Khi Vu Tranh Hà dẫn người đuổi theo thì Lý Trường Trạch đang đứng ngẩn người ở cửa thôn trấn, cũng giống như là bị sợ hãi vì cái gì đó. Vu Tranh Hà cũng không hiểu vị tiền thái tử này lắm, gã không phải thị vệ Đông Cung mà là thị vệ Đông Noãn Các, chức trách của gã là bảo vệ và giám sát, cho nên từ đầu đến cuối gã luôn có một chút cảnh giác và thù hằn đối với Lý Trường Trạch. Sở dĩ lựa chọn gã làm việc này không chỉ vì gã là người được bệ hạ tín nhiệm, càng bởi vì khả năng của gã.
Trước khi trở thành thị vệ đại nội Vu Tranh Hà đã làm việc ở phủ Đình Úy, làm đến bách bạn, sau này hoàng đế bảo Hàn Hoán Chi chọn người vào cung làm nội vệ, lựa chọn đầu tiên của Hàn Hoán Chi chính là gã.
Vu Tranh Hà có kinh nghiệm xử lý án phong phú, có võ nghệ cực mạnh, quan trọng nhất là gã có thể giữ tỉnh táo từ đầu đến cuối.
Trước khi Vu Tranh Hà nhận nhiệm vụ này, Diệp Lưu Vân từng tìm gã nói chuyện một lần. Diệp Lưu Vân không nói đến ai, không nói đến vụ án gì, chỉ hỏi Vu Tranh Hà một câu... Ngươi tin là hoàn toàn tỉnh ngộ không?
Vu Tranh Hà trầm tư một lát sau trả lời: "Ta không tin bất cứ sự tỉnh ngộ hoàn toàn nào mà bỗng dưng lại đến."
Vì thế Diệp Lưu Vân gật đầu nói: "Chính là ngươi."
Thù hằn không phải bởi vì Vu Tranh Hà thù hận Lý Trường Trạch, mà là bởi vì gã nhất định phải giữ sự thù hằn đối với người mà mình phải giám sát.
Giờ khắc này nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Trường Trạch, Vu Tranh Hà nhìn thấy được trong ánh mắt của đối phương tràn ngập sợ hãi. Nhưng gã có chút hy vọng trong ánh mắt của Lý Trường Trạch không chỉ lcó sợ hãi, nên có cả áy náy nữa.
"Này."
Vu Tranh Hà đưa một cái túi xách trong tay cho Lý Trường Trạch. Túi này là sau khi bọn họ chạy ra ngoài lão hán lại đuổi theo đưa cho gã, trong túi là sủi cảo vẫn còn ấm.
"Ta không ăn."
Lý Trường Trạch nhìn cái túi kia, sắc mặt càng khó coi hơn. Gã ta ngửi thấy mùi sủi cảo, cho nên trong đầu gã ta lại xuất hiện hình ảnh máu từ trong sủi cảo trào ra ngoài.
Đây chắc là trùng hợp.
Tùy tiện dừng lại ở một thôn trấn, thế mà hai lão nhân gặp được lại là phụ mẫu của người bị gã ta hại chết, đó là một người mà gã ta hoàn toàn không biết tên. Gã ta đã từng cao cao tại thượng như vậy, làm sao gã ta lại quan tâm đến một ngũ trưởng chiến binh nhỏ nhoi tên là gì.
"Có phải cố ý đi đến nhà đó không?"
Lý Trường Trạch đột nhiên nhìn về phía Vu Tranh Hà.
"Phải."
Vu Tranh Hà trả lời rất dứt khoát, cũng rất thẳng thừng.
"Trên quãng đường tiếp theo ngươi phải đi, mỗi một chỗ dừng lại có thể đều có liên quan với ngươi. Trên thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy, nếu có thì cũng là do con người sắp xếp."
Vu Tranh Hà đặt cái túi đựng đầy sủi cảo xuống, lấy một tấm bản đồ từ trong ngực mở ra: "Những vị trí đánh dấu ở trên này đều có liên quan tới ngươi, nhưng mà ngươi thì căn bản không biết là có liên quan tới ngươi. Nếu ngươi cảm thấy có chút tàn nhẫn, vậy thì hãy nghĩ xem tại sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy."
Lý Trường Trạch giận dữ nhìn Vu Tranh Hà: "Ngươi tưởng là sẽ dọa được ta?"
"Ta không tưởng."
Vu Tranh Hà cất bản đồ đi, lại cầm túi sủi cảo kia lên, lấy một cái ra ăn: "Thịt heo cải thảo, rất thơm."
Lý Trường Trạch bỗng xoay người đi: "Cách xa ta một chút."
Vu Tranh Hà không nói nữa mà cùng ba người khác ăn sủi cảo, vừa đi vừa ăn, cho nên mùi sủi cảo vẫn quanh quẩn bên cạnh Lý Trường Trạch không xa, Lý Trường Trạch liền trở nên càng lúc càng khó chịu bất an.
"Ngươi biết hắn tên là gì không?"
Vu Tranh Hà đột nhiên hỏi một câu.
Lý Trường Trạch không biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là không có suy nghĩ gì cả, chỉ là lộn xộn hỗn loạn, cho nên khi đột nhiên nghe được câu này lại có chút nghi hoặc: "Ai?"
"Chủ nhân của bộ bì giáp đó."
"Ta không biết, ta cũng không muốn biết."
"Hắn tên là Từ Vị An, nếu còn sống thì cùng tuổi với ngươi. Sở dĩ cho ngươi đi qua đây, vào xem thử gia đình đó, là vì bệ hạ nói nên để cho ngươi nhìn xem ngươi đã từng làm những gì, mà những việc ngươi đã làm, bệ hạ còn phải giải quyết hậu quả giúp ngươi nữa. Từ Vị An không phải hy sinh khi tác chiến với người Hắc Vũ, mà là chết bởi âm mưu. Cái chết của hắn có chút nhục nhã, nhưng triều đình không có ý định sỉ nhục hắn. Người của Phủ quân ti vẫn đưa trợ cấp dựa theo tiêu chuẩn của tướng sĩ chết trận, cũng không có nói cho hai vị lão nhân đó biết con trai của bọn họ đã làm chuyện sai, bởi vì lỗi không phải ở Từ Vị An, hắn không có lựa chọn."
Vu Tranh Hà ăn xong cái sủi cảo cuối cùng: "Hôm nay không có cơm ăn rồi, bởi vì ngươi đã lựa chọn từ chối."
Lý Trường Trạch đột nhiên đứng lại quay đầu giận dữ nhìn Vu Tranh Hà. Vu Tranh Hà cũng không né tránh, nhìn thẳng vào Lý Trường Trạch.
Gã nhìn vào mắt Lý Trường Trạch rất nghiêm túc nói: "Tuyệt đối đừng để ta nhìn ra cái gì đó từ trong ánh mắt của ngươi, ngươi biết đấy."
Ánh mắt của Lý Trường Trạch lóe lên một cái, xoay người lại tiếp tục đi.
Trường An.
Hoàng đế nhìn về phía Diệp Lưu Vân đứng ở trước mặt: "Trẫm đã xem qua tuyến đường khanh lựa chọn rồi, khanh làm như vậy là muốn cho nó hiểu được đúng sai?"
"Thần không dám nghĩ lung tung, thần chỉ cảm thấy nên làm như vậy. Du lịch thiên hạ không chỉ là núi núi nước nước, còn có nhân tình thế sự, còn có bi hoan ly hợp. Nếu chỉ là nhìn núi nước mà mở rộng tâm cảnh, cuối cùng quên đi mình đã làm gì, kiểu du lịch này cũng sẽ mất đi ý nghĩa."
"Trẫm biết khanh nghĩ như thế nào."
Hoàng đế ngồi xuống, bưng chén trà lên uống một ngụm: "Nếu không phải bởi vì trẫm nhìn ra mỗi một điểm khanh đánh dấu trên tuyến đường đó đều là có ý gì, trẫm cũng sẽ không đồng ý."
Ông ta đặt chén trà xuống: "Các khanh đều không tin nó."
Diệp Lưu Vân quỳ xuống: "Thần có tội, nhưng thần không tin."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Các khanh không làm gì sai, đứng lên đi."
Thế nhưng Diệp Lưu Vân vẫn quỳ gối ở đó không đứng dậy.
"Khanh còn có chuyện gì muốn nói?"
"Thần có một việc muốn hỏi ý bệ hạ."
"Nói."
"Nếu đại hoàng tử gặp phải nguy hiểm trên đường đi, sẽ là ai hạ thủ?"
Diệp Lưu Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế, ông ta muốn nhìn xem phản ứng của hoàng đế là như thế nào.
"Nếu nó gặp nguy hiểm trên đường đi thì sẽ là ai hạ thủ?"
Hoàng tử giận dữ nhíu mày: "Khanh cho rằng sẽ là trẫm hạ thủ?"
Ông ta hỏi lại một câu, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt vốn có chút tức giận liền thay đổi. Ông ta là hoàng đế, không ai có tư duy kín kẽ hơn ông ta, không ai phản ứng nhanh nhạy hơn ông ta, nhưng ông ta không phải thần, cho nên chắc chắn sẽ có chỗ mà ông ta không chạm đến được. Càng bởi vì Lý Trường Trạch là con trai của ông ta, cho dù ông ta không thích thì cũng sẽ nghĩ đó là con trai của trẫm, kém cỏi hơn nữa thì thế nào.
Vậy nhưng lời nói của Diệp Lưu Vân bỗng nhiên khiến ông ta sực tỉnh, đó đúng là con trai của ông ta, nhưng có lẽ thật sự không giống như ông ta nghĩ.
"Trẫm biết tại sao khanh sắp xếp một tuyến đường như vậy rồi."
Hoàng đế gật đầu: "Khanh làm rất tốt."
Ngoại trừ hoàng đế ra không ai có thể trừng phạt đại hoàng tử. Cho dù đã bị giáng làm thứ dân, không thể gọi là đại hoàng tử nữa nhưng đó vẫn là con trai của hoàng đế, chỉ cần gã ta là con trai của hoàng đế thì sẽ không người nào có tư cách trừng phạt gã ta. Nhưng Diệp Lưu Vân không tin chuyện hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu Hàn Hoán Chi ở đây, tất nhiên Hàn Hoán Chi cũng không tin. Đến tận bây giờ, chỉ có một mình hoàng đế tin.
Đó là một sự tin tưởng khiến người ta khó hiểu, nguyên nhân cuối cùng có thể nghĩ đến cũng chỉ có thể là quan hệ cha con.
"Khanh đi ra ngoài trước đi."
Hoàng đế khoát tay: "Trẫm muốn yên tĩnh một lát, câu hỏi khanh hỏi trẫm, sau này trẫm sẽ trả lời khanh."
Diệp Lưu Vân khấu đầu đứng dậy, khom người rời khỏi Đông Noãn Các.
Cùng lúc đó, đông cương.
Ba mươi tết, Trà gia cùng hai đứa trẻ chơi đùa ở trong sân, bên đông cương này sẽ luôn mang đến cho người ta một biểu hiện giả dối, mùa đông không quá lạnh, nhưng trên thực tế bên này rét lạnh cũng không thua kém gì Trường An, hơn nữa còn buốt lạnh hơn. Cách biển không quá xa, hơn mười dặm, ngày nào có gió lớn thì giống như dao bay đầy trời vậy.
Nhưng Trà gia biết không thể nuông chiều hai đứa trẻ từ bé, nàng và Lãnh Tử cũng không phải được nuông chiều từ bé lớn lên.
Đúng lúc này thân binh ở bên ngoài viện tử bước nhanh vào, cúi người nói: "Đông cương đại tướng quân Mạnh Trường An đến."
Trà gia ngẩn ra.
Nàng dẫn hai đứa trẻ bước nhanh đến ngoài cửa, Mạnh Trường An đứng ở bên cạnh xe ngựa đưa lưng về phía cửa nhìn. Nghe được tiếng bước chân, Mạnh Trường An lập tức xoay người lại, sau khi nhìn thấy Trà gia muốn chào hỏi nhưng lại có vẻ hơi lúng túng.
"Biết các người tới nên chạy qua xem thử."
Gã thật sự có chút lúng túng, dù sao... cái chết của phụ thân gã cũng có quan hệ trực tiếp với Trà gia và Thẩm tiên sinh, qua nhiều năm như vậy đã không còn hận nữa, nhưng cũng không có nhiều lời để nói.
Nhưng mà gã nhất định phải đến, bởi vì Trà gia là thê tử của Lãnh Tử.
"Mau vào trong đi, bên ngoài gió lớn."
"À còn... Ta mang chút quà đến cho hai đứa trẻ."
Mạnh Trường An thò tay ra chỉ về phía sau, Trà gia nhìn theo tay gã chỉ mà giật mình, bên đó có 4 – 5 cỗ xe ngựa chứa đầy đồ.
"Ngươi đây là... quà cho bọn trẻ?"
Trà gia phụt cười một tiếng: "Ngươi đây giống như là chuyển nhà vậy, còn không chỉ là dọn một nhà."
Mạnh Trường An cười: "Ngươi biết đó, ta không giỏi mua đồ lắm, cũng không biết hai đứa bọn chúng thích cái gì, cho nên liền mua dọc đường, mới đầu mang theo một cái xe ngựa, mua mãi mua mãi thì không chứa nổi nữa, vì thế lại mua một cái xe, lại mua tiếp rồi không chứa hết được, vì thế lại mua xe..."
Trà gia bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Bổng lộc của ngươi trước giờ đều không cất giữ, sao lại..."
"Bổng lộc không cất giữ là thật."
Mạnh Trường An giơ tay lên gãi huyệt Thái Dương: "Bạc là mượn từ phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ ở đông cương, dùng danh nghĩa của Lãnh Tử để mượn."
Trà gia cười gần như muốn nghẹn thở, cũng không biết sao nàng lại rộng lượng như vậy, dùng bạc của nhà nàng, hoặc là không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cũng đã nghĩ giống như Lãnh Tử, đối với Lãnh Tử mà nói Mạnh Trường An không giống với bất cứ người nào.
"Học Lãnh Tử nhà các ngươi đấy."
Mạnh Trường An theo Trà gia đi vào bên trong, thuận tay bế Tiểu Thẩm Kế lên: "Cha con là huynh đệ của ta, năm đó cha con sai người đưa thím của con đến bên cạnh ta, lộ phí là đến nơi trả tiền."
Trà gia: "Ha ha ha ha ha..."
Sau đó nàng cảm thấy mình cười như vậy có thể hơi thất lễ, vì thế cố gắng dừng lại, nhưng không nhịn được, vì thế lại ha ha ha ha ha...
"Ta đến không chỉ là thăm các người."
Mạnh Trường An đặt đứa trẻ xuống: "Hai đứa các con tự đi xem thử có gì hay không đi."
Hai đứa trẻ lập tức hấp tấp chạy tới xem quà.
Mạnh Trường An ngồi xuống, nhận chén trà nóng Trà gia đưa cho gã: "Ta sẽ nói thẳng, ta cần một số bạc lớn, phải lấy từ phiếu hào Thiên Cơ."
"Được." Trà gia gật gật đầu: "Ta viết thư cho người của phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ ở bên này."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Ngươi không hỏi ta dùng làm gì?"
"Không cần, Lãnh Tử có thể làm chủ thì ta có thể làm chủ, Lãnh Tử sẽ không hỏi ngươi tại sao lại dùng."
Mạnh Trường An cúi đầu: "Ta phải mua chuộc lòng người, ta phải làm cho Đao Binh có thể đi theo ta bất cứ lúc nào."
Trà gia thầm giật mình, sau đó sực hiểu: "Ngươi... Ngươi phải cẩn thận một chút."
"Yên tâm."
Mạnh Trường An đứng dậy: "Chuyện đã nói xong rồi, ta về trước. Ta điều một quân đao binh đến gần đây, nếu có chuyện gì mà bên thủy sư này không thể giúp được, ngươi có thể đến chỗ Đao Binh."
Gã uống một ngụm trà nóng trong chén, đi nhanh ra ngoài, cả đến cả về chỉ là thời gian nói mấy câu.
"Tiểu tử thối."
Mạnh Trường An đi tới cửa nhìn thấy Thẩm Kế ôm một thanh đao gỗ trong lòng, không nhịn được liền cười: "Muốn học đao sao?"
Tiểu Thẩm Kế liếc mắt nhìn gã: "Thúc đánh thắng được cha con không?"
Mạnh Trường An cười nói: "Cha ngươi chỉ là một đệ đệ."
Trà gia: "Hừ."
Mạnh Trường An cười lớn ha ha, cất bước đi ra ngoài: "Chờ lần sau cha ngươi đến đông cương, ta và hắn cùng dạy con luyện đao."