Trần Nhiễm cười hỏi: "Ngươi viết chữ chửi người ta, viết sai còn vẽ một dấu gạch chéo?"
Thẩm Lãnh: "Không phải vẽ một dấu gạch chéo, là vẽ mười mấy dấu gạch chéo... Ngươi mắng chửi người ta, nếu người ta cũng không nghe hiểu thì có phải là rất vô vị không? Đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất đối với văn tự."
Trần Nhiễm: "Ngươi nghĩ ngươi cầm bút lên là sự tôn trọng đối với văn hóa ư."
Thẩm Lãnh: "Lát nữa ta treo ngươi ra ngoài, viết chữ trên lưng ngươi, ngươi tin khônh?"
Trần Nhiễm: "Dùng lý phục người có được không?"
Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng, sau đó chợt nghe thấy tiếng mắng chửi của người An Tức ở phía đối diện lại nổi lên, tiếng mắng chửi còn lớn hơn lúc nãy nhiều, ở chỗ có thể nhìn thấy được, người An Tức đều kiễng chân chỉ về phía tường thành quát tháo. Thẩm Lãnh nhìn phản ứng của bọn họ là biết cuối cùng bọn họ cũng đã đọc hiểu rồi, nhưng có thể hắn không biết người An Tức phiên dịch lại chữ hắn viết vẫn có vẻ nho nhã một chút.
Chó và ngươi - nuôi lớn các ngươi.
Trần Nhiễm nghe thấy bên kia mắng lên liền vui vẻ: "Hì, hiểu rồi, hiểu rồi."
Gã hỏi Thẩm Lãnh: "Bọn họ mắng gì vậy?"
Thẩm Lãnh: "Không biết."
"Không phải ngươi biết tiếng của người An Tức sao?"
"Bọn họ nói quá nhanh, hơn nữa nhiều người như vậy cùng mắng thì ai biết là mắng gì."
Trần Nhiễm nói: "Vậy cũng không thể để mặc cho bọn họ mắng chửi chứ. Ngươi lại dạy chúng ta vài câu, chúng ta đánh trận không thể thua, chửi nhau cũng không thể thua được."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi chấp nhặt với bọn họ làm gì, cứ để bọn họ chửi đi."
Trần Nhiễm: "Không được, phải chửi lại."
"Chửi lại đi..."
Thẩm Lãnh đứng lên nhìn ra bên ngoài tường thành, xa xa người An Tức đã không nhịn được nữa, đi đến chỗ ngoài phạm vi tầm bắn của cung nỏ trên tường thành chỉ lên trên tường thành mà chửi, trận chiến biến thành khẩu chiến. Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt chờ mong, gã đang chờ Thẩm Lãnh chửi lại, gã hiếu học chửi theo vài câu.
Tiếng mắng chửi ồn ào phía đối diện càng lúc càng lớn, Thẩm Lãnh đứng ở đó nhẫn nhịn một hồi lâu, hô một tiếng: "Trả ngược lại!"
Trần Nhiễm: "Ngược... Ông nội ngươi ấy."
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Sao vậy?"
Trần Nhiễm: "Kể từ hôm nay hay là chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt đi, ta cảm thấy ta không xứng làm bằng hữu với ngươi."
Thẩm Lãnh tựa vào kia: "Khẩu chiến không phải mục đích, mục đích là khiến cho người An Tức không đi, đi tìm thêm một miếng vải trắng đến đây, ta phải múa bút vẩy mực."
Trần Nhiễm: "Chờ đó."
Gã dẫn người đi tìm thêm vải trắng, mà người An Tức tụ tập ở bên ngoài tường thành càng ngày càng nhiều, dù sao cũng là ở ngoài vùng sát thương của tên nỏ quân Ninh, bọn họ chửi loạn xạ cả lên. Thẩm Lãnh ngồi ở đó nghe, muốn phân biệt ra là mắng chửi gì, nhưng hắn phát hiện từ ngữ chửi bới của người An Tức thật quá đơn điệu, lật đi lật lại cũng chỉ là vài câu từ. Cái gì mà các ngươi đều là một đám hề, cái gì mà các ngươi là một đám người nhu nhược, còn có cái gì mà có bản lĩnh thì các ngươi ra ngoài đánh một trận.
Thẩm Lãnh nghĩ những người An Tức này ngay cả chửi mắng cũng không có kỹ thuật như vậy, văn hóa của bên đó nhất định là rất lạc hậu...
Người ở ngoài thành đang mắng chửi gì, các binh lính Đại Ninh không nghe hiểu, bọn họ vẫn dùng mấy câu Thẩm Lãnh dạy bọn họ để đáp trả, cảnh tượng này nhìn có vẻ còn náo nhiệt hơn cả đánh nhau. Thẩm Lãnh lãnh binh nhiều năm, đã từng thấy cảnh tượng hơn mười vạn người hỗn chiến, cảnh tượng mấy vạn người chửi nhau như thế này thì vẫn là lần đầu tiên thấy. Người Ninh không nghe hiểu người An Tức chửi gì nhưng người An Tức nghe hiểu được người Ninh chửi gì, cho nên ngay từ đầu người An Tức đã chịu thiệt rồi...
Không bao lâu sau Trần Nhiễm dẫn người khiêng một cuộn vải trắng lớn đi lên, trải rộng ở trên tường thành. Thẩm Lãnh hoạt động vai một chút, cầm cây bút lớn không khác gì giẻ lau nhà mà hắn tự làm lên, chỉ sang đầu bên kia tường thành: "Trải vải trắng ra, phủ từ đầu này đến đầu kia. Người An Tức bọn họ chửi bớt thật sự không có trình độ gì cả, ta phải viết một bài chửi người dài như tường thành treo ở bên ngoài, để cho bọn họ xem thế nào mới gọi sự bác đại tinh thâm của văn hóa."
Trần Nhiễm chỉ huy thân binh trải cuộn vải trắng lớn đó ra, thân binh đẩy cuộn vải chạy về phía trước, tường thành dài bao nhiêu thì trải dài bấy nhiêu. Thẩm Lãnh xách một cái thùng gỗ, bên trong đựng đầy mực nước, chấm một cái viết vài chữ, sau khi viết vài chữ liền gạch chéo hai ba cái, dù sao cũng là viết rồi gạch chéo khoảng chừng nửa canh giờ, viết từ đầu này đến đầu kia, viết một biểu ngữ vô cùng khổng lồ.
"Treo lên đi!"
Các binh sĩ chiến thành xếp hàng kéo biểu ngữ lên treo ở bên ngoài tường thành, dùng dây thừng cột lại. Người An Tức ở ngoài thành nhìn thấy lại có biểu ngữ xuất hiện, tất cả đều an tĩnh, bọn họ ai nấy đều đứng ở đó nhón chân nhìn, cẩn thận phân biệt những văn tự có lẽ được tính là văn tự của bọn họ An Tức.
"Cái thứ khốn khiếp đó viết những gì vậy?"
Khí Nhiếp Thích nhìn tấm biểu ngữ khổng lồ kia tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, đứt quãng có thể nhận ra một vài chữ, chắp vá lại cũng miễn cưỡng có thể đọc hiểu được, nhưng trong chữ mười có bốn năm dấu gạch chéo thì mẹ nó chứ thật khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Đối phương viết chữ mắng chửi người, bọn họ còn phải dựa vào sự phỏng đoán của mình để đọc ra đối phương chửi gì, chuyện này dù thế nào cũng cảm thấy là bịthiệt.
"Bi nhỏ, vỏ chuối, cha ngươi nổ hai mươi mốt. Tại sao là hai mươi mốt?"
"Hai tám hai năm sáu, hai tám hai năm bảy, hai tám hai chín chéo chéo chéo? Những dấu chéo đó rốt cuộc có ý gì?!"
Chéo ở chỗ này chắc hẳn không phải là viết sai, dù sao cũng có những chữ mà luật pháp Đại Ninh không cho phép viết ra.
Thẩm Lãnh là người thô kệch, vẫn luôn là như vậy. Khi hắn ở trấn Ngư Lân quận An Dương, cả ngày đều đi chung với một đám cu li nên nghe được những lời thô tục nhiều hơn ai hết. Những hán tử thô kệch kiếm sống trên bến thuyền đó bình thường ngay cả nói đùa cũng là những lời tục, những lời mắng chửi người khác cũng muôn màu muôn vẻ giống như hoa dại đủ mọi màu sắc mọc khắp nơi. Dù sao hôm nay cũng không đánh nhau được, Thẩm Lãnh quyết định coi như là cho các tướng sĩ thư giãn một chút, cầm cái giẻ lau nhà kia viết biểu ngữ dài hơn trăm trượng. Đương nhiên cũng là chữ lớn, nếu chữ nhỏ thì hắn phải viết hết vài ngày, quan trọng hơn là viết sai cũng nhiều.
