Đối mặt với sự quá kích của thái tử, hoàng đế đứng ở cửa chỉ gật đầu đầu trả lời một chữ sau đó xoay người bỏ đi. Hoàng đế vừa đi, thái tử giống xụi lơ dưới đất giống như bị rút sạch sức lực trong chớp mắt. Gã ta nhìn ra ngoài cửa, bóng lưng của hoàng đế càng lúc càng xa.
Đột nhiên nỗi sợ hãi trong lòng thái tử đã thay đổi, không còn là sợ cái chết nữa, mà là một nỗi sợ mà bản thân gã ta rất ít khi cảm nhận được, giống như một đứa bé ở nhà một mình, đứng ở cửa, nhìn thấy phụ thân đeo túi hành lý đi xa, trong nhà trống trải chỉ còn lại một mình nó.
Giống như thoáng chốc đã quay về ngày gã ta biết tin mẫu thân chết, gã ta quỳ dưới đất gào khóc, sau đó siết chặt nắm đấm.
"Ta đã không muốn làm hoàng đế rồi."
Thái tử ngồi ở đó, nhìn người phụ thân đã đi xa không còn nhìn thấy nữa: "Người không biết, người cũng không hiểu ta. Từ trước đây rất lâu ta đã biết người không có ý định để cho ta làm hoàng đế, người đã chọn nhị đệ Trường Diệp. Cũng tốt... Nhị đệ tốt như vậy, chọn đệ ấy là đúng. Đệ ấy tốt hơn ta, nếu ta làm hoàng đế chắc hẳn là không ưu tú bằng đệ ấy."
Rất lâu rất lâu sau, thái tử thở ra một hơi thật dài: "Ta chỉ không muốn để cho người thoải mái trong lòng. Nhiều năm như vậy người đều không để cho mẫu hậu sống thoải mái, người không biết bà ấy khổ cỡ nào, người không biết bà ấy khó cỡ nào. Chẳng lẽ người lại không phát hiện, cho dù người hư tình giả ý đối tốt với bà ấy một chút, bà ấy cũng sẽ vui vẻ giống như một đứa trẻ. Người phái người đem đến cho bà ấy một ít đồ, bà ấy lập tức tự tay may một cái áo cho người, nhưng người lại chưa từng mặc một lần, sợ là sẽ còn nghĩ trong cái áo này ẩn giấu kim đâm vào người..."
"Phụ hoàng, người luôn vô tình."
Thái tử vịn bàn đứng lên: "Ta có thể tự nói không cần ngôi vị thái tử nữa, nhưng người cướp đi thì không được, đó là mẫu hậu tranh giành cho ta. Từ nay về sau, ta sẽ dùng lực lượng lớn nhất của ta khiến người không được sống tốt. Người không phải một phụ thân đủ tư cách, cũng không phải một trượng phu đủ tư cách."
Tay gã ta bám vào mặt bàn: "Lúc ngươi đi bắc cương ta muốn khiến cho người chết, xem ra là đúng"
Lời gã ta nói chỉ có thể là nói cho bản thân nghe, gã ta cũng sẽ không nói cho ai nghe lời nói như vậy, cho dù là khi Tào An Thanh còn ở đây gã ta cũng chưa nhắc tới một chữ. Gã ta không muốn để người khác nhìn thấy nội tâm của mình yếu đuối cỡ nào.
"Sau này quãng đời còn lại không dài, chúng ta hãy làm tổn thương nhau đi."
Thái tử ngồi xuống ghế, ánh mắt trống rỗng.
Từ nhỏ đến lớn, không có ai nói cho gã ta biết làm như thế nào là sai, mẫu thân không nỡ răn dạy gã ta, đừng nói răn dạy, nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ không. Những gì gã ta nhận được vĩnh viễn đều là sự khen ngợi đến từ mẫu thân, cho nên gã ta luôn cảm thấy mình rất ưu tú. Bởi vì cảm thấy mình ưu tú cho nên muốn nhận được sự công nhận của phụ thân, nhưng mà phụ thân gã ta lại giống như vĩnh viễn đều là bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng ấy.
