Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1061 - Chương 1061: Vẽ Một Dấu Gạch Chéo

Chương 1061: Vẽ một dấu gạch chéo Chương 1061: Vẽ một dấu gạch chéo

Đây là lần đầu tiên người An Tức cảm nhận được sự đáng sợ của hỏa khí. Hỏa khí mà chiến binh Đại Ninh dùng để đối phó với người Lâu Nhiên lúc trước và đối phó với người An Tức hôm nay quy mô hoàn toàn không giống nhau, đây là biện pháp duy nhất có thể áp chế đợt tiến công của người An Tức. Máy ném đá của người An Tức có uy lực cường đại, tầm bắn cực xa, trên tường thành Ma Sơn Quan không thể lắp đặt máy ném đá để ngăn chặn máy ném đá của người An Tức, máy ném đá lắp đặt ở phía sau tường thành thì tầm bắn sẽ gần hơn máy ném đá của kẻ thù. Nếu đã không thể ngăn cản máy ném đá của người An Tức công kích tường thành, vậy thì phải khiến cho bộ binh của người An Tức không thể tới gần nào.

"Đừng tiếc của, một lần khiến cho người An Tức biết sợ."

Thẩm Lãnh đi tới đi lui ở trên tường thành, hắn nhất định phải để cho các tướng sĩ biết hắn ở đây. Nếu giờ khắc này máy ném đá của người An Tức đang điên cuồng công kích tường thành mà lại không nhìn thấy một tướng lãnh quân nào, các binh sĩ sẽ nghĩ như thế nào?

Nếu muốn khiến cho các binh sĩ tác chiến không sợ hãi, đầu tiên là tướng quân phải không sợ hãi.

Khi Thẩm Lãnh vừa mới tòng quân đã từng nói, tòng quân phải khiến tướng quân cười, làm tướng nên khiến kẻ địch khóc.

Mà sức của một mình tướng quân làm sao khiến cho kẻ địch khóc? Vẫn là dựa vào sự anh dũng của các binh sĩ.

Hắn đi lại ở trên tường thành hết lượt này đến lượt khác, từ đầu này đi đến đầu khác, hắn nhất định phải để cho giọng nói của mình lọt vào tai của mỗi một binh sĩ. Thế công đầu tiên của kẻ thù sẽ rất hung hãn, mà thứ không nhìn thấy, không sờ được như sĩ khí này lại cực kỳ quan trọng.

Từng cây mộc thương buộc túi hỏa dược cỡ nhỏ liên tiếp được bắn ra ngoài, lắc lư bay ra ngoài giống như là du long. Giờ khắc này hỏa khí của quân Ninh sử dụng thật ra cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, thô ráp không có bao nhiêu yếu tố kỹ thuật. Cảnh tượng thoạt nhìn rất kịch liệt, uy lực rất đáng sợ, nhưng trên thực tế số lượng túi hỏa dược nổ tung cũng chỉ có khoảng một nửa, hơn nữa không thể nào khống chế mục tiêu một cách chuẩn xác.

Nhưng mà cảnh tượng như vậy đã là đủ rồi, người An Tức chưa từng sợ hãi như thế.

Từng túi từng túi hỏa dược nổ tung trên bãi đất trống ở ngoài thành, uy lực của túi hỏa dược cỡ nhỏ đủ để khiến cho 4 – 5 người chung quanh bị thương hoặc là chết. Mà những túi hỏa dược to như cái thớt do máy ném đá bắn bổng ra ngoài có uy lực đủ để càn quét phạm vi mấy trượng.

Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh một cỗ máy bắn nỏ hô một tiếng "để ta thử", hắn điều chỉnh góc độ của máy bắn nỏ, nhắm đến một bên vách núi ở ngoài tường thành. Hắn đã sớm xem qua bên kia, có một tảng nham thạch khổng lồ vô cùng có khả năng bị bắn rơi xuống, nhưng trong ban đêm như vậy hoàn toàn dựa vào cảm giác để bắn không chỉ là khảo nghiệm trí nhớ của hắn, mà còn có cả vận khí.

