Lò lửa trong phòng cháy rất lớn, Đàm Cửu Châu đã đứng dậy thêm than củi ba lần, lão phu nhân Đường gia ngồi ở đó nhìn ông ta ngây ngô cười, giống y hệt như nhìn ca ca ngốc nhà mình vậy.
"Huynh sợ ta lạnh cỡ nào?"
Lão thái thái cười nói: "Lúc này mới nhớ ra mình là nhị ca?"
"Lúc ngươi trẻ cũng sợ lạnh."
Đàm Cửu Châu nhìn về phía Bộ Tranh Tranh: "Khi đó ở Trường An, ngày nào mà ngươi không lạnh đến mức run rẩy."
"Huynh có biết tại sao hai tháng ta ở Trường An lại luôn run rẩy không?"
Bộ Tranh Tranh cười giảo hoạt, tuy rằng đã sáu mươi năm tuổi, có không ít tóc bạc nhưng dáng người của bà không thay đổi quá lớn, tinh thần cũng tốt, cho nên khuôn mặt thoạt nhìn không giống người sáu mươi tuổi, khi bà cười còn loáng thoáng có thể nhìn ra phong thái thời thiếu nữ, nếu như nhìn lướt qua thì cũng chỉ là hơn bốn mươi tuổi tuổi. Tâm thái của bà cường đại đến mức gần như vô địch, cho nên thanh xuân đã bằng lòng ở lại với bà thêm một thời gian.
"Đó là mùa đông."
Đàm Cửu Châu cũng không cảm thấy có gì không ổn: "Mùa đông ở thành Trường An nghĩ thôi đã rất lạnh rồi."
"Lạnh hơn tây bắc?"
Bộ Tranh Tranh nói: "Cái lạnh của thành Trường An không đáng sợ như vậy, huynh nghĩ ta run rẩy là vì bị mùa đông của thành Trường An đánh bại? Không phải đâu nhị của ta ca, ta run rẩy hai tháng, đó là ở trước mặt các huynh mới như vậy, lúc ta và các huynh đi dạo phố, huynh từng thấy ta run chưa? Ta từng run trước mặt người ngoài chưa?"
Đàm Cửu Châu cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu: "Quả thật không có, tại sao?"
"Đó là bởi vì lão nương mặc ít, khoe thân hình!"
Bộ Tranh Tranh hừ một tiếng: "Trước khi đi Trường An đã nghe nói không ít lần, nữ tử ở thành Trường An ai ai cũng biết cách ăn mặc trang điểm, hơn nữa còn tự nhận là ăn mặc cử chỉ thiên hạ vô song, đương nhiên lão nương không phục. Luận dáng người tướng mạo, lão nương không thể thua những tiểu nha đầu hay thiếu phụ trong thành Trường An chứ, lúc đi đã nghĩ không thể thua được, không thể thua được."
Đàm Cửu Châu nghe xong liền cười lớn ha ha: "Lúc ngươi đi Trường An đã bao nhiêu tuổi rồi, còn so sánh với các tiểu cô nương."
"Đều tại Đường Thanh Nguyên đó."
Bộ Tranh Tranh thở dài: "Ta và ông ấy quen biết mười lăm năm, năm năm trước khi lấy ông ấy, mười năm sau khi lấy ông ấy, ông ấy chưa bao giờ coi ta là phu nhân của Đường gia mà dỗ dành, cũng chưa bao giờ dạy ta làm đại phu nhân của Đường gia như thế nào, ông ấy vẫn luôn xem ta là Bộ đại tiểu tỷ."
Đàm Cửu Châu cười cười nói: "Vậy thì quả thật đều tại ông ta."
"Nhưng mà duyên phận của hai chúng ta đến chậm quá."
Bộ Tranh Tranh dường như cũng đã nguôi ngoai từ lâu, cho nên khi nói những điều này cũng không có quá nhiều thương cảm, bà nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Sau khi trở về có dự định gì không?"
"Không có."
