Ba mươi tháng Chạp, Kinh Kỳ đạo, cách thành Trường An ba trăm bảy mươi dặm, trấn Phổ Hưởng.
Lý Trường Trạch quay đầu lại liếc nhìn về phương hướng thành Trường An, nghỉ chân dừng bước. Hàng năm vào sáng sớm ngày ba mươi tết gã ta đều phải dâng hương hoá vàng mã cho mẫu thân. Hoàng đế không cho phép có người tảo mộ tế điện cho tội hậu, gã ta liền lén lút làm. Trong phòng của gã ta ở Đông Cung, đóng cửa lại, đuổi tất cả mọi người đi, treo chân dung của mẫu thân gã ta lên, quỳ gối dập đầu, dâng hương, đốt một nắm tiền giấy.
Trước đây những thứ này đều có Tào An Thanh chuẩn bị cho gã ta, gã ta không cần ghi nhớ, nhưng năm nay thì khác, gã ta vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ để sau khi ăn tết xong rồi mới để gã ta rời Trường An. Tuy rằng bản thân gã ta đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa còn là chủ động nói ra, nhưng đâu ngờ phụ thân gã ta lại quyết tuyệt như vậy, cách ngày tết không còn bao lâu nhưng ý chỉ đó lại viết là lưu đày ba ngàn dặm, lập tức chấp hành.
Hoàng quyền a, chính là như vậy cao cao tại thượng.
Thái tử áy náy cười cười với mấy người đi cùng gã ta: "Xin lỗi, chờ chút."
Gã ta bẻ mấy cây cỏ khô ở ven đường cắm trên mặt đất, quỳ xuống dập đầu rất nghiêm túc.
"Mẫu hậu, lại đến tết rồi, thật sự rất nhanh, khi người còn sống ăn chay tín Thiền. Dựa theo thuyết pháp của Thiền tông thì người có lục đạo luân hồi, chắc hẳn người cũng đã sớm luân hồi, đầu thai chuyển thế lần nữa rồi chứ. Nhưng cho dù là người vẫn đầu thai ở thiên hạ Đại Ninh này, hẳn là đã không nhận ra con, cũng quên kiếp trước rồi."
Khấu đầu, Lý Trường Trạch đứng lên lại khom người lạy một cái: "Kiếp này nhất định đừng quan tâm đến một người như vậy nữa, nếu không thì người vẫn sẽ rất khổ cực."
Sau khi nói xong, gã ta xoay người tiếp tục bước đi, mấy người thoạt nhìn mặt không cảm xúc cũng tiếp tục đi theo. Trong bốn người này có ba người là cao thủ của phủ Đình Úy, một người là thị vệ đại nội, bọn họ phụng chỉ bảo vệ Lý Trường Trạch dọc đường, mà đích đến của bọn họ là... tây cương.
Trên ý chỉ viết là tây cương tháp Hổ Cốt, đó là một nơi ít người tới, ở hướng bắc núi Định Quân. Tháp Hổ Cốt trước nay đều là nơi sung quân trọng phạm, bọn họ phải xây dựng thành quan ở bên đó, đó là một khu không người đáng sợ, cho dù có tội phạm có thể chạy ra ngoài tháp Hổ Cốt thì cũng không thể còn sống mà rời đi. Nếu thật sự có người chạy thoát, thủ quân trông coi tháp Hổ Cốt ngay cả đuổi theo cũng sẽ không đuổi. Khu vực ngàn dặm không bóng người, không có nguồn nước, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không có, người đi ở đó cũng không khác gì đi vào địa ngục.
Quan trọng nhất là người của Đường gia trông coi tháp Hổ Cốt.
Để trừng phạt, Lý Trường Trạch nhất định phải đi đến tháp Hổ Cốt, hơn nữa còn ở lại tháp Hổ Cốt nửa năm mới có thể đi chu du thiên hạ theo suy nghĩ của gã ta. Gã ta không có lời oán hận, cũng không có tư cách nói lời oán hận. Từ Trường An đến tháp Hổ Cốt, nếu đi như vậy thì phải đi hết hơn nửa năm, đến nơi lại ở lại nửa năm làm cu li, khi đó hẳn là cũng không nhìn ra gã ta đã từng là thái tử nữa rồi.
