Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1073 - Chương 1073: Đánh Một Trận Đi

Chương 1073: Đánh một trận đi Chương 1073: Đánh một trận đi

Thẩm Phúc Thành bảo Tu Di Ngạn lè lưỡi ra xem, Tu Di Ngạn thầm nghĩ còn có thể nhìn ra thận từ lưỡi hay sao? Nhưng nghĩ người của Thẩm gia ai au cũng y thuật cao siêu, nhìn lưỡi cũng là một phương thức khám bệnh, cho nên y rất nghe lời mà lè lưỡi ra. Thẩm Phúc Thành xem qua sau ddó gật đầu: "Ta cũng xem răng một chút."

Tu Di Ngạn lại ngẩn ra, thầm nghĩ xem răng là thao tác gì?

Nhưng vẫn phải nghe lời, cho nên y lại nhe răng ra cho Thẩm Phúc Thành xem.

"Như thế nào?"

Tu Di Ngạn nhìn thấy Thẩm Phúc Thành vẻ mặt ngưng trọng.

Thẩm Phúc Thành thở dài: "Người và gia súc quả nhiên không giống nhau."

Tu Di Ngạn hoảng sợ: "Ngươi có ý gì?!"

"Thật ra ta học thú y... Người của Thẩm gia từ nhỏ đã học y, nhưng ta thiên phú không tốt, người nhà sợ ta khám bệnh cho người ta sẽ làm chết người, vì thế để cho ta khám bệnh cho gia súc, kết quả là ta khám đã làm chết mấy con gia súc. Nhưng mà ta hiếu học, hơn nữa cũng không chịu thua, vẫn muốn khám, người nhà ngăn cản ta, sau đó trong nhà còn bồi thường tiền, nhưng cũng may là gia súc, vì thế sau khi suy nghĩ thận trọng, người nhà đã để ta ra ngoài buôn bán, ta buôn bán cũng tạm được."

Tu Di Ngạn nhìn vào mắt Thẩm Phúc Thành nói rất nghiêm túc: "Ngươi nên cáo từ rồi."

Thẩm Phúc Thành cười ngượng: "Thẩm gia cũng không phải là mỗi người đều có thể trở thành lang trung giỏi, ta có thiên phú buôn bán hơn khám bệnh, người nhà cũng đã sớm phát hiện ra điểm này, cho nên lúc ra ngoài ta cứ dặn dò, buôn bán bồi thường tiền đều được, tuyệt đối đừng khám bệnh cho người khác."

Tu Di Ngạn: "Từ lúc nãy ngươi nói suy nghĩ thận trọng đến câu bồi thường tiền đều được này, thật sự không nhìn ra ngươi có thiên phú buôn bán gì..."

Thẩm Phúc Thành cười nói: "Những điều này đều là chuyện nhỏ, ta sẽ phái người đưa thuốc mà ngươi cần đến, còn có chuyện gì khác không?"

"Đúng rồi."

Tu Di Ngạn nói: "Đi lại đường xá xa xôi, nếu ta xin chỉ thị thì chắc chắn không kịp. Thừa Nhân Tri Sác người này năng lực bình thường, ngay từ đầu khi ta biết hắn chuẩn bị xây dựng thủy sư Tang quốc, suy nghĩ đầu tiên là ám sát hắn, nhưng sau đó tỉnh ngộ lại, nếu hắn chết thì người tiếp nhận thủy sư Tang quốc tất nhiên là Thỉ Chí Di Hằng, người này có năng kực gấp mười lần Thừa Nhân Tri Sác, cho nên... chút nữa ta thử nghĩ xem có biện pháp gì để giết Thỉ Chí Di Hằng hay không."

"Ngươi cẩn thận một chút."

Thẩm Phúc Thành chắp tay cúi đầu: "Ngươi đang ở hiểm cảnh vì Đại Ninh, ta không thể thay mặt tất cả mọi người ở Đại Ninh, nhưng ta có thể thay mặt Thẩm gia cảm ơn ngươi."

Tu Di Ngạn thở dài: "Ta thì còn đỡ, chỉ là mỏi lưng."

Thẩm Phúc Thành phụt cười một tiếng: "Bảo trọng, ta sẽ phái người mau chóng đưa tin tình báo về. Ngoài ra, để ổn thỏa đạt được mục đích, ta sẽ cho thủ hạ đắc lực đọc thuộc nội dung trong thư của ngươi, đọc thuộc không thiếu một chữ, thư thì ta sẽ hủy."

