Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1071 - Chương 1071: Tu Di Ngạn Nỗ Lực Vì Quốc Gia

Chương 1071: Tu Di Ngạn nỗ lực vì quốc gia Chương 1071: Tu Di Ngạn nỗ lực vì quốc gia

Đông Hải.

Từ đại doanh thủy sư đi thuyền về hướng đông bắc khoảng một ngày là có thể nhìn thấy một hải đảo, hải đảo này tên là đảo Ngư Phu. Thuyền đánh cá hơi lớn một chút sẽ tới vùng biển sâu đánh cá, hòn đảo này chính là nơi nghỉ chân. Gần khu vực này khoảng mười dặm tám hương cũng không có nhiều thuyền đánh cá có thể ra vùng biển sâu đánh cá, cho nên người có thể nghỉ chân ở đảo Ngư Phu cơ bản cũng đều quen biết nhau.

Trên đảo Ngư Phu quanh năm đều có nguồn vật tư sung túc như nước ngọt, lương thực, khi mỗi con thuyền đi qua nơi này đều sẽ thả xuống một ít. Nếu gặp được đàn cá thì thường sẽ dừng lại thêm mấy ngày, ăn hết đồ mình mang theo thì sẽ dùng đồ trên đảo, lần sau tới sẽ bổ sung vào. Mặc kệ có phải là cùng thôn cùng xóm hay không, mọi người đều sẽ như thế.

Thật ra cũng không ngoài bốn chữ "chân thành với nhau".

Chính bởi vì biết vai trò của hòn đảo này cho nên trạm thứ nhất của Đông Hải Thủy Sư thẳng tiến đến nơi này. Ở gần đây không nhiều chỗ có thể giấu thuyền nghỉ ngơi, đảo Ngư Phu có bờ cát có thể lên bờ, nhưng thuyền có thể từ bên Bột Hải xa xôi tới đây tất nhiên là không nhỏ, muốn giấu đi cũng không dễ dàng. Giờ đang là mùa đông, không có ngư dân ra biển, cho nên nếu ẩn nấp trên đảo Ngư Phu cũng sẽ không bị phát hiện, huống hồ ở đó còn có nước và đồ ăn.

Quy mô của hạm đội ba trăm con thuyền thoạt nhìn đã khổng lồ, buồm nối liền không dứt, trông rất hoành tráng.

Còn cách đảo Ngư Phu hơn mười dặm, năm chiếc chiến thuyền Phục Ba rời hạm đội đi về phía bên này, mà hạm đội chủ lực tiếp tục đi về hướng đông bắc. Trên chiếc chiến thuyền Phục Ba đi đầu, tướng quân thủy sư Hồng Thập Nhất Nương giơ tay ra chỉ: "Tách ra đi qua."

Sau một tiếng ra lệnh của nàng, người cầm cờ trên cột buồm bắt đầu khua lá cờ, bốn chiếc Phục Ba khác đi theo phía sau kỳ hạm lập tức hướng tách ra hai bên, chạy vòng đến đảo Ngư Phu.

Một gã ba mươi mấy tuổi đứng ở bên cạnh Hồng Thập Nhất Nương, cười cười nói: "Đương gia, cô là mặc cái váy đỏ kia."

Hồng Thập Nhất Nương quay đầu lại lườm hắn ta một cái: "Thả rắm chó bà cô nhà ngươi, trời lạnh như vậy mà ngươi bảo ta mặc váy? Muốn nhìn đùi lão nương thì ngươi cứ việc nói thẳng, lão nương còn sợ các ngươi nhìn chắc?"

Gã kia cũng không đỏ mặt, đi theo Hồng Thập Nhất Nương đã lâu như vậy rồi nên quá hiểu nhau.

"Ế, nhìn đùi cô, nhìn đùi cô nhưng cô cũng không cho ta thêm tiền, cô muốn cho nhìn thì ta nhìn."

"Tiểu tử thối nhà ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương đạp một cước qua, gã kia không tránh kịp liền bị đá vào mông, xoa xoa vị trí xương cụt bị đau: "Đau, đau..."

Lão binh ngậm tẩu thuốc ở bên cạnh cười nói: "Ngươi đúng dở hơi, mỗi ngày không khiến đương gia đạp mấy cước là ngươi sẽ không thoải mái."

