Trước khi Mạnh Trường An lên xe còn quay đầu lại liếc nhìn Trà gia một cái, ngẫm nghĩ sau đó nói thêm một câu: "Lãnh Tử quá ngốc, hắn nghĩ trên thế giới này mỗi người đều có thể đối đãi với nhau tình cảm chân thành với nhau, trên thế giới này có những người trời sinh không có lương tâm, những người có thể đối diện với hắn đều là người nào? Huống hồ, có lẽ người mà hắn quan tâm cũng chưa chắc đều quan tâm đến hắn như vậy, cho dù là bệ hạ."
Thân là Đại Ninh Đao Binh đại tướng quân, Mạnh Trường An không nên nói những lời này, nhưng điều đó phải xem là ở trước mặt ai.
Trà gia gật gật đầu: "Tính cách của Lãnh Tử như thế, không sửa đổi được."
"Ta biết."
Mạnh Trường An cười cười: "Không cần hắn sửa, hắn cảm thấy trên đời này mọi chuyện đều có hơi ấm, vậy thì cứ để hắn tiếp tục như vậy, hắn không ở nơi không ấm áp là được rồi, ta ở đó là được."
Gã cười nói: "Hai người các ngươi, người này ngốc hơn người kia."
Trà gia thở dài: "Rút đao đi."
Mạnh Trường An cười lớn ha ha, lên xe, vẫy tay.
Vội vàng đến, vội vàng đi.
Trà gia nhìn xe ngựa đi xa, lại nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa chất đầy quà kia, nghĩ gã Mạnh Trường An này à, chẳng lẽ không ngốc?
May mà gã là một nam nhan, nếu gã là một nữ nhân thì rất có uy hiếp đó.
Nghĩ đến đây, Trà gia cảm thấy quả nhiên mình rất ngốc, vì thế lại cười ngây ngô.
"Mẹ." Tiểu Thẩm Kế nhìn mẹ nó: "Mẹ cười trông hơi ngốc."
Trà gia hỏi: "Nhóc con, con từng nghe nói một chiêu gậy gỗ từ trên trời giáng xuống đánh mông chưa?"
Tiểu Thẩm Kế lon ton bỏ chạy.
Tiểu Thẩm Ninh chạy tới, đưa cho Trà gia một cái que gỗ: "Mẹ, từ trên trời giáng xuống rồi."
Trà gia nhận lấy que gỗ: "Cả con cũng đánh."
Tiểu Thẩm Ninh cũng lon ton bỏ chạy.
Ngồi ở trong sân, gió vẫn rét lạnh, hai đứa trẻ bị gió thổi đến nỗi chảy cả nước mũi nhưng Trà gia không định để cho chúng về trong phòng ấm áp chơi. Như thế này dù thể chất trời sinh đã tốt cũng có thể không chống đỡ nổi. Lãnh Tử từng nói, nếu không phải hồi nhỏ đã chịu nhiều khổ như vậy, hắn cũng sẽ không có một thân võ nghệ sau này, cho nên thái độ của Trà gia đối với bọn trẻ từ trước đến nay là thương là thương, rèn luyện là rèn luyện.
Nếu như là ở Trường An thì cứ cách một thời gian vẫn có thể nhận được thư của Lãnh Tử gửi về, viết đầy những lời tình tứ sến súa, nhưng nàng thích đọc, mỗi lần đọc tim cũng đều sẽ đập thình thịch. Nhưng lần này thì khác, Lãnh Tử ở Tây Vực, chắc hẳn còn là ở nơi bên ngoài Đại Ninh, thư lui tới cũng không thuận tiện, cho nên nàng thật sự rất nhớ, rất nhớ tiểu tử ngốc kia.
Nàng biết tiểu tử ngốc đó nhất định cũng rất rất rất nhớ nàng.
Ở cách chỗ nàng ở khoảng 3 – 4 dặm xa có một ngọn núi thấp, trên sườn núi xây dựng một ngôi đình ngắm biển. Nơi này cách bờ biển khoảng hơn mười dặm, đứng ở trên đỉnh núi này đã có thể nhìn thấy biển rộng vô bờ, chỉ là trên đỉnh núi gió lớn hơn một chút, trời lạnh như vậy sẽ không có người nào lên núi, dân bản xứ là chắc chắn sẽ không lên.