"Nghỉ ngơi một lát."
thị vệ đại nội dẫn đầu Vu Tranh Hà nhìn chung quanh, trấn này rất náo nhiệt, bọn trẻ chạy loạn xạ ở chung quanh, tiếng pháo không dứt. Tuy rằng tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ dán câu đối xuân vào sáng sớm ngày mồng một tết, nhưng người nào nóng lòng thì đã dán đỏ hai bên cửa rồi.
"Ta đi xem thử có thể mua được chút gì không."
Vu Tranh Hà ra hiệu cho ba đình úy kia đề phòng, một mình gã đi vào trong trấn. Dừng lại ở ngoài cửa của một nhà đang mở cửa, Vu Tranh Hà nhìn thấy trong sân có hai lão nhân đang ở dọn dẹp nhà cửa, một người vẩy nước, một người quét, còn đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó.
"Hai vị lão nhân gia, ta là quan sai đi qua đường, đúng lúc ba mươi tết thì đi đến nơi này, muốn hỏi nhị lão một chút, có thuận tiện bán cho ta một ít sủi cảo không?"
"Bán?"
Lão hán nhìn nhìn lão thái bà, lão thái bà cũng cười : "Quan gia, ngài thật là xem thường người của trấn Phổ Hưởng chúng ta rồi. Mau vào đi, hôm nay là ba mươi tết, sủi cảo phải đến tối đón giao thừa mới làm, nhưng nếu ngài đã muốn ăn thì bây giờ sẽ làm cho ngài, trong nhà có sẵn thịt và rau, bớt việc."
"Đừng đừng đừng, vẫn nên mua."
Vu Tranh Hà vội vàng nói: "Thật sự ngại quá, trên đường đi nếu có tửu lâu có thể ăn được sủi cảo thì chúng ta cũng sẽ không đến quấy rầy."
"Vào đi!"
Lão hán trừng mắt nhìn gã một cái: "Ngài là bởi vì ngài là quan gia, ngài quan lớn cho nên lời ngài nói là đúng?"
Vu Tranh Hà nói: "Không phải không phải, chỉ là cảm thấy ngày như hôm nay mà quấy rầy thì quả thật..."
Lão hán nói: "Nếu không phải ngài quan lớn định đoạt, thì chính là người lớn tuổi ta đây định đoạt, vào trong nghỉ ngơi, muốn ăn sủi cảo thì chờ một lát."
Quan không lạy dân, nhưng Vu Tranh Hà lại chắp tay khom người cúi đầu. Giờ khắc này gã không nghĩ là mình là quan, chỉ là hậu sinh của Đại Ninh, mà người đứng ở trước mặt gã là hai vị lão nhân của Đại Ninh.
Không bao lâu sau người của phủ Đình Úy dẫn theo Lý Trường Trạch vào cửa, Vu Tranh Hà nói: "Ta cùng Đặng Viễn ở cửa, Trác Đông Lai ngươi ra phía sau nhà, Dương Đỉnh ngươi ở trong sân."
Sau khi căn dặn xong, gã nhìn về phía hai vị lão nhân kia: "Chỉ cần làm sủi cảo cho một người là được."
"Một người?"
Hai người lão hán và lão thái bà đều ngây người ra, nhìn năm người kia, lão hán có chút giận dữ: "Ngài nghĩ là nhà ta nghèo sao?"
Vu Tranh Hà vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, chỉ làm cho một mình hắn là được, chúng ta không cần."
Lý Trường Trạch nghe được câu này cũng ngây người ra, gã ta nhìn về phía Vu Tranh Hà: "Ngươi... đến xin một bữa sủi cảo cho ta?"
"Xin?"
