Cung Vị Ương.
Hoàng đế và Trân phi cùng đi vào cung Ý phi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ý phi quỳ đón ở trong sân. Hoàng đế nhìn thấy bộ dạng của Ý phi như vậy không khỏi có chút đau lòng, ngoại trừ đau lòng ra còn có cảm xúc khác. Trước giờ Ý phi đều luôn cẩn trọng như vậy, cũng sẽ luôn áy náy vì sai lầm không phải là của nàng, tính tình của nàng như vậy đại khái chính là kiểu người luôn chịu thiệt một chút mới có thể an tâm. Nếu nàng không cẩn thận chiếm chút lợi lộc, nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Lại Thành và lão viện trưởng cũng từng không chỉ một lần khuyên hoàng đế, muốn nói lập hậu thì Ý phi thích hợp hơn Trân phi, dù sao thì Ý phi mới là mẹ đẻ của nhị hoàng tử, nhưng lần nào hoàng đế cũng thẳng thừng phủ định. Không phải ông ta chán ghét Ý phi, ông ta chưa bao giờ chán ghét. Để Trân phi lên vị trí đứng đầu là một mặt, mặt khác hoàng đế cảm thấy tính cách của Ý phi không đủ để làm mẫu nghi thiên hạ.
Có câu hoàng đế sẽ không tùy tiện nói với người khác, nhưng sau này đã từng nhắc đến trong một lần nói chuyện với lão viện trưởng và Lại Thành bọn họ. Câu nói này cũng ảnh hưởng tới lão viện trưởng và Lại Thành, từ đó về sau, hai người không còn nhắc đến chuyện lập Ý phi làm hậu nữa.
Lúc ấy bệ hạ nói: "Các khanh luôn nói Ý phi thích hợp để lập hậu hơn, không phải là trẫm chưa từng suy nghĩ, nhưng trẫm phải suy nghĩ nhiều hơn các khanh. Trẫm hỏi các khanh, các khanh có từng nghĩ đến sự ảnh hưởng của một nữ nhân đối với nam nhân không?"
Lúc ấy lão viện trưởng và Lại Thành ngây người ra, không ai hiểu hàm nghĩa chuẩn xác trong câu nói này của bệ hạ là gì.
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi giải thích: "Nếu trẫm cứ luôn thân cận với hoàng hậu, liệu trẫm có bị hoàng hậu ảnh hưởng hay không?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, lão viện trưởng và Lại Thành đều hơi kinh ngạc.
Dân gian có câu nói đó là gió đáng sợ nhất là gió bên gối.
Lại Thành không khỏi nhớ đến một người bằng hữu của mình. Bằng hữu của ông ta vốn là một người rộng rãi hào phóng, khi cưới vợ ông ta cũng đến dự. Thê tử của y là một người rất keo kiệt, bề ngoài nhìn cũng được, nhưng chỉ cần dính dáng đến tiền tài là sẽ tính toán rất nhiều. Cho dù là hàng ngày lui tới, bằng hữu đến nhà y mang theo chút lễ vật, nhưng bà ta cũng không cho trượng phu của mình mang lễ vật đến nhà người khác.
Mới đầu cũng không phải là không cho, mà là do bà ta chuẩn bị lễ vật, luôn mua những thứ khá rẻ, trượng phu của bà ta luôn cảm thấy mất mặt, vì thế thường xuyên cãi nhau. Sau này cũng không biết làm sao, năm rộng tháng dài, y lại trở nên không khác tính cách của thê tử là bao, vì thế các bằng hữu dần dần làm xa cách, đến bây giờ thì đã không còn đi lại nữa.
Nói ra thì bởi vì những bằng hữu kia thật sự để ý? Chỉ là không muốn có tiếp xúc với thê tử của y nữa mà thôi.
Hoàng đế ngồi ở đó nói với ngữ khí hơi nặng nề: "Sự ảnh hưởng của thê tử đối với trượng phu luôn lớn hơn sự ảnh hưởng của trượng phu đối với thê tử, các khanh tin không?"
Lão viện trưởng không biết trả lời như thế nào, lão không hiểu cho nên không có quyền nói chuyện, nhưng Lại Thành lại biết lời bệ hạ nói có lẽ là chuẩn xác.