"Được." Tu Di Ngạn chắp tay: "Đa tạ."

"Bảo trọng."

Thẩm Phúc Thành nói xong rồi xoay người rời đi.

Tu Di Ngạn chờ sau khi Thẩm Phúc Thành đi mới ngồi xuống suy nghĩ. Thỉ Chí Di Hằng này võ nghệ hết sức lợi hại, hắn ta có thể trốn thoát khỏi Đại Ninh hai lần cũng đủ để chứng tỏ tất cả. Lần đầu tiên kẻ này trốn được, không phải là phủ Đình Úy và quan phủ các nơi truy đuổi không nhanh. Lần thứ hai là y đích thân đuổi mà vẫn để Thỉ Chí Di Hằng chạy thoát, cho nên năng lực của người này ở các phương diện đều không thể khinh thường.

Chính là bởi vì như thế mà diệt trừ Thỉ Chí Di Hằng đã thành nhiệm vụ cấp bách, nếu trong tương lai hắn ta thật sự tiếp nhận thủy sư Tang quốc, tất nhiên là mối họa ngầm của Đại Ninh.

Nhưng Thỉ Chí Di Hằng không dễ giết. Trên cơ bản là hắn ta không rời khỏi doanh địa thủy sư đảo Đông Môn, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều cao thủ, người này lại giảo hoạt đa đoan, đối với ai cũng sẽ không thật sự tín nhiệm, cho nên muốn diệt trừ một đối thủ như vậy nhất định phải có kế hoạch kín kẽ.

Kế hoạch kín kẽ.

Tu Di Ngạn chống cằm suy nghĩ rất lâu, sau đó phát hiện quả nhiên mình không quá am hiểu việc lên kế hoạch kín kẽ. Nếu như gã Lý Bất Nhàn kia ở đây thì tốt rồi, gã đó bề ngoài nhìn có vẻ thật thà vô hại, nhưng cặp mắt hí đó đảo một cái thì mẹ nó toàn là chủ ý xấu xa. Tu Di Ngạn thường xuyên nghĩ điều này đại khái cũng là năng lực di truyền của gia tộc Lý Bất Nhàn bọn họ.

Cùng lúc đó, đông cương.

Bộc Nguyệt ở trong thành, mỗi ngày đều sẽ ra ngoài đi dạo. Hắn ta cũng không dám mỗi ngày đều đi ngang qua chỗ Trà gia ở, hắn ta biết rõ chỉ cần hai ngày liên tục đi ngang qua cùng một chỗ, những người Ninh chết tiệt đó sẽ lập tức theo dõi hắn ta. Trước đây khi hắn ta làm việc đâu có nhiều băn khoăn như vậy, sau khi đến Ninh quốc mới hiểu được năm đó Đại Sở cường thịnh như vậy mà có thể bị Ninh tiêu diệt không phải là không có đạo lý.

Mấy ngày liên tục không có việc gì, cuối cùng hắn ta vẫn quyết định ra ngoài thành đi tìm thủ hạ hội hợp bàn bạc biện pháp. Hắn ta đều đã nghĩ đến những cách có thể nghĩ đến, ngoại trừ xông vào nhà thì dường như cũng không có cách tốt hơn, nhưng mà xông vào chỉ có thể là con đường chết.

Sau khi ra khỏi cổng thành hắn ta đi thẳng về hướng bờ biển, thủ hạ của hắn ta ở trên ngọn núi gần biển. Tuy là mùa đông núi nhìn có vẻ trơ trụi, nhưng ẩn thân trong núi dễ dàng hơn, huống hồ ở nơi có sơn động, đốt lửa sưởi ấm sẽ không dễ bị người khác phát hiện.

Hắn ta đi không nhanh, trên đường đi chậm rãi giống như đang ngắm cảnh, còn thường thường dừng chân nhìn ngắm chỗ núi đá kỳ lạ, sau đó lại nhấc chân đi về phía trước, cứ đi đi ngừng ngừng như vậy đến trưa mới lên núi. Sau khi lên núi, không còn ai có thể nhìn thấy nữa thì hắn ta mới đi nhanh hơn. Nơi ẩn thân đã được xem từ trước, tốn thời gian hai ngày mới xác định chỗ này thích hợp nhất. Trí nhớ của hắn ta trước nay đều rất tốt, cho nên tìm nhanh chóng tìm được đến nơi.

