Khói đặc bay đi, người Lâu Nhiên cũng lui xuống, các tướng sĩ Đại Ninh ở trên tường thành tạm thời có thể nghỉ ngơi một lát. Lửa sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại, đợt tiến công của người Lâu Nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại.
"Người của chúng ta như thế nào?"
"Không có thương vong!"
Trần Nhiễm kiểm tra lại thân binh, người của Hàn Hoán Chi kiểm tra lại đình úy.
Người Lâu Nhiên không có công lên, đối người của Đại Ninh mà nói uy hiếp lớn nhất không phải kẻ thù mà là khói đặc. Cũng may trước đó đã có chuẩn bị, trên tường thành có không ít vải đã được xé sẵn và nhiều thùng nước sạch, mọi người thay vải. Có người chỉ ra xa, khói đen lại một lần nữa cuồn cuộn bay đến.
"Người Lâu Nhiên vẫn sẽ đến, ý nghĩ của bọn họ đều rất cứng ngắc, cũng rất ngu ngốc, khói không đến thì bọn họ sẽ cho rằng không sao, khói đến thì bọn họ sẽ liều mạng tiến công."
Trần Nhiễm không nhịn được hỏi: "Những người Lâu Nhiên này đều là kẻ ngốc sao?"
"Không khác kẻ ngốc lắm."
Thẩm Lãnh nhìn những người Lâu Nhiên quần áo xộc xệch ở bên ngoài: "Bọn họ không có ai từng học hành, không có ai dạy bọn họ biết chữ, cũng không có ai dạy bọn họ đạo lý. Từ khi bọn họ ra đời duy nhất yêu cầu của bọn họ chính là nghe lời, quý tộc nói cái gì chính là cái đó. Tuyệt đại bộ phận những nô lệ như bọn họ này ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không biết, cho nên có lúc nghĩ lại cũng thấy bách tính của Đại Ninh thật sự rất hạnh phúc."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngoại trừ Đại Ninh ra, không có triều đình của bất kỳ một quốc gia sẽ xây trường dạy học ở khắp mọi nơi. Theo kẻ thống trị của những quốc gia đó thấy các bách tính không biết chữ, không hiểu đạo lý mới dễ khống chế, nhưng người Ninh từ khi vừa ra đời đã khác rồi."
Trần Nhiễm gật đầu: "Gần như cũng đã không nhìn thấy trẻ con giống như chúng ta hồi nhỏ nữa rồi. Mười năm nay Đại Ninh dựng lên quan học giáo cục ở các nơi càng ngày càng nhiều, sau này sẽ không có một người nào không biết chữ."
Gã quay đầu nhìn về phía người Lâu Nhiên ở bên ngoài: "Cũng đáng thương."
"Thắng kẻ thù như vậy không tính là thắng."
Thẩm Lãnh nhìn quanh bốn phía, tất cả các binh sĩ trên tường thành đều nhìn ra bên ngoài, ở trong mắt người Ninh, những người Lâu Nhiên đó giống như người nguyên thủy vậy.
"Có một biện pháp tàn nhẫn, nhưng có thể đảm bảo người của chúng ta không có tử thương mà vẫn có thể đánh tan kẻ thù."
Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Dùng máy ném đá của chúng ta ném lương khô ra bên ngoài, không cần nhiều, chỉ ném ra đủ cho vài trăm người ăn là được."
Trần Nhiễm lập tức hiểu ra: "Bọn họ sẽ tranh giành vỡ đầu vì đồ ăn."
Thẩm Lãnh thở dài: "Sẽ như vậy, cho nên mới nói tàn nhẫn."
Đây là một cuộc chiến tranh không cân xứng, người của hai bên giống như cách nhau tận mấy thế kỷ vậy.
Không bao lâu sau máy ném đá ở phía sau tường thành vung đòn bẩy lên, từng túi lương khô được bắn bổng ra ngoài. Người Lâu Nhiên ở ngoài thành nhìn thấy có thứ lớn như vậy bay tới, tưởng lại là túi hỏa dược, cả đám người sợ hãi chạy tán loạn. Sau khi túi lương khô đầy tràn rơi xuống bung miệng túi ra, bánh màn thầu và bánh nướng ở bên trong rải khắp mặt đất. Những người Lâu Nhiên đó đi qua thử thăm dò, có người nhặt một cái bánh lên tỉ mỉ nhìn, sau đó không nhịn được cắn một miếng, sau đó liền hoan hô lên.