Trong xã hội Đại Ninh, cho dù địa vị của trượng phu có vẻ cao hơn thê tử rất nhiều nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, sự ảnh hưởng này cực kỳ kín kẽ.
Hoàng đế nói: "Không phải nói nữ tử đều không tốt, nam nữ giống nhau, nam nhân bất tài còn nhiều hơn nữ nhân, nhưng lúc này là nói về lựa chọn của trẫm... Nếu lúc trước trẫm luôn thân cận với hoàng hậu, chắc chắn trẫm sẽ trở thành một người từng giờ từng phút đều nghĩ đến mánh khóe, dùng ác ý để phỏng đoán người khác. Sau này trẫm làm việc càng quả quyết hơn, càng tín nhiệm những người bên cạnh hơn, các khanh có thể nói không liên quan đến Trân phi sao?"
Lão viện trưởng và Lại Thành đồng thời gật đầu.
"Lại nói đến Ý phi."
Hoàng đế nói: "Tính cách như Ý phi nếu lập hậu, sẽ luôn với trẫm những câu kiểu như có thể nhịn thì nhịn, có thể nhường thì nhường, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Các khanh nghĩ trẫm sẽ biến thành một người như thế nào? Người khác thò tay ra tát một bạt tai, trẫm còn chưa đánh trả, người bên cạnh nói đừng đánh, đừng đánh, không đáng, chịu thiệt là phúc..."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trân phi không đồng ý với trẫm, trẫm để trống hậu vị cũng sẽ không chọn người tuỳ tiện."
Giờ khắc này, Ý phi trong cung.
Hoàng đế vừa vào cửa liền nhìn thấy Ý phi quỳ gối ở đó, có chút đau lòng, cũng có chút tức giận.
"Đứng lên."
Hoàng đế nói hai chữ, không nhìn Ý phi đã bước vào trong phòng. Ý phi còn tưởng là bệ hạ thật sự tức giận, cho nên lại càng sợ hãi hơn, vội vàng đứng lên, đi theo vào phòng sau đó lại quỳ xuống.
Lông mày của hoàng đế lập tức càng nhíu sâu hơn.
"Đứng lên đi."
Trân phi đưa tay ra đỡ Ý phi dậy: "Có phải cảm thấy bệ hạ đang giận muội không? Nếu muội nghĩ như vậy, vậy chẳng phải là xem thường bệ hạ?"
Trân phi nói câu này hơi nặng lời, nhưng bà cũng hiểu Ý phi. Nếu nói không nặng một chút thì Ý phi vẫn sẽ quỳ đi quỳ lại, vẫn sẽ giống như lỗi gì cũng là của nàng vậy.
Hoàng đế ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ý phi một cái: "Người khác nói nàng cái gì, có người tin, có người không tin, trẫm đều không quan tâm, nhưng bản thân nàng lại biểu hiện giống như ngay cả nàng cũng tin những lời đồn đó, nàng bảo trẫm phải làm sao?"
Ý phi ngẩn ra.
Tâm trạng của hoàng đế không tốt, vô cùng không tốt. Vốn là dẫn Trân phi cùng đến đây trấn an Ý phi, đâu ngờ càng nhìn lại càng tức.
Trân phi đứng ở bên cạnh hoàng đế, tay lén nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng đế, nét mặt hoàng đế rõ ràng đã dịu lại một chút nhưng lại ho khan vài tiếng vì tức giận. Trân phi liền liếc mắt nhìn Ý phi một cái, Ý phi lập tức hiểu ra, vội vàng dùng hai tay bưng chén trà đưa cho hoàng đế: "Bệ hạ."
Hoàng đế nhận lấy chén trà, không uống mà để ở một bên: "Trân phi nàng ở lại nói chuyện với nàng ấy, trẫm còn có việc phải đi xử trí."
