Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1060 - Chương 1060: Tấn Công Đêm

Chương 1060: Tấn công đêm Chương 1060: Tấn công đêm

Tây cương, Ma Sơn Quan.

Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi trò chuyện rất lâu, bởi vì chỉ có hai người bọn họ cho nên Hàn Hoán Chi nói rất rõ ràng, không có che che đậy đậy như trước nữa. Thẩm Lãnh biết Hàn Hoán Chi biểu hiện như vậy cũng không phải bởi vì hắn, mà là vì nhị hoàng tử.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra tất nhiên thái tử bị phế, bất kể là lưu đày cũng được, không lưu đày cũng được, lần này sau khi nhị hoàng tử từ tây cương trở về sẽ trở thành thái tử, trên cơ bản đã không có trở ngại gì. Chính bởi vì xác định những điều này nên Hàn Hoán Chi mới không còn cố kỵ nhiều như trước, ông ta xác định Thẩm Lãnh sẽ không tranh giành cái gì, cũng xác định Thẩm Lãnh quan tâm đến nhị hoàng tử, cho nên ông ta nói chuyện rất rõ ràng, cũng rất chân thành.

Nếu thái tử vẫn là thái tử, nhị hoàng tử vẫn là nhị hoàng tử, có rất nhiều lời Hàn Hoán Chi vẫn sẽ không nói.

Nhị hoàng tử trở thành thái tử mới là cục diện mà tất cả mọi người mong muốn nhìn thấy, bao gồm bản thân Thẩm Lãnh, hắn thật sự thích nhị hoàng tử.

Sau khi rời đi, Thẩm Lãnh không trở về chỗ ở của mình mà lại đi lên tường thành. Đêm đã khuya nhưng các binh sĩ trên tường thành vẫn không có một ai lười biếng chểnh mảng. Tướng sĩ đang canh gác ở trên tường thành nhìn chằm chằm ra ngoài thành, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có hỏa tiễn bắn ra ngoài chiếu sáng lên một khoảng trời đêm.

Nhị hoàng tử nói nghĩ cách tin tức truyền đi cho người An Tức biết hoàng tử Đại Ninh ở đây, như vậy thì người An Tức tất nhiên sẽ rút người Lâu Nhiên xuống, đổi lại bọn họ lên tấn công. Nếu muốn tốc chiến tốc thắng, suy nghĩ của nhị hoàng tử tự nhiên là tốt, có Thẩm Lãnh ở đây, có mấy vạn biên quân Đại Ninh ở đây, đương nhiên cũng sẽ không khiến nhị hoàng tử thật sự gặp nguy hiểm, nhưng Thẩm Lãnh cũng không đồng ý ngay lúc ấy, bởi vì hắn còn đang chờ tin tức bên thành Tây Giáp.

Sự quyết chiến của trận đại chiến này không ở đây, chủ lực của người An Tức cũng không ở đây, vẫn phải xem bên Đàm đại tướng quân đánh như thế nào.

"Báo!"

Một tiếng hét xé toang màn đêm yên tĩnh.

Lính liên lạc từ dưới thành chạy lên, phong trần bụi bặm, thoạt nhìn cả người mỏi mệt nhưng vẫn chạy rất nhanh, gã từ thành Tây Giáp chạy tới.

"Đại tướng quân."

Lính liên lạc quỳ một gối xuống: "Đàm đại tướng quân bảo ta đưa tin cho đại tướng quân, đại quân thành Tây Giáp đã giết ra ngoài thành, ngày đó phá liên quân Tây Vực ba trận, giết mấy vạn địch, đại quân đã tấn công mạnh về hướng tây, nhưng phát hiện đại quân Hậu Khuyết quốc không ở ngoài thành Tây Giáp. Cho nên Đàm đại tướng quân bảo ta hoả tốc tới báo cho đại tướng quân, hẳn là tất cả quân đội của Hậu Khuyết quốc đều đã sang bên này."

Thẩm Lãnh gật đầu, đây là chuyện nằm trong dự liệu, xem ra hắn bảo Mạc Địch Áo trở về đưa thư, Mạc Địch Áo thật sự không khiến hắn thất vọng. Đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn biết được con trai độc nhất của lão ta Khuyết Nguyệt Sinh ở chỗ Thẩm Lãnh, đâu còn tâm trạng gì để tiếp tục tấn công thành Tây Giáp nữa.

Đây là cục diện mà Thẩm Lãnh hy vọng nhìn thấy. Các nước Tây Vực, quân đội của Hậu Khuyết quốc được coi là đánh nhau khá tốt, tiếp theo là Thổ Phiên, mạnh hơn Lâu Nhiên rất nhiều. Nếu có thể điều động tất cả đại quân Hậu Khuyết quốc đến bên Thổ Phiên, việc quyết chiến của Đàm đại tướng quân sẽ dễ đánh hơn nhiều.

"Tình hình chiến đấu như thế nào?"

"Bẩm đại tướng quân, đại quân chia làm ba lộ tấn công, Đàm đại tướng quân tọa trấn trung quân, ba lộ đều phá liên quân Tây Vực, nhất là tả lộ quân, lấy mấy trăm tinh nhuệ Thiếu Niên Doanh làm mũi nhọn, chỉ một canh giờ đã công phá doanh địa của người Tây Vực."

"Thiếu Niên Doanh?"

Thẩm Lãnh chưa nghe nói đến phiên hiệu này.

"Mấy trăm đệ tử Võ Viện từ Võ Viện thành Trường An tới, tạo thành Võ Viện Thiếu Niên Doanh, xung phong ở phía trước, dũng mãnh không sợ hãi."

Lính liên lạc nói: "Những nơi họ đến, kẻ thù nghe tin đã sợ mất mật."

Khóe miệng của Thẩm Lãnh hơi giương lên. Trong quân đội Đại Ninh trước giờ đều sẽ không thiếu người kế tục, những người trẻ tuổi của Võ Viện này sau khi trải qua trận chiến này sẽ thật sự trưởng thành, trải qua một trận chiến còn hữu dụng hơn bọn họ học ở Võ Viện hai năm.

"Thạch đại tướng quân cũng tới?"

"Thạch đại tướng quân không tới."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Không tới thì tốt, nếu không thì quá nể mặt người Tây Vực."

Một cuộc chiến tranh, hội tụ ba vị đại tướng quân của Đại Ninh, vậy thì quả thật là quá nể mặt người Tây Vực rồi.

"Ngươi đi nghỉ ngơi khôi phục thể lực trước, không cần phải trở về vội, ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết cần hồi báo gì cho Đàm đại tướng quân."

Lính liên lạc nghe được câu này trong lòng thấy ấm áp, nhưng lại vội trở về phục mệnh: "Ta vẫn ổn, có thể đi suốt đêm trở về."

"Ngươi vẫn ổn, ta cứ không nói."

Thẩm Lãnh nhìn về phía thân binh của mình: "Sắp xếp chỗ ở cho hắn, không cho người khác quấy rầy."

Thân binh lập tức cúi đầu lên tiếng, lính liên lạc thấy ấm lòng, giống như giờ khắc này đang ở trong căn phòng ấm không có gió lạnh đến xương. Gã vẫn luôn nghe nói đại tướng quân Thẩm Lãnh đối tốt với binh lính thủ hạ đến mức khó tin, cũng chỉ một chuyện nhỏ này là gã đã biết những lời đồn đó nhất định không phải là giả.

"Đi nghỉ ngơi trước đi."

Thẩm Lãnh vỗ vai lính liên lạc, tên binh lính hành quân lễ rồi đi theo thân binh của Thẩm Lãnh xuống thành. Thẩm Lãnh xoay người nhìn ra ngoài thành, nếu đại quân của Hậu Khuyết quốc cũng đã tới thì binh lực mà kéo qua đã có ít nhất sáu mươi bảy mươi vạn, có lẽ còn nhiều hơn, như vậy là đã có khoảng một nửa quân địch ở bên này. Đối sách mà lúc trước hắn và Đàm Cửu Châu thương lượng xem như đã hoàn toàn thành công. Người Tây Vực tuy không phải sợ nhưng binh lực quá nhiều, nếu không t phân tán địch thì đánh thế nào cũng không dễ đánh.

"Võ Viện Thiếu Niên Doanh."

Thẩm Lãnh cười cười, lẩm bẩm nói: "Cái tên này hay."

Đúng lúc này, một loạt hỏa tiễn bay ra ngoài, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp ở giữa không trung, hỏa tiễn bùng cháy từ trên tường thành đến bên ngoài tường thành, đường cong đó giống như quỹ tích sao băng.

"Địch tập kích!"

Tiếng hét khàn khàn vang lên, ngay lập tức tiếng tiếng tù và cũng vang lên.

Trước khi hỏa tiễn rơi xuống đất, ánh sáng yếu ớt soi sáng một mảnh bóng tối bên ngoài thành, người An Tức đông nghịt đã lên. Chắc chắn là bọn họ dùng thứ gì đó bọc giày lại, cố sức dùng bước chân nhẹ nhất tiến về phía trước, cho nên đã đến gần bên ngoài tường thành cũng không bị phát hiện.

"Mũi tên!"

Tướng quân đang gác hô một tiếng, binh lính quân Ninh ở trên tường thành tụ tập lại trong thời gian ngắn nhất, mũi tên dày đặc bắn ra ngoài thành, mà binh sĩ thao tác máy bắn nỏ thì điều chỉnh góc độ. Trong làn mũi tên ngập trời giống như mưa phùn xen lẫn những mũi tên trọng nỗ rất to, giống như hàng trăm con trường long trong đàn cá ngàn vạn con vậy.

Ngoài thành lập tức truyền đến hàng loạt tiếng kêu rên, kẻ thù đã sắp đến gần tường thành nhanh chóng gục xuống một tầng.

Bịch!

Nơi nào đó trên tường thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là tiếng hô hoán. Thẩm Lãnh lập tức nghiêng đầu nhìn sang, một tảng đá khổng lồ đập lên lỗ châu mai, đá trực tiếp đụng rớt lỗ châu mai, mấy gã binh lính quân Ninh đứng ở gần đó bị đập chết. Có hai người bị tảng đá lớn đè ở phía dưới, còn có một người bị lỗ châu mai rơi trúng đập vỡ đầu, ngay cả mũ sắt cũng bị lõm vào.

"Cẩn thận máy ném đá!"

Có người hô, nhưng ban đêm như vậy không thể phán đoán được điểm rơi của tảng đá lớn.

"Buộc túi hỏa dược vào rồi bắn ra ngoài!"

Thẩm Lãnh lớn tiếng hô một câu, hắn sải bước đi ở trên tường thành: "Người cố gắng áp thấp xuống!"

Không lâu sau, từng cây từng cây mộc thương có buộc túi hỏa dược được máy bắn nỏ bắn ra ngoài. Những cây mộc thương này kém ổn định hơn mũi tên trọng nỗ rất nhiều, bởi vì cán thương quá mềm dẻo cho nên sau khi bắn ra sẽ bị lệch lộ tuyến, nhưng mà kiểu công kích này vốn cũng không phải là để đạt được hiệu quả giống như trọng nỗ công kích. Mộc thương rung lắc bay ra ngoài, có cây nổ tung trong đám người ở trên mặt đất, có cây nổ tung ở giữa không trung.

Trong mỗi một túi hỏa dược đều có đầu mũi tên nhiều không đếm xuể, có thể thấy được uy lực sau khi nổ tung là như thế nào. Nương theo ánh lửa khi phát nổ cũng có thể nhìn thấy kẻ thù ở ngoài thành rõ ràng hơn. Sau khi từng tiếng nổ liên tiếp vang lên ở ngoài thành, tiếng kêu rên của kẻ thù cũng nối liền không ngớt.

"Cứu ta!"

Một người An Tức bị đầu mũi tên bắn trúng mặt, đầu mũi tên không bắn trúng mắt nhưng lại đánh xuyên qua xương gò má của hắn ta rồi mắc kẹt ở phía dưới hốc mắt. Hắn ta không biết mình bị làm sao, có ảo giác đầu của mình cũng đã bị đục lỗ, trong lỗ máu trên mặt lòi ra một nửa đầu mũi tên, như vậy khiến người ta nhìn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn ta kéo một đồng bạn tìm kiếm sự giúp đỡ, đồng bạn bị hắn ta kéo liền xoay người lại, sau đó hắn ta mới nhìn thấy hai cánh tay của đồng bạn đang giữ cổ, máu liên tục chảy ra ngoài. Một đầu mũi tên bắn xuyên qua cổ của gã binh lính người An Tức này, người còn sống, sự hoảng sợ trong ánh mắt còn rõ ràng hơn cả gã người An Tức bị bắn trúng mặt, nhưng gã ta đã nói không được một từ nào.

Gã người An Tức dính đầu mũi tên trên mặt buông tay ra, đồng bạn của hắn ta ngã xuống, thân thể còn không tự chủ được mà co giật từng cơn. Hắn ta nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước hy vọng có người giúp đỡ hắn ta. Sau đó hắn ta nhìn thấy ở phía trước có một ngọn lửa nổ tung trên bầu trời, vô số điểm đen ở trong lửa bắn vụt ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những người ở phía dưới ngọn lửa đều ngã trái ngã phải.

Hắn ta vẫn hô hoán "cứu ta" theo bản năng, đối diện có một người máu me đầy mặt cũng chạy về phía hắn ta hô "cứu ta".

Trên tường thành, lại một tảng đá lớn rơi xuống, mấy gã chiến binh Đại Ninh bị đập ngã. Có người bị tảng đá lớn đè hai chân không rút ra được, đồng bào ở bên cạnh tiến lên ra sức ghé vai vào muốn dịch chuyển tảng đá, mắt của mấy người đều đỏ ngầu, gào thét muốn đẩy đá ra. Đúng lúc này một bóng đen từ giữa không trung rơi xuống, mà lại vô cùng chuẩn xác đập lên tảng đá lớn lúc nãy. Sau một tiếng vang thật lớn, binh sĩ bị đá đè đau đớn kêu lên một tiếng, một dòng máu từ bên dưới tảng đá tuôn ra, còn có cả nội tạng.

Trong các binh sĩ muốn cứu gã lại có người bị đá đè ở phía dưới, lộ ra nửa bên mặt, nửa bên khác ở dưới tảng đá. Bởi vì đè ép mà ngay cả nửa khuôn mặt lộ ra ngoài cũng đã móp méo biến hình, mắt dường như cũng sắp lòi ra ngoài.

Bịch!

Một cỗ máy bắn nỏ bị đập vỡ tan, tất cả mấy gã binh lính đứng ở bên cạnh máy bắn nỏ đều ngã xuống. Có một gã binh lính lóp ngóp muốn đứng lên ngay lập tức nhưng lại phát hiện mình đột nhiên không còn sức lực nữa, cúi đầu nhìn mới phát hiện có một cái cọc gỗ to bằng cánh tay đâm xuyên qua bụng gã. Gã khó nhọc muốn quay đầu lại nhưng không nhìn thấy cái cọc gỗ đó đã đâm thủng ra sau lưng, người nhanh chóng mất đi sức sống, gã chết đi trong tư thế nửa ngồi, không thể ưỡn ngực lên một lần nữa.

Người ở ngoài thành đang chết đi, người ở trên thành đang chết đi.

Vù một tiếng, máy ném đá của chiến binh Đại Ninh ở phía sau sơn quan ném túi hỏa dược ra ngoài, túi hỏa dược to như cái thớt bay qua trên đỉnh đầu thủ quân ở tường thành, không lâu sau thì rơi xuống ở trong đội ngũ kẻ thù. Chắc hẳn là không có tính toán tốt thời gian cho nên túi hỏa dược không thể nổ tung. Hai kẻ người An Tức bị túi hỏa dược đập trúng, một kẻ bị đập hôn mê bất tỉnh, một người hoảng sợ hét lên ra rồi chạy ra ngoài, hắn ta vừa mới chật vật đi ra, vừa mới cảm thấy may mà vận khí của mình tốt, nhưng lại nhìn thấy thứ ở trước mặt có một đốm lửa đang lóe lên, sau đó ánh lửa nổ tung ở trước mặt hắn ta.

Túi hỏa dược to như vậy nổ tung, vô số đầu mũi tên và đá vụn ở bên trong bắn ra, trong phạm vi hơn mười mét đồng loạt kêu thảm.

Phía sau đại quân người An Tức, Khí Nhiếp Thích giơ thiên lý nhãn nhìn về chiến trường phía xa, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hai tay cầm thiên lý nhãn của hắn ta cũng đang khẽ run.

"Đó chính là hỏa khí?"

"Đúng vậy."

Đại Dã Kiên đứng ở bên cạnh hắn ta thì lại có sắc mặt bình tĩnh: "Đó chính là hỏa khí của người Ninh, ta từng nói với ngươi rồi, chiến tranh trong tương lai nhất định là chiến tranh của hỏa khí, ai có được hỏa khí có uy lực lớn hơn thì người đó sẽ có phần thắng lớn hơn. Đấu pháp máy ném đá của người An Tức các ngươi sắp sửa trở thành lịch sử rồi."

Hắn ta nhìn về phía ánh lửa bắn đến, lắc đầu: "Đó là Trời thiên vị người Ninh."

Bình Luận (0)
Comment