Đi đến chỗ cách sơn động khoảng một dặm thì hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy không ổn, khoảng cách này, tại sao không ai từ chỗ tối ra gặp hắn ta? Nếu người của hắn ta ngay cả khoảng cách này cũng không bố trí phòng vệ, như vậy còn có tác dụng gì. Lúc nghĩ đến đây trong lòng hắn ta bỗng căng thẳng, cơ bắp toàn thân cũng cử động theo.

Cho nên Bộc Nguyệt lập tức xoay người.

Hắn ta lập tức xoay người không hề chần chờ chút nào, đi nhanh xuống núi.

Cửa sơn động, Sở Kiếm Liên đứng đón gió, ông ta đứng chờ ở đó sẽ có người đến. Ông ta đã đợi hai ngày hai đêm, tử thi trên mặt đất ở trong sơn động đều đã đông cứng, mà ông ta giống như hoàn toàn không sợ gió lạnh.

Trên đời này người không giống phàm nhân nhất chính là Sở Kiếm Liên, ông ta không cần đốt lửa sưởi ấm, ông ta cũng không cần áo lạnh dày cộm, thậm chí ông ta không cần phải chăm chỉ luyện kiếm mỗi ngày giống như lúc còn trẻ nữa. Ông ta giống như một người đã siêu thoát khỏi trần thế, bộ dạng rất không khoa học.

Ngay khi Bộc Nguyệt xoay người rời đi ở chỗ cách sơn động khoảng một dặm, Sở Kiếm Liên đứng ở cửa sơn động cũng từ bỏ ý nghĩ tiếp tục chờ. Tuy rằng ông ta không sợ gió lạnh, cũng không cảm thấy đứng ở nơi này là một việc rất vô vị, thậm chí ông ta có thể không nghĩ gì cả đứng ngẩn người cả ngày, nhưng mà ông ta đói.

Đói là không thể nhẫn nhịn, nhất là người giống như ông ta. Với ông ta mà nói ăn uống đã là sự hưởng thụ ít ỏi trên đời này. Từ trên núi chậm rãi đi xuống, sau đó ông ta phát hiện ở một chỗ trên bậc đá có chút khác thường. Nhìn ông ta có vẻ như là một người rất tùy ý, nhưng mà lực quan sát của ông ta vô cùng tinh tế, ông ta xác định bậc đá này khi mình tới không bị hỏng, lúc này đã bị hỏng.

Khi Bộc Nguyệt đứng ở chỗ này phát giác có điều không ổn, sức lực trên người bất chợt căng cứng, trong lòng lo lắng đồng thời lực tùy tâm động, chân liền giẫm mạnh hơn không ít, bậc đá bị giẫm vỡ một mảng, đây là phản ứng tất nhiên của một cường giả.

Sở Kiếm Liên nhìn bậc thềm đá đó, đi qua, đứng ở cùng vị trí, cảm nhận một chút sau đó sắc mặt chợt thay đổi.

Lực ở mũi chân.

Ông ta dịch chân khỏi vị trí rồi nhìn nhìn, chỗ bị vỡ lúc đầu càng vỡ nghiêm trọng hơn một chút, bởi vì lúc ông ta phát lực cũng giống nhau như đúc.

Vì thế Sở Kiếm Liên hơi nhíu mày lại.

Bộc Nguyệt vội vã xuống núi không quay đầu nhìn, chạy một mạch đến dưới chân núi mới tìm một cái cây nhảy lên, lấy thiên lý nhãn ra nhìn về phía con đường nhỏ lên núi ở đối diện, vì thế liền nhìn thấy Sở Kiếm Liên đứng ở vị trí đó đang suy tư điều gì đó. Trong khoảnh khắc ấy Bộc Nguyệt liền nhớ ra hắn ta từng gặp người này, đi lướt qua nhau, còn hỏi hắn ta một câu, chỉ câu nói đó là hắn ta đã biết mình gặp đối thủ mạnh nhất trong đời này. Áp lực mà người đó mang đến cho hắn ta vẫn còn mạnh hơn cả sư tôn Tâm Phụng Nguyệt của hắn ta.

"Đang cảm nhận sự phát lực của ta?"

Bộc Nguyệt nhìn kỹ, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi hơn hẳn.

Tây cương.

Sau tết Thẩm Lãnh và nhị hoàng tử, Hàn Hoán Chi bọn họ về tới thành Tây Giáp. Bầu không khí ăn tết ở trong thành rộn ràng hơn nhiều bên Thổ Phiên, cửa hàng trong thành cũng đã buôn bán trở lại. Liên quân Tây Vực nhìn có vẻ cường đại cũng không công phá cổng thành thành Tây Giáp, các thương hộ cũng đều không rời khỏi nơi này một bước. Bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ chiến binh tây cương có thể giữ thành được hay không.

Trong một tửu lâu, Đàm Cửu Châu thiết yến khoản đãi.

Nhị hoàng tử dù nói gì cũng không chịu ngồi ở chủ vị, cho nên Đàm Cửu Châu ngồi ở đó nâng chén đầu tiên, tất cả mọi người đều nâng chén theo.

"Ta phải về rồi."

Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh cười cười: "Ý chỉ của bệ hạ đã đến, ta đã hết nhậm kỳ tây cương Trọng Giáp đại tướng quân, tất cả mọi việc đều đã bàn giao xong, sau này là hắn ở đây."

Ông ta nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Một người trẻ tuổi mà ta tán thưởng nhất. Mười năm trước lần đầu tiên ta xin từ quan, bệ hạ hỏi ta là ai có thể tiếp nhận chức vụ, ta nói trong Đường gia có mấy người người trẻ tuổi có vẻ đều rất xuất sắc, người xuất sắc nhất không ai qua được Đường Bảo Bảo. Bệ hạ hỏi ta là xuất sắc ở chỗ nào, ta nói ngoại trừ cái tên không xuất sắc ra thì những chỗ khác đều xuất sắc."

Đường Bảo Bảo ôm mặt: "Đại tướng quân..."

Đàm Cửu Châu cười nói: "Nhưng chuyện cái tên này thì không cần để ý nhiều. Lần đầu tiên biết tên ngươi, ta đã cười rất lâu, bây giờ nghĩ đến cũng sẽ cười..."

Đường Bảo Bảo thở dài: "Ta viết thư về nhà bảo lão thái thái chúng ta và đại tướng quân đánh nhau một trận nhé."

Đàm Cửu Châu cười to: "Không dám đánh. Chắc hẳn là ngươi đã nghe nói qua, hai mươi năm trước lão thái thái nhà ngươi đi Trường An yết kiến bệ hạ, đồng thời còn có đại tướng quân nam cương Lang Viên Thạch Nguyên Hùng đi cùng, đương nhiên cũng có ta. Không biết sao hai người lại nói muốn tỷ thí một chút, Thạch Nguyên Hùng còn nói nể tình lão thái thái nhà ngươi là nữ giới nên nhường bà ấy một cánh tay, sau đó lão thái thái nhà ngươi nói đánh như vậy quá chậm, chọn một phương thức nhanh hơn để quyết thắng bại, dù sao thì mọi người đều rất bận. Thạch Nguyên Hùng đồng ý, lão thái thái nhà ngươi nói chúng ta đánh quyền một chọi một, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, xem ai nhận thua trước."

"Thạch Nguyên Hùng là một đại nam nhân, làm sao lại không biết xấu hổ mà chấp nhận phương thức tỷ thí này, nhưng lão thái thái nhà ngươi cố chấp muốn làm như vậy. Thạch Nguyên Hùng bất đắc dĩ, nhưng yêu cầu lão thái thái nhà ngươi đánh quyền đầu tiên trước. Lão thái thái nhà ngươi đồng ý, đánh một quyền vào ngực Thạch Nguyên Hùng, Thạch Nguyên Hùng lui lại ba bước nhưng đỡ được một quyền này. Đến lượt Thạch Nguyên Hùng ra tay, hắn không dám đánh chỗ yếu hại, cũng không dám đánh vào chỗ không tiện đánh lắm, cho nên đành phải vung một quyền vào vai mang tính tượng trưng. Vừa mới chạm vào, lão thái thái nhà ngươi đã nằm dưới đất, lừa Thạch Nguyên Hùng ba ngàn lượng bạc."

Đường Bảo Bảo ôm mặt.

Đàm Cửu Châu thở dài: "Mấu chốt là Thạch Nguyên Hùng cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy, đã mượn ta một ngàn năm trăm lượng."

Ông ta nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Cho nên, ngươi bảo ta và lão thái thái nhà ngươi đánh nhau một trận?"

Thẩm Lãnh suy nghĩ, lắc đầu: "Không thể, vật giá bây giờ không giống lúc trước rồi."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment