Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1059 - Chương 1059: Ánh Trăng Thật Sáng

Chương 1059: Ánh trăng thật sáng Chương 1059: Ánh trăng thật sáng

Bất tri bất giác chung quanh Thẩm Lãnh đã có rất nhiều người quan tâm đến hắn, quá trình này diễn ra hết sức tự nhiên cho nên ngay cả Thẩm Lãnh cũng không suy nghĩ đến. Đây không phải là kết quả nhờ hắn luồn cúi nịnh bợ, nếu như vậy thì những người bên cạnh hắn nhất định không có lão viện trưởng nhất định không có Thẩm tiên sinh, cũng nhất định không có Hàn Hoán Chi, lại càng không có Trà gia, đương nhiên cũng sẽ không có bệ hạ.

Chính như Hàn Hoán Chi một ngày nào đó suy nghĩ, đột nhiên phát hiện hóa ra bất tri bất giác mình cũng trở thành người bên cạnh Thẩm Lãnh. Tất cả đều tự nhiên như vậy, ngay cả người như ông ta cũng không cảm thấy đột ngột.

Nhưng mà ngay một khắc khi Hàn Hoán Chi tỉnh ngộ ra ông ta vẫn cảm thấy hơi tức giận. Ông ta là đô đình úy của phủ Đình Úy, lại là người được bệ hạ tín nhiệm, cho nên ông ta không thể có bất kỳ hành động và suy nghĩ đứng về bên nào cả. Một khi có thì ông ta sẽ không thể nào chỉ huy phủ Đình Úy làm việc mà đình úy nên làm một cách gần như vô tình giống như trước kia.

Nhưng rồi sau này, Hàn Hoán Chi phát hiện con người có những suy nghĩ quả thật không thể xoay chuyển, không thể xoay chuyển lâu dần sẽ là không muốn xoay chuyển.

"Trước khi đến đây ta cũng đã phái người truyền tin về cho người lưu thủ phủ Đình Úy. Nếu đại hoàng tử thật sự bị lưu đày thì bảo bọn họ sắp xếp người đi theo đại hoàng tử. Ta cũng viết một phong thư cho Diệp Lưu Vân, hắn sẽ chú ý."

Hàn Hoán Chi nhìn đồ ăn trên bàn trước mặt với vẻ mặt chán ghét: "Cho nên, ngươi không nên cảm ơn ta à?"

Thẩm Lãnh: "Lấy thân báo đáp, ông có hứng thú không?"

Hàn Hoán Chi: "Hay là ta sắp xếp người cũng giả vờ đi ám sát đại hoàng tử, sau đó nói với bệ hạ là người của ngươi."

Thẩm Lãnh: "Muốn ăn gì thì ông cứ nói thẳng đi."

Hàn Hoán Chi: "Muốn ăn rau."

Thẩm Lãnh: "Chờ đó."

Không bao lâu sau Thẩm Lãnh bưng một đĩa cà rốt đã rửa sạch vào: "Đây là hàng dự trữ của ta đó."

Hàn Hoán Chi hơi nheo mắt lại: "Ngươi dự trữ thứ này làm gì?"

Thẩm Lãnh: "Ta nhìn thấy sự xấu xa trong ánh mắt của Hàn đại nhân."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái sau đó nhìn những củ cà rốt kia: "Đây là rau?"

Thẩm Lãnh: "Nếu không thì sao?"

Hàn Hoán Chi nghĩ nghĩ: "Thứ không có lá xanh gì, ta cảm thấy ngươi cũng đang lòe bịp ta."

Thẩm Lãnh thở dài: "Đây là mùa đông lạnh giá, đây còn là trong núi sâu, ông bảo ta rau lá xanh cho ông..."

Hàn Hoán Chi: "Cho dù không có rau có lá, ngươi dùng thứ gì đó khác có lá miễn cưỡng lấy lòng ta mà khó như vậy? Cho dù không có đồ tươi, chẳng lẽ đồ khô cũng không có? Không có đồ phơi khô tự nhiên, cũng không có đồ sao khô?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Ông đường đường là đô đình úy của phủ Đình Úy, vì một chút lá trà mà phải nghĩ chiêu trò như vậy, mặt mũi đâu?"

