sách ngồi xuống, mặc dù mắt không nhìn về phía Hàn Vương nữa nhưng ông ta đều nghe rõ ràng mỗi một từ Hàn Vương nói.
"Hoàng thúc."
Ánh mắt của hoàng đế từ ngoài cửa sổ chuyển sang Hàn Vương.
"Trước đó khanh nói muốn có lời giải thích, muốn có một công đạo."
Ông ta nhìn khuôn mặt của Hàn Vương: "Lời giải thích này , công đạo này chính là... Thẩm Lãnh có phải hoàng tử hay không cũng không liên quan tới việc hắn có phải đại tướng quân hay không. Thân phận của Thẩm Lãnh xác định hay không xác định, có thể đưa về gia phả hay không cũng không có liên quan đến các khanh."
Hoàng đế để tay trên bàn, thoạt nhìn rất tự nhiên nhưng mạch máu trên mu bàn tay lại giống như đang khẽ giật liên hồi.
"Biết tại sao trẫm lại liều mạng như vậy?"
Hoàng đế nói: "Năm đó khi trẫm cần các khanh giúp đỡ, tất cả các khanh đều trốn đi, trẫm mới hiểu được tình thân trong hoàng gia không đáng tin cậy. Các khanh đều là thúc thúc của trẫm, đệ đệ của phụ thân trẫm, nói ra thì trên đời này cũng không có bao nhiêu thứ thân mật hơn kiểu quan tâm này. Khi trẫm khốn đốn, tuyệt vọng, bước đi khó khăn thì các khanh không giúp trẫm, hiện tại trẫm cần các khanh khoa tay múa chân ở trước mặt trẫm?"
"Trước giờ trẫm đều không phải thánh nhân luôn bỏ qua chuyện cũ, hoàn toàn ngược lại, trẫm là một người có thù tất báo. Lúc nãy hoàng thúc đã nói gì? Nói chỉ cần Thẩm Lãnh không vào gia phả thì trẫm ban thưởng cho hắn như thế nào các khanh cũng không quản, cũng không cản trở. Các khanh... quản được hay là cản được?"
Định Vương ngượng ngùng cười cười: "Bệ hạ, câu nói này thật làm tổn thương tình cảm."
"Chính là trẫm không muốn làm tổn thương tình cảm nên mới có nhiều chuyện như vậy!"
Hoàng đế vỗ bàn bộp một tiếng, mấy lão thân vương đồng thời run lên.
"Nếu không phải trẫm nể tình cảm, mấy vị hoàng thúc còn có thể ngồi ở trước mặt trẫm, dùng tư thế trưởng bối để nói chuyện với trẫm?"
Hoàng đế cười khẩy: "Các bách tính Đại Ninh đều nói trẫm độ lượng, kẻ thù bị trẫm đánh bại cũng chỉ dám quỳ xuống cảm kích ân đức của trẫm, nhưng trẫm thật sự độ lượng sao? Các đời hoàng đế Đại Ninh thật sự độ lượng sao?"
Ông ta nhìn về phía Hàn Vương: "Năm đó khanh đã lên kế hoạch gì, không phải trẫm đã quên, chỉ là trẫm nể tình cảm."
Sắc mặt Hàn Vương tái đi, quỳ ở đó trông có vẻ vô cùng ngượng nghịu. Lúc nãy lão ta là lấy thân phận thần tử trung quân, là người trong tộc để quỳ xuống, cho nên cảm thấy tuy mình quỳ nhưng hùng tráng, nhưng mà giờ khắc này, lão ta không hùng tráng, cũng không hiên ngang.
Hoàng đế đứng dậy, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Vương đang quỳ, nhìn vào mắt Hàn Vương ở khoảng cách gần như vậy: "Hôm nay trẫm sẽ nói rõ ràng một chút. Trẫm liều mạng mới có tất cả mọi thứ hiện tại, không ai có tư cách khoa tay múa chân ở trước mặt trẫm. Trẫm liều mạng đến hiện tại, nếu còn có ai khoa tay múa chân ở trước mặt trẫm thì là trẫm đã thua. Trẫm đã thua sao?"
Không ai dám nói.
"Vẫn là câu nói đó, trẫm không phải một người độ lượng, tâm can của trẫm cũng không có mềm như vậy."
Ông ta giơ tay lên chỉnh lại cổ áo hơi bị nhăn của Hàn Vương: "Hoàng thúc, dáng vẻ nằm rạp ở đây của khanh thật sự giống một người trung quân ái tộc, nhưng khanh không phải, trước giờ khanh đều không phải. Năm đó khi khanh và phụ hoàng tranh giành xấu xí cỡ nào, đã tự quên rồi sao? Khanh còn có thể mặc cẩm y của thân vương, hưởng thụ sự kính nể của tuyệt đại bộ phận mọi người đối với khanh, đó chẳng qua là bởi vì khanh họ Lý, khanh phải cảm ơn bản thân mình mang họ Lý."
Hoàng đế đứng lên: "Trẫm đã tháo chuông Thái Miếu rồi, sau này nếu ai còn lấy thân phận trưởng bối hoàng tộc để áp chế trẫm, để bức bách trẫm, hoặc là bức bách người của trẫm, trẫm có thể phá hủy chuông Thái Miếu, cũng có thể khiến người như vậy không mang họ Lý, đây là quyền của trẫm khi ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Lúc trước các khanh cực lực phản đối trẫm vào kinh là đúng, để trẫm ngồi lên, các khanh sẽ vĩnh viễn không ngày ngóc đầu lên."
"Đi đi, đừng quỳ ở trước mặt trẫm nữa. Đều không phải người lương thiện, ai mà không hiểu ai chứ, diễn kịch cũng không có ý nghĩa gì."
Hoàng đế vừa đi về phía bàn sách vừa nói: "Đều họ Lý, người của Lý gia tâm địa không kiên quyết, thủ đoạn không quyết liệt thì còn là người Lý gia ư? Năm đó Lý gia không chỉ có tranh hùng với Sở, đó là người Lý gia giẫm trên mấy trăm nghĩa quân Trung Nguyên mà đứng lên, các khanh thật sự xứng với thân phận trời sinh đã có này?"
Hoàng đế ngồi xuống trở lại, mở tấu chương ra.
"Hoàng thúc, không còn mấy năm nữa, sao không yên phận mà sống cho tốt?"
(1) Cái tài định luận: chỉ thị phi, công tội của một người phải đến sau khi chết mới có thể đưa ra kết luận.