Thẩm Lãnh hoạt động một chút: "Trở về ngủ, cả đêm không ngủ rồi."
Trần Nhiễm: "Cứ đi ngủ như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Bọn họ có thể hiểu được cũng phải đợi đến trời tối."
Trần Nhiễm: "..."
Đoanh địa người An Tức.
Khí Nhiếp Thích nhìn về phía Đại Dã Kiên: "Ngươi từng đi Trường An của Ninh, ngươi hiểu rõ người Ninh hơn người An Tức, bây giờ ta muốn ngươi nghiêm túc trả lời ta, trận chiến này còn có thể tiếp tục đánh hay không?"
"Không thể."
Đại Dã Kiên trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thừng.
Khí Nhiếp Thích cũng biết là không thể đánh nữa, binh lính của bọn họ trên người quần áo mỏng manh, đừng nói chém giết với người Ninh, người Ninh chỉ cần thủ vững không ra ngoài cũng đủ để đánh bại bọn họ, bởi vì mùa đông đứng về phía người Ninh, nhưng cứ đi như vậy thì trong lòng Khí Nhiếp Thích lại không phục. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hoàng đế bệ hạ cũng phải suất quân đi vương đình Thổ Phiên tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, sau khi hắn ta trở về nếu hoàng đế bệ hạ hỏi thì hắn ta trả lời thế nào? Chẳng những không công phá được thành quan của người Ninh, kết quả khẩu chiến cũng thua, rồi nói những thứ Thẩm Lãnh viết cho hoàng đế bệ hạ nghe, có thể hắn ta sẽ bị hoàng đế đạp một cước ra ngoài.
"Rút quân thôi."
Đại Dã Kiên nhìn về hướng Ma Sơn Quan: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, bề ngoài những mánh lới vặt vãnh đó của Thẩm Lãnh là chiếm tiện nghi bằng miệng, nhưng lại đả kích sĩ khí rất lớn. Hiện tại người Ninh ở trên tường thành cười nói vui vẻ, mà người của tướng quân ngươi thì sao? Bọn họ nổi trận lôi đình, bất tri bất giác sĩ khí đã bị những mánh lới này phá hủy. Huống hồ Thẩm Lãnh càng hy vọng ngươi không rút quân, ở lại trong hẻm núi này để cho gió lạnh khiến các ngươi đều chết cóng, còn bọn họ ở trong thành có lương thảo sung túc, quần áo ấm lại dày. Trận chiến như vậy cho dù hoàng đế bệ hạ của các ngươi tới cũng sẽ không tiếp tục đánh."
Khí Nhiếp Thích thở ra một hơi thật dài: "Nhưng cứ rút lui như vậy thì quân ta rất không cam lòng."
"Đốt núi."
Đại Dã Kiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Khí Nhiếp Thích một cái: "Tất cả người của chúng ta đều bỏ chạy, sau đó châm lửa đốt núi, không thể thiêu chết hết những người Ninh này thì cũng có thể hun chết một ít."
"Có phải ngươi đã sớm nghĩ tới rồi không?"
"Phải."
"Vậy tại sao ngươi không nói?!"
"Ta cũng không phải là người An Tức."
Đại Dã Kiên nhún vai, quay đầu lại liếc nhìn Khí Nhiếp Thích một cái: "Huống hồ ta cũng sắp rời khỏi nơi này rồi, ta phải về Lâu Nhiên."
"Ngươi về Lâu Nhiên thì có thể có làm gì?"
Khí Nhiếp Thích dịu lại, ngữ khí không còn nghiêm nghị lạnh băng như trước nữa: "Ngươi là một tướng tài, nếu ngươi chịu trung thành với hoàng đế bệ hạ An Tức, tất nhiên bệ hạ cũng sẽ không lãng phí tài hoa của ngươi. Nếu ngươi gật đầu, sau khi trở lại vương đình ta sẽ đích thân tiến cử ngươi với bệ hạ."
"Thôi đi."
Đại Dã Kiên nhìn Khí Nhiếp Thích với vẻ không quan tâm: "Người An Tức không thích hợp với ta. Nếu bây giờ ngươi cho người đi phóng hỏa chắc hẳn là còn kịp. Hướng gió thổi về phía Ma Sơn Quan, chỉ cần lửa cháy thì cho dù người Ninh không lùi cũng không dám đuổi, người của ngươi có thể bình yên lui về vương đình Thổ Phiên. Nếu ngươi còn chậm trễ nữa, không có gió, muốn hun chết những kẻ người Ninh kia cũng sẽ không dễ dàng nữa."
Hắn ta xoay người đi ra ngoài: "Rất lâu trước đây ta đã nói với ngươi, quyết chiến không ở nơi này mà ở thành Tây Giáp. Hẳn là hoàng đế bệ hạ của các ngươi không nỡ để đại quân đều chôn vùi trong cát vàng ở ngoài thành Tây Giáp, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là đã rút quân rồi. Mà những người Tây Vực kia sẽ biến thành ruồi không đầu, bọn họ có nhân số nhiều hơn nữa thì có thể đánh thẳng được Đàm Cửu Châu sao? Không ngoài nửa tháng, tin tức liên quân Tây Vực binh bại đ tất nhiên sẽ truyện tới, mà khi đó quân Ninh tất thừa thắng xông lên, nơi quyết chiến sẽ từ thành Tây Giáp biến thành vương đình Thổ Phiên. Hay là tướng quân ngươi trở về chuẩn bị trận chiến đó cho tốt đi."
Khí Nhiếp Thích nhíu mày: "Ngươi không chịu để ta dùng, không sợ ta giết ngươi?"
"Ta không thể để cho ngươi dùng, nhưng cũng sẽ không trở thành kẻ thù của ngươi, chúng ta đều hận người Ninh."
Đại Dã Kiên cười khoát tay: "Nếu sau này gặp lại, nói không chừng trong tay ta đã có một đội quân, đến lúc đó các ngươi không đánh bại được người Ninh thì để ta đánh bại."
Khí Nhiếp Thích bị câu nói này chọc cười: "Sau khi ra ngoài ngươi sẽ nhìn thấy trong hẻm núi có một con suối nhỏ, cúi đầu mà nhìn bóng ngươi trên mặt nước, nhìn kỹ chút."
"Ngươi cũng vậy."
Đại Dã Kiên đi ra ngoài: "Ngươi ngay cả kẻ địch của mình cũng không hiểu đã cho rằng có thể giành được thắng lợi, ngươi thật sự không xứng để lãnh binh."
Khí Nhiếp Thích không nhịn được muốn hạ lệnh giết chết người này, nhưng cũng không biết sao lại không nói ra. Có lẽ là hắn ta muốn xem thử kết cục cuối cùng của kẻ người Lâu Nhiên mạnh miệng này là gì, liệu có thể trở thành quý nhân cao cao tại thượng như bản thân Đại Dã Kiên nghĩ hay không.
"Hạ lệnh rút quân."
Khí Nhiếp Thích lớn tiếng hô một câu: "Đổi người Lâu Nhiên lên."
Sau khi quân lệnh truyền đạt xuống, đội ngũ của người An Tức lui về phía sau giống như thủy triều. Tuy rằng người An Tức đều không cam tâm, nhưng bọn họ đều là quân nhân, sau khi quân lệnh được truyền đạt thì tốc độ chấp hành rất nhanh, trình độ nghề nghiệp của bọn họ cao hơn người Lâu Nhiên nhiều.
Trên tường thành, Thẩm Lãnh nhìn thấy đội ngũ của người An Tức lui xuống mà không khỏi có chút tiếc nuối. Mục tiêu của người An Tức tất nhiên là lui về vương đình Thổ Phiên sống qua mùa đông này, như vậy thì ngày quyết chiến cũng sẽ đẩy lùi lại đến mùa xuân sang năm, đến lúc đó sẽ đổi thành Đại Ninh tiến công.
Người An Tức lui xuống, người Lâu Nhiên đi lên, bọn họ giống như một đám người gỗ không có tư tưởng của mình, mặc cho người khác định đoạt.
Nhưng không biết tại sao, Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy bọn họ đáng thương.
Sau khi đại quân An Tức rời khỏi hẻm núi, Khí Nhiếp Thích khoát tay: "Châm lửa đốt núi."
Tiết trời rét đậm, trên núi đều là củi khô, cỏ khô, lửa nhanh chóng bùng cháy lên.
"Tướng quân, người Lâu Nhiên vẫn còn ở bên ngoài Ma Sơn Quan."
"Ta biết."
Khí Nhiếp Thích cười cười không quan tâm: "Lỡ như người Ninh đuổi theo thì sao? Cứ để cho bọn họ làm hết chút bổn phận cuối cùng của mình đi. Người Lâu Nhiên, chính là để làm kẻ thế mạng."
Núi lửa, bùng cháy.