Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1058 - Chương 1058: Hắn Không Chết, Ngươi Mới Yên

Chương 1058: Hắn không chết, ngươi mới yên Chương 1058: Hắn không chết, ngươi mới yên

Lời nói của Hàn Hoán Chi như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Thẩm Lãnh, giờ khắc này Thẩm Lãnh mới thật sự bừng tỉnh hóa ra hắn sớm đã không phải người cô đơn. Hắn đã không phải là thiếu niên phải sống dựa vào người khác ở trấn Ngư Lân đó mà là một đại tướng quân, mà bản thân hắn lại thường không nhớ điều này.

Hắn nghĩ tới Lâm Lạc Vũ.

Nếu để Lâm Lạc Vũ biết thái tử đã không còn là thái tử, biết thái tử sắp bị lưu đày, với thủ đoạn của Lâm Lạc Vũ thì tuyệt đối sẽ không để cho thái tử tiếp tục sống. Cho dù là bệ hạ long nhan đại nộ thì nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm mình nên làm gì.

Thái tử là con trai của hoàng đế, hoàng đế có thể tha cho thái tử một con đường sống, nhưng Lâm Lạc Vũ sẽ không, hiện giờ tất cả sự chuẩn bị, tất cả những ứng đối nàng làm đều là sợ có một ngày Thẩm Lãnh và Trà Nhi sẽ bị thái tử hãm hại. Hiện giờ bỗng chốc thái tử thất thế, Lâm Lạc Vũ chỉ cần giết thái tử là về sau không còn lo lắng nữa, làm sao nàng lại có thể từ bỏ cơ hội như vậy.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lãnh thay đổi, Hàn Hoán Chi biết Thẩm Lãnh đã nghĩ tới lo lắng của ông ta.

"Ta biết làm thế nào."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ta sẽ an bài tốt."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Còn có một chuyện bản thân ngươi sẽ không nghĩ tới, bởi vì ngươi không phải người như vậy, nhưng ta phải, cho nên ta suy nghĩ nhiều hơn."

Thẩm Lãnh không hiểu câu nói này có ý gì, Hàn Hoán Chi nhìn nhìn thấy nhị hoàng tử đi tới cho nên không tiếp tục nói nữa: "Lát nữa nói tiếp."

Hàn Hoán Chi biết rõ Thẩm Lãnh không phải một người có khúc mắc trong lòng, nhưng ông ta thì khác. Ông ta quanh năm ở trong bóng tối, không có ai hiểu rõ lòng người hơn ông ta. Bệ hạ tin thái tử nhưng ông ta không tin, ông ta cũng tin chắc là Lại Thành sẽ không tin. Ông ta không ở Trường An, lão viện trưởng sẽ đứng về phía bệ hạ vô điều kiện, mà Lại Thành thì sẽ dốc hết sức để làm cho chuyện không phát triển theo hướng mà thái tử mong, nhưng mà Lại Thành có thể làm gì?

Nhưng Lại Thành chung quy cũng chỉ là thần tử, nhiều nhất ông ta có thể làm được là khiến hoàng đế không xóa bỏ đi tất cả các tội của thái tử. Trước đó ông ta nói với Thẩm Lãnh rằng tội của thái tử nhiều nhất là lưu đày, đó vẫn là phán đoán ông ta đưa ra vì biết rõ thái độ làm người của Lại Thành. Nếu không có Lại Thành, bệ hạ nể tình thân, Lý Trường Trạch không giữ ngôi vị thái tử vẫn sẽ sống không tệ, đâu có tội lưu đày gì.

Ông ta không tin Lý Trường Trạch sẽ thay đổi, chắc hẳn là Lại Thành cũng không tin, khổ nỗi hoàng đế nhất định sẽ tin.