Đời người chẳng vui một chút nào.
Thái tử ngồi ở đó, cũng không biết mình suy nghĩ những gì, những chuyện ngổn ngang lần lượt hiện lên trong đầu, giống như có người nào đó lật sách trong đầu gã ta vậy. Mỗi một trang sách đều là quá khứ, mỗi một trang sách đều có liên quan với mẫu thân, trong đó những trang sách có liên quan đến phụ thân đã ít lại càng thêm ít.
Nửa canh giờ sau, Đông Noãn Các.
Lại Thành vội vã đến, vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt hoàng đế khó coi giống như tờ giấy. Lại Thành cũng không biết đã bao lâu rồi chưa từng thấy sắc mặt hoàng đế xấu đến mức độ này. Ngẫm nghĩ, nhìn lại nhiều năm qua cũng chưa từng thấy mấy lần, lần trước hoàng đế như vậy là khi hoàng hậu qua đời. Ai cũng biết tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu không tốt, hết sức không tốt, nhưng ngày hôm đó, Lại Thành thấy được sự bi thương đến xương tủy trong ánh mắt của hoàng đế, chỉ là ông ta không muốn biểu đạt ra ngoài thôi.
"Bệ hạ?"
Lại Thành khom người cúi đầu, ông ta muốn hỏi bệ hạ có gì căn dặn, nhưng cuối cùng ngữ khí chỉ thoáng thay đổi, không nói ra câu nào khác.
"Ngồi xuống."
Hoàng đế chỉ sang đối diện.
"Vâng."
Lại Thành ghé mông ngồi xuống ghế, hoàng đế không nhìn ông ta mà là nhìn một bản thánh trắng ở trên bàn trước mặt, cũng không tính là trắng, bên trên đã rỏ vài giọt mực nhưng một chữ cũng không có.
"Lại Thành, có phải trẫm là một phụ thân không đủ tư cách không?"
Lại Thành nhìn ra được tâm trạng của hoàng đế không tốt đến cực hạn, giờ khắc này tìm ông ta đến cũng không phải coi ông ta là một thần tử, mà là bằng hữu. Có thể tìm ông ta đến vào lúc này chính là bằng hữu thật sự, cho nên trong lòng Lại Thành vừa cảm động cũng vừa sợ hãi. Ông ta biết nếu mình lấy thân phận thần tử để trả lời câu hỏi của bệ hạ, nhất định không phải đáp án mà bệ hạ muốn.
Cho nên một câu hỏi như vậy, Lại Thành trầm tư rất lâu, để bản thân lấy thân phận của một bằng hữu để suy nghĩ câu hỏi này.
"Bệ hạ, thần đã suy nghĩ vấn đề này một lúc lâu."
Lại Thành có vẻ khó xử: "Không thể hội được, không thể hội được."
Mới đầu hoàng đế chưa kịp phản ứng, một lát sau mới tỉnh ngộ lại, bị Lại Thành chọc cười: "Khanh có thể đứng đắn một chút không."
Lại Thành thở dài: "Nếu bây giờ thần gọi bệ hạ là ba thì chắc hẳn đã không kịp, cho nên không thể hội được. Bệ hạ... trước hết thần không nói câu hỏi của bệ hạ vừa rồi, chỉ là thần nhớ đến hồi nhỏ có một lần phụ thân của thần nói chuyện với thần. Ông ấy nói Thành Nhi à, con cảm thấy phụ thân như thế nào? Lúc ấy thần nghĩ là cha không chẳng ra sao cả, ngày bình thường cha bận làm đủ các loại việc, đâu có nhiều thời gian ở cùng con, nhưng thần cũng không dám nói vì sợ bị đánh, cho nên đã nói là tốt chín phần. Lúc ấy phụ thân cực kỳ vui vẻ, nói tốt chín phần cũng rất tốt, còn một phần là đủ mười phần."
Lại Thành liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: "Lúc ấy thần nghĩ xời, người tốt chín phần trăm, chín mươi mốt phần trăm không tốt."
Hoàng đế trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Lại Thành cười cười, tiếp tục nói: "Chỉ là khi đó còn nhỏ, đợi sau này thần vào triều làm quan mới biết được, hóa ra một nam nhân sau khi đến độ tuổi nhất định, thật sự sẽ có được cái gì đó và đồng thời cũng mất đi cái gì đó, không ai có thể khống chế được."
Ngữ khí của ông ta dần dần nghiêm túc hơn: "Lại nghĩ tới lúc phụ thân hỏi thần, hẳn là ông ấy đã cố gắng hết sức bớt ra tất cả thời gian có thể bớt ra được để ở cùng thần. Lại nhớ lại nữa, bất kể ông ấy về nhà rất muộn cũng sẽ luôn đến nhìn thần một cái, chỉ cần rảnh rỗi sẽ cùng thần chơi một lúc. Hồi nhỏ cảm thấy ông ấy không quan tâm đến thần, sau này mới biết được hóa ra sau trưởng thành sẽ mệt mỏi như vậy, mệt đến nỗi vừa nhà đã muốn ngồi im không nhúc nhích."
Hoàng đế trầm mặc.
Lại Thành tiếp tục nói: "Rồi sau này thần có con, đứa con này cũng không hiểu chuyện bằng thần khi đó, cho nên..."
Ông ta liếc nhìn hoàng đế một cái: "Có một ngày nó đột nhiên hỏi thần, nói... có phải con là do người thân sinh không?"
Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Triều sự phức tạp, quả thật khanh vất vả rồi."
Lại Thành ngồi thẳng người lên: "Bệ hạ, ý của thần là, bổng lộc không tăng lên nữa ư?"
Hoàng đế: "..."
Lại Thành cười: "Thần biết ý của bệ hạ, bệ hạ cảm thấy mắc nợ, cho nên từ đầu đến cuối điện hạ luôn dung đối với thái tử, nhưng bệ hạ có từng nghĩ sự bao dung này chính là xa cách không."
Ông ta nhìn hoàng đế nói: "Cho nên sau khi con của thần hỏi vậy, thần liền đánh nó một trận thật đau, đánh đến nỗi nó ôm chân thần mà nói ba tha mạng, từ đó về sau cuộc sống của cha con thần đã hài hòa hơn không ít. Con cái phạm lỗi mà không dạy dỗ nó là không tốt, nhân nhượng nó lại càng không tốt. Nếu muốn nói đến suy nghĩ chín chắn, con cái nhà nghèo sẽ luôn trưởng thành nhanh con cái nhà giàu, đó là gia cảnh đang giáo dục nó, mà con cái nhà giàu là do gia cảnh đang bao dung nó. Thần còn nhớ khi vừa mới vào thư viện, lão viện trưởng nói ông ấy là người đọc sách thánh hiền, phải lấy đức phục nhân, lấy lý phục nhân, tuyệt đối sẽ không động thủ, động thủ là sỉ nhục văn nhân, cùng ngày hôm đó ông ấy đã đánh thần một trận đau."
Hoàng đế hỏi: "Vậy trẫm nên đánh nó một trận?"
Lại Thành cúi người: "Thần không dám xui khiến hoàng đế đánh thái tử."
Ông ta ngẩng đầu lên: "Nhưng thái tử không biết cái gì là sai, bệ hạ nên nói cho thái tử biết."
Hoàng đế gật đầu: "Hy vọng vẫn còn kịp."
Sau đó lại lắc đầu: "Nó đã ba mươi tuổi, còn cần trẫm nói cho nó biết cái gì là sai sao? Lúc ba mươi tuổi trẫm đang làm gì?!"
Lại Thành ngẩn ra.
Hoàng đế im lặng hồi lâu: "Trẫm hỏi khanh một câu hỏi."
Lại Thành nói: "Mời bệ hạ hỏi."
Hoàng đế do dự một chút, hỏi: "Có phải phần lớn các phụ thân, con cái không nghe lời đều sẽ đánh không?"
Lại Thành: "Chắc là vậy."
Hoàng đế không biết đó là cảm giác gì. Ông ta là hoàng đế, ông ta không thể động thủ đánh con của mình.
"Có vui không?"
