Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1074 - Chương 1074: Lão Thái Thái Đường Gia

Chương 1074: Lão thái thái Đường gia Chương 1074: Lão thái thái Đường gia

Nhắc tới vị lão thái thái Đường gia đó chỉ sợ khắp cả Đại Ninh cũng không có nhiều người quen biết, bởi vì vị lão thái thái đó khiêm tốn đến mức lạ thường, trên cơ bản là không ra ngoài, cũng rất ít giao tiếp với người khác. Nhưng phàm là những người ở tầng lớp cao nhất định thì đều biết, phân lượng của vị lão thái thái này chỉ sợ còn đứng trên cả tứ cương đại tướng quân.

Năm đó bệ hạ mới lên ngôi, bên cạnh không có nhiều người có thể dùng, thật sự được xem như là bước đi gian nan, mà người đầu tiên viết thư cho bệ hạ chính là bà ấy. Một phong thư đưa đến tay bệ hạ, chỉ có một câu, trên dưới Đường gia chờ bệ hạ sai khiển bất cứ lúc nào, bệ hạ liền cảm thấy cả thiên hạ đều ổn định hơn chút.

Khi đó bà đã được gọi là lão thái thái của Đường gia, ba mươi năm trôi qua, bà vẫn là được gọi là lão thái thái của Đường gia.

Cuộc đời của nữ nhân này có thể nói truyền kỳ.

Lão thái thái vốn tên là Bộ Tranh Tranh, chính là tranh tranh trong thiết cốt tranh tranh. Cũng không biết người cha già đặt tên cho bà là một người cương liệt cỡ nào, nhà bà không quá quyền thế, cũng chỉ là một phú hộ bình thường ở địa phương Tây Bắc. Khi bà quen biết lão thái gia Đường gia Đường Thanh Nguyên thì mới mười sáu tuổi, Đường Thanh Nguyên bốn mươi tám tuổi.

Khi đó thê tử của Đường Thanh Nguyên qua đời tròn một năm, sau khi ông ta tảo mộ cho thê tử thì định đi dạo một mình ở gần đó, kết quả là gặp Bộ đại tiểu tỷ một mình đánh nhau với 7 – 8 tên sơn phỉ.

Lúc ấy Bộ đại tiểu tỷ mới mười sáu tuổi, võ nghệ cũng không tệ, nhưng đánh giá thấp đối thủ nên đã bị thương trước, một người đánh 7 – 8 tráng hán có vẻ hơi đuối sức. Đường Thanh Nguyên nhìn thấy từ xa liền hô to một tiếng các ngươi đang làm gì khiến mấy tên sơn phỉ hoảng sợ. Mà Bộ đại tiểu tỷ thì quay lại liếc nhìn, hô một tiếng lão gia gia ông đừng qua đây, chỗ ta xong việc ngay thôi, ta xong việc sẽ hộ tống ông xuống núi.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Thanh Nguyên bị người ta gọi là lão gia gia. Tuy rằng ông ta đã bốn mươi tám tuổi, nhưng bởi vì thân thể tốt, quanh năm tập võ, tướng mạo lại hơi trẻ một chút, cho nên nhìn bề ngoài cũng chỉ khoảng chừng chưa đến bốn mươi tuổi tuổi, đương nhiên hai tóc mai đã hơi điểm bạc.

Đường Thanh Nguyên đi nhanh qua muốn giúp đỡ nhưng Bộ đại tiểu tỷ quay đầu lại nói ông đừng tới đây, tay chân của ông đã già rồi, không chừng đụng là vào sẽ gãy, những tên sơn phỉ này đều là đám nghèo rớt mồng tơi, ông lừa bọn chúng cũng không lừa được bao nhiêu tiền.

Lúc ấy Đường Thanh Nguyên quay đầu định đi.

"Ông đừng đi!"

Bộ đại tiểu tỷ hô to một tiếng: "Trong núi này không đảm bảo được còn có sơn phỉ khác hay không, lão nhân gia ông một mình xuống núi lỡ như bị chặn lại thì làm sao, ông đợi ta một lát, ta xong nhanh thôi."

Nói xong câu này bà liền trúng một gậy đánh vào lưng, đau đến nỗi miệng cũng méo xệch.

Đường Thanh Nguyên không thể nhìn một tiểu cô nương bị sơn phỉ ức hiếp, đi qua cùng Bộ đại tiểu tỷ liên thủ đánh bại sơn phỉ. Bộ đại tiểu tỷ đánh bại đối thủ sau đó ngồi xuống vừa thở dốc vừa nhìn ông ta, chờ Đường Thanh Nguyên đánh xong tên sơn phỉ cuối cùng thì bà đứng lên, phủi đất trên mông định đi. Đường Thanh Nguyên hỏi bà là một tiểu cô nương như ngươi lên núi một mình làm gì. Bộ đại tiểu tỷ bảo nghe nói ở đây có thể gặp được đến vị đương gia của Đường gia đó, bà muốn xem thử là như thế nào, kết quả là đúng lúc gặp mấy tên sơn phỉ ngồi xổm trong bụi cỏ bàn nhau làm sao để tập kích Đường Thanh Nguyên, thế là bà liền, đi lên đấu võ.

Mấy tên sơn phỉ này tất nhiên cũng không phải là sơn phỉ thật, mà là người do kẻ thù của Đường Thanh Nguyên phái tới, kết quả đã bị vị Bộ đại tiểu tỷ này bắt gặp trong lúc định tìm chỗ đi vệ sinh.

"Nói cách khác là ngươi chủ động tìm mấy người bọn họ đánh nhau?"

"Ông chờ chút đã, ta không nhịn nổi nữa."

Bộ đại tiểu tỷ mặt đỏ tưng bừng, nhưng cũng không có cách nào khác, quay đầu chạy thẳng vào khu rừng nhỏ, một lát sau đi ra, nhìn đã khoan khoái hơn. Vốn dĩ muốn tìm chỗ đi vệ sinh thì gặp mấy tên sơn phỉ kia, kết quả là ai ngờ lại đánh lâu như vậy, bà vẫn luôn có chút tự phụ về võ nghệ của mình, nghĩ giải quyết mấy giặc cỏ cũng mất vài phút, nhưng mà lại không phải là như thế.

"Đúng, ta chủ động tìm bọn họ đánh nhau đó, sao vậy?"

"Không sao, ngươi không sợ mình gặp chuyện không hay à?"

"Ta sợ cái gì, Bộ Tranh Tranh ta hành tẩu giang hồ... Đã một tháng lẻ sáu ngày, vẫn chưa gặp được đối thủ."

Bà mời ông ta đến nhà mình làm khách, cách cũng chỉ cách 20 – 30 dặm, sau khi tới nói chuyện với phụ thân của Bộ Tranh Tranh mới biết hành tẩu giang hồ mà Bộ Tranh Tranh nói có chút cực hạn, chỉ trong phạm vi ba mươi dặm như vậy thôi. Dù sao thì trong phạm vi ba mươi dặm thật sự là không ai đánh thắng được bà.

Rồi sau này tiếp xúc lâu, Bộ đại tiểu tỷ lại nảy sinh thiện cảm với Đường Thanh Nguyên, luôn gọi ông ta là lão gia gia, nhưng cũng không biết ông ta chính là Đường Thanh Nguyên.

Rồi sau nữa, Bộ đại tiểu tỷ được gả vào Đường gia, đó đã là chuyện năm năm về sau, bà hai mươi mốt tuổi, Đường Thanh Nguyên đã năm mươi ba tuổi. Bộ đại tiểu tỷ vào Đường gia lại càng như cá gặp nước, đấu trời đấu đất đấu đàn bà đều vô cùng vẻ. Bà có tính cách mạnh và cũng có chút nam tính, hơn nữa tâm thái lại tốt đến mức thần kỳ, không ở trong đại viện Đường gia diễn kịch khổ tình gì thì đã thống nhất giang hồ, từ trên xuống dưới, người nào cũng không thể nói xấu gì về bà.

Đáng tiếc là Đường Thanh Nguyên lớn tuổi hơn bà quá nhiều, tuy rằng hai người luôn ân ái, không để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng tròn mười năm sau khi bà được gả vào Đường gia, trong một lần luyện binh Đường Thanh Nguyên bị ngã ngựa, mệnh không tốt, đầu đập vào một tảng đá và chết ngay lúc đó. Khắp cả giáo trường đều không tìm ra được 2 – 3 tảng đá, cũng không quá lớn, chỉ là trùng hợp như vậy.

Bộ Tranh Tranh ba mươi mốt tuổi đã thành lão thái thái trong phủ, hiện giờ lại sắp ba mươi năm, tính ra cũng vừa đúng sáu mươi tuổi.

Ba mươi năm trước bà đã được bệ hạ tứ phong nhất phẩm cáo mệnh, hai mươi năm trước được bệ hạ triệu kiến, ở trong thành Trường An khoảng gần hai tháng, cũng quấy đảo Trường An gió nổi mây phun. Tính cách của bà vẫn giống như thời thiếu nữ, phóng khoáng hảo sảng, ở trong cung thấy Trân phi đang luyện kiếm, thầm nghĩ nữ tử trong cung cũng luyện kiếm thần kỳ như vậy sao, vì thế đi lên cọ sát với Trân phi nhưng bị thua thảm.

Đánh cược với Thạch Nguyên Hùng, lừa Thạch Nguyên Hùng ba ngàn lượng bạc, còn nhất định phải đưa ngay tại chỗ, không đưa tại chỗ sẽ tăng thêm tiền phạt. Lúc ấy Thạch Nguyên Hùng phải mượn Đàm Cửu Châu đang có mặt ở đó một nửa mới đủ bạc.

Ngày hôm sau bà cùng với Thạch Nguyên Hùng và cả Đàm Cửu Châu đã kết bái huynh đệ. Chuyện này đương nhiên cũng không ai nói ra, lỡ như để người của triều đình biết thì đó chính là tội danh kết bè kết cánh, ai cũng không dám nói đùa.

Chuyện là huynh đệ kết nghĩa với Đàm đại tướng quân, ngay cả Đường Bảo Bảo cũng không biết.

Lão thái thái hiện giờ sáu mươi tuổi, vẫn không thay đổi. Lúc trước Đường Bảo Bảo về nhà, lão thái thái thấy gã ta liền cho một cước vào mông trước, sau đó kéo tay gã đi mua kẹo hồ lô. Đường Bảo Bảo thì xấu hổ, lão thái thái vẫn rất tự hào mà nói, Bảo Bảo à, cháu nhất định phải nhớ, tên của cháu là bà nội đặt cho đấy.

Rất nhiều người đều nói nếu Bộ đại tiểu tỷ không lấy Đường Thanh Nguyên, có thể bà sẽ là một truyền kỳ trên giang hồ, lấy Đường Thanh Nguyên, bà cũng là một truyền kỳ. Khi Đường Thanh Nguyên luyện binh bà đều đi theo, mười năm mưa gió không ngừng, học Đường Thanh Nguyên chiến trận đao suốt mười năm, nếu không thì làm sao có thể một cú đấm đánh Thạch Nguyên Hùng lùi ba bước xa. Khi Thạch Nguyên Hùng ở độ tuổi đó, công phu của ông ta nhìn khắp cả chiến binh Đại Ninh đều hiếm thấy đối thủ, nữ nhân bình thường đánh một cú đấm vào người ông ta, nếu ông ta nhúc nhích mới là lạ.

Đời này người mà Hàn Hoán Chi sợ nhất cũng là lão thái thái Đường gia. Hai mươi năm trước, Hàn Hoán Chi phụng mệnh sắp xếp người của phủ Đình Úy bảo vệ bà, từng gặp bà một lần. Lão thái thái nghe nói sông Tiểu Hoài là một nơi hay ho, nhất quyết phải kéo Hàn Hoán Chi đi mở mang kiến thức...

Lúc này trên bàn rượu, Đường Bảo Bảo nghe xong Đàm đại tướng quân nói chuyện của bà nội gã hai mươi năm trước, cười giống như một đứa trẻ. Còn lâu gã mới cảm thấy ngại, cũng sẽ không cảm thấy mất mặt, ngược lại gã còn cảm thấy bà nội mình thật lợi hại. Gã là trưởng tôn của Đường Thanh Nguyên, khi gã ra đời thì Đường Thanh Nguyên vẫn chưa qua đời, bà nội trẻ tuổi này rất thích dỗ gã chơi. Mỗi lần Bộ đại tiểu tỷ và con dâu mang Đường Bảo Bảo ra ngoài, đều sẽ ép con dâu gọi mình là tỷ tỷ.

"Sợ là không thể gặp lại bà ấy nữa rồi."

Đàm đại tướng quân thở ra một hơi thật dài: "Một tháng trước ta viết cho bà ấy một phong thư và phái người gửi qua, nói cho bà ấy biết là ta sắp phải trở về Trường An. Bà ấy bảo người ta hồi âm lại là cút nhanh để nhường chỗ cho cháu trai bà ấy..."

Thẩm Lãnh bọn họ muốn cười nhưng lại không tiện cười, dù sao cũng là vãn bối.

"Chỉ hồi âm mấy chữ này."

Đàm Cửu Châu uống một ngụm rượu: "Thêm một chữ cũng không có. Bây giờ ta phải về Trường An rồi. Đường Bảo Bảo, có thể ngươi không biết, ta và bà nội ngươi là huynh đệ kết nghĩa, không phải huynh muội kết nghĩa, là huynh đệ..."

Lúc này ông ta nói ra là vì ông ta đã hết nhiệm kỳ sắp phải rời đi, một người nhàn tản thì sợ gì lời đồn đãi kết bè kết cánh.

Đường Bảo Bảo không cảm thấy ngạc nhiên chút nào: "Bà nội ta làm được."

Đàm Cửu Châu cười nói: "Nữ tử trên đời này, chỉ có bà ấy là khiến ta thật lòng bội phục."

Bịch một tiếng, cửa phòng tửu lâu bị đá văng, một tiểu lão thái thái dáng người thẳng tắp, lờ mờ có thể nhìn ra lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân xuất hiện ở cửa. Một cước này lực độ rất mạnh, sau khi đạp văng cửa thì đi vào bên trong nhìn.

"Móa nó, nhiều người như vậy."

Thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.

Đường Bảo Bảo ôm mặt: "Bà nội..."

Lão thái thái đưa gậy trong tay cho thân binh ở cửa, hai gã thân binh kia sắc mặt cực kỳ thú vị.

Đàm Cửu Châu rõ ràng là kích động hẳn lên, đứng dậy: "Sao ngươi lại tới đây, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đường xa như vậy."

"Huynh cũng biết ta không ít tuổi rồi?"

Đường gia lão thái thái nhìn Đàm Cửu Châu: "Nếu đã biết chúng ta đều không còn trẻ nữa, chắc hẳn cũng biết lần này không thấy gặp nhau thì sau này sẽ không bao giờ gặp nhau nữa... Mẹ nó chứ mặc dù huynh không giống một nhị ca kết nghĩa chút nào, nhiều năm như vậy mà ngày lễ ngày tết cũng không phái người đưa cho ta đưa một cái hồng bao gì đó, nhưng nhị ca là nhị ca, kết nghĩa là kết nghĩa."

Bà chậm rãi thở ra một hơi: "Trường An tốt, tứ cương đại tướng quân đã chết hai người, huynh có thể trở về thì trong lòng ta cũng vui vẻ. Sau khi trở về giúp ta chuyển lời tới Trân phi nương nương, cứ nói là ta không phục."

Đàm Cửu Châu cười lắc đầu: "Mau ngồi xuống trước đã, ta giới thiệu bọn họ với ngươi, những người này..."

Ông ta còn chưa nói hết thì lão thái thái đã nhìn thấy Hàn Hoán Chi: "Ơ! Tiểu Hàn Hàn."

Hàn Hoán Chi che mặt còn nhanh hơn cả Đường Bảo Bảo.

Đàm Cửu Châu nghĩ nhị hoàng tử còn ở đây, vội vàng muốn giới thiệu nhưng lão thái thái đã chú ý tới nhị hoàng tử: "Hậu sinh này trông đẹp như thế, ngươi là con nhà ai? Ta tìm thử Đường gia chúng ta còn có khuê nữ nào không, gả cho ngươi một người."

Nhị hoàng tử cũng muốn che mặt, nhưng thân phận không cho phép, đứng dậy chắp tay: "Lão phu nhân."

Sau khi biết gã là nhị hoàng tử, lão thái thái Đường gia vội vàng hành lễ, thoạt nhìn lại có chút ngượng ngùng, hàn huyên thì vài câu giới thiệu đến Thẩm Lãnh. Lão thái thái nhìn hắn: "Ngươi chính là Thẩm Lãnh, người nổi bật nhất trong những hậu sinh trẻ tuổi đó, ngay cả đại tôn tử Bảo Bảo Nhi của ta cũng không bằng ngươi?"

Thẩm Lãnh vội vàng hành lễ lần nữa.

Lão thái thái hỏi: "Nghe nói ngươi võ nghệ siêu quần hiếm thấy đối thủ, muốn tỷ thí với lão thái thái ta một chút không?"

Thẩm Lãnh sờ người, không đủ tự tin.

"Không dám, không dám... Không đủ tiền."

Bình Luận (0)
Comment