Hàn Hoán Chi tựa người về phía sau: "Nếu như muốn lừa trà ngon của người khác thì tất nhiên không lao lực có như vậy, nhưng ngươi cũng không nghĩ xem, trong thiên hạ có mấy người có thể lừa được đồ từ trong tay ngươi, khó."

Thẩm Lãnh: "Ông thắng rồi."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"

Thẩm Lãnh: "Hỏi gì?"

Hàn Hoán Chi: "Hỏi xem ta lừa bao nhiêu."

Thẩm Lãnh: "Rút kiếm đi."

Cùng lúc đó, thành Trường An, cung Vị Ương.

Nồi lẩu trong Đông Noãn Các cũng sắp ăn xong, tâm trạng của hoàng đế có vẻ như đã tốt hơn một chút. Bình thường chỉ có hai người có thể ăn lẩu ở trong Đông Noãn Các này, một người là thầy của ông ta, một người là bạn chí thân của ông ta, cho nên khi ăn lẩu luôn rất ngon miệng. Tâm trạng của hoàng đế đã tốt hơn, lão viện trưởng và Lại Thành cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra hoàng đế không có cường đại như bề ngoài, nhược điểm của ông ta luôn lộ rõ, ai cũng có thể nhìn thấy, nhược điểm này chính là người nhà của ông ta. Phần lớn các thời điểm hoàng đế đều bình tĩnh đến mức đáng sợ, nhất là ở trong nghịch cảnh, hoàng đế có thể tìm được khả năng trong khi không có khả năng, có thể tìm sự khả thi trong khi bất khả thi, có thể tìm được sự khống chế trong khi không có khống chế.

Cho nên ông ta là một trong những hoàng đế mạnh Đại Ninh nhất, có lẽ còn là mạnh nhất.

Nhưng chỉ cần dính dáng đến người mà ông ta quan tâm, thường thường ông ta đều sẽ trở nên không quá bình tĩnh.

Nghĩ đến đây, lão viện trưởng không tự chủ được lại nghĩ tới tiểu tử ngốc kia, không phải là hắn cũng giống như vậy sao? Cho nên lão viện trưởng không nhịn được lại suy nghĩ, nếu giờ khắc này có người nói với lão rằng tiểu tử ngốc kia không phải con trai của hoàng đế, lão nhất định không tin. Bất kể nhìn như thế nào, bất kể nghĩ như thế nào, tiểu tử ngốc đó cũng là người giống bệ hạ nhất, còn giống hơn cả nhị hoàng tử.

Nếu đây không phải do huyết thống, còn có thể là gì?

Khi lão viện trưởng đang nghĩ những điều này, vừa khéo Lại Thành cũng đang nghĩ đến những điều này. Tuy rằng Lại Thành không thể tham dự vào nhóm mấy người như lão viện trưởng, Thẩm tiên sinh bọn họ kia, bàn bạc rồi suy đoán thân thế của Lãnh Tử, tất cả mọi chuyện về Lãnh Tử giống như mấy người bọn họ, nhưng như vậy không có nghĩa là Lại Thành sẽ không nghĩ đến. Ngược lại, có thể ông ta còn nghĩ nhiều hơn cả lão viện trưởng. Lão viện trưởng không phải thần từ thuần túy, tuyệt đối không phải, bởi vì lão có tình cảm xem hoàng đế giống như con mình sinh ra. Nhưng Lại Thành là thần tử thuần túy, cho nên suy nghĩ của ông ta bình tĩnh hơn, sâu sắc hơn, cũng vô tình hơn lão viện trưởng.

"Về đi."

Hoàng đế đứng dậy: "Trẫm cũng mệt rồi, cả hai trở về nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai còn phải lên triều."

Lão viện trưởng và Lại Thành đồng thời đứng dậy vái lạy, sau đó cáo từ rời đi.

Ra khỏi Đông Noãn Các, lão viện trưởng nhìn căn phòng bên Nội các vẫn sáng đèn: "Không về nhà?"

Lại Thành lắc đầu: "Không thể về được."

Lão viện trưởng thở dài: "Cho nên người lười như ta, cả đời cũng không có thể vào Nội các."

