Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1063 - Chương 1063: Ca Ta

Chương 1063: Ca ta Chương 1063: Ca ta

Lửa trong núi bắt đầu lan ra từ tây sang đông, còn cách xa Ma Sơn Quan nhưng đứng ở trên tường thành đã có thể ngửi thấy mùi không ổn. Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa, mơ hồ nhìn thấy bầu trời phía xa biến thành màu xám mờ mịt, loáng thoáng còn có khói đen bay lên.

"Sao vậy?"

Trần Nhiễm khịt mũi: "Sau lại ngửi thấy mùi lạ, giống như là..."

"Lửa." Gã còn chưa nói xong, Thẩm Lãnh chỉ ra xa: "Người An Tức đốt lửa."

"Làm sao đây?"

Trần Nhiễm lập tức trợn tròn mắt, Ma Sơn Quan ở trong hẻm núi, nếu hai bên đều có lửa lan tràn tới thì lầu gỗ trong thành quan cũng khó thoát nạn. Trong hẻm núi phía sau tường thành chính là liên doanh của đại quân mấy vạn binh, một khi lửa cháy, doanh địa sẽ hóa thành biển lửa. Địa vực chật hẹp, các binh sĩ muốn chạy cũng không có chỗ chạy, cho dù không thiêu chết cũng sẽ bị hun khói chết.

"Hạ lệnh rút quân."

Thẩm Lãnh căn dặn bốn chữ.

"Rút quân?"

Tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch giật mình: "Một khi rút quân, người An Tức sẽ nhân cơ hội cướp đoạt thành quan, chúng ta còn muốn cướp lại sẽ khó khăn."

"Ngươi dẫn người rút lui."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Thân binh doanh của ta ở lại."

La Khả Địch cũng lập tức trợn to mắt: "Không được!"

Ông ta bước một bước dài đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Ngươi là đại tướng quân!"

"Ta là đại tướng quân, cho nên ta biết mình nên làm gì. Ta không thể hạ quân lệnh để các ngươi lưu thủ còn bản thân ta rút đi. Nếu ngươi là ta, ta tin ngươi cũng không thể hạ quân lệnh như vậy. Sở dĩ các tướng sĩ của Đại Ninh chiến đấu không lùi chính là bởi vì bọn họ biết người làm tướng quân sẽ không lùi. Nếu lúc này ta hạ lệnh cho các binh sĩ lưu thủ ở đây, còn ta dẫn người bỏ chạy, sau này ta còn lãnh binh như thế nào?"

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi đi, ta cùng thân binh doanh ở lại."

"Các ngươi còn biết cái gì là quân lệnh không?"

Sắc mặt Thẩm Lãnh nghiêm lại: "Trong vòng một canh giờ, ngoại trừ thân binh doanh của ta ra, tất cả mọi người nhất định phải rút khỏi Ma Sơn Quan."

"Ta cũng ở lại."

La Khả Địch lớn tiếng nói: "Hạ lệnh cho các tướng sĩ lui ra ngoài, ta và thân binh doanh của ta cũng ở lại."

"Ngươi phải bảo vệ nhị hoàng tử."

Thẩm Lãnh đưa tay ra vỗ vai La Khả Địch: "Mậu Tự Doanh là binh của ngươi, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi là đưa nhị hoàng tử an toàn ra ngoài. Chậm trễ nữa là lửa sẽ cháy tới đây, đừng để ta nói thêm gì nữa, tranh thủ thời gian dẫn các tướng sĩ rút đi."

"Đại tướng quân!"

La Khả Địch còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Lãnh xoay người nhìn ra ngoài tường thành, khoát tay: "Đi ngay lập tức."

La Khả Địch giậm chân, xoay người hô một tiếng thổi tù và rút quân, sau đó chạy tới chỗ ở của nhị hoàng tử.

"Người của ta đâu?" Thẩm Lãnh hỏi một câu.

Trần Nhiễm cùng hơn ba trăm thân binh đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh.