Nhưng niềm vui này cũng không kéo dài bao lâu.
Người ở phía sau nhìn thấy là thứ có thể ăn được liền bắt đầu chen chúc về phía trước, mới đầu là xô đẩy tranh cướp, không biết là ai động đao trước, sau đó dùng binh khí đánh nhau thì bắt đầu bạo phát một cách khó có thể ngăn lại được. Các binh lính Đại Ninh trên tường thành nhìn cảnh này nhưng không ai hoan hô, cũng không nghĩ là nên hoan hô, thậm chí bọn họ còn cảm thấy hơi hoang đường, còn cũng hơi nghẹn lòng.
Không ai phát ra âm thanh, bọn họ chỉ đứng ở đó nhìn những người Lâu Nhiên kia đánh chém nhau vì một chút đồ ăn. Từ ẩu đả phạm vi nhỏ đến chém giết phạm vi lớn, quá trình này ngay cả Thẩm Lãnh bọn họ cũng cảm thấy quá nhanh, nhanh đến mức giống như những người Lâu Nhiên đó căn bản không phải người cùng phe, mà là kẻ thù.
"Ngu muội là trời sinh, văn minh là sáng tạo."
Hàn Hoán Chi nhìn những người ở bên ngoài dùng đao chém nhau mà trong lòng cũng rất không thoải mái.
"Bọn họ đều là người ở tầng đáy của Lâu Nhiên, nói là binh lính nhưng thực ra làm nô lệ. Mà điều khiến người ta cảm thấy hơi khó tin là thường thường những người như bọn họ lại càng ác liệt với người giống như mình hơn. Bởi vì bọn họ không dám phản kháng quý tộc Lâu Nhiên, thù hận trong lòng chỉ có thể phát tiết với những người cùng tầng lớp với bọn họ. Quý tộc Lâu Nhiên quất roi ở trên người khiến bọn họ sợ, nhưng người cùng tầng lớp giống nhau thì bọn họ không sợ."
Hàn Hoán Chi thở dài một hơi: "Nhớ đến khi Đại Ninh mới lập quốc, có người khuyên thái tổ bệ hạ không thể mở mang dân trí, mở mang dân trí thì tất loạn. Thái tổ bệ hạ nói... Dân trí không mở rộng thì Đại Ninh không hưng thịnh. Các bách tính đều không biết lý lẽ, không biết pháp luật, không thông văn tự, làm sao hưng thịnh? Bây giờ nghĩ lại, khi đó thái tổ bệ hạ thật sự nhìn xa hơn người khác quá nhiều."
Thẩm Lãnh xoay người đi, hắn không muốn xem nữa, cuộc giết chóc như vậy là hắn tạo thành, là kẻ địch đang tự giết lẫn nhau, nhưng Thẩm Lãnh cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Ngồi xuống bên cạnh con dốc xuống dưới thành, Thẩm Lãnh lấy một miếng bánh nhưng lại không nuốt trôi.
Nhị hoàng tử ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Thân sư phụ, những người bên ngoài đó sẽ giết đến khi nào?"
"Giết đến khi chút lương khô đó bị ăn hết mới thôi, sau đó bọn họ sẽ tìm chỗ ngồi ở chung quanh xuống nghỉ ngơi giống như không có gì xảy ra."
Nhị hoàng tử ngây người ra: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đợi đến ngày mai ta sẽ còn ném thêm một ít lương khô ra ngoài."
Nhị hoàng tử nhìn về phía Thẩm Lãnh, sau đó gật đầu: "Tuy rằng có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng đó là cách làm chính xác nhất, là như thế phải không?"
Thẩm Lãnh hít sâu: "Điện hạ nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa khói đặc sẽ đến."
Gió trong núi không theo quy luật, lúc lớn lúc nhỏ, lúc nãy nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn sắp bay đến nhưng lại không bay đến chỗ thành quan, gió đột nhiên nhỏ đi, tốc độ di động của khói không nhanh bằng tốc độ bay lên.