Đàm Cửu Châu nói: "Ta đã quen định dự tính tất cả. Ở tây cương làm đại tướng quân đã nhiều năm như vậy, mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đều tính toán, tính này tính kia, giờ ta có thể lui xuống rồi nên sẽ không định tính toán gì nữa, ngồi ăn rồi chờ chết giống như một người vô dụng, nghĩ thôi đã thấy thích rồi."
Bộ Tranh Tranh nói: "Huynh cũng chỉ nói suông, người như huynh có thể ngồi ăn rồi chờ chết?"
"Ta có thể."
Đàm Cửu Châu nói: "Ta đã nghĩ xong rồi, sau khi về Trường An sẽ đi chơi một tháng trước đã, cả ngày chỉ ăn và ăn. Nếu gặp người già chơi cờ ở bên đường, ta sẽ luận bàn cùng ông ta, thắng thua không so đo, thắng tất nhiên vui, thua thì ta sẽ mắng ông ta."
Bộ Tranh Tranh cười to nói: "Huynh vậy là không có dự định?"
Đàm Cửu Châu nghĩ nghĩ, đây còn quả thật là đã dự định rồi.
"Ngươi cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Đàm Cửu Châu nhìn về phía Bộ Tranh Tranh: "Chi bằng nhân lúc còn đi được cũng trở về thăm Trường An. Bệ hạ từng nói ngươi không cần chờ ý chỉ, ngươi muốn đi Trường An bất cứ lúc nào cũng có thể đi."
"Ta không đi."
Bộ Tranh Tranh nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Nhị ca, sau khi trở lại Trường An gặp đại ca thì thay ta dập đầu một cái. Ta biết thật ra trong lòng hai người các huynh có khó xử, sau này đại ca đi đường cong, dù gì cũng vẫn chưa quên thân phận của mình là gì, bệ hạ cho huynh ấy một thể diện, cho nên chuyện trước kia đã qua rồi thì cho qua."
"Đây mới là mục đích ngươi tới gặp ta?"
"Huynh cút đi."
Bộ Tranh Tranh mắng một câu: "Lương tâm của mình đã bị cái gì ăn rồi hả?"
"Ha ha ha ha."
Đàm Cửu Châu cười to nói: "Ta đã không hận huynh ấy từ lâu rồi. Mấy năm đó ta viết cho huynh ấy ít nhất hơn mười phong thư khuyên huynh ấy giảm bớt lại, huynh ấy lại ngay cả một phong thư cũng không gửi lại cho ta. Sau này huynh ấy ở lại Trường An làm viện trường Võ Viện đã viết cho ta một phong thư rất dài rất dài, tong thư đã tự mắng huynh ấy một trận. Khi đó ta đã nghĩ con người vẫn phải dựa vào chính mình để tỉnh ngộ, người chấp mê là không khuyên nổi."
Bộ Tranh Tranh ừ một tiếng: "Chừng này tuổi rồi, trở về nên hòa hợp với nhau."
"Biết rồi biết rồi."
Đàm Cửu Châu hừ một tiếng: "Nói nhiều."
Bộ Tranh Tranh trợn mắt lườm ông ta: "Cũng chỉ là thêm lần này nói nhiều thôi. Nhị ca... có chuyện này ta vẫn không nhịn được phải khuyên huynh, nếu huynh chê lắm lời thì huynh cứ nghe vào tai trái lọt ra tai phải, nhưng ta vẫn phải nói. Bệ hạ có ý muốn lập nhị hoàng tử đã quá rõ ràng rồi, nhưng đại hoàng tử vẫn còn, nói là du lịch nhưng nói trắng ra thì không phải là đặc xá sao? Sau khi huynh trở về thì đừng đứng về phe nào, đừng nói nhiều. Bệ hạ không cần huynh nói nhiều, huynh trở về an hưởng lúc tuổi già, chọn phe phái cũng không có việc của người lui xuống, huynh đã lui xuống thì liền tránh đi."
"Ta biết."
Đàm Cửu Châu đứng dậy, mở cửa tủ lấy ra một cái hộp vuông: "Món ngươi thích ăn, bánh ngàn lớp."
Bộ Tranh Tranh vui vẻ: "Đám vãn bối trong nhà không cho ta ăn, nói là ăn nhiều tổn hại dạ dày, ta muốn lén lút mua cũng không được. Ta chừng này tuổi còn quản chuyện ta tiêu tiền, huynh nói ta buồn không. Nhị ca, huynh biết ta sẽ tới?"
"Nếu ta không hiểu ngươi, sẽ kết nghĩa với ngươi sao?"
Đàm Cửu Châu mở hộp bánh ngàn lớp ra, đưa cho Bộ Tranh Tranh: "Hôm nay chỉ có thể ăn một miếng, sau khi ăn hết một hộp bánh này, trong vòng một năm không được ăn nữa."
"Được được được, nói nhiều."
Bộ Tranh Tranh thò tay ra nhận lấy miếng bánh ngọt, cắn một miếng sau đó cực kỳ thỏa mãn: "Lúc ta còn trẻ đã thích ăn thứ này, nhưng thứ này ở đây làm thế nào cũng không ngon, cho dù là mời sư phụ ở phía nam đến làm cũng không ngon, sau này mới biết không chỉ là nguyên liệu, ngay cả nước cũng có yêu cầu, các thứ đều thích hợp mới có thể làm ra bánh ngàn lớp ngon. Con người cũng giống nhau, mọi thứ đều thích hợp mới thoải mái, không thích hợp thì sẽ khó chịu."
Bà liếc mắt nhìn Đàm Cửu Châu một cái: "Sau khi trở về huynh không có vị trí, không có vị trí chính là không thích hợp."
Đàm Cửu Châu cười nói: "Ngươi vẫn khuyên ta buông xuống, ta đã buông xuống từ lâu rồi."
Ông ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ: "Cũng không còn trẻ nữa, tranh giành là chuyện của người trẻ tuổi."
Bộ Tranh Tranh đứng dậy: "Ta còn phải trở về tranh giành."
"Định đi rồi à?"
"Phải đi rồi."
Bộ Tranh Tranh đi đến bên cạnh Đàm Cửu Châu, dang hai cánh tay ra: "Ôm một cái nào, cả đời cũng không ôm cái nào. Mẹ nó chứ nữ nhân và nam nhân kết nghĩa làm huynh đệ thật thiệt thòi, khi đó huynh và Thạch Nguyên Hùng kề vai sát cánh, hai người thân hình đều tuyệt, lão nương muốn chạm vào các người cũng không được."
Đàm Cửu Châu cười lớn ha ha, qua dùng ôm chặt Bộ Tranh Tranh: "Phải khỏe mạnh, đợi ngươi cũng có thể buông chuyện trong nhà xuống, hoặc là ta tới tìm ngươi, hoặc là ngươi đến Trường An, ta kéo thêm tên khốn khiếp Thạch Nguyên Hùng kia, ba lão già chúng ta tụ tập cùng nhau."
"Ừm." Bộ Tranh Tranh thở dài một hơi: "Được rồi, vậy là được được, còn ôm nữa là người trẻ tuổi ở bên nhìn thấy, còn tưởng lão nương ngàn dặm xa xôi đến đây là con mẹ nó để hồng hạnh vượt tường với huynh một chuyến."
Đàm Cửu Châu cười lắc đầu: "Ai mà không hiểu ngươi? Nếu ngươi bằng lòng thì có quá nhiều người muốn cưới ngươi. Nói ra thì sở dĩ ở thành Trường An ngươi tiếp xúc với hai người chúng ta nhiều là vì ngươi biết sau khi Đường Thanh Nguyên qua đời không có nhiều người viết thư cho ngươi, nhân tình ấm lạnh, người chết đèn tắt, hơn nữa khi đó tiên đế chèn ép Đường gia các ngươi, ai ai cũng tránh còn không kịp, cho dù sau này bệ hạ đăng cơ cũng đã nhiều năm trôi qua mọi người mới dần dần dám đi lại với Đường gia các ngươi. Khi Đường Thanh Nguyên đi, trong nhà ngươi quạnh quẽ, ít có đến phúng viếng. Ta và Thạch Nguyên Hùng đều từng quen biết với Đường Thanh Nguyên, được ông ấy chỉ dạy, mặc dù không có danh phận thầy trò nhưng có tình cảm thầy trò, cho nên hai người chúng ta tuy không thể đến nhưng có viết thư gửi qua, còn phái người trong nhà phúng viếng. Khi đó ngươi đã nghĩ người trọng tình nghĩa hơn phân nửa là không tệ."
"Ồ..." Bộ Tranh Tranh cười nói: "Khi đó ta đi Trường An đã muốn xem thử hai hậu sinh mà Đường Thanh Nguyên từng nhắc đến vô số lần là như thế nào. Khi thấy các người thì các người đều đã là đại tướng quân rồi, tuy rằng ông ấy cũng không lớn hơn các người bao nhiêu, nhưng luận vai vế thì các người phải gọi ta là sư mẫu. Ha ha ha ha, lão nương không thể chiếm tiện nghi này được, lại không muốn xa cách với các người, cho nên mới cùng các người kết nghĩa."
Đàm Cửu Châu ừ một tiếng, vỗ vai Bộ Tranh Tranh: "Thật sự vội về thì về đi, ngươi có thể tới tiễn ta, ta cũng không còn tiếc nuối gì ở tây cương nữa."
"Ta đang thúc giục huynh mau chóng nhường chỗ cho cháu trai ta."
Bộ Tranh Tranh chậm rãi đi ra ngoài, đi tới cửa còn quay đầu lại: "Đường Thanh Nguyên có thể dạy hai người các huynh là may mắn của ông ấy, ta có thể kết nghĩ cùng hai người các huynh là may mắn của ta. Ngoại trừ hồi nhỏ không tính, đời này lão nương mới được nam nhân thứ hai ôm một cái, huynh nhớ nói cho Thạch Nguyên Hùng biết, để cho huynh ấy ghen tị huynh."
Đàm Cửu Châu cười lớn ha ha: "Huynh ấy sẽ đánh ta."
Bộ Tranh Tranh đi ra ngoài: "Tây cương tốt, tây cương không có thị phi, nếu huynh rảnh rỗi thì cũng trở về tây cương, ta cho người xây một căn nhà cho các huynh. Huynh và Thạch Nguyên Hùng đến đây mỗi ngày gánh nước trồng rau, rau có thể ăn được là ta sẽ cắt đi, nuôi heo, heo mập là ta sẽ lôi đi."
Đàm Cửu Châu cười: "Da mặt vẫn dày như vậy."
Sau đó ông ta chú ý tới thứ gì đó Bộ Tranh Tranh cầm trong tay, nhìn xuống người mình mới phát hiện miếng ngọc bội bản đeo bên hông mình đã bị bà lấy trộm mấy rồi. Tiểu lão thái thái ra cửa cười lớn ha ha, giơ ngọc bội lên: "Sau khi trở về ta sẽ tổ chức bán đấu giá, ngọc bội bên người của Đàm đại tướng quân, tiền bán được ta sẽ mua nhà cho các huynh."
Đàm Cửu Châu nói: "Nếu đã nhìn vật nhớ người, cũng nên để lại cho ta chút đồ chứ."
"Để lại cho huynh, trên bàn đó."
Đàm Cửu Châu quay đầu lại nhìn, trên bàn có một phong thư, thế mà lại không chú ý Bộ Tranh Tranh đã để đó khi nào. Ông ta đi qua cầm thư lên, rút giấy viết thư ra, hóa ra bên trong là một bức tranh vẽ hai lão già đang đánh nhau, bóp cổ nhau, một thiếu nữ trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh vỗ tay. Có lẽ là sợ ông ta không nhìn ra nên còn chú thích cả tên, một lão già là Đàm Cửu Châu, một lão già là Thạch Nguyên Hùng, thiếu nữ trẻ tuổi kia tất nhiên là Bộ Tranh Tranh.
"Còn có thể mặt dày vậy sao?"
Đàm Cửu Châu nhìn ra ngoài viện: "Dựa vào cái gì mà chúng ta già như vậy, còn ngươi thì trẻ như vậy?"
Bộ Tranh Tranh đã đi ra khỏi viện tử cười cười.
"Lão nương khi nào cũng là thiếu nữ cả."
Bà dạng chân của mình ra làm tư thế cưỡi ngựa: "Chạy!"