Sau khi nói xong câu đó ông ta đứng dậy đi ra ngoài, Ý phi vẻ mặt sợ hãi đi theo phía sau. Đi tới cửa, hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng: "Nàng biết trẫm không thích gì nhất không? Người của trẫm bị ức hiếp, trẫm có thể bất chấp mọi giá để đánh trả lại cho nàng ấy, bất kể là ai ức hiếp người của trẫm đều không được. Trẫm có thể đánh trả cho các nàng, đánh ai trẫm cũng không sợ. Điều trẫm sợ nhất là trẫm đi đánh, nhưng khi trở về nàng lại nói bệ hạ không nên đi, thiếp không sao, còn ủy khuất nói bệ hạ hãy bỏ qua đi."
"Bỏ qua?"
Hoàng đế nhìn vào mắt Ý phi: "Nếu từng giờ từng phút trẫm đều nghĩ bỏ qua, vậy thì Đại Ninh đã sớm diệt quốc rồi!"
Ý phi sợ hãi quỳ xuống bụp một tiếng.
Hoàng đế thở dài một tiếng, nhìn về phía Trân phi: "Trẫm đi làm việc, nàng nói với nàng ấy đi."
Nói xong câu đó, hoàng đế bước ra khỏi cửa cung Ý phi, sau khi đi mấy bước lại quay đầu nhìn bộ dạng Ý phi quỳ gối ở đó, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác vô lực, cảm giác vô lực dù thế nào cũng không gượng dậy được.
Nhưng hoàng đế biết cảm giác vô lực này không phải đều là Ý phi mang lại cho ông ta, còn có thái tử nữa.
Lần này thái tử thật sự đã trực tiếp đối diện với ông ta rồi. Vốn dĩ hoàng đế còn ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng đối với thái tử, cho nên mãi cho tới bây giờ ông ta cũng không thật sự trách tội thái tử. Người đã bị giam giữ trong phủ Đình Úy, nếu muốn định tội cho thái tử thì cũng đã đầy đủ chứng cớ. Nhưng sở dĩ hoàng đế không muốn động đến thái tử, đầu tiên là cảm thấy lỗi của thái tử không phải lỗi của một mình gã ta, là lỗi của hoàng hậu, là lỗi của Mộc Chiêu Đồng, cũng là lỗi của bản thân hoàng đế.
Thứ hai là ông ta hy vọng bản thân thái tử có thể tỉnh ngộ lại, có thể hiểu ra được.
Hoàng đế ra tay với người mà mình không quan tâm, chẳng lẽ sẽ còn do dự?
Đông Cung.
Thái tử cũng đang chờ, chờ hoàng đế triệu kiến gã ta, thậm chí gã ta còn khao khát có một trận phong ba bão tố. Ở sâu trong lòng gã ta nghĩ chẳng lẽ lần này phụ thân của mình vẫn không chỉ vào mặt mình mà mắng chửi một trận sao?
Nhưng mà gã ta đã thất vọng, từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, không ai đến tìm gã ta.
"Ngay cả mắng ta cũng không có hứng thú sao?"
Thái tử đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt chợt lóe lên sự âm lãnh.
"Ta không đáng như vậy ư?"
Gã ta xoay người, không nhìn ra ngoài cửa nữa, gã ta biết không chờ được.
Thật ra sau khi làm xong chuyện đó ở Thái Miếu gã ta đã bắt đầu hối hận, có một sự hối hận vô cùng. Mà sau khi trở lại Đông Cung, thật ra gã ta vẫn luôn đợi hoàng đế phái người đến gọi gã ta vào cung, chỉ vào mặt gã ta chửi mắng một trận, hoặc là trực tiếp đánh gã ta một trận, đánh gã ta một trận nhớ đời. Nếu như vậy, gã ta nghĩ có lẽ mình sẽ quỳ xuống, khóc sướt mướt mà nhận sai.
Sẽ vậy chứ.
Gã ta không quá xác định, nhưng ý nghĩ này đã từng lóe lên.
Ngồi xuống, trong đầu thái tử rối loạn, gã ta nghĩ kết quả xấu nhất là gì? Chuyện này tuy rằng là gã ta đứng ở cửa Thái Miếu sai người gõ chuông Thái Miếu, nhưng bề ngoài chẳng ai có thể chứng minh chuyện này là gã ta chủ động tra. Đối với hoàng đế mà nói, lỗi lớn nhất của gã ta là không nói trước với hoàng đế một tiếng. Khi không có chứng cớ chứng minh đây là gã ta hãm hại Ý phi, hoàng đế cũng không thể trực tiếp động đến gã ta, nhưng muốn điều tra rõ ràng chuyện thế này cũng không phải là quá dễ dàng.
"Ngay cả mắng một trận cũng không đổi được sao?"
Thái tử lại hỏi một câu.
Trong phòng trống rỗng. Từ sau khi Tào An Thanh bỏ trốn, trong phòng của gã ta liền trở nên trống rỗng, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Hiện giờ người trong toàn bộ Đông Cung đều bị thay đổi toàn bộ, mỗi người nhìn thấy gã ta vẫn kính sợ như vậy, nhưng gã ta biết mỗi người đều là tai mắt do hoàng đế sắp xếp đến đây theo dõi gã ta. Lần này gã ta sắp xếp người đi tìm Cung Điền là vận dụng lực lượng mà gã ta vẫn luôn không dám dùng đến, đó là lực lượng cuối cùng mà mẫu thân để lại cho gã ta.
Nhưng mà gã ta biết rõ, ở trước mặt hoàng đế thì chút lực lượng ấy không đáng nhắc tới, nhưng với gã ta mà nói lực lượng này là cọng rơm giữ mạng cuối cùng. Khi hoàng đế ngự giá thân chinh, suýt chút nữa là gã ta đã không nhịn được mà muốn dùng đến, bởi vì lúc đó thành Trường An quả thật rất trống, ngay cả cấm quân cũng theo hoàng đế đi bắc cương.
Nhưng gã ta không làm được, không phải không thể mưu nghịch, mà là không thể khiến cho hoàng đế chết ở bắc cương.
Vắt hết tâm tư cũng hoàn toàn không làm được.
Lực lượng chênh lệch quá xa, ngay từ đầu gã ta đã biết mình không có cách nào chiến thắng. Gã ta ở thành Trường An suy nghĩ tất cả các biện pháp có thể nghĩ đến, nhưng lại phát hiện tay của mình căn bản không thể nào vươn đến bắc cương. Toàn bộ lực lượng trong tay gã ta đều bắt nguồn từ sự trù tính nhiều năm của mẫu thân nhưng cũng đã vỡ vụn, gã ta có thể khống chế ai? Các tướng quân tác chiến ở bắc cương, người nào sẽ nghe gã ta?
Nhưng đến bây giờ gã ta cũng không chịu từ bỏ. Người khác có thể cho rằng gã ta nhất định phải tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng gã ta biết không phải vậy, ngay từ đầu đã không phải vậy.
"Tại sao?"
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói, thái tử giật mình trong suy nghĩ, đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa, phát hiện là hoàng đế đang đứng ở đó nhìn gã ta, mắt nhìn chằm chằm vào gã ta.
Hoàng đế hỏi: "Tại sao?"
Trong một khắc đó thái tử gần như không nhịn được muốn quỳ xuống, nhưng trong khoảnh khắc đầu gối cong lại thì tay lại chống lên bàn.
"Tại sao?"
Gã ta hít sâu một hơi, gắng gượng không quỳ xuống.
"Phụ hoàng hỏi nhi thần là tại sao?"
Thái tử bỗng nhiên bật cười, cười đến nỗi mắt đỏ ngầu.
"Bởi vì mẫu hậu."
Gã ta cố ý hất cằm lên nhìn hoàng đế, một tư thái cực kỳ khiêu khích.
"Người bất công với mẫu hậu."
Thái tử chợt bộc phát ra, kích động gào thét: "Thiên hạ không giúp bà ấy, con phải giúp bà ấy. Người trong thiên hạ hận bà ấy, con không hận bà ấy, ta phải đấu và người vì bà ấy! Đấu và người!"
Hoàng đế đứng ở đó, lẳng lặng nhìn đứa con trai đã gần như điên cuồng.
"Được."
Hoàng đế gật đầu, xoay người bỏ đi.
Bụp một tiếng, thái tử ngồi bệt trên mặt đất, giống như không còn hồn phách.