Lại Thành cười cười: "Ta tiễn tiên sinh xuất cung trước, cùng đi dạo một chút."

Năm chữ "cùng đi dạo một chút" này, thường thường là thay thế cho năm chữ "ta có chuyện muốn nói".

Hai người này đại diện cho quá khứ và hiện tại của triều đình Đại Ninh. Lão viện trưởng thật sự đã không có tinh lực để dạy học nữa, cũng thật sự không có tinh lực để quan tâm tới triều chính nữa, tất cả tinh lực của lão đều dùng để quan tâm đến người mà mình quan tâm cũng còn lực bất tòng tâm, đâu còn có nhiều tâm trạng để quản chuyện gì khác. Nếu không phải bởi vì hoàng đế thật sự không thiếu một nhân vật giống như phụ thân như lão, có thể lão viện trưởng cũng sớm đã về quên tìm một nơi non xanh nước biếc mà sống thoải mái nhàn nhã rồi.

Cho nên lão biết chuyện Lại Thành muốn nói với lão nhất định không phải triều chính. Người thông minh như Lại Thành biết nếu ông ta thỉnh giáo lão viện trưởng chuyện triều chính, hơn phân nửa là lão viện trưởng sẽ không để ý đến ông ta.

"Tiên sinh."

Hai người đi ở trên con đường nhỏ vắng người trong cung, Lại Thành bỗng nhiên dừng lại, chung quanh nơi này đều không có người, có mấy lời cũng tiện nói ra.

"Ừm?"

Lão viện trưởng nhìn về phía Lại Thành: "Rốt cuộc có chuyện gì muốn nói mà nhất quyết phải đến chỗ như thế này mới chịu nói?"

"Tiên sinh tin là đại hoàng tử đã ngộ đạo sao?"

"Ngươi không tin?"

Lão viện trưởng không trả lời mà chỉ hỏi lại.

Lại Thành nhìn cặp mắt đã mờ đục của lão viện trưởng, cười khổ lắc đầu: "Cáo già."

Lão viện trưởng thở dài: "Ta lớn tuổi như vậy rồi, đâu còn có lòng dạ thảnh thơi mà quản chuyện âm mưu quỷ kế, lục đục với nhau, cho nên ta tin hay không tin cũng đã không quan trọng nữa, ta cảm thấy bệ hạ tin là được. Lại Thành à... Ta đã có tư cách cậy già lên mặt, vậy thì sẽ cậy già lên mặt. Chuyện của đại hoàng tử, ta không quan tâm đại hoàng tử, ta chỉ quan tâm đến bệ hạ, bệ hạ cảm thấy vui thì ta cũng cảm thấy vui."

Đây là thái độ của lão viện trưởng.

Lại Thành thở dài: "Nhưng đây không thể là thái độ của ta."

Lão viện trưởng chỉ về phía trước: "Vừa đi vừa nói, lạnh."

Lại Thành vội vàng cởi áo khoác trên người mình xuống khoác thêm cho lão viện trưởng, đỡ cánh tay của lão viện trưởng vừa đi vừa nói: "Lúc nãy ở trong Đông Noãn Các tiên sinh kéo áo của ta, là sợ ta chọc giận bệ hạ, nhận họa sát thân?"

"Cái miệng của ngươi, đã nói là không kiềm chế được."

"Tiên sinh biết tại sao?"

"Biết."

Lão viện trưởng cười cười: "Từ rất sớm ta đã nghĩ đến một chuyện, đại khái là lúc ta còn trẻ, có một ngày ta bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, ai là nhân vật chính của thế giới này? Người ta thường nói đời người như vở kịch, cuộc đời của mỗi người đều là một vở kịch, cho nên mỗi người đều là nhân vật chính trong vở kịch của mình. Ta liền suy nghĩ, thật sự mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của mình sao?"

Lại Thành lắc đầu: "Làm sao có thể, chẳng qua là lừa mình dối người thôi."

"Đúng vậy, chẳng qua là lừa mình dối người."