Đang nói thì lính quan sát bỗng nhiên hô một tiếng: "Chỗ cao nhất trên đảo có người!"

"Quả nhiên là ở đây."

Hồng Thập Nhất Nương nhếch khóe miệng lên: "Ta đã nói rất nhiều lần với các ngươi rồi, kiếp này lão nương đầu thai làm nữ nhân nhưng không sao, lão nương dựa vào chính mình chứ không dựa vào nam nhân. Lão nương cũng xem thường nam nhân, kẻ nào kẻ nấy cũng không đáng tin cậy bằng chính bản thân ta, cho nên đừng nói là nữ nhân, trên đời này cũng không có mấy nam nhân khiến ta phục. Chỉ có một nữ nhân mà lão nương thật sự phục thôi, đó chính là đại tướng quân phu nhân của chúng ta."

Hồng Thập Nhất Nương thở dài: "Tâm phục khẩu phục, luận tướng mạo, ta không bằng phu nhân, luận võ nghệ, ta không bằng phu nhân."

Gã vừa mới bị đạp một cước kia cười hì hì: "Đại đương gia, cô nói đi, có phải cô cũng để mắt đại tướng quân của chúng ta rồi không?"

"Để mắt cái đầu ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương lại đạp một cước, lần này gã kia có chuẩn bị liền lập tức nhảy ra: "Cô xem đi, cô xem đi, thẹn quá hóa giận rồi, hơn phân nửa là bị ta nói trúng rồi."

Ánh mắt Hồng Thập Nhất Nương thoáng ngẩn ngơ: "Lão nương từng nói, đời này không gặp được nam nhân mạnh hơn ta thì cả đời lão nương không lấy chồng. Cho đến bây giờ... chỉ có hai nam nhân khiến ta cảm thấy ta như thế nào cũng không so bì được."

Nàng tựa vào mạn thuyền: "Không nói đùa, một người là đại tướng quân thủy sư của chúng ta Thẩm Lãnh, một người là đại tướng quân đông cương Đao Binh Mạnh Trường An."

Lão hán ngậm tẩu thuốc đấu thở dài, thật ra ông ta cũng biết chuyện đêm qua. Hồng Thập Nhất Nương đang luyện đao ở trong doanh địa của mình, bỗng nhiên nghe nói đông cương đại tướng quân Mạnh Trường An đến, nàng quăng đao trong tay mình đi chạy qua đó, cũng không dám tới gần, nấp ở phía sau cây nhìn lén từ xa. Đại tướng quân đi thẳng vào lều lớn trung quân, ngồi ở đó việc đầu tiên chính là đánh Tân Tật Công hai mươi quân côn.

Lúc ấy Hồng Thập Nhất Nương còn mắng một câu, đại tướng quân có thể vô duyên vô cớ đánh người sao?

Cũng không phải nàng thật sự có tâm tư gì với Mạnh Trường An, là nàng tò mò về Mạnh Trường An, vô cùng tò mò.

Trận chiến bắc cương, khi Thẩm Lãnh mang thủy sư lên phía bắc thì nàng luôn đi theo trong đội thuyền của Vương Căn Đống, không thể tham gia cuộc chém giết trên đất liền nên nàng vẫn chưa từng gặp Mạnh Trường An, lần này xem như cũng gặp được rồi. Nàng cũng đã sớm nghe nhiều về cái tên này nên thuộc lòng, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp người thật.

"Bá đạo."

Hồng Thập Nhất Nương hừ một tiếng: "Con mẹ nó thật bá đạo."

Gã kia cười hì hì: "Ta đã nói mà! Hóa ra không phải đại tướng quân của chúng ta, là một đại tướng quân khác."

Đúng lúc này chiến thuyền Phục Ba đã đến cách đảo Ngư Phu không xa. Thuyền lớn không dễ tới gần, khoái thuyền Con Rết treo ở hai bên chiến thuyền Phục Ba được thả xuống, chiến binh đi lên, mười lăm cặp mái chèo cùng chèo khiến khoái thuyền giống như bay ở trên mặt nước. Đứng xa xa nhìn thật sự giống như một con con rết khổng lồ đạp nước lên đảo.

Hồng Thập Nhất Nương đứng ở đầu khoái thuyền Con Rết, chỉnh lại chiến giáp của mình, tay phải cầm hắc tuyến đao vác trên vai, bộ dạng cà lơ phất phơ. Nàng đút một cái tăm vào miệng, từ trên thuyền nhảy xuống: "Lôi bọn chúng ra!"

Một canh giờ sau, hai mươi mấy người trên đảo Ngư Phu bị chiến binh thủy sư bắt được. Hóa ra ở trên đảo Ngư Phu lại có một sơn động có thể lái thuyền vào được, cũng không có nhiều ngư dân bản địa biết đến sơn động này, vị trí bí ẩn, hơn nữa còn có mạch nước ngầm, muốn lái thuyền vào đây là việc không dễ.

Hồng Thập Nhất Nương xách hắc tuyến đao đi đến trước mặt người đầu tiên, nhìn nhìn: "Người Hắc Vũ quả nhiên đều xấu như vậy, có phải ở chỗ các ngươi hồi nhỏ không nghe lời, mẹ ngươi sẽ kéo mũi của ngươi, kéo mãi kéo mãi thành dài ra không."

Người kia kinh sợ nhìn Hồng Thập Nhất Nương một cái, không lên tiếng.

"Nếu muốn nói không có ai tiếp ứng các ngươi thì ta không tin. Ngư phu bản địa cũng chưa chắc biết được vị trí của sơn động. Bây giờ nói cho ta biết là ai tiếp ứng các ngươi, ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút."

Người Hắc Vũ kia hừ một tiếng, vẫn không trả lời.

"Cho ngươi toại nguyện."

Hắc tuyến đao liền rút ra khỏi vỏ, một đao chém đứt đầu người Hắc Vũ.

Hồng Thập Nhất Nương lau máu dính trên mặt, đi đến trước mặt người Hắc Vũ thứ hai: "Ngươi chịu nói không?"

Người nọ liếc mắt nhìn Hồng Thập Nhất Nương một cái, vẫn chưa nghĩ xong sẽ trả lời thế nào, Hồng Thập Nhất Nương chém một đao xuống: "Xem ra ngươi không muốn."

"Người tiếp ứng chúng ta không phải người Ninh các ngươi, là người Tang."

Hồng Thập Nhất Nương còn chưa đi đến trước mặt người thứ ba, người kia đã không nhịn được mà nói trước: "Hàng năm người Tang đều sẽ phái rất nhiều người và rất nhiều thuyền đến Ninh quốc, vẽ bản đồ vùng duyên hải, trong tay bọn họ có bản đồ rất chi tiết, thậm chí mỗi một thôn ở vị trí nào cũng đều rất rõ ràng."

Hồng Thập Nhất Nương nghe được câu này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Đám người Tang chó chết này."

"Dáng vẻ của người Tang và người Ninh không khác nhau lắm, bọn họ sẽ trà trộn vào trong đội ngũ thuyền đánh cá, đi đi dừng dừng ở ven bờ. Bản đồ của chúng ta là dùng số tiền lớn mua được từ tay người Tang. Chính bọn nó nói, bọn họ cũng có bản đồ từ bờ biển cho đến trăm dặm trong đất liền."

Hồng Thập Nhất Nương hít sâu một hơi: "Người Tang tiếp ứng các ngươi đâu?"

"Đã đi từ lâu rồi, bọn họ tiếp ứng chúng ta từ Bột Hải quốc đến đây thì đi rồi."

"Đã không còn Bột Hải quốc nữa rồi, đó là Bột Hải đạo của Đại Ninh!"

Hồng Thập Nhất Nương chém một đao xuống.

"Chém hết đi, một chiếc thuyền trở về, treo đầu người ở cổng thành thị chúng."

Hồng Thập Nhất Nương nói: "Để cho những kẻ người Hắc Vũ lẻn vào nhìn thật kỹ xem kết cục của bọn chúng là gì."

Nàng tra hắc tuyến đao vào vỏ: "Người Tang..."

Cùng lúc đó, Tang quốc.

Sau khi Tang quốc thống nhất đã chia cả nước làm chín đạo, vùng đô thành của bọn họ cũng được gọi là Kinh Kỳ đạo. Tiếp giáp Kinh Kỳ đạo phía nam là Mục Dã đạo, phía bắc là Bắc Hà đạo.

Mục Dã đạo, thành La Định. Đây là tòa thành trì nằm ở cực bắc của Mục Dã đạo, từ thành La Định đi xa hơn về phía bắc chính là Kinh Kỳ đạo. Kinh Kỳ đạo của Tang quốc không thể nào so sánh với Kinh Kỳ đạo của Đại Ninh, dù sao thì toàn bộ Tang quốc cộng lại cũng không lớn hơn Kinh Kỳ đạo của Đại Ninh bao nhiêu. Chẳng qua nếu như tính cả hải vực thì Tang quốc sẽ không được tính là tiểu quốc, có ít nhất hơn ngàn hải đảo đều bị bọn họ khống chế.

Trong thành La Định mới mở một võ quán, người mở quán là một người từ Trung Nguyên đến, tự xưng là người Lâm Việt đã bị Ninh diệt quốc. Dường như y rất giàu có, cho nên rất nhanh chóng đã thân quen với người của quan phủ trong thành La Định, thường xuyên gửi đến một số lễ vật tinh xảo và còn có giá trị xa xỉ. Những món quà nhỏ này luôn khiến những người Tang kia vui vẻ, bởi vì đều là đồ vận chuyển từ Ninh tới, ở trong Tang quốc không dễ thấy.

Khi võ quán khai trương, tất cả phủ trị đại nhân, phủ thừa đại nhân của thành La Định đều đến, xem như cũng rất nể mặt mũi người Trung Nguyên này. Mà trước đó, gã tên là Tu Di Ngạn này đã có chút danh tiếng ở Mục Dã đạo, y khiêu chiến với không ít võ quán Tang quốc, chưa từng thất bại.

Tên này thật sự có vài phần thu hút, thoạt nhìn vĩnh viễn là bộ dạng râu ria xồm xàm, cà lơ phất phơ, tư thế đi bộ cũng khệnh khạng, nhưng một khi động thủ với người khác, võ kỹ cường đại đến mức khiến người ta không thể đối kháng nổi.

Cho nên mối duyên với nữ nhân của tên này ở Mục Dã đạo cũng không tệ, nghe đồn không ít nữ hài tử nhà quý tộc đều lén lút gặp riêng y, cuộc sống cực kỳ thoải mái.

Trong võ quán, Tu Di Ngạn không có thành ý dạy những đệ tử kia tập võ gì cả, những người Tang này coi y là tuyệt thế cao thủ, kẻ nào kẻ nấy cũng tất cung tất kính, nhưng đây là thân phận bề ngoài của Tu Di Ngạn. Y cần một thân phận như vậy, nếu không thì y không thể nào tiếp xúc với những người ở tầng lớp cao hơn của Tang quốc.

Cách đây không lâu, tướng quân của phủ võ bị Mục Dã đạo còn phái người đến mời y đi uống rượu, bởi vì Tu Di Ngạn đích thân đưa qua một món đồ ngọc vô giá. Người Tang không thông thương với Tây Vực, thật ra món đồ ngọc vô giá này cũng không phải là hiếm thấy ở Tây Vực, nhưng người Tang lại cảm thấy thật sự rất quý báu.

Cho nên để biểu đạt lòng biết ơn, tướng quân phủ võ bị Thừa Nhân Tri Sác đặc biệt mời y đến phủ tướng quân võ bị dự tiệc. Tu Di Ngạn dù gì cũng sửa soạn một chút, râu cũng không cạo, tự mang một hộp quà ra ngoài. Thừa Nhân Tri Sác là em vợ của hoàng đế Tang quốc Anh Điều Thái, được xem như là quyền thần tuyệt đối, nắm trong tay quân chính đại quyền của một đạo.

Không may là khi Tu Di Ngạn đến phủ tướng quân võ bị mới biết tướng quân đại nhân đã rời đi ngay trong đêm vì hoàng đế bệ hạ gọi về gấp, y không gặp được Thừa Nhân Tri Sác. Để biểu đạt xin lỗi, ba vị phu nhân của Thừa Nhân Tri Sác thay mặt tướng quân mở tiệc chiêu đãi y.

Tu Di Ngạn nhìn ba vị phu nhân kia, đại phu nhân hơi già, nhị phu nhân vừa tầm, tam phu nhân...

Y thở dài một hơi, mỉm cười đi qua.

Nỗ lực vì quốc gia!

Bình Luận (0)
Comment