Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1056 - Chương 1056: Thỉnh Cầu

Chương 1056: Thỉnh cầu Chương 1056: Thỉnh cầu

Nhiệt độ trong Đông Noãn Các không cao như trước, khi lão viện trưởng không ở đây, bệ hạ luôn thích mở cửa sổ ra một chút. Tuy rằng gió mùa đông khắc nghiệt thổi vào sẽ khiến cho người ta cảm thấy buốt lạnh đến tận xương, nhưng hoàng đế cần mình có trạng thái tinh thần tốt trong từng giờ từng phút. Thiên hạ Đại Ninh này có quá nhiều chuyện cần ông ta xử trí bằng trạng thái lý trí nhất tỉnh táo nhất trong từng giờ từng phút.

Ông ta nhất định phải khiến mình tỉnh táo, khi quá mệt mỏi thì dựa vào ngoại lực, gió lạnh chính là một trong các ngoại lực.

Thái tử nhanh chóng đến bên ngoài Đông Noãn Các, mắt vẫn còn rất đỏ, không biết vì hận hay là bởi vì đã khóc. Khi hai người mặt đối mặt lần nữa, bầu không khí có chút quỷ dị, ai cũng không lên tiếng trước. Thái tử cung kính hành lễ, hoàng đế khoát tay ra hiệu, sau đó thì không trao đổi gì nữa.

Tiếng gió thổi hơi lớn, có thể là bởi vì trong phòng hơi quá an tĩnh.

"Con hận trẫm?"

Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.

Thái tử ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía hoàng đế, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Hoàng đế đưa tay ra cầm chén trà trước mặt, dừng lại giữa không trung, ông ta không chờ được câu trả lời của thái tử, ông ta đã biết câu trả lời, thật ra vốn đã biết.

"Trẫm biết, sai lầm của con giờ này ngày này thật ra trẫm có trách nhiệm rất lớn, giữa cha con chúng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc một lần. Trước đó ở Đông Cung, con nói muốn đấu với trẫm. Con còn nói, người trong thiên hạ hận mẫu hậu con nhưng con không hận, người trong thiên hạ không giúp nàng ta thì con giúp nàng ta, lúc ấy trẫm chỉ có phẫn nộ..."

Hoàng đế nhìn bản thánh chỉ trắng có rỏ vài giọt mực ở trên bàn.

"Trẫm đã muốn tự tay viết một ý chỉ phế bỏ ngôi vị thái tử của con, nhưng lại không thể viết được."

Hoàng đế nhìn về phía thái tử: "Trẫm bỗng nhiên nghĩ đến, qua nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối trẫm đều có thái độ của thờ ơ lạnh nhạt với sự trưởng thành của con. Đầu tiên là trẫm sai, trẫm không có làm được trách nhiệm của một người phụ thân. Mẫu thân của con đối đãi với con rất tốt, tốt hơn trẫm đối với con rất nhiều. Sau đó trẫm tỉnh ngộ ra nhưng cũng không có nói với con những điều này, là vì trẫm cảm thấy nam nhân của Lý gia sẽ luôn hiểu lí lẽ hơn con cái nhà khác."

Hoàng đế nói xong mấy câu này lại trầm mặc, mà sắc mặt của thái tử lại hơi đỏ lên. Bao nhiêu năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên chính miệng phụ thân gã ta nói ra lời như vậy. Gã ta cảm thấy có chút khó tin, cũng cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí cảm thấy có chút đáng thương.

Mắt của gã ta còn đỏ hơn so với lúc mới đi vào một chút, hốc mắt hơi ươn ướt.

"Phụ hoàng."

Thái tử quỳ xuống: "Nếu phụ hoàng đã muốn nói chuyện thành thật với nhi thần, nhi thần cũng có rất nhiều lời muốn phụ hoàng nói từ lâu, chỉ là..."