Lão hán nghe được câu này liền hơi giận dữ: "Ta mặc kệ các ngươi là ai, hiển quý cỡ nào, ghê gớm cỡ nào, nếu đã vào nhà của ta, hoặc là đều ngồi xuống cùng ăn bữa cơm cho ta, hoặc là đều đi hết cho ta."
Hơn nửa canh giờ sau, trong phòng, trên bàn bày 6 – 7 đĩa sủi cảo đầy ắp nóng hổi, hơi nóng làm cho tầm nhìn ở trong phòng cũng có chút mờ đi, mắt của Lý Trường Trạch cũng hơi mờ đi.
Trên tay gã ta toàn là bột mì, đời người lần đầu tiên học gói mấy cái sủi cảo, vụng về đến nỗi khiến gã ta hơi đỏ mặt. Gã ta vẫn luôn nghĩ mình là một người rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng lại hoàn toàn làm không tốt việc thoạt nhìn vô cùng đơn giản này. Mấy sủi cảo mà gã ta gói nhìn như là tên hề xấu xí, mà sủi cảo của người khác gói mới là một người có hình có dáng.
"Cùng ăn."
Lão thái thái ngồi xuống: "Hôm nay các ngươi hãy tạm thời quên là mình làm quan đi, lão thái bà sẽ không khách khí nữa, trong nhà hiếm khi có nhiều người đến như vậy. Ngày bình thường cũng còn đỡ, nhưng hôm nay là ba mươi tết... Lão thái bà ta cũng không muốn bỏ qua ngày náo nhiệt này."
"Lão nhân gia, người trong nhà bà..."
"Người trong nhà đều ở đây, chỉ có hai người chúng ta."
Lão hán nhìn Lý Trường Trạch: "Nếu con trai ta còn ở nhà, chắc là nó cũng bằng tuổi với ngươi."
Lý Trường Trạch vừa muốn hỏi con trai ngươi đi đâu thì nhìn thấy lão hán run rẩy đứng dậy, đi đến vách tường hướng chính đông trong phòng, kéo tấm vải xuống, bên dưới tấm vải là một bộ bì giáp, sạch sẽ, ngay ngắn, chỉ là có một lỗ thủng ở vị trí ngực trên bì giáp.
"Con trai ta từng là giáo úy chiến binh bắc cương, hẳn là không nhỏ hơn chức quan của các ngươi chứ?"
"Không nhỏ hơn chúng ta, lớn hơn chúng ta."
Vu Tranh Hà đứng lên đầu tiên, hướng tới phía bộ bì giáp kia hành lễ, gã đứng lên, ba người của phủ Đình Úy cũng đều đứng lên. Bộ bì giáp kia được lau sạch sẽ như thế, nhưng vết máu thấm trên bì giáp thì không lau hết được, một bộ giáp như vậy, hai lão nhân thường xuyên lau sẽ có tâm trạng như thế nào.
"Đều lớn hơn chúng ta."
Bốn người hướng tới bì giáp hành quân lễ trước, sau đó lại khom người cúi đầu.
Lý Trường Trạch cũng đứng lên, nhìn bộ bì giáp kia, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
"Không sao không sao, mau ngồi xuống ăn cơm, để lát nữa sủi cảo dính lại hết đó."
Lão hán đi đến một bên mở cửa tủ ra, lấy một vò rượu ra: "Vò rượu này là người của Phủ quân ti đưa tới, đưa tới cùng với phong thư đó... Đây hình như là quy định của Phủ quân ti, trong nhà của bọn trẻ chết trận ở biên cương đều sẽ nhận được một phong thư, nhận được trợ cấp, nhận được một vò rượu. Bọn họ nói đây không phải rượu cúng, là rượu mừng công, bởi vì Đại Ninh xuất chinh chưa từng chiến bại."
Ông lão ôm vò rượu ngồi xuống: "Thấy các ngươi hành quân lễ, các ngươi cũng đều là chiến binh phải không. Ta không hỏi các ngươi muốn đi làm gì, nhiệm vụ mà, không thể tuỳ tiện nói lung tung, nhưng ta chỉ nghĩ nếu con trai ta còn sống, vò rượu này nên uống cùng ai? Trước đây ta nhạt miệng muốn nếm thử, vợ ta không cho, bà ấy nói rượu này không thể tuỳ tiện uống, phải uống cùng người thích hợp mới được, ai là người thích hợp? Với đồng bào của nó... Nó đã không cơ hội cùng uống với đồng bào, ta thay nó, mời các ngươi một bát rượu. Rượu mừng công của con trai ta chỉ có thể uống cùng chiến binh Đại Ninh giống như nó."
Bát rượu này, quá nặng.
Lý Trường Trạch bưng bát rượu này, nhìn bộ quân giáp thủng một lỗ ở cách đó không xa, đột nhiên nghĩ hóa ra chúng sinh đều khổ.
Tất nhiên gã ta nhận ra được đó không phải bì giáp giáo úy. Người của Phủ quân ti đến chắc hẳn nói là giáo úy chết trận, đó là lệ thường của chiến binh Đại Ninh, người chết trận đều sẽ được gọi một tiếng giáo úy, lão binh xuất ngũ đều sẽ được gọi một tiếng lão đoàn suất. Hai lão nhân đáng thương này tưởng rằng con trai của bọn họ đã là giáo úy, nhưng đây chẳng qua là một bộ bì giáp ngũ trưởng.
Binh sĩ chết trận là được trợ cấp dựa theo quy cách giáo úy, đây là quy định do hoàng đế bệ hạ Đại Ninh định ra, đương kim bệ hạ, phụ thân của Lý Trường Trạch.
Cho nên gã ta biết rõ, cho nên gã ta có chút thương cảm.
"Con trai ta vốn tòng quân ở Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo, sau này không biết tại sao mà vội vã chạy về nhà, nói nó là thân binh của ai đó, không nhớ tên, người đó sắp được điều đi bắc cương một nơi tên là Tức Phong Khẩu, những thân binh như bọn chúng đều phải đi theo. Con trai ta còn nói bắc cương sắp phải đánh trận rồi, có thể nó sẽ không về một thời gian, đợi khi về sẽ ở nhà cùng chúng ta vài ngày."
Lão hán quay đầu lại nhìn về phía bộ quân giáp kia: "Hiện giờ thì nó ngày ngày có thể ở cùng chúng ta rồi."
Lý Trường Trạch vốn cũng không có phản ứng gì, bỗng nhiên ngây người sau khi nghe được câu này, trong đầu nổ oành một tiếng như có thứ gì đó lóe lên. Một lát sau sắc mặt của gã ta đã tái nhợt đến mức đáng sợ, tay cũng hơi run lên: "Lão nhân gia, con trai ông... là từ Giáp Tử Doanh điều đi Tức Phong Khẩu?"
"Đúng vậy, Giáp Tử Doanh."
Khi lão hán nhắc tới Giáp Tử Doanh còn cực kỳ tự hào: "Chiến binh của Kinh Kỳ đạo chúng ta, bảo vệ Trường An, đó tương đương với thiên tử cấm quân."
Lý Trường Trạch cảm giác trong lồng ngực dường như nổ tung, lại nhìn những cái sủi cảo trên bàn giống như đột nhiên trào máu ra ngoài. Những người gã ta điều đi bắc cương Tức Phong Khẩu, những người đó cũng không phải là chết trận cùng người Hắc Vũ...
Gã ta xoay người chạy ra ngoài, chạy ra ngoài giống như điên.
Tất cả mọi người ở trong phòng đều ngẩn người, không có ai biết xảy ra chuyện gì, tại sao gã ta lại như vậy.
Lý Trường Trạch lao thẳng ra ngoài sân, đám người Vu Tranh Hà cũng đuổi theo.
Trong sân, lão thái bà đánh một cái vào người lão hán: "Ông nhìn ông đi, đã dọa người ta rồi, đang ăn tết yên lành lại nói chuyện này để làm gì."
Lão hán cũng có vẻ mặt áy náy: "Tại ta, đều tại ta..."