Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1070 - Chương 1070: Lấy Đại Nghiệp Làm Đầu

Chương 1070: Lấy đại nghiệp làm đầu Chương 1070: Lấy đại nghiệp làm đầu

Đông cương gió lớn trăng sáng, gió trăng này vừa là gió trăng nhân gian, vừa không phải gió trăng nhân gian.

Hai đứa trẻ đều đã ngủ say, Trà gia ngồi ở trong viện ngẩn người nhìn trăng sáng trên trời, nhìn thế nào cũng thấy đường vân trên mặt trăng đều giống như hình dáng khuôn mặt của tiểu tử ngốc, càng nhìn càng giống, càng giống càng nhớ, càng nhớ càng nhìn, nhìn đến nỗi chìm đắm trong đó, còn nghĩ đường vân nào không đúng lắm nữa. Bất tri bất giác nàng còn duỗi ngón tay ra vẽ vẽ trên mặt trăng, dường như muốn sửa lại chỗ không giống.

Đây đại khái chính là tâm tư của tiểu nữ hài.

Vẫn như trước kia, trong viện treo một cái vòng sắt nho nhỏ trên cây, cho dù tới bây giờ kiếm của Trà gia vẫn không buông xuống, thứ nàng buông xuống chỉ là ý niệm giết người chứ không phải là kỹ thuật giết người.

Nàng nghĩ có phải trên mặt trăng có một đôi mắt đang nhìn nhân gian hay không, nếu có thể thuê đôi mắt đó thì tốt rồi, thuê rồi mỗi ngày nhìn tiểu tử ngốc kia chắc là một chuyện rất thú vị. Hắn ở đất tây cương, nghe nói nữ tử phiên bang ở bên Thổ Phiên rất có phong tình, nhưng điều Trà gia lo lắng không phải chuyện này, trước giờ nàng đều chưa từng nghĩ Lãnh Tử sẽ động tâm động tình với nữ tử khác. Trên đời này nữ tử uyển chuyển dịu dàng không ai qua được Trang Nhược Dung, quyến rũ không qua được Lâm Lạc Vũ, thanh lịch không qua được Tiểu Trương chân nhân, nhưng trong mắt tiểu tử ngốc đó không nhìn ra những điểm này, nếu hỏi hắn, đại khái hắn chỉ là trả lời một chữ "đẹp" mà thôi.

Trà gia nghĩ một nam nhân tốt như vậy, ngốc như vậy từ nhỏ đã bị mình độc chiếm thật sự là vận khí tốt. Mà nàng không biết Lãnh Tử ngốc cũng không chỉ một lần nghĩ tới, một nữ tử xinh đẹp, ngốc nghếch như Trà gia đã bị hắn độc chiếm từ nhỏ thật sự là vận khí tốt.

Đúng lúc này bên ngoài viện tử vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, độ dài ngắn khác nhau, đó là tín hiệu đặc biệt của người của phiếu hào Thiên Cơ, nhưng Trà gia không trực tiếp đi mở cửa, nàng trở lại lấy Phá Giáp treo ở trên tường.

"Phu nhân."

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Phu nhân không cần mở cửa, chỉ là xin phu nhân cẩn thận một chút, người của phiếu hào chúng ta ở phía sau bị tập kích, năm người bị giết, tất cả mọi người ở khách điếm cũng đều đã chết. Người xuống tay dùng binh khí rất kỳ quái, giống như độc châm, hẳn là dùng thứ gì đó thổi kim ra, người sau khi trúng kim sẽ mất đi ý thức cho nên bị giết. Phu nhân cẩn thận một chút."

Trà gia ừ một tiếng: "Các ngươi đều cẩn thận một chút, ban đêm đừng ra ngoài, ở đây cũng không cần lo lắng."

Người ở ngoài cửa đáp lại, sau đó âm thanh từ từ đi xa.

Trà gia ngồi ở trong viện, sắc mặt dần dần tối đi, những người của phiếu hào đó chết là vì bảo vệ nàng và bọn trẻ, kẻ thù xuống tay rất giảo hoạt. Độc châm là thứ mà giang hồ khinh thường, ngoại trừ đám giang hồ hạ lưu thì sẽ không ai dùng, nhưng Trà gia cũng biết ở nơi xa xôi, rất nhiều bộ tộc chưa khai hóa sẽ dùng thủ đoạn này khi đi săn.