Trên tường thành trở nên an tĩnh lại, bên ngoài tường thành cũng trở nên an tĩnh lại, người của hai bên dường như đều đã quên đây là một cuộc chiến tranh.
Hàn Hoán Chi tháo bình nước xuống đưa cho Thẩm Lãnh: "Ta tưởng ngươi đã thích ứng với chiến tranh rồi."
"Thích ứng rồi."
Thẩm Lãnh cười cười, nhưng không quá thoải mái.
"Thứ không thích ứng chính là người không giống nhau."
Thẩm Lãnh uống một ngụm nước, đưa bình nước cho Hàn Hoán Chi: "Chắc hẳn là nhị hoàng tử cũng sẽ từ từ thích ứng."
Sáu ngày sau, một trận tuyết bất ngờ tới, tuyết rất dày đã dập tắt lửa.
Bảy ngày sau, tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch dẫn người trở về, doanh địa ở phía sau thành quan đã bị đốt không còn gì. Cũng may là những người ở lại đã dỡ lều trại ở gần tường thành xuống, xúc cỏ dại đi, lửa không cháy đến, cho nên quân doanh đã bị đốt sạch nhưng thành quan vẫn hoàn hảo. Chỉ là nhìn doanh địa đầy tro tàn này khiến trong lòng mọi người đều rất khó chịu.
La Khả Địch càng nhìn trong lòng càng sợ, bước chân cũng càng lúc càng nhanh hơn. Ông ta chạy về phía trước như điên, sau khi đi lên Ma Sơn Quan nhìn thấy cảnh trước mắt mà người cũng sững sờ. Trên tường thành, đại khái hơn trăm chiến binh Đại Ninh y phục đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc gì đang đứng thẳng tắp ở trên tường thành. Tuyết vẫn còn đang rơi xuống, binh sĩ trên tường thành vẫn không nhúc nhích giống như bị đông cứng. La Khả Địch lập tức đỏ mắt, tiến lên kéo một gã binh lính trong số đó, khàn giọng hỏi: "Trên tường thành chỉ có các ngươi?!"
Gã binh lính kia quay đầu lại liếc mắt nhìn La Khả Địch một cái, gật gật đầu: "Phải."
"Điện hạ đâu? Đại tướng quân đâu? Hàn đại nhân bọn họ đâu?! Bọn họ đâu?!"
Giọng nói của La Khả Địch đã khàn đặc, trong nháy mắt nỗi sợ hãi đã lấp đầy tim, mắt ông ta đỏ đến mức gần như có thể rỏ ra máu. Trên tường thành chỉ còn lại gần một trăm người này, cho nên...
"Đang ngủ."
Gã binh lính nhìn La Khả Địch với vẻ mặt khó hiểu: "Hôm nay là phiên chúng ta gác, tuyết lớn như vậy, những người không gác đều ở trong thành quan ngủ."
La Khả Địch ngây người ra: "Hả?"
Ông ta liếc mắt nhìn ra ngoài thành theo bản năng, sau đó lại bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm giật mình. Bên ngoài tường thành nhấp nhô nhấp nhô giống như mặt đất bị thứ gì đó hoàn toàn nổ tung một lượt, bãi đất trống vốn khá bằng phẳng giờ nhìn có vẻ gồ ghề. Dù bị tuyết bao phủ lên nhưng có thể phân biệt được đó căn bản không phải là mặt đất trở nên gồ ghề, mà là tử thi, bên ngoài thành toàn là tử thi.
"Chuyện là thế nào?" La Khả Địch hỏi.
Gã binh sĩ đang gác trả lời: "Người Lâu Nhiên không có lương thực, lúc người An Tức bỏ chạy còn cố ý mang tất cả quân lương đi, bọn họ cũng không nói cho người Lâu Nhiên biết. Những người đáng thương này có một nửa là chết đói, còn có một nửa là chết cóng."
La Khả Địch thở dài: "Điện hạ và đại tướng quân bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?"
"Dưới thành."