Hoàng đế lại hỏi một câu.
Lại Thành nghĩ nghĩ: "Không vui."
Lại Thành nói: "Không đánh thì tức giận khó chịu, đánh thì thấy đau lòng."
Hoàng đế cũng chưa từng có cảm giác này.
"Trẫm không biết đó là cảm giác như thế nào."
Hoàng đế bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Lãnh.
Ông ta chưa từng đánh đứa bé đó, nhưng người khác đã từng đánh, cho nên hắn mới càng biết quan sát sắc mặt người khác như thế nào, cẩn thận như thế nào, trưởng thành như thế nào, suy nghĩ nhiều hơn như thế nào, cuộc đời của hắn và thái tử sinh hoàn toàn khác nhau. Thái tử từ nhỏ đã được mẫu thân gã ta nuông chiều, muốn cái gì cho cái đó, làm gì cũng đúng, nhưng Thẩm Lãnh lại là muốn cái gì cũng không có, làm gì cũng không đúng.
Quá trình trưởng thành không giống nhau làm cho hai đứa trẻ trở nên hoàn toàn khác nhau, nhưng trên thực tế thì bọn họ chỉ chênh lệch một tuổi.
Hoàng đế thở dài: "Vốn dĩ trẫm cho là mình cái gì cũng biết, không có gì có thể làm khó được trẫm, bất kể là trong ngoài triều đình, hay là trên dưới cả nước, đối thủ như thế nào trẫm cũng không sợ, nhưng duy chỉ có đối mặt chuyện nhà và người nhà là trẫm luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Ngay vừa rồi, trẫm không chỉ tức giận với thái tử, trẫm còn tức giận với Ý phi, trẫm cảm thấy thái tử kém cỏi, cũng cảm thấy Ý phi kém cỏi."
Ông ta thở dài một hơi: "Trị quốc, trẫm không sợ, trị gia, trẫm cảm thấy trẫm chẳng biết cái gì cả. Một việc duy nhất trẫm vẫn chưa học được có thể chính là làm sao để làm một phụ thân tốt. Trẫm trơ mắt nhìn thái tử đi sai đường nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt, giống như đó không phải là con của trẫm vậy, thậm chí có những lúc trẫm còn nhìn với vẻ châm chọc... Mãi đến sau này trẫm mới giật mình đó là trẫm đã sai, muốn bù đắp lại nhưng đã muộn, cho nên trẫm còn có thể làm gì được? Ngoại trừ tiếp tục bao dung một số sai lầm của nó, để cho nó tự thể hội, trẫm cũng không thể làm được gì nữa."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Cho nên khi Trường Diệp còn nhỏ trẫm đã giao nó cho Trân phi. Trẫm rất rõ nếu tiếp tục để cho Ý phi nuôi dạy Trường Diệp, có thể sẽ là Trường Trạch tiếp theo. Trường Trạch còn có người dạy nó một ít thủ đoạn, nhưng Trường Diệp thì sao? Sẽ chỉ yếu đuối... Trẫm để cho Trường Diệp đi theo Trân phi, đi theo Thẩm Lãnh, đến Lưu Vân Hội, là muốn khiến nó cường đại lên. Các bách tính đều nói thiên gia luôn vô tình, nhưng lại chưa từng nghĩ trẫm đâu có nhiều thời gian như vậy. Lại Thành..."
"Có thần."
"Về đi, hôm nay về nhà sớm một chút ở cùng người nhà."
Hoàng đế đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.
"Thần vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử trí xong, hôm nay không được, mấy ngày nữa sẽ về nhà."
"Hôm nay về đi."
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn Lại Thành một cái: "Bởi vì trẫm không muốn cho khanh thêm bổng lộc."
Lại Thành cười: "Vâng, thần tuân chỉ."
Hoàng đế chờ sau khi Lại Thành đi rồi lại im lặng rất lâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa: "Đại Phóng Chu, đi Đông Cung truyền chỉ."
Đại Phóng Chu vội vàng chạy vào: "Bệ hạ, nói gì với thái tử điện hạ?"
"Cút qua đây."