Nàng lại ngồi ở trong sân, ôm Phá Giáp trong lòng.

Đã rất lâu rồi chưa từng động đến Phá Giáp.

Tiểu tử ngốc kia từng nói, nàng học được kiếm kỹ, nếu có một ngày cần nàng dùng kiếm kỹ này tự bảo vệ mình, vậy là ta làm không tốt.

Nhưng Lãnh Tử cũng không phải thần tiên, hai người cách xa nhau như vậy, một người ở đông cương một người ở tây cương, cũng không thể nào mọi chuyện đều nghĩ nếu Lãnh Tử thì sẽ làm gì. Chỉ là nàng quá hạnh phúc, mọi chuyện đều không cần nàng suy nghĩ, không có nghĩa là nàng bất tài.

Đúng lúc này bên ngoài viện tử lại truyền tới giọng nói của một người, hơi trầm thấp, hơi thân thiết.

"Nghỉ ngơi đi, ta đi một vòng."

"Sư phụ!"

Trà gia đứng bật dậy, nhưng bên ngoài viện tử đã không còn âm thanh nữa.

Cùng lúc đó, đại doanh thủy sư đông cương.

Một đội kỵ binh phá tan bóng đêm đến ngoài cửa đại doanh, các binh sĩ canh gác ở cửa đại doanh vội vàng tiến lên cản lại: "Đội ngũ ở đâu tới?!"

Kỵ sĩ dẫn đầu thúc ngựa đi về phía trước, ngồi ở trên lưng ngựa ném xuống một miếng thiết bài. Binh sĩ canh cửa nhận thiết bài nhìn, lập tức khom người cúi đầu: "Bái kiến đại tướng quân."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Tướng quân thủy sư Tân Tật Công ở đâu?"

"Tướng quân ở trong đại doanh."

"Bảo hắn đến lều lớn gặp ta."

Nói xong câu đó, Mạnh Trường An từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Dẫn đường, đến lều lớn trung quân."

Những thủ hạ của Thẩm Lãnh ở thủy sư trước đây đều đã phân tán đến các nơi, Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải ở lại bắc cương, Đỗ Uy Danh chết trận ở nam cương, lúc này người chủ trì huấn luyện hàng ngày trong thủy sư là Tân Tật Công. Gã ta đang ở trong phòng của mình đọc sách, bên ngoài có binh lính vội vã tới nói là đại tướng quân đông cương Đao Binh Mạnh Trường An đến, Tân Tật Công giật mình, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Khi đến lều lớn trung quân thì Mạnh Trường An đã ngồi ở chủ vị.

"Bái kiến đại tướng quân."

"Ngươi là Tân Tật Công?"

"Là ti chức."

"Lôi ra ngoài, hai mươi quân trượng."

Không đợi Tân Tật Công hỏi đã xảy ra chuyện gì, thân binh của Mạnh Trường An đã đi nhanh qua, giống như hổ lang, xốc nách Tân Tật Công kéo ra ngoài. Tân Tật Công cũng không dám phản kháng, bị thân binh của Mạnh Trường An ấn giữ ở đó, đánh hai mươi quân côn bộp bộp bộp bộp.

Sau khi đánh xong, Tân Tật Công không cần người khác đỡ, tự lê chân trở lại rồi khom người cúi đầu: "Xin đại tướng quân cho biết, đã ti chức phạm lỗi gì?"

"Hôm nay đại tướng quân phu nhân của các ngươi suýt nữa thì bị tập kích, ta đã giết ba đệ tử Kiếm Môn từ Hắc Vũ tới. Bắc cương phong tỏa, cho nên những người Hắc Vũ này chỉ có thể là tới bằng đường biển. Thẩm Lãnh để ngươi tạm thay quân chức tuần tra hải cương, thế mà ngươi lại có thể để cho người Hắc Vũ vào được, ngươi nói có nên đánh không?"

"Nên đánh, hai mươi quân côn là ít."