"Xin lỗi các huynh đệ."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía những thân binh kia, trên mặt đều là vẻ áy náy: "Các ngươi đi theo ta phải chịu khổ. Tất cả mọi người có thể rút đi, nhưng Thẩm Lãnh không thể rút đi, các ngươi cũng sẽ không thể rút đi, xin lỗi."

Hắn khom người cúi đầu.

"Đại tướng quân!"

Tất cả các thân binh đều quỳ một gối xuống, đồng loạt chỉnh tề.

"Đi theo đại tướng quân khỏi nói sảng khoái cỡ nào, đời này ta đã thỏa mãn rồi."

Một trong các đội chính thân binh Tống Hiệu quỳ một gối xuống, chắp tay nói: "Nếu đại tướng quân còn nói gì nữa thì thật sự khách sáo rồi. Đại tướng quân coi chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ chúng ta lại không coi đại tướng quân huynh đệ. Đời này tòng quân có thể đi theo đại tướng quân coi như cũng đáng giá."

"Đại tướng quân, ngài không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ đâu. Có người hỏi ta là ngươi làm binh ở đâu vậy, ta nói là làm thân binh cho đại tướng quân Thẩm Lãnh, bọn họ ngưỡng mộ đến mức không nói được gì. Khắp cả Đại Ninh, người nào không biết đi theo đại tướng quân ngài làm thân binh là đắc ý nhất, sảng khoái nhất."

"Chúng ta là thân binh của đại tướng quân, bắt đầu từ ngày đi theo đại tướng quân đã ghi nhớ sáu chữ."

Tống Hiệu nói: "Sống, cùng sống! Chết, cùng chết!"

"Đứng lên đi các huynh đệ."

Thẩm Lãnh thò tay ra kéo Tống Hiệu dậy, chỉ ra ngoài thành. Bởi vì lửa bùng phát trong núi cho nên người Lâu Nhiên ở ngoài thành sắp điên rồi.

"Trước đó người An Tức rút đi đã phóng hỏa, cũng nhốt cả người Lâu Nhiên ở đây. Mới đầu bọn họ liều mạng chạy ra bên ngoài hẻm núi, đến sau khi bọn họ phát hiện không thể ra khỏi hẻm núi được thì điên cuồng lao về phía bên này, lao vào thành quan là cơ hội giữ mạng của bọn họ. Thành quan là chỗ rộng nhất trong hẻm núi và còn có nguồn nước, nếu để cho người Lâu Nhiên vào, khi đại quân trở lại lần nữa mới là thật sự không vào được."

"Cùng ta ở lại đây, tử thủ Ma Sơn Quan."

"Tử thủ Ma Sơn Quan!"

"Đi thôi, cố gắng hơn chuyển hết tất cả vật tư cần thiết tới đây, càng nhiều càng tốt, để lại trong doanh địa đều sẽ bị lửa đốt cháy."

Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Để cho kẻ thù nhìn rõ, đốt cháy hết núi, trên thành quan vẫn có lá cờ của chiến binh Đại Ninh."

Các binh sĩ lập tức chạy đi, vác những bó mũi tên từ trong kho quân giới ở phía sau thành quan lên, từng chuyến từng chuyến một. Thẩm Lãnh vác một bó trọng nỗ lớn đi lên tường thành, chợt thấy người vác mũi tên ở phía trước có chút khác thường. Hắn đi nhanh qua, kéo áo của gã binh lính kia, gã binh lính kia quay đầu lại theo bản năng, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh vội vàng muốn xoay người đi.

"Quay về!"

Thẩm Lãnh giận dữ quát một tiếng.

Nhị hoàng tử mặc một bộ quân phục chiến binh nhìn Thẩm Lãnh dường như cầu xin: "Ta không muốn về."

"Vậy người muốn ta chết sao?"

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn nhị hoàng tử: "Người nên biết, lỡ như người có bất trắc gì ở đây ta không có cách ăn nói với bệ hạ, ngoại trừ lấy cái chết tạ tội ra thì ta còn có thể làm gì? Người ở lại thì ta phải chết."

"Người không chết, ta sẽ chết không được."

Nhị hoàng tử nhìn Thẩm Lãnh: "Thân sư phụ, để ta ở lại đi, ta..."

Gã mấp máy môi, dường như có lời gì muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.

"Trói nhị hoàng tử lại!"

Thẩm Lãnh lớn tiếng căn dặn một câu, nhị hoàng tử lập tức chạy về phía sau, gã chạy một mạch lên trên tường thành đứng ở mép tường thành: "Nếu người còn ép ta nữa ta sẽ nhảy xuống... Ta không phải tùy hứng, cũng không phải quậy phá, ta biết mình đang làm gì."

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn nhị hoàng tử: "Người không phải tùy hứng, không phải quậy phá thì là đang làm gì?!"

Đúng lúc này vì không tìm thấy nhị hoàng tử nên Hàn Hoán Chi chạy về thì nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng trở nên khó coi: "Điện hạ, hay là mau đi thôi."

"Ta không thể đi."

Nhị hoàng tử đứng ở trên tường thành lớn tiếng nói: "Nếu phụ hoàng ở đây thì người cũng nhất định sẽ không đi. Thẩm Lãnh nói hắn là đại tướng quân, hắn đi thì các binh sĩ sau này sẽ nghĩ như thế nào? Ta là hoàng tử, nếu ta bỏ chạy thì các binh sĩ sẽ nghĩ như thế nào? Phụ hoàng từng nói với ta, nếu ta muốn làm một người khiến khác người cảm thấy đáng tín nhiệm, vậy thì đầu tiên phải làm được việc khiến người khác cảm thấy đáng tín nhiệm. Ta là hoàng tử Đại Ninh, ta ở đây, các binh sĩ đều nhìn thấy, sau khi lửa tắt bọn họ sẽ trở lại, bởi vì bọn họ biết ta ở đây."

"Điện hạ."

Hàn Hoán Chi đi từng bước một về phía nhị hoàng tử: "Người còn nhỏ tuổi, hẳn là người cũng biết bệ hạ gửi gắm nhiều kỳ vọng đối với người."

"Ta biết."

Nhị hoàng tử xoay người nhìn những người Lâu Nhiên ở ngoài thành đang lao ra ngoài hẻm núi giống như thủy triều, gã giơ tay ra chỉ: "Tại sao những người Lâu Nhiên kia không bằng người Ninh chúng ta? Là vì vua của bọn họ sẽ bỏ chạy đầu tiên khi gặp nguy hiểm, mà con cháu hoàng tộc của Đại Ninh ta quyết không thể có một người nào bỏ chạy trước các binh sĩ."

Nhị hoàng tử nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thân sư phụ, xin người."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Người thật sự muốn hại chết ta."

"Ta không."

Nhị hoàng tử nói: "Ta biết bảo vệ mình như thế nào, ta cũng chưa quên những gì người dạy ta."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt của hai người dường như có trao đổi một chút gì đó. Hàn Hoán Chi gật đầu, nói nhỏ bên cạnh Thẩm Lãnh: "Thêm một ít binh lực nữa, ta cùng người của phủ Đình Úy và thị vệ đại nội bảo vệ tốt cho nhị hoàng tử, chắc có lẽ không có vấn đề. Chỉ cần lần này thắng cược, danh vọng của nhị hoàng tử sẽ truyền khắp Đại Ninh."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Bản thân điện hạ cũng biết."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Ngươi đi tìm La Khả Địch, bảo hắn để lại thêm một số người, ta đi nói với nhị hoàng tử."

Thẩm Lãnh nói: "Một khi lửa cháy thì trên tường thành là chỗ an toàn nhất, tối đa cũng chỉ chứa được ngàn người. Ta có hơn ba trăm thân binh, trừ chỗ để binh khí giáp giới ra, nhiều nhất là lưu lại thêm ba trăm người nữa, người của ông đã không ít rồi, không cần phải bảo La Khả Địch để lại người nữa. Ta đã xem qua bên quân doanh của chúng ta, cỏ dại trên sườn núi ở hai bên một khi bị cháy thì doanh địa tất nhiên sẽ bị liên lụy, cho dù bây giờ xúc cỏ thành một vành đai cách ly cũng vô dụng, cho nên số người hiện tại đã nhiều rồi."

Hàn Hoán Chi trầm tư một lát: "Ngươi có mấy phần chắc chắn nhị hoàng tử ở lại đây không có việc gì?"

"Không phải là lửa, mà là mấy vạn người Lâu Nhiên, ta nói đều không tính."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cho nên không chắc chắn."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên đây là đang lấy tính mạng của ngươi để đánh cược."

"Ta không đánh cược."

Thẩm Lãnh nhìn về phía nhị hoàng tử: "Điện hạ đang đánh cược."

Nửa canh giờ sau, trên tường thành, nhị hoàng tử ngồi ở đó nhìn chén trà nóng trên bàn trước mặt: "Thân sư phụ."

Gã khoát tay, ra hiệu cho tất cả những người khác đều rời đi, chỗ này chỉ còn lại hai người là gã và Thẩm Lãnh.

"Điện hạ."

Thẩm Lãnh hơi cúi người: "Có chuyện gì vậy?"

"Có phải nghĩ coi như ta cũng rất có tâm kế không, vì ngôi vị thái tử mà lại muốn lấy mạng của mình đánh cược. Ta đoán người và Hàn đại nhân đều sẽ nghĩ như vậy."

Gã mới mười ba tuổi, những lời này nói ra khiến Thẩm Lãnh cảm thấy có chút khó tin.

"Phải."

Nhưng Thẩm Lãnh không lừa gã, trả lời rất dứt khoát.

"Ta biết ngay mà."

Nhị hoàng tử cười khổ: "Nhưng... cho dù ta ở lại hay không ở lại, hẳn là ngôi vị thái tử đều là của ta chứ? Đại ca... Đại ca huynh ấy không giữ được ngôi vị thái tử, thì cũng chỉ có thể là của ta, cho nên, thân sư phụ, thứ ta đang đánh cược không phải ngôi vị thái tử."

Sự chua xót trong nụ cười của một đứa trẻ mười ba tuổi làm cho người ta thấy đau lòng.

"Đó là đại ca của ta, đại ca đối đãi với ta vô cùng tốt. Ta chỉ nghĩ nếu ta biểu hiện tốt một chút khiến phụ hoàng hài lòng, chờ sau khi ta trở về mà đại ca vẫn còn, ta có thể cầu xin phụ hoàng tha mạng cho đại ca. Ta có thể không lấy những công lao này, cái gì cũng có thể không lấy, huynh ấy có thể sống là được... Ta không muỗn mất huynh ấy, ta... ta cũng không muốn mất sư phụ."

Nhị hoàng tử nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta đã có khả năng đứng ở bên cạnh người rồi, ta nhất định phải đứng ở bên cạnh người."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Nhưng điện hạ thân phận tôn quý..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị nhị hoàng tử cắt ngang.

"Đủ rồi, ta không muốn nghe những câu như thân phận tôn quý hay không tôn quý gì đó. Thân phận tôn quý hay không thì ta cũng đều không thể lựa chọn, sinh ra trong hoàng tộc không phải chuyện bản thân ta có thể khống chế, ta chỉ muốn cũng dùng năng lực của chính mình bảo vệ người mà ta quan tâm. Ta muốn giúp đại ca còn sống, ta cũng không thể khiến một mình người đối mặt với nguy hiểm. Ta đã có sức lực chiến đấu với kẻ thù, lúc gặp nguy hiểm ta không thể chỉ để người đứng chắn ở trước người ta, ta muốn cùng người sóng vai đứng ở đây..."

Gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, môi hơi run rẩy: "Ca."

Tim của Thẩm Lãnh bỗng đập mạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment