Thẩm Lãnh nhìn về phía nhị hoàng tử, nhị hoàng tử cũng đang nhìn hắn.
"Ca..."
Nhị hoàng tử bỗng nhiên nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của Thẩm Lãnh, gac chưa bao giờ thấy sự sợ hãi mãnh liệt như vậy trong ánh mắt của Thẩm Lãnh. Đây không phải là nỗi sợ đối với sinh tử, đó là đang sợ thứ gì đó khác, có lẽ là tình cảm, có lẽ là sự thật, có lẽ là cuộc đời.
"Ca không phải thái tử nữa thì cũng là ca."
Nhị hoàng tử lại thêm một câu phía sau, mặc dù có chút lúng túng giống như lấp liếm, nhưng hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Thân sư phụ."
Nhị hoàng tử cúi đầu: "Xin lỗi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không có lỗi gì cả, tại sao điện hạ lại xin lỗi."
"Không có gì."
Nhị hoàng tử dường như không dám nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nữa: "Phụ hoàng bảo ta đi theo sư phụ, không chỉ là học những năng lực nên có, còn có cách làm người như thế nào. Phụ hoàng thường nói, nếu ta học được cách làm người từ sư phụ, như vậy thì phụ hoàng cũng sẽ hài lòng về ta. Phụ hoàng còn từng nói, chức vị nhìn Lại Thành, làm người nhìn Thẩm Lãnh."
Thẩm Lãnh thấy trong lòng ấm áp, hắn không ngờ bệ hạ lại còn nói lời như vậy.
"Ta nghe nói rất nhiều người đều có không ít huynh đệ tỷ muội trong nhà."
Nhị hoàng tử vẫn cúi đầu nói, tay cầm vạt áo của mình, áo cũng đã bị vò thành không ít nếp nhăn.
"Nhưng ta không biết có rất nhiều huynh đệ tỷ muội là như thế nào, phụ hoàng chỉ có ba... hai đứa con, ta và đại ca. Thật ra đại ca vẫn luôn đối đãi với ta vô cùng tốt, hồi nhỏ ta chỉ thích bám theo sau mông huynh ấy, mặc kệ huynh ấy đi làm gì ta đều bám theo huynh ấy. Ta nhớ có một lần huynh ấy bỏ chạy vì muốn trốn ta, còn ta đuổi theo ở phía sau, kết quả vừa quẹo sang thì ta va vào cây. Lúc ấy sợ hãi, chạy về ôm ta mà xem, thấy ta không sao, huynh ấy tự trách nói sau này không bao giờ trốn ta nữa, sau đó còn tự tay chặt cái cây đó. Bởi vì chặt cây mà lại bị phụ hoàng quở trách, nhưng huynh ấy không quan tâm, huynh ấy nói sau này sẽ không bao giờ đụng vào đệ là được, huynh ấy không sợ bị phụ hoàng mắng."
Mắt của nhị hoàng tử hơi ươn ướt: "Ta luôn cảm thấy có một ca ca là chuyện rất tốt đẹp, cho dù có nguy hiểm gì ca ca đều luôn đứng chắn trước người ta. Ta muốn ăn quả trên cây, biết rõ là quả còn xanh nhưng vẫn muốn ăn, đại ca sẽ nhấc ta lên hái..."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên ta nhất định phải ở lại, ta nhất định phải có công lao rất lớn, ta muốn dùng công lao của ta để đổi mạng của đại ca."
Điều này nghe dường như không giống như tư tưởng mà một cậu bé ở tuổi này nên có, nhưng Thẩm Lãnh đột nhiên tỉnh ngộ, thật ra đây chẳng phải là tư tưởng rất ấu trĩ sao? Nếu bệ hạ thật sự muốn động đến mạng của thái tử, nhị hoàng tử dùng công lao như thế nào cũng không đổi được, suy nghĩ của gã hiện tại cũng giống như con trai lớn phạm tội, con trai út cầm món đồ chơi mình thích nhất đưa cho phụ thân, nói là con đưa đồ chơi của con cho cha, cha đừng đánh ca ca con có được không?
Gã vẫn ngây thơ.
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Người nhất định sẽ thành công."
Nhị hoàng tử cười cười: "Sư phụ không cần dỗ ta."
Gã ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta biết ý nghĩ của mình ấu trĩ cỡ nào, nhưng ta còn có thể có cách nào nữa? Ta là con cái của hoàng gia, từ nhỏ ta đã bị yêu cầu học quá nhiều thứ, mặc kệ ta hiểu hay là không hiểu, những thứ này đều sẽ bị nhét vào đầu ta. Suy nghĩ của ta lúc 7 – 8 tuổi chắc chắn khác với con cái nhà người ta lúc 7 – 8 tuổi, hiện tại ta mười ba tuổi. Ta mười ba tuổi, nếu suy nghĩ giống với đứa trẻ mười ba tuổi khác, vậy thì ta chính là một kẻ thất bại."
Một đứa trẻ cỡ như gã mà trên mặt lại có vẻ chua xót như thế, khiến người ta đau lòng.
"Thân sư phụ, người có từng nghĩ nếu mình có huynh đệ tỷ muội thì như thế nào không?"
"Ta?"
Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội."
"Không phải các tướng sĩ, là người thật sự có quan hệ huyết thống."
"Không có."
Thẩm Lãnh lập tức trả lời một câu, rất nhanh, rất kiên quyết.
Ánh mắt của nhị hoàng tử lóe lên một cái, có một tia bi thương lướt qua.
"Nếu như, ta là nói nếu như."
"Nếu như cũng không có."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Trần Nhiễm, đưa điện hạ đi nghỉ ngơi."
Trần Nhiễm lập tức đi đến, nhị hoàng tử cũng đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta luôn nghĩ nếu như có thể có cuộc sống giống như trong nhà bách tính phổ thông thì chắc hẳn là rất tốt, lúc ra ngoài sẽ có phụ mẫu nắm tay, lúc mệt mỏi sẽ có ca ca cõng lên, nhưng mà..."
"Cũng không có nhưng mà."
Thẩm Lãnh nhìn nhị hoàng tử, nói rất nghiêm túc: "Những suy nghĩ của người bây giờ chẳng qua là tự thêm phiền não thôi. Lúc nãy người nói muốn bảo vệ người mà mình quan tâm, vậy thì hãy làm cho chính người trở nên cường đại hơn. Đến một ngày bởi vì sự tồn tại của người mà không có bất cứ người nào dám mạo phạm đến bất cứ một ai có liên quan với người, như vậy là thành công."
Nhị hoàng tử gật đầu: "Ta biết."
Gã cất bước rời đi, đi được mấy bước lại quay đầu lại muốn nói gì đó nhưng Thẩm Lãnh đã xoay người đi. Gã nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh, hít sâu một hơi, sau đó nói to một tiếng: "Thân sư phụ, người hãy dạy ta mãi đi, dạy mãi. Hơn nữa ta nghĩ sửa cách xưng hô, lúc trước ta đã quyết định nhận Trà Nhan tỷ tỷ làm nghĩa tỷ, sư phụ chính là tỷ phu của ta, cho nên ta gọi một tiếng ca cũng không sai, đúng không?"
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, vai hơi run lên.
"Không được."
Thẩm Lãnh không quay đầu lại: "Đi nghỉ ngơi."
"Ồ."
Nhị hoàng tử ồ một tiếng, trong ánh mắt khó giấu vẻ hụt hẫng.
Sau khi gã đi không lâu thì Hàn Hoán Chi bước đến, đưa cho Thẩm Lãnh một bình rượu: "Đã nói những lời không nên nói?"
"Đâu có."
Thẩm Lãnh nhận lấy bình rượu và phủ nhận.
"Ngươi không phải một người biết nói dối, cho dù ngươi mặt dày, nhưng ngươi sẽ không lừa người khác."
Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh hắn đứng sóng vai: "Nói đi nói lại thì điện hạ mới mười ba tuổi, trẻ con mười ba tuổi suy nghĩ sẽ không phức tạp được đến đâu chứ. Lúc nãy ta bỗng nhiên hiểu ra, là ta đã nghĩ về điện hạ quá phức tạp chứ không phải bản thân điện hạ phức tạp. Điện hạ chỉ là một đứa trẻ muốn cho gia đình mình hoàn chỉnh."
"Gia đình, hoàn chỉnh..."
Thẩm Lãnh thì thào lặp lại một lần.
"Người Lâu Nhiên quay lại rồi!"
Đúng lúc này chiến binh trên tháp quan sát hô một tiếng, trong hẻm núi xa xa người Lâu Nhiên đông nghìn nghịt bị lửa lớn đuổi về. Lửa ở phía tây đã cháy rất lớn, người Lâu Nhiên không thể chạy ra khỏi cửa hẻm núi, đối với bọn họ mà nói đường sống duy nhất chính là chạy về Ma Sơn Quan mà người Ninh chiếm cứ. Cho dù lửa lớn đốt tới thành quan lầu gỗ, nhưng chỉ cần ở trên tường thành thì sẽ không bị thiêu chết, cũng sẽ không bị hun chết.
"Chuẩn bị nghênh chiến!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng, hắn bước đi đến phía trước một cỗ máy bắn nỏ: "Chúng ta đáng sợ hơn lửa!"
Sau một tiếng quân lệnh, mũi tên ở trên tường thành bắn xuống dày đặc. Ngoại trừ hơn ba trăm thân binh của Thẩm Lãnh ra, cũng có mấy trăm thị vệ đại nội và người của phủ Đình Úy do Hàn Hoán Chi dẫn theo. Mũi tên và trọng nỗ trút xuống dưới thành, người Lâu Nhiên tới gần tường thành lập tức đã bị bắn ngã một lớp.
"Khói đặc lan tới rồi."
Lính quan sát khàn giọng nói, phía sau những người Lâu Nhiên kia, khói đen từ trong hẻm núi phun ra giống như là quỷ vụ từ dưới đất cuồn cuộn chui lên, tựa như trong đó còn kèm theo vô số oan hồn đang kêu gào.
Binh lính Đại Ninh ở trên tường thành cũng đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ thấm ướt vải rồi che kín miệng mũi, vẫn đang không ngừng bắn tên ra ngoài. Đây có thể là cuộc chém giết xưa nay chưa từng có, cuộc chém giết mà song phương đều không phải nhân vật chính, mà là lửa lớn khắp núi.
Vù một tiếng, khói đen cuốn qua tường thành, người ở trên tường thành cúi đầu xuống theo bản năng. Gió thổi khói qua, mùi khói nồng nặc đến mức cách lớp vải ướt cũng có thể ngửi thấy, phần lớn mọi người dựa vào tường thành áp thấp người, có người đã nằm sấp trên nền tường thành, không ai biết đợt khói này sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ cho đến lửa tàn mới hết. Mùa đông này sẽ trở nên không còn rét lạnh vì một trận lửa lớn như thế này, nhưng nhiệt độ kiểu này không khiến người ta thích chút nào.
Cũng may là nơi này trống trải, gió núi lại nhanh, chiến binh Đại Ninh nằm ở trên tường thành cũng không bị bao phủ hoàn toàn, gió cuốn khói đặc đi qua, loáng thoáng còn có thể nghe thấy âm thanh gì đó. Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn nhìn, cách đó không xa dường như có thứ gì đó đến gần tường thành, bên trong làn khói đặc có yêu thú khổng lồ gì đó giơ móng vuốt ra, bám vào tường thành chuẩn bị áp sát qua.
"Thang!"
Thẩm Lãnh gào thét một tiếng, đứng lên lao về phía cái thang.
Người Lâu Nhiên đã không có bất kỳ cách nào khác, bọn họ không có lương thực, không có quần áo ấm, bọn họ không những phải đối mặt với lửa lớn và khói đặc, còn phải đối mặt với đói khát và rét lạnh. Bọn họ biết trong thành quan có lương thực, ít nhất cũng có thể cho bọn họ lót dạ, chết cũng phải ăn no rồi hãy chết.
Thẩm Lãnh lao nhanh về phía trước liền lộn người ở trong lúc chạy như điên, người cúi thấp xuống, hai cánh tay chống xuống đất, người chợt lộn nửa vòng, lòng bàn tay lướt đi trên nền tường thành, hai chân đá mạnh vào hai bên tay nắm của cái thang, lực độ của hai chân khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ. Cái thang gác trên tường thành bị đạp đổ ra ngoài, sau đó là tiếng kêu rên của người Lâu Nhiên truyền đến.
"Bắn tên xuống dưới!"
Thẩm Lãnh vịn tường thành, cánh tay vươn ra dùng liên nỏ bắn tên xuống, tất cả mọi người đều học theo hắn, tiếng kêu la bên dưới tường thành càng lúc càng lớn hơn, hỗn loạn giống như có vô số dã lang đang cắn xé nhau ở dưới tường thành vậy.
"Ném túi hỏa dược xuống!"
Thẩm Lãnh hô, châm ngòi túi hỏa dược trong tay rồi ném xuống. Trong làn khói đặc lại có thang gác lên tường thành, các binh sĩ ra sức dùng trường câu đẩy thang ra, thang và người trên thang cùng ngã xuống.
Trong khói đặc dưới thành vang lên hàng loạt tiếng nổ, cũng không biết có bao nhiêu người Lâu Nhiên bị đầu mũi tên và đá bắn ra làm bị thương.
Một trận gió rất lớn thổi qua, luồng khói đặc này đi qua, bầu trời sáng sủa trở lại, nhưng khói ở phía sau đã không còn xa.
Nhân lúc tầm nhìn tốt, tất cả chiến binh Đại Ninh đều đứng lên điên cuồng bắn tên xuống, người Lâu Nhiên ở gần dưới chân tường thành tử thương thảm trọng. Có lẽ bởi vì làn khói này đã bị thổi đi cho nên nỗi sợ hãi của người Lâu Nhiên đã giảm bớt chút ít, thay vào đó là nỗi sợ hãi đối với quân Ninh. Sau khi nhìn rõ chung quanh đều là thi thể, người Lâu Nhiên bắt đầu lui về phía sau, đợt tấn công thứ nhất liền kết thúc như vậy.
Tất cả mọi người ở trên tường thành đều tựa lưng há miệng thở dốc, kéo miếng vải ướt che kín miệng mũi xuống, cúi đầu nhìn thì thấy vị trí lỗ mũi đều đen sì.
"Nhị hoàng tử điện hạ thế nào rồi?"
Thẩm Lãnh lớn tiếng nói.
"Ta không sao!"
Ở vị trí rất dễ thấy trên tường thành, nhị hoàng tử dùng vải ướt che miệng mũi đang dùng một tay giữ cây cột treo chiến kỳ Đại Ninh: "Ta ở đây!"
Đứa trẻ vẫn chưa lớn đó giữ đại kỳ một cách vững vàng, thân người thẳng tắp.
"Trời phù hộ Đại Ninh!"
Nhị hoàng tử hô to một tiếng.
"Trời phù hộ Đại Ninh!"
Các binh sĩ hô lên theo, thanh âm lớn đến mức chấn động cả sơn cốc.
Thẩm Lãnh cười cười, quay đầu nhìn về chỗ khác: "Đều còn ở đây chứ?!"
Ở chỗ xa bên trái tường thành, Hắc Nhãn giơ tay lên: "Ta ở đây!"
Ở cách chỗ gã không xa, Nhiếp Dã giơ tay lên: "Ở đây!"
Bên phải tường thành, Nhị Bản đạo nhân giơ tay lên: "Ta ở đây!"
"Tất cả mọi người đều ở đây!"