Vù một tiếng, một mũi tên trọng nỗ bay ra ngoài, không lâu sau đó trên vách đá sáng lên một chùm đốm lửa, nhưng đá không rơi xuống. Thẩm Lãnh lại nhét mũi tên trọng nỗ vào, 6 – 7 lần như thế, cuối cùng cũng bắn tên cắm vào bên dưới tảng đá lớn đó. Trước đó lúc ban ngày cũng đã bắn mấy lần cho nên kia tảng nham thạch vốn đã lung lay sắp rơi, lúc này lại có một mũi tên trọng nỗ bắn vào nơi thích hợp, nham thạch khổng lồ từ trên vách đá lăn xuống dưới.

Ngoài thành đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng kêu rên vô cùng sợ hãi, sau một tiếng trầm đục rất nặng nề, không biết có bao nhiêu người An Tức bị đá đập chết.

Xa xa truyền đến từng đợt tiếng tù và, người An Tức bắt đầu lui xuống giống như thủy triều.

Thẩm Lãnh tựa vào tường thành thở phào một hơi thật dài, đêm nay chắc có lẽ người An Tức sẽ không lên nữa. Bọn họ không biết bên Đại Ninh có bao nhiêu túi hỏa dược, cho dù máy ném đá của bọn họ có uy lực đáng sợ nhưng trong hẻm núi không lắp đặt được mấy cỗ ở phía sau quân trận, hẻm núi chật hẹp, số lượng có thể lắp đặt được là hữu hạn.

Gần nửa đêm trôi qua trong yên tĩnh, nhưng mùi máu tươi lẫn trong gió vẫn không tán đi. Khi mặt trời nhô lên, Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có không ít thi thể của người An Tức trên mặt đất, nhưng còn kém xa dự tính rất nhiều, chỉ là hỏa khí phát nổ trong buổi tối quả thật mang lại cho người ta nỗi khiếp sợ càng khổng lồ hơn.

Vách đá bên kia sụp xuống một mảng, có thể loáng thoáng nhìn thấy bên dưới tảng đá lớn có thi thể của người An Tức, thi thể nằm ở chung quanh đó càng nhiều hơn, là bị đá vụn rơi xuống đập chết. Tảng đá lớn rơi xuống này là đòn cuối cùng đập tan dũng khí của người An Tức trong đêm qua.

Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn nhìn ra xa. Chỉ có tổng cộng năm cỗ máy ném đá của kẻ thù ở trong hẻm núi, người An Tức nghỉ ngơi ở ngay gần máy ném đá, không có doanh địa lều trại, người chịu rét lạnh một đêm ở trong hẻm núi. Thời tiết rét lạnh như thế, còn là ở bên trong hẻm núi âm hàn, có thể thấy được bọn họ trải qua một đêm gian nan cỡ nào. Đừng nói ban đêm, cho dù là ban ngày bọn họ cũng chưa chắc có thể cầm cự được, bởi vì khi bọn họ tới căn bản là không mang theo quần áo mùa đông.

An Tức cách nơi này quá xa, bọn họ xuất binh vào mùa xuân, sau khi đến Tây Vực đã là cuối mùa hè, suốt cả mùa thu bọn họ cũng không thể có được tiến triển gì. Hiện giờ mùa đông đã tới, chiến phục trên người bọn họ mỏng manh, đối với bọn họ mà nói trời rét lạnh còn đáng sợ hơn cả chiến tranh.

"Người An Tức sắp lui binh rồi."

Thẩm Lãnh đột nhiên lẩm bẩm nói một câu, Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh hắn sửng sốt: "Người An Tức sắp lui binh rồi? Không phải bọn họ vừa mới tiến công à."

"Biểu hiện giả."

Lông mày của Thẩm Lãnh hơi nhíu lại: "Bọn họ cũng không ngờ chiến tranh sẽ kéo dài lâu như vậy, bọn họ biết rõ không hơn chúng ta nếu có đủ tiếp tế quần áo mùa đông và lương thực sẽ có hậu quả gì, lần tiến công này hơn phân nửa là một biểu hiện giả. Người An Tức sẽ thối lui đến vương đình Thổ Phiên sống qua mùa đông này. Nếu ta là Già Lạc Khắc Lược thì nhất định sẽ tìm được đường lui trước khi quyết chiến cùng chúng ta, cho dù không lùi về bổn quốc An Tức thì cũng phải tìm một chỗ đợi đến mùa xuân, vương đình Thổ Phiên là lựa chọn tốt nhất. Lúc trước bọn họ giả vờ giúp Đa Địch Áo, mục đích cũng là để chiếm vương đình Thổ Phiên trước."