Nhưng giờ phút này trong đình lại có mấy người đang giơ thiên lý nhãn lên nhìn, nhưng không nhìn về phía biển.
"Nghe nói nữ nhân này võ nghệ rất mạnh?"
"Nghe nói là vậy."
Người nói chuyện là một nam nhân đầu trọc, nhìn khoảng ba mươi mấy năm tuổi, trên cái đầu trọc có một hình xăm, là một đầu sói rất dữ tợn. Người có thể xăm hình ở trên đầu cũng không phải là người lương thiện gì, người lương thiện còn lâu mới nhàm chán đến mức đâm kim trên đỉnh chơi.
Nam nhân đang cầm thiên lý nhãn nhìn khoảng 27 – 28 tuổi, hoàn toàn khác nhau với gã đầu trọc là tóc của hắn ta rất dài, thắt thành một bím tóc lớn, buông sau lưng dài đến tận bắp chân, vì thế thoạt nhìn có một chút âm nhu.
Ngoài hai người bọn họ ra còn có một nữ nhân ngồi ở trong lương đình, đại khái cũng hai mươi mấy năm tuổi, trời rét lạnh như vậy mà chỉ mặc một cái váy dài, váy còn xẻ tà không thấp, lên đến tận gần đùi, cũng không biết ả ta có lạnh hay không nữa.
"Muốn làm rõ ràng là ai viết thư cho quốc sư sao?"
Nữ nhân vuốt vuốt một thanh chủy thủ trong tay: "Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, nội trong Ninh quốc mà lại sẽ có người chủ động liên hệ với quốc sư, hơn nữa còn cung cấp chuẩn xác vị trí của người nhà Thẩm Lãnh."
"Vẫn không biết."
Nam nhân đuôi sam quay đầu lại: "Nhưng có phải là có thể xác định người này chắc hẳn có quyền cao chức trọng không, nếu không thì sao có thể tiếp xúc được với những tin tức này."
"Cái đó thì cũng có thể xác định được."
Nữ nhân đứng dậy đi đến bên cạnh gã đuôi sam, chỉ vào vị trí chỗ ở của Trà gia: "Xem ra người viết thư cho quốc sư rất hận nữ nhân này, nhưng nghĩ mà xem, chắc hẳn là cực kỳ hận trượng phu của ả mới đúng."
"Trước hết đừng quan tâm là ai viết thư cho quốc sư nữa, nói xem làm sao để bắt sống nữ nhân này trước đã... Các ngươi xem đi, không có quá nhiều cơ hội."
Gã đầu trọc nói: "Chung quanh viện tử kia đều bố trí chiến binh, nhân số còn không ít, khoảng cách không đến hai dặm chính là quân doanh, hơn mười dặm chính là đại doanh thủy sư, nếu muốn mang người đi trong tình huống này thì hơi khó."
"Khó hơn nữa cũng phải mang những này người về, mệnh lệnh của quốc sư là nếu không mang người về, vậy thì chúng ta cũng không cần trở về nữa."
Nam nhân đuôi sam nói: "Trượng phu của nữ nhân này chính là đại tướng quân thủy sư Ninh, Thẩm Lãnh. Theo điều tra thì Thẩm Lãnh vô cùng quan tâm đến vợ con của hắn, nếu như có thể mang ả ta và hai đứa trẻ về Hắc Vũ, coi như là Thẩm Lãnh đã nằm trong tay quốc sư rồi. Ninh thúc đẩy Hắc Vũ chúng ta nội loạn, quốc sư nói lúc này phải gậy ông đập lưng ông. Đây là một câu cổ ngữ của người Ninh, ngẫm lại cũng thấy rất có lý. Huynh đệ Mạnh Trường An của Thẩm Lãnh là đại tướng quân đông cương của Ninh, còn có một huynh đệ Đường Bảo Bảo sẽ là đại tướng quân tây cương của Ninh, hơn nữa Thẩm Lãnh cùng rất nhiều tướng quân trong quân đội còn là giao tình sinh tử. Một khi bức bách Thẩm Lãnh tạo phản, loạn trong Ninh sẽ vượt xa chiến loạn ở quốc nội chúng ta Hắc Vũ."