Gã ta lắc đầu: "Chỉ là nghĩ đại khái phụ hoàng cũng không có thời gian nghe nhi thần nói những lời này. Phụ hoàng luôn bận rộn như vậy, Đại Ninh quá lớn, lớn đến nỗi phụ hoàng không được rảnh rỗi một khắc nào, và những lời này của nhi thần vốn có chút không cam lòng, cho nên lại càng không nói được. Hôm nay nhi thần muốn nói, xin phụ hoàng nghe nhi thần nói hết."

Hoàng đế gật gật đầu: "Hôm nay trẫm không làm gì cả, chỉ nói chuyện với con một chút."

Thái tử nằm rạp trên mặt đất, dường như không dám nhìn vào mắt hoàng đế, lại giống như không muốn nhìn. Gã ta cúi đầu nhìn mặt đất, trầm mặc, giống như đang sắp xếp từ ngữ, cũng giống như là đang hối hận.

Thật lâu sau, thái tử thở dài một hơi.

"Phụ hoàng, thật ra chưa bao giờ nghĩ sẽ truyền đế vị Đại Ninh cho nhi thần, đúng không?"

Hoàng đế hơi ngẩn ra, tuy rằng quả thật ông ta nghĩ như vậy, nhưng khi chính miệng thái tử hỏi ra thì ông ta vẫn còn có chút không biết trả lời như thế nào.

"Phụ hoàng không cần trả lời, bởi vì nhi thần biết đáp án."

Thái tử vẫn không ngẩng đầu lên: "Nhi thần biết luận tài học khả năng đều kém xa phụ hoàng, nếu để cho nhi thần chọn, có lẽ cũng sẽ không chọn bản thân... Có câu phụ hoàng có thể không tin nhưng nhi thần nói rất thật lòng, nhi thần xác định phụ hoàng không muốn truyền ngôi cho nhi thần không phải là gần đây, ít nhất mấy năm trước đã đoán được rồi, nhưng tại sao nhi thần còn muốn tranh giành?"

Thái tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế: "Bởi vì phụ hoàng không có nói thẳng với nhi thần, bởi vì nhi thần cảm thấy không tranh giành thì thẹn với sự dạy dỗ của mẫu thân. Việc mẫu thân mong muốn nhi thần làm, nhi thần sẽ nhất định cố gắng làm. Nhi thần không đủ học thức năng lực thì dốc sức để học, tranh thủ có thể khiến phụ hoàng hài lòng, nhưng nhi thần biết có những năng lực trời sinh không có, cho dù sau này khắc khổ học tập cũng sẽ không có."

Gã ta dừng lại một chút: "Nhưng nhi thần lại không cam lòng."

Hoàng đế trầm mặc, không có bất kỳ biểu thị nào, bởi vì gã ta không thể biểu thị gì cả.

"Nếu hôm nay phụ hoàng hung hăng mắng nhi thần một trận, đánh một trận thật đau, nhi thần nghĩ có lẽ sẽ rất thoải mái... Bởi vì phụ hoàng như vậy mới là một phụ thân chân chính. Mẫu thân chưa từng đánh nhi thần, phụ thân cũng chưa từng, nhưng nhi thần lại không cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn."

Hoàng đế thở dài: "Lại Thành đã đúng."

Thái tử nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế giải thích: "Sau khi từ chỗ con trở về trẫm đã gọi Lại Thành đến nói chuyện một hồi lâu. Lại Thành nói, con trai không nghe lời thì đương nhiên phải dạy dỗ, nếu cũng không chỉ ra chỗ không đúng giúp hắn thì làm sao được. Cho nên trẫm đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới sai Đại Phóng Chu gọi con đến đây."

Vai của thái tử hơi run lên: "Nhi thần vẫn đang đợi, khi Đại Phóng Chu đến Đông Cung nói bệ hạ bảo người cút qua đây, nhi thần vui, thật sự vui. Bởi vì nhi thần biết khi phụ hoàng nói ra ba chữ cút qua đây là trong lòng có nhi thần, là rất xem trọng nhi thần."

Gã ta lại nằm rạp trên mặt đất: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi."

Hoàng đế thở dài một hơi, mắt cũng hơi ướt.

"Trẫm đã sớm nói con cái của Lý gia sẽ không kém cỏi như vậy mà."

"Phế bỏ nhi thần đi."

Thái tử hít sâu, dùng một ngữ khí rất thoải mái để nói: "Nhi thần sẽ giải thích tất cả với mọi người, nhi thần cũng sẽ đi quỳ xuống xin Ý phi nương nương tha thứ... Nhi thần không thể làm một đứa con trai tốt, cũng không thể làm một đại ca tốt, nhi thần không xứng làm thái tử nữa. Sau khi phụ hoàng rời khỏi Đông Cung nhi thần đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhi thần muốn rời khỏi Trường An, vị ngôi thái tử để cho nhị đệ Trường Diệp. Đệ ấy có năng lực, cũng có quyết đoán hơn nhi thần, đệ ấy mới là người thích hợp nhất."

Thái tử nhìn vào mắt hoàng đế, nói từng câu từng chữ: "Phế bỏ tất cả phong tước quyền lực của nhi thần, nhi thần rời khỏi Trường An với thân phận thứ dân. Nhi thần biết rõ chỗ thiếu sót của mình, cũng biết rõ sự ti tiện của bản thân, chỉ có du học mới có thể mở mang tầm mắt, chỉ có du học mới có thể cảm ngộ thấu triệt. Nhi thần muốn đi nhìn ngắm thiên hạ Đại Ninh chúng ta, nếu có một ngày nhi thần trở về cảm thấy mình đã có thể thật sự buông bỏ, sẽ dốc hết sức phụ tá Trường Diệp."

Tay của hoàng đế khẽ run, rất nhẹ nhưng rất nhanh.

"Con..."

Lời của ông ta còn chưa nói ra, thái tử đã dập đầu: "Phụ hoàng, giúp nhi thần đi. Triều sáng ngày mai, nhi thần sẽ tạ tội trước mặt văn võ bá quan, sẽ tạ tội trước mặt Ý phi nương nương, chỉ xin phụ hoàng giữ lại tấm thân mang tội này cho nhi thần để nhi thần đi thay đổi làm người mới. Nếu nhi thần cảm thấy mình vẫn không thể thật sự buông bỏ, nhi thần sẽ không trở về Trường An."

Trán của gã ta chạm mặt đất: "Nhi thần bỗng nhiên rất sợ, cũng rất hối hận. Nhi thần không làm một tấm gương cho Trường Diệp, nhi thần phải khiến Trường Diệp biết đây là sai. Nếu phụ hoàng không xử trí nhi thần, cũng sẽ khiến Trường Diệp cảm thấy phạm lỗi là không sao. Nhi thần đã không tư cách để quản lý Đại Ninh, không thể để cho Trường Diệp cũng không biết đúng sai."

Hoàng đế trầm mặc, tay càng lúc càng run hơn.

"Nếu phụ hoàng không phải yên tâm về nhi thần, có thể phái hai ba người canh chừng, nhi thần đi đến chỗ nào bọn họ cũng đi theo, mỗi lời nói cử động đều báo cho phụ hoàng biết, cũng có thể hạ lệnh cho nha môn châu phủ các nơi nhi thần đến quản lý nghiêm ngặt."

Hoàng đế nhắm mắt lại, xua tay: "Con đi đi, trẫm... phê chuẩn."

Thái tử quỳ gối dập đầu lạy ba cái, đứng dậy, bước nhanh rời đi, không quay đầu lại.

Hoàng đế không tự chủ được cũng đứng lên đi theo tới cửa. Ông ta mơ hồ trông mong thái tử có thể quay đầu lại nói thêm vài câu gì đó, nhưng thái tử đi rất nhanh, giống như đang chạy trốn, đang tránh né.

Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn sàng phế bỏ thái tử, nhưng không chuẩn bị cho yêu cầu mà thái tử tự nói ra. Thời khắc này hoàng đế cảm thấy mình thật sự không xứng làm một phụ thân, ông ta có cảm giác mình như một tên hề.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế cảm thấy mình thật sự đã sai, và còn không dũng cảm thừa nhận như con trai của mình.

"Đại Phóng Chu."

Hoàng đế gọi một tiếng có chút vô lực: "Truyền lão viện trưởng vào cung."

Đại Phóng Chu ở ngoài cửa cũng đã ngây ngốc vội vàng lên tiếng, tất cả những gì chứng kiến lúc nãy khiến y cảm thấy không thể tin vào hai mắt của mình. Là một trong những người thân cận nhất bên cạnh hoàng đế, đương nhiên Đại Phóng Chu biết tâm ý của bệ hạ là muốn phế bỏ thái tử. Nhưng giống như hoàng đế, nếu như hoàng đế hạ chỉ thì dường như còn dễ chấp nhận một chút, thái tử tự nói thẳng ra như vậy khiến ngay cả y cũng cảm thấy rất khó chịu.

Nội các.

Không bao lâu sau Lại Thành đã biết chuyện gì mới xảy ra trong Đông Noãn Các, dù sao Nội các cũng cách Đông Noãn Các gần như vậy. Sau khi Đại Phóng Chu đi truyền chỉ liền vội vàng chạy tới nói với Lại Thành một tiếng. Lại Thành trầm tư một lát, dặn dò vài câu sau đó đứng dậy đi về phía Đông Noãn Các. Bệ hạ bảo ông ta về nhà với người thân nhưng Lại Thành không đi. Nội các nhiều việc phức tạp, ông ta thân là đại học sĩ thủ phụ làm sao có thể nói đi là đi được.

Nghe thấy tiếng bước chân hoàng đế liền biết là Lại Thành đến, cũng không ngẩng đầu, chỉ vào cái ghế đối diện: "Lần này trẫm thật sự cảm thấy mình sai đến mức không thể tha thứ... Trường Trạch là một người có thể dạy dỗ được, nhưng trẫm lại không có đi dạy dỗ nó đàng hoàng, trẫm biết hối hận cũng đã muộn rồi. Cái miệng của Đại Phóng Chu quá nhanh, nhất định là hắn nói cho khanh biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì... Lại Thành, không cần khuyên trẫm gì cả, đó là quyết định của Trường Trạch tự đưa ra. Khanh, uống chén rượu với trẫm chứ."

"Vâng."

Lại Thành cúi người: "Thần cũng thèm rượu rồi."

Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu đang có vẻ mặt sợ hãi: "Lát nữa lão viện trưởng cũng tới, ngươi bảo người đi chuẩn bị nồi lẩu, phải có đậu hũ trắng mà lão viện trưởng thích ăn, phải có măng tây mà Lại Thành thích ăn, phải có..."

Hoàng đế im lặng.

Ông ta vốn buột miệng muốn nói ra cũng phải có thịt chiên giòn mà Trường Trạch thích ăn, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra. Mỗi lần ông ta và lão viện trưởng bọn họ ăn lẩu đều sẽ có một đĩa thịt chiên giòn. Mỗi lần nhìn thấy ông ta đều sẽ nhớ đến khi bộ dạng cầm một miếng thịt chiên giòn mà gặm của Lý Trường Trạch khi còn chập chững tập đi, chỉ là trước giờ ông ta đều không nói với bất cứ người nào đó là món Lý Trường Trạch thích ăn.

Khi đó nó mới mấy tuổi?

Hoàng đế im lặng ngồi ở đó, Lại Thành cũng trầm mặc theo.

"Thịt chiên giòn."

Đại Phóng Chu cúi đầu: "Nô tì biết."

Bình Luận (0)
Comment