Hàn Hoán Chi nghĩ Thẩm Lãnh nói rất đúng... Lý Trường Trạch đã không phải là Lý Trường Trạch trước kia nữa rồi, mánh khóe gã ta học được mẫu thân gã ta sẽ cực nhiều. Khi bệ hạ bắc chinh, Lý Trường Trạch không có thể nắm lấy cơ hội là gã ta biết dựa vào mưu tính thì gã ta vĩnh viễn cũng không được, gã ta và bệ hạ căn bản không ở một thứ bậc. Mưu tính của bệ hạ là thiên hạ vô song, không ai là đối thủ của bệ hạ, gã ta không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

Cho nên từ sau trận chiến bắc cương, Lý Trường Trạch đã đang thay đổi sách lược.

"Các người đang nói chuyện gì vậy?"

Nhị hoàng tử cười đi đến, tuy rằng cảnh chiến tranh quả thật khiến gã giật mình, khác xa giang hồ. Lúc gã ở Lưu Vân Hội đã cho là mình chạm đến sinh tử, nhưng khi nhìn thấy cảnh chiến tranh mới biết được sinh tử mà Lưu Vân Hội tiếp xúc căn bản không đáng nhắc tới. Thế nhưng gã lại thích ứng rất nhanh, mới đầu sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, không cần bao lâu sau đã bình tĩnh trở lại.

"Nói chuyện kẻ thù."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Kế tiếp mới là kẻ thù thật sự lên trận."

Nhị hoàng tử cũng cười: "Đúng lúc ta cũng nghĩ đến một biện pháp."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thân sư phụ..."

Thẩm Lãnh: "Nhiều người."

Nhị hoàng tử vội vàng nghiêm mặt lại: "Đại tướng quân, ta nghĩ đến một biện pháp... Hiện tại người tiến công Ma Sơn Quan vẫn là nhân vật kém cỏi như người Lâu Nhiên, tuy rằng nhìn có vẻ khí thế hùng hổ nhưng lại là không biết đánh, chúng ta biết, kẻ thù cũng biết, tại sao vẫn để cho người Lâu Nhiên tấn công? Ta nghĩ có lẽ có hai nguyên nhân, một là người An Tức muốn dựa vào người Lâu Nhiên để tiêu hao thể lực của quân đội Đại Ninh ta, làm giảm tinh lực của chúng ta, hai là... người An Tức đang giở trò. Bọn họ đang để cho tướng sĩ Đại Ninh ta thích ứng với đấu pháp của người Lâu Nhiên, làm cho các tướng sĩ lơi lỏng khinh địch, sau đó bọn họ lại đi lên, tấn công như vũ bão."

Trong ánh mắt của Thẩm Lãnh ngập tràn vẻ tán thưởng: "Sau đó thì sao?"

Nhị hoàng tử biết mình nói hẳn là không sai, ánh mắt của thân sư phụ đã chứng minh những điều này.

"Sau đó ta nghĩ nếu người An Tức sớm muộn gì cũng sẽ tới, so với để mặc cho bọn họ chủ động như vậy, không bằng đổi lại... Nghĩ cách cho kẻ thù biết là ta đến, con trai của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đã đến. Một khi người An Tức biết được tin tức..."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sẽ biến thành chó điên."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi cũng đang nhìn hắn.

Cha con, rốt cuộc cũng giống nhau như vậy.

Đến đêm, sau khi nhị hoàng tử nằm ngủ, Hàn Hoán Chi một mình đi ra khỏi nhà. Chung quanh nhà này tất cả đều là cao thủ, một phần là thị vệ đại nội, một phần là người của phủ Đình Úy, trong trong ngoài ngoài, đề phòng nghiêm ngặt. Bệ hạ để cho nhị hoàng tử tới đây là suy nghĩ cho tương lai, cho nên mới bảo Hàn Hoán Chi đích thân hộ tống. Hàn Hoán Chi phải đưa nhị hoàng tử đến an toàn, cũng phải đưa về an toàn.

Ông ta đi tới cửa, vừa hay nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng ở cửa giống như đang đợi ông ta.

"Ngươi biết ta muốn đi tìm ngươi?"

"Lúc ban ngày Hàn đại nhân còn chưa nói hết lời, ta nghĩ có lẽ buổi tối ông sẽ đến, nhưng nếu ông đến thì ta còn phải đãi một ấm trà ngon, không bằng ta đến."

Hàn Hoán Chi: "Các tướng sĩ biết ngươi mặt dày như vậy không?"

Thẩm Lãnh nói: "Bất tri bất giác các tướng sĩ đều mặt dày giống như ta."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Không thể trêu vào, không thể trêu vào."

Ông ta quay lại liếc nhìn trong viện: "Điện hạ đã ngủ rồi, ở chỗ ta không tiện."

Thẩm Lãnh: "Ta biết, cho nên ta đã sai người chuẩn bị trà và điểm tâm, và cả rượu thịt ở chỗ khác rồi. Ông xem, ngươi chính là tâm cảnh không rộng rãi như vậy, cứ tưởng ta muốn chiếm lợi của ông vậy."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Thật sự chuẩn bị xong địa điểm rồi?"

"Đương nhiên."

Hàn Hoán Chi nghĩ nghĩ, tháo tiền túi trên người xuống đưa cho thủ hạ thân tín: "Giúp ta mang về."

Thẩm Lãnh trợn tròn hai mắt: "Thế này..."

Hàn Hoán Chi nói: "Lo trước khỏi hoạ."

Cách căn nhà nhị hoàng tử vào ở đại khái không đến một dặm, trong thành quan là quân doanh nối liền vô tận, đại quân mấy vạn đều tụ tập ở đây, doanh địa lớn đến mức giống như không nhìn thấy giới hạn. Thẩm Lãnh sai người dọn ra một căn lều trại, bên trong đã bày xong những thứ cần thiết, cũng khá đơn giản, bàn ghế, nồi lẩu, hai bình rượu.

Hàn Hoán Chi nhìn nhìn: "May mà đã cất tiền đi."

Thẩm Lãnh phì một tiếng: "Nhỏ mọn."

Hai người ngồi xuống, nồi lẩu đã sôi, Hàn Hoán Chi nhìn đồ trên bàn: "Sao toàn là thịt?"

Thẩm Lãnh: "Nơi này ông còn muốn bảo chuẩn bị cho ông cái gì? Nơi núi sâu có thịt ăn cũng đã không tệ rồi, ở chỗ này rau đắt hơn thịt."

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi: "Vậy cũng được."

Thẩm Lãnh: "Ta mời khách..."

Hàn Hoán Chi: "Ta biết."

Thẩm Lãnh bỏ thịt vào trong lẩu: "Giữa người với người..."

Hàn Hoán Chi: "Bớt lảm nhảm."

Thẩm Lãnh: "Được thoai."

Hàn Hoán Chi rót một chén rượu đưa cho Thẩm Lãnh, lại tự rót một chén: "Lúc ban ngày ta chưa thể nói hết lời muốn nói, sau đó nghĩ có lẽ không nói với ngươi mới đúng. Nhưng nghĩ lại, người như ngươi nếu nếu không tiếp xúc với một vài người tâm u ám thì vĩnh viễn cũng sẽ không thật sự chín chắn được."

Thẩm Lãnh: "Thứ đó có ích lợi gì?"

Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm hắn: "Ta hỏi ngươi, nếu đại hoàng tử bị người khác ám sát khi đang lưu đày, tính tội là của ai?"

Thẩm Lãnh thản nhiên nói một câu: "Chẳng lẽ tính là của ta?"

Sau đó hắn thở dài: "Hình như quả thật phải tính là của ta."

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu ta là đại hoàng tử, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Về mưu tính thì hắn không được, chỉ có thể dùng mánh khóe, nhưng mánh khóe như thế nào là hữu dụng nhất? Có lẽ là... mình tự giết mình hữu dụng nhất. Hắn không có cách nào thắng được bệ hạ, vậy thì thứ hắn có thể lợi dụng đó là tình thân, sự bao dung, và cả sự áy náy của bệ hạ đối với hắn."

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Nhưng chưa chắc bệ hạ đã tin, bệ hạ biết ta là người như thế nào."

"Một lần không tin, hai lần không tin, ba lần không tin, số lần nhiều hơn nữa thì sao?"

Hàn Hoán Chi uống một ngụm rượu: "Huống hồ đại hoàng tử căn bản không cần phải khiến cho bệ hạ cảm thấy là ngươi đích thân sắp xếp người giết hắn, chỉ cần khiến cho bệ hạ tin là người của ngươi làm cũng đã đủ rồi. Lúc trước những gì ngươi gặp phải khiến bệ hạ đau lòng, bây giờ đổi lại, hắn muốn thể hội cuộc đời của ngươi. Hắn một đường bị đuổi giết, lại bị vài vết thương, được người khác tội nghiệp, được người khác đồng cảm, bệ hạ sẽ không đau lòng?"

Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Bệ hạ biết trong tay ngươi có cái gì, bệ hạ không nghe không hỏi là vì bệ hạ tin chắc ngươi sẽ không có lỗi với Đại Ninh, cũng biết ngươi tuyệt đối không có ý đồ xấu. Lãnh Tử... nhưng nếu hết lần này đến lần khác có người đi ám sát đại hoàng tử, mà những người này sẽ có dấu vết bề ngoài là người của ngươi, liệu bệ hạ có long nhan đại nộ hay không? Một lần, bệ hạ sẽ không động tới ngươi, sẽ nhắc nhở ngươi. Hai lần, bệ hạ sẽ điều tra rõ ràng thủ hạ của ngươ. Đến lúc đó những người có liên quan tới ngươi sẽ bị liên lụy, sợ là sẽ chết người, hơn nữa còn chết không ít người."

"Ba lần..." Hàn Hoán Chi hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi đoán bệ hạ sẽ làm như thế nào? Bệ hạ để ý tình thân, cho nên mới có..."

Ông ta chưa nói hết, câu này suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng.

"Cho nên mới có sự chiếu cố ngươi như bây giờ, dù sao Trà Nhi cô nương cũng là nghĩa nữ của Trân phi nương nương."

Hàn Hoán Chi giả vờ như không có chuyện gì cả, lại uống một ngụm rượu: "Đây là mánh khóe, ta có thể nghĩ đến nhưng ta không phòng được."

Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy nên ta nên làm thế nào?"

Hàn Hoán Chi: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn giết đại hoàng tử không?"

Thẩm Lãnh không trả lời ngay mà cũng nghiêm túc tự hỏi bản thân một lần. Không phải là không từng có sát niệm, nhưng chỉ cần nghĩ tới bệ hạ đối tốt với hắn là Thẩm Lãnh căn bản không thể nổi lên sát niệm này. Hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ vì mất con trai của bệ hạ. Bệ hạ đối tốt với hắn, hắn chỉ nghĩ cũng đối tốt với bệ hạ, cố hết sức mình để đối tốt với bệ hạ.

"Từng nghĩ."

Thẩm Lãnh trả lời.

Hàn Hoán Chi thở dài: "Hóa ra ngươi cũng không phải là ngu vãi."

Thẩm Lãnh: "Nhã nhặn một chút."

Hàn Hoán Chi nói: "Hóa ra ngươi cũng không phải là ngu ngốc."

Thẩm Lãnh: "Hà tất phải nói hai lần?"

Hàn Hoán Chi: "Là ngươi bảo ta nhã nhặn một chút."

Thẩm Lãnh: "..."

Hàn Hoán Chi nói: "Tuy rằng ngươi từng nghĩ tới việc giết đại hoàng tử nhưng ngươi không làm được, cho nên ngươi hãy cố gắng mà làm, sắp xếp người của ngươi đi bảo vệ hắn đi."

Thẩm Lãnh nhìn Hàn Hoán Chi, trong ánh mắt rất phức tạp.

"Ta biết ngươi không muốn."

Hàn Hoán Chi nhún vai: "Nhưng ngươi hiểu, hắn không chết, ngươi mới yên."

Bình Luận (0)
Comment