"Thổ Phiên nội loạn, nếu người An Tức nhân cơ hội chiếm đoạt vương đình Thổ Phiên, với vật tư của vương đình cũng đủ để bọn họ chống đỡ qua một thời gian, nhưng bọn họ không dám tuỳ tiện đi. Người An Tức mang theo nhiều máy ném đá như vậy, đội ngũ quân nhu đi quá chậm, cho nên bọn họ nhất định phải làm ra biểu hiện giả cường công, để cho chúng ta canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt, bọn họ nhân cơ hội lui binh."

Trần Nhiễm hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao? Đuổi theo?"

"Không đuổi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chúng ta ra khỏi Ma Sơn Quan sẽ đối mặt với kẻ thù nhiều hơn chúng ta gấp bội. Người An Tức có thể thay đổi chiến thuật bất cứ lúc nào mà chúng ta thì không thể, bọn họ có thể bỏ chạy, cũng có thể đánh, nhưng chúng ta chỉ có thể thủ."

Trần Nhiễm thở dài: "Cứ để bọn họ đi như vậy, hơi khó chịu."

"Ta cũng không thích."

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh, các binh sĩ trên tường thành đang dọn dẹp, các tướng sĩ chết trận được khiêng xuống, các binh sĩ dùng gậy gỗ bẩy tảng đá lớn lên, lăn xuống dưới tường thành, nhưng không dọn sạch được vết máu loang lổ trên tường thành. Thi thể ở bên dưới tảng đá máu thịt nhầy nhụa, thậm chí đã hoàn toàn nhìn không ra đó từng là một con người.

"Đổi đội dự bị lên, ta dạy bọn họ nói mấy câu."

Không bao lâu sau hơn ngàn người mới thay phiên đi lên tường thành đã tụ họp lại, Thẩm Lãnh dùng tiếng của người An Tức dạy bọn họ nói mấy lần, sau đó đồng thanh hướng ra ngoài tường thành kêu to.

"Người An Tức, các ngươi đánh trận chỉ biết kêu gào giống như nữ nhân."

"Máy ném đá của các ngươi chỉ có thể ném được túi bông sao?!"

"Bên ngoài lạnh như vậy, vào trong sưởi ấm chút đi."

"Quỳ xuống!"

"Khấu đầu xong rồi hãy đi!"

Cả một buổi sáng, chiến binh Đại Ninh ở trên tường thành đều hô hào, nói mỏi rồi thì đổi một nhóm người khác. Trần Nhiễm ngồi ở đó nhìn đội ngũ của người An Tức ở bên ngoài, cười hỏi Thẩm Lãnh: "Có tác dụng không?"

Thẩm Lãnh đang viết gì đó lên một tấm vải trắng rất lớn, buộc vải lên gậy gỗ rồi chấm mực mà viết văn tự An Tức. Trần Nhiễm bội phục phục sát đất, nhìn Thẩm Lãnh vẩy mực trên tấm vải: "Ngươi viết chữ Ninh chúng ta xấu như vậy, chữ của người An Tức thì viết có hình có dáng. VViết cái gì vậy?"

Thẩm Lãnh viết xong sau đó cho người treo ở bên ngoài tường thành, sau đó giãn cơ một chút: "Bảo ngươi cũng học nhiều ngôn ngữ văn tự của nước khác một chút mà ngươi cứ lười. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi tinh thông ngôn ngữ các quốc gia, chửi nhau với người của bất kỳ một quốc gia nào ngươi cũng không chịu thiệt, như vậy thì thật tốt."

Trong đội ngũ của người An Tức ở phía đối diện, Khí Nhiếp Thích đang bố trí chuyện lui binh. Hắn ta định để máy ném đá lại làm hiện tưởng giả, sau đó cho một đám người Lâu Nhiên thay chiến phục của người An Tức bọn họ mê hoặc người Ninh, nhưng đúng lúc này có người nói người Ninh treo cờ hàng đầu hàng, hắn ta giật mình ngẩn người, thầm nghĩ điều này làm sao có thể. Hắn ta giơ thiên lý nhãn lên nhìn về bên phía Ma Sơn Quan, một mảnh vải trắng lớn treo trên tường thành giống như một bức màn khổng lồ, bên trên viết một hàng chữ cong vẹo. Hắn ta nhìn hồi lâu mới nhận ra đó lại là văn tự của người An Tức bọn họ.

"Bảo..."

Hắn ta nhíu mày: "Mẹ nó chứ viết cái thứ gì vậy, hoàn toàn không nhận ra."

Một tướng quân An Tức quốc ở bên cạnh hắn ta cũng giơ thiên lý nhãn lên nhìn: "Bảo hoàng đế An Tức... Hình như là mấy chữ này."

"Phía sau thì sao?"

"Vểnh lên?"

"Phía sau sau nữa thì sao?"

"Nhìn không ra, hình như là mông."

"Ta nhìn ra rồi, con mẹ nó chữ đó quá xấu, chính là viết bảo hoàng đế An Tức vểnh mông lên gọi ba."

"Người Ninh!"

Khí Nhiếp Thích lập tức trợn tròn mắt.

Trên tường thành, sau khi nghe Thẩm Lãnh nói xong Trần Nhiễm không khỏi ngây người ra: "Tại sao phải bảo hắn chổng mông lên gọi ba?"

Thẩm Lãnh: "Đừng để ý cái này."

Trần Nhiễm: "Cái này mới nhất định phải để ý chứ... Sau này ta phải cách xa ngươi một chút."

Thẩm Lãnh: "..."

Không bao lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng chửi mắng phẫn nộ của người An Tức, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng tiếng chửi mắng cũng đủ để cho thấy sự phẫn nộ của người An Tức. Trong mắt bọn họ hoàng đế Già Lạc Khắc Lược giống như thần thánh không thể xâm phạm, câu nói đó của Thẩm Lãnh khiến bọn họ cảm nhục nhã vô cùng.

"Xem ra đã nhận ra rồi."

Thẩm Lãnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người An Tức cũng lợi hại, có thể nhận ra được cũng không dễ dàng gì.

"Đổi một tấm khác, nên đổi rồi."

Thẩm Lãnh cho người giật tấm vải trắng khổng lồ kia xuống để treo lại một tấm khác, hóa ra không chỉ là chỉ có tấm vải trắng lúc nãy, hắn cũng viết một hàng chữ trên tấm vải trắng mới treo lên, số lượng chữ nhiều hơn tấm vải trước một chút, sau đó người An Tức ở phía đối diện an tĩnh. Thẩm Lãnh cũng không sốt ruột mà ngồi xuống uống một ngụm nước. Trần Nhiễm thấy đối diện đột nhiên an tĩnh lại có chút khó hiểu, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, dùng vai đụng vào hắn một cái: "Lần này viết không phải chửi người ta chứ, sao bọn họ không chửi?"

Thẩm Lãnh: "Không có gì, để cho bọn họ nhìn một lát..."

Mới đầu Trần Nhiễm không hiểu, sau đó bừng tỉnh liền che mặt: "Có phải trước đó ta đã khen sớm rồi không?"

Quả thật người An Tức ở ngoài thành còn đang cố gắng phân biệt văn tự của bọn họ, đó hẳn là văn tự của bọn họ. Bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều kiễng chân nhìn sang bên này, người có thiên lý nhãn trong tay càng cố sức chăm chú nhìn, nhưng mẹ nó chữ đó quả thật là quá xấu.

"Chó?"

"Hình như còn có mẫu thân."

"Chó và mẫu thân nuôi lớn các ngươi?"

"Là ý này thì phải."

"Viết dài như vậy, phần phía trước là chữ gì?"

"Không nhận ra là cái gì?"

Nhiều người An Tức như vậy ngay cả mắng chửi cũng nhịn, trước hết làm cho rõ rốt cuộc người Ninh đã viết những gì.

Trần Nhiễm thật sự tò mò: "Rốt cuộc là ngươi viết gì?"

"Một đám - chó - mẹ - nuôi."

"Không thể nào, ta thấy ngươi viết một chuỗi dài như vậy, chỉ là mấy chữ này?"

Thẩm Lãnh trả lời rất thản nhiên: "Phía trước viết sai, đã vẽ một dấu gạch chéo rồi."

Trần Nhiễm: "..."

Bình Luận (0)
Comment