Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thanh âm ùng ục ùng ục của nồi lẩu đang sôi. Tất cả ba người ngồi chung quanh nồi lẩu đều nhìn chằm chằm vào nước lẩu đang sôi trong nồi, nhưng ba người lại đều tâm sự riêng của mỗi người.
Hoàng đế nghĩ có lẽ trẫm thật sự đã sai rồi.
Lão viện trưởng nghĩ chắc hẳn là bệ hạ rất buồn.
Lại Thành nghĩ chuyện này... không thoải mái.
Ba người thân phận khác nhau, cũng có suy nghĩ khác nhau. Giờ khắc này người mà hoàng đế nghĩ đến là con trai, giờ khắc này người mà lão viện trưởng nghĩ đến là hoàng đế, giờ khắc này Lại Thành thì nghĩ đến chuyện này. Hoàng đế quan tâm đến đại hoàng tử, lão viện trưởng quan tâm đến hoàng đế, Lại Thành quan tâm đến sự việc.
Một người cường đại như hoàng đế, cũng không phải con người toàn vẹn, trên thế giới này không tồn tại con người toàn vẹn, bởi vì là con người có tình cảm.
Đó là con trai ruột của ông ta, bất kể nói như thế nào ông ta đều khó có thể xử trí thật sự vô tình, một người mà mỗi khi nghĩ đến sẽ áy náy thì làm sao có thể thật sự vô tình được. Ông ta hy vọng bản thân thái tử Lý Trường Trạch tự hiểu ra được, mà hôm nay ông ta cảm thấy con trai thật sự đã hiểu, cũng cảm thấy cuộc nói chuyện như vậy quả thật là tới quá muộn. Nếu nói chuyện thành thật với nhau như vậy sớm hơn vài năm thì có thể sẽ không có những chuyện tồi tệ sau này xảy ra.
Nói là đứng trước quốc pháp người người bình đẳng, nhưng hoàng đế làm sao có thể thật sự làm được.
Cả đời ông ta đến tận giờ chưa từng làm chuyện gì mập mờ, duy chỉ có thái độ đối với thái tử là luôn dao động.
"Trẫm nghĩ hay là triều sáng ngày mai đừng để nó tạ tội ở trước mặt văn võ bá quan, dù sao..."
Hoàng đế còn chưa nói ra câu phía sau, Lại Thành rất nghiêm túc nói: "Dù sao hắn cũng là hoàng tử, lỗi lớn như vậy mà bệ hạ không xử trí theo quốc pháp đã là pháp ngoại khai ân, nếu còn không nhận lỗi trước bách quan ở đại điện, bách quan sẽ cảm thấy quốc pháp bất minh, cảm thấy bệ hạ bất chính. Với lại nếu không để hắn nhận lỗi, như vậy thì dũng khí hắn vừa mới có sẽ trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Hoàng đế nhíu mày: "Dù sao trẫm cũng là phụ thân của nó."
Lại Thành cũng không hề nhượng bộ: "Dù sao bệ hạ cũng là bệ hạ."
Hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai né tránh.
Lão viện trưởng thở dài: "Lại Thành, ngươi nên hiểu cho bệ hạ."
Lại Thành nói: "Bệ hạ nên hiểu cho quốc pháp."
Hoàng đế vẫn nhìn ông ta, Lại Thành cũng không sợ. Có khi nào ông ta từng sợ đâu, chỉ cần không phải là ông ta sai thì ông ta sẽ không sợ không lùi. Ông ta là đại học sĩ, cũng là đô ngự sử Ngự sử đài, ông ta biết mình phải làm gì, chỉ cần ông ta cảm thấy mình làm là vì tốt cho bệ hạ, tốt cho Đại Ninh, cho dù ông ta đâm đầu vào ngõ cụt cũng không lui. Quan trọng nhất là ông ta biết rất rõ bệ hạ mong muốn ông ta là người như thế nào. Nếu có một ngày ông ta trở nên giống như người khác, như vậy thì ông ta còn là người bệ hạ cần sao?
Hoàng đế không nói lời nào, Lại Thành nói tiếp: "Bệ hạ, không trị tội, hậu quả là gì? Hoàng tộc quý nhân, hào môn vọng tộc trong khắp Đại Ninh đều sẽ cảm thấy thân phận cao hơn quốc pháp, bởi vì bệ hạ mở ra một tiền lệ, cách làm của bệ hạ đã gợi ý cho bọn họ. Bắt đầu từ ngày mai, những người trong lòng còn có ý nghĩ không hợp pháp sẽ vui vẻ cười lớn, cảm thấy rốt cuộc cũng tìm được kim bài chắn tội, thân phận, xuất thân, huyết thống, những thứ này đều là kim bài chắn tội. Nếu có người hỏi một câu dựa vào cái gì, bọn họ sẽ nói dựa vào lúc trước bệ hạ không trị tội người nhà."
Hoàng đế thay đổi sắc mặt, dần dần xuất hiện vẻ giận dữ.
Lại Thành cũng không để ý, tiếp tục nói: "Bắt đầu từ ngày mai, những người duy trì pháp kỷ sẽ mờ nhạt tầm thường, bởi vì bọn họ phát hiện quốc pháp mà mình liều mạng bảo vệ lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Quốc pháp mà bọn họ bảo vệ là cái gì? Lúc trước Đại Ninh lập Pháp Điển, là Thái Tổ hoàng đế đã đóng dấu trên Pháp Điển, mà hôm nay, bệ hạ lại nhổ một ngụm nước miếng lên Pháp Điển này."
"Lại Thành!"
Hoàng đế giận dữ quát một tiếng.
Lại Thành vẫn nhìn vào mắt hoàng đế, không hề có ý lùi bước.
"Khanh quá đáng rồi."
Hoàng đế nhìn vào mắt Lại Thành nói từng câu từng chữ.
Lại Thành hừ một tiếng: "Thần quá đáng? Là bệ hạ quá đáng chứ."
Lão viện trưởng ho khan mấy tiếng, nhìn về phía bệ hạ. Lão biết là Lại Thành đúng, một khi hoàng đế mở ra tiền lệ này thì tất sẽ trên làm dưới theo, những quý tộc vốn không dám lỗ mãng bởi vì quốc pháp nghiêm minh đó sẽ trở nên hung hăng ngang ngược vì chuyện này. Những người đó giống như ruồi bọ đang tìm kiếm vết nứt trên trứng gà, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm vào thiếu sót của bệ hạ. Lỗ hổng này là bệ hạ tự xé ra, không một ai xác định được sau này sẽ sinh ra nguy hại lớn cỡ nào.
Lại Thành nhìn vào mắt hoàng đế nói: "Ngày mai thần sẽ để cho con trai thần đi phạm pháp ngay trên đường, nó bị bắt, thần sẽ lấy Nội các thân phận đại học sĩ thủ phụ ép bên dưới thả người. Nếu bệ hạ hỏi thần dạy con cái như thế nào, ta sẽ nói là học theo bệ hạ."
Ánh mắt của hoàng đế ngày càng sắc bén, ông ta hơi nheo mắt lại, sự sắc bén đó liền trở nên giống như sấm mùa đông.
Lão viện trưởng khẽ kéo áo Lại Thành, nhưng Lại Thành lại đứng dậy lui về phía sau mấy bước, sau đó quỳ rạp xuống đất: "Thần sẽ không để cho con mình làm quan, người thân cận của thần cũng không có mấy người làm quan, trong gia tộc, ngoại trừ bản thân thần ra cũng không có nhân vật hiển hách. Thần đã mắng bệ hạ quá nhiều, mắng quá ác, thần biết đây giống như tội chết, cho nên thần chỉ xin bệ hạ đợi sau này khi giết thần thì chỉ giết một mình thần, giữ lại tính mạng cho cả nhà thần."
Hoàng đế vốn đang giận nhưng bởi vì câu nói này của Lại Thành đó mà lại mềm lòng.
Lại Thành là người như thế nào, còn có ai hiểu rõ hơn hoàng đế?
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Lại giở trò này, mỗi lần mắng trẫm xong là lại biểu hiện ra lòng quyết tử, giống như trẫm giết ngươi chính là hôn quân xưa nay chưa từng có vậy."
Lại Thành: "Đúng vậy."
Hoàng đế: "Thôi đi... Cứ làm như khanh nói đi, Trường Trạch muốn du lịch thiên hạ, trẫm sẽ tuyên chỉ nói là giáng làm thứ dân lưu đày."
Lại Thành dập đầu xuống: "Bệ hạ thánh minh."
Hoàng đế hỏi: "Hôm nay là ai nói sẽ không ép hoàng đế đánh thái tử?"
Lại Thành: "..."
Lão viện trưởng thầm nghĩ cũng chỉ có Lại Thành mới làm được, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng bệ hạ sớm đã long nhan đại nộ, nhưng cũng may là bên cạnh bệ hạ còn có Lại Thành. Lão viện trưởng cũng hiểu rất rõ bản thân, đối công thì lão không tỉnh táo bình tĩnh được như Lại Thành. Lão là lão nhân xem hoàng đế như con mình sinh ra, lão nhân như vậy sẽ luôn có chút thiên lệch ở mặt cảm tình.
Càng già càng như vậy.
Hình bộ.
Diệp Lưu Vân nhìn Đại Phóng Chu đến tuyên chỉ: "Ý của bệ hạ là bảo ta chọn vài người bảo vệ đại hoàng tử?"
Diệp Lưu Vân dùng từ "bảo vệ" chứ không phải hai từ "giám sát".
"Vâng."
Đại Phóng Chu nói: "Diệp đại nhân, ý của bệ hạ là đại hoàng tử đã nhận tội nhận sai, cho nên sáng sớm ngày mai sẽ tuyên đọc ý chỉ trên triều đình, giáng đại hoàng tử làm thứ dân, lưu đày ba ngàn dặm."
Trong luật pháp, theo tội là nên chém, tội giảm một bậc thì là lưu đày ba ngàn dặm.
Nhưng trên thực tế Diệp Lưu Vân rất rõ là bệ hạ đang ủng hộ ý định muốn du lịch thiên hạ của thái tử. Nói là lưu đày, đâu phải là thật sự lưu đày, nhưng tội lưu đày này có chút ý vị sâu xa. Tội lưu đày nếu không có ý chỉ thì không được về Trường An, nói cách khác thì bản thân thái tử muốn trở lại cũng không được.
"Ta biết rồi."
Diệp Lưu Vân chắp tay: "Đa tạ đại công công truyền chỉ, ngươi vất vả rồi."
Đại Phóng Chu vội vàng đáp lễ: "Diệp đại nhân quá khách khí rồi, đây là việc thuộc bổn phận của nô tì. Diệp đại nhân vẫn cần phải chọn lựa người cẩn thận, ngài cũng biết đấy, thật ra bệ hạ vẫn quan tâm đến đại hoàng tử."
Đương nhiên Diệp Lưu Vân biết, đó là tội lớn mưu nghịch, đó là tội lớn khi quân, còn có thêm rất nhiều tội danh khác nữa, Lý Trường Trạch chết hơn mười lần cũng không đủ, nhưng hoàng đế vẫn không giết, như vậy không đủ để thể hiện sự quan tâm của hoàng đế?
"Ta sẽ sắp xếp người thỏa đáng."
Diệp Lưu Vân tiễn Đại Phóng Chu đi, nghĩ tuy rằng Lý Trường Trạch là muốn du lịch thiên hạ nhưng không thể tuỳ đi, lưu đày không phải là tuỳ tiện đi mà là lưu đày có đích đến. Hoàng đế là sẽ không định nơi lưu đày, bởi vì hoàng đế vẫn còn thương Lý Trường Trạch, cho nên nơi lưu đày này là chỗ nào thì do ông ta định. Hơn nữa ông ta không thể dâng tấu cho hoàng đế biết trước, nếu không thì hoàng đế nhất định sẽ bác bỏ.
Đây là chuyện khiến người ta rất đau đầu, hết sức đau đầu.
Cho nên Diệp Lưu Vân không nhịn được lại nghĩ nếu Hàn Hoán Chi ở đây thì tốt rồi, đương nhiên đẩy cho Hàn Hoán Chi chuyện đau đầu như vậy vẫn tốt hơn.
Cùng lúc đó, tây cương, Ma Sơn Quan.
Thế công của người Lâu Nhiên dai dẳng nhiều ngày, người An Tức ở sau lưng bọn họ không ngừng ép bọn họ xông lên phía trước. Nhưng Ma Sơn Quan có địa hình như vậy vốn đã dễ thủ khó công, chiến lực của người Lâu Nhiên cũng chỉ có như vậy, còn không có máy ném đá của người An Tức chi viện, tấn công mạnh thêm ngày nhiều hơn nữa cũng chỉ là xác chết phủ đầy đất mà thôi.
Trên tường thành, nhìn thế công của người Lâu Nhiên như thủy triều rút xuống, ở chỗ xa hơn, nhị hoàng tử được thân binh bảo vệ cũng đang nhìn quân địch bỏ chạy. Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Tại sao lại để cho nhị hoàng tử điện hạ lên trên tường thành xem? Cho dù bây giờ là người Lâu Nhiên tiến công chứ không phải người An Tức, nhưng mũi tên không có mắt, dù sao cũng phải cẩn thận một chút."
"Hàn đại nhân à, ông biết rõ còn cố hỏi."
Thẩm Lãnh cười nói: "Nếu nhị hoàng tử điện hạ không lên thành tường xem, làm các tướng sĩ sẽ phục hắn... Cho nên dù có nguy hiểm thì cũng vẫn phải lên."
Thẩm Lãnh nhìn Hàn Hoán Chi cười nói: "Dù sao chúng ta cũng không tránh được, lỡ như ra gì bất ngờ, người đầu tiên bị chém là ta, người thứ hai bị chém là ông."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Không phải ta và ngươi tranh giành, đại khái người thứ nhất chém chính là ta."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, Hàn Hoán Chi nhìn chung quanh, tiến lại gần Thẩm Lãnh một chút: "Ngươi cũng đã biết chuyện trong thành Trường An rồi, ta phái người đưa thư tới cho ngươi chính là muốn để ngươi suy nghĩ sớm."
"Nghĩ gì?" Thẩm Lãnh hỏi.
Hàn Hoán Chi hơi nheo mắt: "Nghĩ gì?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ông nghĩ gì, ta nghĩ gì, thật ra đều không quan trọng, quan trọng là bệ hạ nghĩ gì... Thời gian Hàn đại nhân ông đi theo bệ hạ nhiều hơn ta đi theo bệ hạ, đương nhiên ông hiểu rõ bệ hạ hơn ta, cho nên ông cũng so biết rõ bệ hạ sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào hơn ta."
"Ý của ngươi là?"
"Ý của ta là phụ thân chính là phụ thân, con trai chính là con trai."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ có thể nhẫn nhịn được Lại đại nhân, chẳng lẽ còn không nhẫn nhịn được con trai của mình?"
"Hai người đó làm sao lại giống nhau."
"Không giống nhau, một người là thần, một người là con."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Thần là thần, con là con."
Hàn Hoán Chi nói: "Thật ra ta cũng biết chỉ cần đại hoàng tử chịu cúi đầu thì bệ hạ sẽ không thật động đến hắn, nhiều nhất lưu đày."
"Đúng vậy, nhiều nhất lưu đày."
Thẩm Lãnh nhìn về phía sau: "Lúc nãy Hàn đại nhân hỏi ta tại sao lại để nhị hoàng tử điện hạ lên tường thành. Đại hoàng tử lưu đày, lý do tại sao nhị hoàng tử điện hạ tới tây cương lại càng rõ ràng hơn... Đại hoàng tử phạm tội bị giáng làm thứ dân, tất nhiên các đại nhân trong triều đình sẽ nhân cơ hội này để thể hiện mình, dâng tấu mời bệ hạ lập nhị hoàng tử điện hạ làm thái tử, nhưng bệ hạ luôn phải suy nghĩ nhiều một chút. Nhị hoàng tử điện hạ tới tây cương một là bệ hạ không muốn để hắn nhìn thấy cha con bất hòa, hai là..."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Mười ba tuổi lãnh binh đánh bại người Tây Vực, tin tức này truyền đi khắp Đại Ninh, nhị hoàng tử lại được lập làm thái tử, ai không tín phục?"
Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ cũng là đang tặng ngươi ân tình."
Thẩm Lãnh cười: "Ta biết."
Nhìn có vẻ như là nhị hoàng tử đến đây muốn cướp đi quân công của Thẩm Lãnh, nhưng trên thực tế là Thẩm Lãnh cũng không bị thiệt. Tương lai nhị hoàng tử tất sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, gã sẽ luôn nhớ trận chiến Tây Vực hôm nay là Thẩm Lãnh giúp gã.
"Trong lòng bệ hạ sẽ không chỉ suy nghĩ về một người một việc."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ."
Thẩm Lãnh: "Hàn đại nhân ông cứ việc nói thẳng, ông đừng tìm người giải quyết đại hoàng tử đang lưu đày."
Mắt của Hàn Hoán Chi nheo lại càng nhỏ hơn.
Thẩm Lãnh cười nói: "Trong mắt ta không có đại hoàng tử, ông biết mà."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Nhưng thủ hạ của ngươi thì sao?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Lãnh từ từ biến mất.