Tường thành rất rộng, hai bên động cổng thành thì trống không, giống như hầm trú ẩn, bên trong có thể chồng chất vật tư trang bị, người cũng có thể ở được. La Khả Địch vội vã từ trên tường thành đi xuống, đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy người ở trong phòng lại ngẩn người lần thứ ba. Trong phòng rất ấm áp, đốt mấy chậu than, nhị hoàng tử ngồi ở bên cạnh một chậu than trong số đó đọc sách, Hàn đại nhân thì tựa người ở một bên giống như l đang ngủ, mà đại tướng quân Thẩm Lãnh thì đang móc chân, móc đến nỗi vẻ mặt rất mất hồn.
"Điện hạ không sao chứ?"
La Khả Địch đi nhanh vài bước đến quỳ gối trên mặt đất.
"Không sao."
Nhị hoàng tử cười đỡ La Khả Địch dậy: "Các ngươi trở lại rất nhanh."
Thẩm Lãnh đi giày vào, lau con dao săn nhỏ trong tay, nghĩ có cơ hội vẫn phải đổi vỏ dao ở chỗ Mạnh Trường An về, con dao săn nhỏ này gọt chân chẳng dễ chút nào, vỏ dao vẫn thích hơn, sồn sột sồn sột rất thích.
Lúc hắn đứng dậy, không ai nhìn thấy ở gần chỗ hắn ngồi, trên cột gỗ có khắc rất nhiều chữ "trà".
"Đại tướng quân."
La Khả Địch hành quân lễ, Thẩm Lãnh đáp lễ sau đó hỏi: "Đội ngũ đều đã trở về rồi?"
"Đều trở về hết rồi."
"Để lại ba ngàn người trông giữ thành, mùa đông này người Tây Vực và người An Tức đều sẽ không đến, trước hết cho người dựng lại doanh địa, sau đó..."
Thẩm Lãnh sáp lại gần hỏi: "Mang đồ tiếp tế đến chứ?"
"Có mang!"
"Mang thịt không?"
"Có mang!"
Tất cả mọi người ở trong phòng giống như đều thở phào một hơi. Trần Nhiễm bưng một chậu than đến: "Vậy thì còn chờ gì nữa, mấy ngày nay gặm lương khô đến nỗi sái cả hàm rồi."
Thẩm Lãnh: "La tướng quân, có một chuyện rất quan trọng giao cho ngươi."
La Khả Địch vội vàng đứng nghiêm: "Mời đại tướng quân phân phó."
"Lấy thịt đến đây, thịt đông phải làm tan đá, sau đó tìm cái nồi sắt đến."
Thẩm Lãnh xoa xoa tay: "Con mẹ nó nhúng một nồi lớn ăn!"
"Đúng rồi."
La Khả Địch đi mấy bước sau đó quay đầu lại: "Đàm đại tướng quân phái người đưa tin tức đến, người Tây Vực ở ngoài thành Tây Giáp đã bị đánh tan. Liên quân Tây Vực tổn thất ít nhất ba mươi bốn mươi vạn người, số còn lại đã chạy trối chết. Đại quân của người An Tức đi trước một bước, Đàm đại tướng quân cũng đã trở về thành Tây Giáp. Ông ấy nói muốn mời điện hạ và đại tướng quân cũng trở về, thương lượng một chút về chuyện tới đầu xuân tiến quân đến vương đình Thổ Phiên."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Chuyện đầu xuân sang năm không vội."
Hắn chợt nhớ tới đến một chuyện: "Hôm nay ngày mấy rồi?"
La Khả Địch nói: "Hôm nay là hai mươi chín tháng Chạp rồi, ngày mai là ba mươi tết."
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi, cười cười: "Lại phải ăn tết ở bên ngoài rồi."
Cùng lúc đó, đông cương.
Trà gia đã nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, trên bàn trước mặt để giấy dán cửa sổ vừa mới cắt xong.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"
Tiểu Thẩm Kế từ bên ngoài chạy vào: "Cùng con đi đốt pháo đi."
Trà gia cười cười: "Được, đi cùng con."
quyển sổ dày cộp, gió thổi lật mở từng tờ giấy, mỗi một trang đều viết kín "Lãnh Tử".