Gã đầu trọc cười cười: "Đúng vậy, hiện tại Hắc Vũ chúng ta chẳng qua là một trưởng công chúa không đáng để lo, trong tay không có bao nhiêu binh, cũng không nhiều đất đai, chỉ là quốc sư quá để ý đến tiện nữ nhân đó mà thôi. Nếu quốc sư không quan tâm nữa, giết ả ta chẳng lẽ còn khó à."
"Nếu Thẩm Lãnh phản, cả Ninh quốc đều sẽ rơi vào nội loạn. Người viết thư cho quốc sư nghĩ chắc chắn Thẩm Lãnh quan tâm đến nữ nhân và con của hắn hơn quan tâm đến Ninh quốc, chỉ cần chúng ta đắc thủ, Thẩm Lãnh sẽ để mặc cho chúng ta bài bố."
Nam nhân đuôi sam cười nói: "Cơ hội có vẻ như rất ít nhưng không phải là không có, ả ta nhất định sẽ ra ngoài, ra ngoài chính là cơ hội."
Trong tay hắn ta cầm một chuỗi hạt để chơi, cũng không biết là chất lgỗ gì, thoạt nhìn đã sáng bóng, đen giống như bảo thạch.
"Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã giết bao nhiêu người của chúng ta, nếu như có thể khiến cho hai người bọn chúng phản, như vậy mới tính báo thù thật sự. Khiến cho bọn chúng tự chém dao mổ xuống người Ninh, nghĩ thôi đã thấy rất tốt đẹp rồi."
"Theo dõi đi."
Gã đuôi sam thoạt nhìn chắc hẳn là thủ lĩnh, hắn ta căn dặn một tiếng, nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được liền dừng lại trên đôi chân dài kia, ánh mắt của hắn ta hơi mơ hồ một chút, xoay người đi xuống dưới chân núi: "Thạch Lã Kì, ngươi ở lại đây tiếp tục theo dõi."
Gã đầu trọc ừ một tiếng, giơ tay lên xoa xoa cái đầu trọc của mình: "Các ngươi lại muốn đi vui vẻ sao? Mẹ nó chứ, bỏ ta ở đây một mình."
Nam nhân đuôi sam ôm eo nữ tử kia đi xuống dưới chân núi: "Ngày mai ngươi vui vẻ."
Nữ nhân trừng mắt lườm hắn ta một cái, nhưng trong ánh mắt này lại chỉ có vẻ yêu mị.
Đúng lúc này dưới chân núi có người chậm rãi đi lên, mặc một bộ trường sam, trên người khoác một cái áo khoác, dáng người cao ráo, ôm một thanh trường đao trong lòng. Gã cúi đầu nhìn bậc thang mà đi, dường như hoàn toàn không chú ý tới có người ở trên núi xuống.
Nam nhân đuôi sam và nữ nhân đó vừa mới đi xuống được mấy bước, nhìn thấy phía dưới có người đi lên lập tức dừng lại, hai người liếc nhìn nhau một cái.
Hán tử trẻ tuổi ôm đao đi đến chỗ cách đó không xa cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, sau đó cười, để lộ ra hàm răng rất trắng, rất đều. Nhìn gã thật sự là một nam nhân đẹp trai anh tuấn, cho nên ngay cả nữ nhân xinh đẹp kia cũng sáng mắt lên. Nam nhân bình thường tất nhiên sẽ không lọt vào mắt ả ta, nhưng nam nhân này quả thật quá ưa nhìn, không phải đẹp kiểu âm nhu, mà là đẹp của rắn rỏi. Tuy mặc trường sam và khoác áo khoác nhưng có thể thấy được dáng người đẹp không sao tả xiết, vai rộng eo nhỏ, chân còn rất dài nữa, cổ tay áo vén lên, cơ bắp trên cánh tay khiến người ta nhìn mà cảm thấy đường cong đó quả thực không thể hoàn mỹ hơn được nữa.
"Ngươi muốn lên núi?"
Nam nhân đuôi sam hỏi một câu.
Nam nhân ôm đao gật đầu: "Lên núi, thời gian gấp."
Nữ nhân nheo mắt nhìn gã: "Lên núi tại sao còn là thời gian gấp?"
Nam nhân ôm đao trả lời: "Bởi vì chờ các ngươi xuống núi hơi chậm, ta đành phải đi lên."
Trong nháy mắt, nữ nhân liền thay đổi sắc mặt, không biết từ khi nào trong tay buông xuống một cái roi, đó là một cái nhuyễn tiên nhưng làm bằng kim loại, giống như xương rắn.
"Các ngươi không nên đứng ở nơi dễ thấy như vậy."
Nam nhân ôm đao nói rất chân thành: "Ta có một thói quen, bất kể đi chỗ nào cũng sẽ nhìn kỹ địa hình chung quanh, nhất là ở chỗ cao. Lúc nãy nhìn thấy các ngươi, nếu ba mùa xuân hạ thu mà nơi này có người thì ta cũng sẽ không để ý, nhưng giờ là mùa đông, trời lạnh như vậy người địa phương sẽ không chạy lên trên này hóng mát. Nếu người bên ngoài đến ngắm biển, tại sao lại quay lưng về phía biển?"
Trong tay nam nhân đuôi sam trượt xuống hai thanh đoản kiếm, hai bên trái phải mỗi tay cầm một thanh kiếm.
Nam nhân đầu trọc đã mở cái hộp gỗ dài trên mặt đất ra, trong hộp gỗ là một thanh cự kiếm rộng ít nhất một thước.
"Ồ." Sau khi nhìn thấy thanh cự kiếm kia nam nhân ôm đao hơi hơi ngước khóe mắt lên: "Người của Hắc Vũ Kiếm Môn."
"Trong tay hắn là trực đao, trực đao chế thức của quân Ninh."
Nam nhân đầu trọc vác cự kiếm đi tới, nheo mắt nhìn nam nhân ôm đao kia: "Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp nữ nhân đó, ả ta còn an bài người ở chung quanh giám sát chỗ cao này."
"Không có."
Nam nhân ôm đao cười cười: "Nàng ta đâu có tỉ mỉ như các ngươi nghĩ. Nàng ta ngốc, thông thường mà nói nàng ta căn bản không quan tâm ở cách mình mấy trượng xảy ra chuyện gì, trước giờ nàng ta đều không có hứng thú với mấy chuyện này. Còn trong vòng mấy trượng, nàng ta cũng không quan tâm cho lắm, rút kiếm là được."
Gã ôm đao tiếp tục đi lên trên: "Chỉ là các ngươi vận khí không tốt, đúng lúc ta đến, đúng lúc ta nhìn thấy."
Đúng lúc này gã bỗng nhiên ngây người ra, ngẩng đầu nhìn lương đình ở bên trên, còn có một người đứng ở trên chóp đỉnh lương đình, mặc một bộ trường sam vải, đứng chắp tay, gió lớn như vậy mà ông ta đứng ở đó không hề lay động, chỉ có áo vải của ông ta tung bay.
Sau khi nhìn thấy người này, hán tử ôm đao thở dài: "Sớm biết vậy thì ta đã không đến."
Nam nhân đứng ở trên lương đình kia lại cười cười, làm một dấu tay mời: "Ngươi tới."
Nam nhân ôm đao đương nhiên là Mạnh Trường An, nam nhân đứng ở trên lương đình đó đương nhiên là Sở Kiếm Liên.
"Tại sao là ta?"
Mạnh Trường An hỏi.
Sở Kiếm Liên nói: "Ta ra tay khá đắt tiền, Trà Nhi lại là một người keo kiệt."
Mạnh Trường An ngẫm nghĩ, đúng là cũng rất có lý.