Sắc mặt Tân Tật Công hơi trắng bệch: "Phu nhân?"

"Nàng ta không sao."

Mạnh Trường An nói: "Sáng sớm ngày mai, thủy sư càn quét hải vực, người Hắc Vũ tất nhiên có thuyền tiếp ứng, nếu các ngươi không làm được, ta sẽ điều Đao Binh đến làm, ngươi đừng làm mất mặt Thẩm Lãnh."

"Ti chức hiểu."

Tân Tật Công nén đau đứng nghiêm hành quân lễ: "Sáng sớm ngày mai, càn quét hải vực."

"Đi bôi thuốc."

Mạnh Trường An xua tay: "Là một hán tử."

Tân Tật Công lắc đầu: "Bôi thuốc không vội. Đại tướng quân, ti chức nghĩ là nếu người Hắc Vũ đến bằng đường biển, chính là đi tuyến đường Bột Hải đạo, Bột Hải đạo ba mặt giáp biển, có nhiều hải tặc Tang quốc cùng với Hắc Vũ xâm nhập, ti chức nghĩ..."

"Phê chuẩn."

Mạnh Trường An khoát tay: "Có chuyện gì thì ta gánh vác."

Gã đứng dậy đi ra ngoài: "Cần gì thì phái người đến đại doanh đông cương Đao Binh tìm ta."

"Tiễn đại tướng quân."

"Miễn đi."

Mạnh Trường An đi nhanh ra ngoài, đi bộ thẳng đến bên ngoài đại doanh mới lên ngựa. Tân Tật Công cứ đi theo dọc đường như vậy, trên quần đều là máu. Mạnh Trường An mở túi da treo ở một bên yên ngựa, lấy một lọ thuốc trị thương của Thẩm gia ném cho Tân Tật Công: "Trước khi Thẩm Lãnh về, ngươi chính là thể diện của hắn, ngươi chính là thể diện của thủy sư, nếu ngươi cảm thấy mình không gánh nổi thể diện này thì nói cho ta biết ngay bây giờ, ta tiếp quản thủy sư."

"Ti chức gánh vác được, tất cả chiến binh thủy sư đều gánh vác được."

"Được." Mạnh Trường An thúc ngựa: "Muốn đánh như thế nào thì cứ đánh như thế."

Sáng sớm hôm sau, ba trăm chiếc thuyền biển của thủy ùn ùn kéo ra khỏi cảng thuyền với lý do ra biển huấn luyện.

Trên chiếc chiến thuyền dẫn đầu, Hồng Thập Nhất Nương mặc một bộ chiến giáp quay lại liếc nhìn những người đã đi theo nàng nhiều năm: "Đại tướng quân phu nhân suýt chút nữa bị tập kích. Nữ tử trên đời này, ta chỉ phục một mình nàng ấy, lão nương không nhịn được chuyện này, lôi chiến thuyền của những tên khốn kiếp đó ra cho lão nương, diệt bọn chúng!"

"Diệt bọn chúng!"

Các tướng sĩ gào thét một tiếng, chiến thuyền phá sóng lướt đi.

Thuyền biển thủy sư đi xa, trên bờ biển cách đại doanh khoảng 7 – 8 dặm, Bộc Nguyệt đứng ở đó nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền biển đi xa, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng: "Bây giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi, tại sao phản ứng của những người Ninh này lại kịch liệt như vậy."

"Thiếu chủ."

Một nữ tử đứng bên cạnh hắn ta cúi người nói: "Có thể thiếu chủ còn chưa hiểu người Ninh, người Ninh từ trước đến nay đều là... không chịu thiệt. Người của chúng ta không nên động thủ ở khách điếm, lòng trả thù của người Ninh là đệ nhất thiên hạ, bọn họ chịu thiệt là sẽ muốn đòi lại gấp mười, gấp trăm lần."

"Ồ." Bộc Nguyệt gật đầu: "Ta là người Ninh sao?"

Ai dám trả lời.

Trên thực tế thì không một ai biết hắn ta là người ở đâu, nhưng trông hắn ta hoàn toàn giống hệt với người Ninh, cho dù không phải người Ninh thì cũng là người Trung Nguyên. Nhưng mà bây giờ cả Trung Nguyên đều là người Ninh, cũng sẽ không có người nào khác nữa.

"Chắc hẳn quốc sư đại nhân biết."

"Sư phụ?"

Bộc Nguyệt lắc đầu: "Sư phụ cũng chưa chắc đã biết, ta là do ông ấy nhặt được, cũng không phải là nhặt được ở đất Trung Nguyên. Sư phụ nói lúc được nhặt về ta chỉ mới biết đi, bên cạnh có mấy cỗ thi thể, ta ngồi ở đó gào khóc, bên cạnh ta để một cái bọc nhỏ, trong bọc chính là kiếm phổ mà ta luyện. Sư phụ đã xem qua kiếm phổ, nói cũng không chỗ gì đặc biệt, sau này mới biết ngay cả sư phụ cũng cảm thấy không chỗ đặc biệt là vì..."

Hắn ta không có nói ra câu nói phía sau, đây là bí mật của bản thân hắn ta.

Kiếm phổ đó là giả. Khi hắn ta bế quan đã xem kỹ kiếm phổ đó mới phát hiện ra vấn đề, kiếm phổ thật giấu trong kiếm phổ giả. Khi hắn ta phát hiện kiếm phổ có tường kép là đã biết không thể nói bí mật này cho ai biết, ngay cả Tâm Phụng Nguyệt cũng không thể nói.

Trong tường kép kiếm phổ có thân thế của hắn ta, hắn ta cũng luôn giả vờ như không biết thân thế của mình.

"Ta không phải người Ninh, vĩnh viễn cũng không thể."

Hắn ta hít sâu một hơi, xoay người: "Về đi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, về phần sau này thì để sau này hãy nói."

Trong lòng hắn ta lại thầm nói một câu... Ta cũng vĩnh viễn không thể là người Hắc Vũ.

Bọn họ không trở về trong thành toàn bộ, kẻ ngốc mới đều trở về tất cả, nếu giờ khắc này chiến binh của Đại Ninh không có điều tra theo kiểu cuốn chiếu mới là lạ. Tất cả thủ hạ của Bộc Nguyệt đều vào trong núi, còn một mình Bộc Nguyệt trở về thành. Chứng nhận thân phận hắn ta mang theo trên người không phải là giả, người Hắc Vũ có năng lực làm ra được, các loại quan ấn trên đó cũng không nhìn ra vấn đề, huống hồ hắn ta vốn dĩ trông không khác gì người Ninh.

Trở lại khách điếm mà hắn ta ở, chiến binh canh giữ ở ngoài cửa khách điếm h cẩn thận kiểm tra hắn ta, sau khi xác định không có vấn đề thì để cho vào trong. Hắn ta vào cửa thì phát hiện trong phòng đã bị lục lọi, nhưng đồ đạc không có tổn hại. Hắn ta mở cái rương nhỏ ra, y phục bị người khác động đến, vì thế hắn ta hơi tức giận. Y phục đã bị người khác động đến là hắn ta sẽ không mặc nữa, hắn sẽ cảm thấy ghê tởm.

Cho chưởng quầy khách điếm năm lượng bạc, bảo tiểu nhị của khách điếm cẩn thận quét dọn phòng một lần nữa. Một mình hắn ta ra ngoài đi lòng vòng ở trong thành, tìm một tiệm tơ lụa đặt mấy bộ y phục mới, cho bạc nhiều gấp hai cho nên hai ngày là có thể lấy hàng. Hắn ta lại tìm một tửu lâu gọi chút đồ ăn, nhưng lại dùng đũa của hắn ta mang theo, thế nên có không ít người đều nhìn hắn ta cười, cảm thấy hắn ta bị bệnh.

Sau khi trở lại khách điếm thì căn phòng đã được quét dọn, chăn đệm đều đã đổi cái mới. Hắn ta ngồi ở cạnh cửa sổ, lôi một miếng vải từ trong cổ tay áo ra.

Mở ra, hàng chữ thứ nhất trên tấm vải... Phàm là hậu duệ hoàng tộc Đại Sở ta, phải lấy đại nghiệp phục quốc làm đầu.

Bình Luận (0)
Comment