"Bất kể là trong cuộc đời của người khác hay là trong cuộc đời của mình, nhân vật chính chính là nhân vật chính, nhân vật phụ chính là nhân vật phụ, cho nên một nhân vật phụ sẽ phải hiểu ý nghĩa tồn tại của bản thân, tại sao mình tồn tại, nên tồn tại như thế nào, cũng chính là phân đoạn trong vở kịch. Quy kết lại chẳng qua cũng chỉ bốn chữ... Tự mình biết mình."

Lão viện trưởng vừa đi vừa nói: "Sau khi có tự mình biết mình thì sẽ phát hiện không có nhiều phiền não như vậy, dục vọng giảm xuống, đòi hỏi giảm xuống, vì thế cuộc đời cũng trở nên thoải mái hơn. Nhưng mà, đầu tiên vẫn phải biết rõ tại sao mình tồn tại, nếu không thì ngay cả giá trị tồn tại cũng không còn."

Lão nhìn Lại Thành: "Ngươi cũng đã sớm biết tại sao mình tồn tại rồi."

Lại Thành nói: "Người đời đều nói ta liều lĩnh dám mắng bệ hạ, triều thần đều nói ta là con lừa bướng bỉnh đến ông Trời cũng không quản, đó là bởi vì bệ hạ cần một người liều lĩnh, cần một con lừa bướng bỉnh. Đây chính là lý do ta tồn tại, cho nên ta không thể không suy nghĩ về chuyện mà bệ hạ không muốn suy nghĩ. Bệ hạ tiếp xúc tất cả những điều không tốt đẹp, ta sẽ phải liều mạng đi tiếp xúc tất cả những điều không tốt đẹp."

Ông ta bước chân dừng lại: "Ta không tin đại hoàng tử sẽ ngộ đạo."

Lão viện trưởng thở dài một hơi: "Ta thật sự già rồi."

Lại Thành nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng thở dài thườn thượt. Ban đêm lạnh lẽo, hơi thở đó giống như là một luồng khói trắng, lão lại càng như là một lão hồ ly đã đắc đạo, đang hít vào thở ra hấp thu tinh hoa của trăng.

"Lại Thành, lúc nãy ta nói ta đã đến tuổi có thể cậy già lên mặt, đơn giản là muốn cầu thanh tịnh, cầu an tâm, cho nên... Ngươi không nên nói với ta câu này nữa."

Lão ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mây nhanh chóng trôi qua ở bên cạnh mặt trăng.

"Ngươi xem, trăng cũng phải có lúc nghỉ ngơi."

Lão cười cười, bước đi về phía trước, không nói gì nữa.

Lại Thành đứng ở đó ngẩng đầu nhìn trăng, sau đó thở dài: "Tiên sinh thật sự là cáo già."

Lão viện trưởng run rẩy đi ở phía trước giơ tay lên, dựng ngón tay giữa lên, đó là lão học được từ Thẩm Lãnh.

Nửa canh giờ sau, Nghênh Tân Lâu.

Lại Thành từ trên xe ngựa xuống, vốn dĩ không muốn xuất cung, trong Nội các còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta xử trí. Ông ta là đại học sĩ thủ phụ Nội các, mỗi ngày đều nhiều việc đến nỗi ngay cả thời gian để thở dốc cũng không có, đi nhà xí cũng phải chạy. Nếu các bách tính biết thật ra những đại nhân vật như bọn họ chật vật như thế, không biết bách tính có cảm tưởng gì.

Ở cửa Nghênh Tân Lâu đã có một chiếc xe ngựa, đó là xe ngựa của Hình bộ thượng thư Diệp Lưu Vân. Từ sau khi Diệp đại nhân rời Nghênh Tân Lâu đã rất ít khi trở lại, ông ta biết thân phận của mình đã thay đổi, ông ta đã không thể tiếp xúc nhiều với Lưu Vân Hội nữa, chung quy cũng sẽ bị người ta lấy làm nhược điểm, cho dù không lật đổ được ông ta thì cũng sẽ ghê tởm ông ta. Quan trọng nhất là ông ta không muốn bệ hạ cũng bị ghê tởm.

Lại Thành nghĩ đều tại lão viện trưởng, tự dưng lại nhìn trăng gì chứ.

Đám mây đó cũng thật là rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment